Chỉ cần em

Chu Phù nhớ rõ, trước kia khi cô nhắc tới Thân Thành Dương trước mặt Trần Kỵ, thái độ anh cũng quái quái thế này.
Chu Phù vô thức muốn giải thích.
Rõ ràng bây giờ hai người cũng chỉ là bạn cùng phòng thôi, nhưng cô lại không muốn anh hiểu lầm.
"Có quan hệ huyết thống mà." 
Tuy rằng cô nhớ tới quan hệ huyết thống này là cảm thấy ghê tởm, nhưng đây là sự thật. Cô giải thích: "Va anh ta là em trai ruột của ba em, em gọi ba mẹ anh ta là chú thím."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc tới chú thím, mặt Chu Phù càng khó nhìn.
Trần Kỵ từ đầu tới cuối vẫn luôn chú ý nét mặt của cô, chút thay đổi cũng không tránh được ánh mắt của anh: "Em không thích ông anh trai này?"
Chu Phù gật đầu, gục mặt xuống nhìn mũi giày: "Rất ghét."
Không phải không thích, mà là rất ghét.
Trần Kỵ không tự giác cau mày. Trước nay Chu Phù rất nhẹ nhàng, gần như là người tốt tính nhất anh từng gặp qua, thậm chí anh chưa bao giờ thấy cô có cảm xúc mãnh liệt như vậy, chưa bao giờ nghe từ ngữ nặng như vậy từ miệng cô.
Thậm chí khi nhắc tới gã bạn trai ngu ngốc Tiêu Kỳ, cô cũng chưa từng lộ ra cảm xúc như thế.
"Tại sao?" Anh cảm thấy không quá thích hợp.
Sau khi giải thích quan hệ, Chu Phù hoàn toàn không còn dục vọng nói kỹ nữa. Cô trầm mặc một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã nở nụ cười tươi rói, ít nhiều có vẻ giả dối: "Bởi vì anh ta xấu chết đi được. Anh không thấy thế à? Có ai đi thích người xấu như thế chứ."
Trần Kỵ quá mức hiểu biết tính tình của cô, biết đây không phải là cô, khỏi cần nghe cũng biết đang nói dối, nhưng cũng nhìn ra được cô không muốn nói.
Trần Kỵ không muốn ép cô, tuy vẫn cau chặt mày nhưng đã hơi mỉm cười, thuận theo lời cô phụ họa: "Cái này thì đúng, xem ra thẩm mỹ của em còn cứu chữa được."
Cô nhóc rõ ràng thở phào một hơi.
Trần Kỵ thay đổi biểu tình thành thạo hơn cô nhiều, nhanh chóng quay lại phong cách ngạo mạn thường ngày: "Dù sao đối mặt với bạn cùng phòng như tôi mỗi ngày thì đúng là rất khó vừa mắt diện mạo chẳng ra gì như thế."
Chu Phù: "..."
"Xin lỗi em." Trần Kỵ bất chợt nói.
Chu Phù ngớ người, hoàn toàn vứt bỏ không thoải mái khi thấy Chu Gia Thịnh ra sau đầu, khó hiểu nhìn anh: "Sao ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tại tôi nuôi điêu thẩm mỹ của em như thế, lỗi của tôi." Anh cực kỳ nghiêm trang nói ra lời nói không biết xấu hổ nhất.
Lần này Chu Phù thật sự không nhịn được, mi mắt cong cong, cúi đầu cười ra tiếng.

Nụ cười này mới là chân thật nhất, trái với vẻ giả dối ban nãy.
Là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Trần Kỵ hài lòng cười mỉm, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Chu Phù mím môi không hé răng, ý cười lại nhanh chóng lan tràn trong đáy mắt.
Cô chợt phát hiện ngoại trừ tối cô dọn tới anh thuận miệng nhắc đến ‘ký túc xá nhân viên’, sau đó cũng chưa từng nhắc lại.
Trần Kỵ thậm chí thích dùng từ ‘về nhà’.
Mà hình như cô cũng thích nghe.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, theo bên cạnh anh: "Có cần em xách bớt giúp anh không? Anh cầm nhiều quá."
"Thôi, em đi của em là được." Giọng nói hờ hững từ đỉnh đầu vang lên: "Sau này đừng thể hiện mấy quy trình khách sáo này trước mặt tôi. Em xách được cái rắm gì."
Chu Phù: "..."
Phần xanh hoá của tiểu khu thiết kế rất tốt, phạm vi bao trùm cũng rộng. Lúc này mặt trời treo cao, ánh sáng vàng cam chói mắt lác đác xuyên qua kẽ lá, rơi rụng lên hai người chiếu ra lấp lánh.
Chu Phù tay không nhìn theo bóng lưng rộng lớn của người trước mặt, luôn cảm thấy con đường về nhà giống như con đường sườn núi từ trường về nhà ở Kim Đường năm xưa.
Cũng rất giống giấc mộng lặp đi lặp lại tám năm này của cô.
Có anh ấy bên người.
Chỉ cần nhàn nhã thảnh thơi theo anh đi hết con đường là có thể về nhà như nguyện.
Vừa vào cửa, Chu Phù đã ngửi thấy mùi đồ ăn nức mũi.
Hẳn là Trần Kỵ đã về nhà một lần, thậm chí đã bắt nấu đồ ăn rồi.
Cũng không biết sao tự nhiên giữa chừng còn chạy ra ngoài một chuyến.
Cô Lỗ thấy hai người cùng về thì hưng phấn chạy tới vòng quanh chân Chu Phù.
"Ranh con này biết xum xoe đấy." Trần Kỵ thu hết thảy vào đáy mắt, lạnh giọng xùy một tiếng: "Hồi trước mỗi lần tôi về nhà cũng không thấy nó dính người như thế. Chỉ biết hùng hổ nhảy tới đòi cơm mèo."
Chu Phù ngửa đầu cười đắc ý với anh, sau đó dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, ôm Cô Lỗ hít ngửi nửa ngày.
Trần Kỵ đứng sau lưng cô, từ trên cao nhìn xuống một lúc lâu, cuối cùng thật sự không nhìn nổi một mèo một người quấn quýt lấy nhau, cúi người vô tình nhấc Cô Lỗ từ lòng cô ra, ném sang một bên, sau đó đường hoàng nói với cô: "Đứng lên, đừng ngồi dưới đất. Thói quen kiểu gì thế. Không phải hai ngày nữa là đến ngày đèn đỏ của em à? Đến lúc đó đừng mè nheo khóc kêu đau với tôi."
Lưng Chu Phù thoáng cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên. Sao… ngay cả chuyện này anh cũng nhớ kỹ.

Một lát sau, Chu Phù mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không biết tại sao, cô cũng không cảm thấy có gì không đúng khi nói chuyện riêng tư của con gái với anh: "Bây giờ… thời gian của em không chuẩn như hồi đấy, không đúng ngày cho lắm."
Tám năm rồi, đã qua tám năm, chính cô cũng không nhớ lắm thời gian đến tháng của mình, vậy mà anh lại nhớ.
"Dậy rửa tay còn ăn cơm, anh xào thêm đĩa rau." Trần Kỵ không nói thêm nữa, xách đồ đi thẳng vào bếp.
Chu Phù rửa tay xong đi tới, thấy anh lưu loát rửa sạch rau xanh vừa mua về.
Cô dựa cạnh cửa nhìn hồi lâu, sau đó không tự giác đi tới cạnh anh.
"Em giúp được gì cho anh không? Cùng nhau làm nhé?" Cô hỏi.
"Không có việc gì." Trần Kỵ không chút do dự từ chối dứt khoát. 
"Không phải vừa bảo với em đừng có khách sáo với ông đây à?"
Chu Phù liếm môi, vội vàng giải thích: "Không phải em khách sáo, giờ em biết làm rất nhiều thứ."
"Thật đấy." Thấy anh trầm mặc, cô còn sợ anh không tin, tiếp tục bổ sung: "Em biết làm mà. Em không gây thêm phiền cho anh đâu."
Động tác hất chảo của Trần Kỵ khựng lại, vẫn không hề hé răng. Anh vươn tay lấy đĩa trên chạn xuống, múc rau xanh vừa xào ra ngoài, sau đó cúi đầu thản nhiên nói: "Không cần em biết, ra ăn cơm."
Cuối cùng, Chu Phù vẫn như trước kia, chỉ được phép sắp bát sắp đũa.
Cô cầm bát đũa và thìa từ hộp khử trùng ra, sắp xếp chỉnh tề trên bàn cơm, sau đó chỉ cần thành thật chờ cơm là được.
Chỉ lát sau, Trần Kỵ bưng món cuối cùng ra, cũng không ngồi xuống ngay mà đứng bên cạnh bàn, cầm bát của cô lên, lẳng lặng xới cho cô một núi nhỏ cơm.
Chu Phù thấy vậy không nhịn được có ý kiến: "Hình như hơi… nhiều thì phải?"
"Nhiều à?" Anh không buồn nhấc mắt.
Chu Phù gật đầu.
"Một cân năm nghìn, quên à?" Trần Kỵ đúng lúc nhắc nhở.
Chu Phù như không coi việc này là thật, còn nhếch môi cười với anh.
Trần Kỵ rũ mi liếc cô, mặt không đổi sắc: "À, quên nói với em, có thưởng thì phải có phạt."
Chu Phù: "?"
"Ăn không hết trừ lương." Anh tùy tay đặt bát cơm xuống trước mặt cô, tiếp tục nói: "Giảm một cân trừ một vạn."

Chu Phù: "?"
Sao anh không nói sớm?
Đây là… chuyện có thể tùy tiện… quên mất à!
Chu Phù nghĩ một lát, làm ra phản kháng cuối cùng: "Thế em không cần thưởng được không?"
Dù sao cô thật sự không tự tin với phương diện tăng cân, khả năng lỗ quá lớn.
"Ngại quá." Trần Kỵ không mặn không nhạt trả lời, giọng rất thèm đòn: "Không được."
Chu Phù: "..."
"Còn nhiều không?" Anh nhìn về phía cô.
Lúc này thái độ cô nhóc rất đoan chính, nhận lấy bát: "Không nhiều lắm, rất nhẹ nhàng."
Trần Kỵ nhướng mày: "Thế thêm ít nữa nhá?"
Chu Phù nghiến răng nghiến lợi: "... Cái đấy thì thôi khỏi."
Trần Kỵ cũng biết đạo lý tiến hành theo chất lượng, không thật sự ép cô, chỉ hơi yêu cầu nhiều hơn lượng cơm ăn bình thường của cô một chút.
Hai người ngồi đối diện ăn xong, Chu Phù lập tức nhấc tay nói muốn rửa bát đũa.
Cô không thể ăn không uống không ở không của anh còn phải việc gì cũng đến tay anh.
Ngoại trừ việc chờ nhận được tiền lương sẽ lập tức chuyển phí sinh hoạt và ăn ở cho anh ra, việc gì cô làm được cũng nên tích cực chủ động một chút.
Kết quả chỉ đổi được Trần Kỵ từ chối và trào phúng: "Em chưa nghe đến máy rửa chén bao giờ à?"
Chu Phù: "..."
Buổi chiều đi làm, Trần Kỵ khó được giao cho toàn bộ sinh viên thực tập cùng kỳ với Chu Phù nhiệm vụ luyện tập thống nhất.
Thật ra nội dung na ná lần trước anh giao nhiệm vụ riêng cho cô, chính là chia cho mỗi người một bản vẽ kiến trúc loại nhỏ, yêu cầu dựa vào tiêu chuẩn trên bản vẽ thi công vẽ lại bản điện tử.
Theo lý mà nói, mọi người đều đã nhập chức gần nửa tháng, sinh viên thực tập cùng kỳ đều không sai biệt lắm vẽ qua loại bản đồ thi công tiêu chuẩn này.
Chỉ là có vài người lúc trước ỷ vào người hướng dẫn mình bận rộn nên không chút kiêng nể lười nhác, hiện tại bị Trần Kỵ bất ngờ bố trí nhiệm vụ, nhiều ít có chút nơm nớp lo sợ.
Lúc trước Chu Phù vốn được Trần Kỵ đích thân hướng dẫn, anh xem rất nghiêm, cô cũng từng bị mắng một hồi.
Trước lạ sau quen, lại thêm lần trước sau khi hoàn thành bản vẽ tự cô còn chọn hai bộ trong số hai bản công trình kiến trúc loại nhỏ Phương Hân giao cho mình sửa sang ra, vẽ đi vẽ lại nhiều lần.
Lúc này, vừa nhận được bản thảo là cô có thể trật tự rõ ràng, bắt tay vẽ rất nhanh.
Liên tiếp vài ngày, cả một bàn sinh viên thực tập không thảnh thơi lấy nửa buổi, cả đám cắm đầu vào máy tính không ngẩng lên, bấm chuột và bàn phím lia lịa.
Lão Dư rảnh rỗi, vui sướng khi người gặp họa: "Ai bảo mấy hôm trước nhàn hạ cơ, giờ đã nếm được mùi vị của sự bận rộn chưa? Tôi thấy vẫn là cần sếp đích thân ra tay mới được."
Lý Thuận, nam sinh cao nhất cũng thanh tú nhất trong đám sinh viên thực tập nhân lúc ngước lên nốc cà phê nhìn về phía Lão Dư, khóc không ra nước mắt: "Đừng cười, đừng cười nữa, lát nữa bọn em khóc tập thể cho anh xem."

Lão Dư chắt lưỡi: "Nhìn Tiểu Chu nhà người ta đi, bình tĩnh thản nhiên, thuận buồm xuôi gió."
Lý Thuận rưng rưng: "Cậu ấy bị sếp tàn phá quen rồi, bọn em khác."
Chu Phù: "?"
Sao dùng từ này nghe quái dị thế!
Phương Hân cũng cười theo: "Thế bảo Chúc Chúc cho mấy đứa lời khuyên đi. Đừng trách chị đây không nhắc nhở nhé, lúc sếp sửa bản vẽ dữ lắm, còn không nể nang bao giờ. Nếu làm sai nhiều quá ổng có thể xé bỏ bản vẽ ném thẳng vào đầu mấy đứa đấy!"
Lão Dư giơ tay: "Em bị ném rồi đây!"
Phương Hân: "Chị cũng bị xé rồi đây."
Lý Thuận trợn tròn mắt: "Má ơi, xé cả của con gái."
Phương Hân lại giữ gìn Trần Kỵ: "Muốn làm kiến trúc còn phân nam nữ cái gì. Quan niệm của cậu đúng là cổ hủ. Cái này chỉ chứng minh sếp không thích đối đãi khác biệt, không kỳ thị giới tính."
Lão dư gật đầu: "Cũng đúng."
Chu Phù nhớ lại bản vẽ may mắn còn tồn tại của mình… Chỉ là hôm cô đưa cho anh sửa bản vẽ cũng vừa lúc giáo sư già của Bắc Lâm đang ở trong phòng. Chắc vậy nên Trần Kỵ mới nén giận… Dù sao bây giờ nhìn lại, những lỗi cô mắc trong bản vẽ lúc ấy rất cấp thấp, rất đáng giận.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được nhắc nhở: "Cái đó, tốt nhất xem kỹ quy tắc, cần phải đúng quy tắc tính tốt số bậc thang ở cầu thang, đừng tự động hợp thành, anh ấy liếc mắt là nhìn ra đấy."
Nhưng lời này cứ nhẹ như mây gió, gần như không ai để ý. Cô gái tóc đen dài Đan Đình Đình còn không kịp ngẩng đầu: "Ôi thôi, không kịp nữa đâu, trực tiếp hợp thành đi. Đằng nào cũng không xê xích gì nhiều, đến lúc ấy lại sửa. Giờ nào còn thời gian mà xem quy tắc. Tôi còn ba mặt cắt tầng lầu chưa vẽ đây này. Dù sao cũng là lần đầu chúng ta vẽ, chắc sếp không chi li thế đâu."
"Đúng đúng đúng, giao bản vẽ mới quan trọng, giao kịp mới tính cái khác."
Hôm sau chính là ngày Trần Kỵ sửa bản vẽ.
Mấy sinh viên thực tập trong văn phòng vội như ruồi không đầu, chỉ biết ngây ngốc đứng trước máy in, nửa ngày không có giấy ra tới.
Trần Kỵ lười nhác cầm cốc đi rót cà phê, vừa lúc ngang qua.
Đan Đình Đình thấy thế cũng không nghĩ nhiều, há miệng xin giúp đỡ: "Sếp ơi, cái máy in này dùng kiểu gì ạ? Sếp dạy bọn em được không?"
Nhưng Trần Kỵ còn chẳng buồn dừng bước, đi thẳng về phía văn phòng, rất không đếm xỉa bỏ lại một câu: "Chuyện này cũng cần tôi dạy cho cô cậu à? Có cần dạy đi vệ sinh thế nào không?"
_______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thế sao anh lại dạy Chúc Chúc?
Trần Kỵ: “Chu Phù mà không biết đi vệ sinh thì ông đây cũng có thể dạy.”
Chu Phù: “?”
Phương Hân: 《Không kỳ thị giới tính》;《Không đối đãi khác biệt》;《Đối xử bình đẳng》

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận