Chỉ cần em

“Không cần, cảm ơn sếp, sếp đi thong thả.” Đan Đình Đình ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, lúng túng dùng ngón chân di di mặt đất.
Cách đó không xa, lão Dư đang trộm cười. Phương Hân không nhịn được cười, vỗ vai anh ta: “Đừng cười lớn tiếng như vậy. Người ta là con gái, vẫn cần có thể diện.”
“Thế thì phải trách sếp là anh ấy không nể mặt người ta, đâu phải tôi.” Lão Dư vừa cúi đầu sửa sang lại bản vẽ vừa cười nói: “Nhưng cũng chẳng sao cả, đừng cảm thấy xấu hổ. Trong những người ngồi ở Phù Trầm này, gần như chẳng ai là chưa trải qua cảm giác ngại ngùng này. Tính cách của sếp chính là như vậy, chẳng kiên nhẫn để ý tới bất cứ ai. Quen là tốt thôi, tất cả mọi người đều như nhau.”
Lão Dư: “Đợi lát nữa, đừng có gấp. Tôi sửa xong bản vẽ sẽ tới dạy mấy người dùng.”
Lúc mấy người đang nói chuyện, Chu Phù lấy khăn giấy lau nước đọng trên mu bàn tay, đi từ nhà vệ sinh về chỗ làm việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô đi tới gần máy in thì thấy mấy thực tập sinh cùng thời với mình đang đứng tập trung ở đó, thuận miệng hỏi một câu: “Mọi người bắt đầu in bản vẽ rồi cơ à?”
“Ừ.” Lý Thuận gật đầu, tay thì vẫn đang bấm mấy cái nút một cách mờ mịt.
Chu Phù vội vã tăng tốc trở lại bàn làm việc của mình: “Thế thì tôi cũng phải nhanh chóng điều chỉnh tỉ lệ bản vẽ một chút mới được.”
Đan Đình Đình đứng bên cạnh chờ, không có việc gì làm nên nhìn qua: “Không sao, đừng vội. Mấy người chúng tôi đều không biết dùng cái máy in này. Lão Dư và chị Hân đều đang bận làm nốt việc để nộp lên trên. Đợi hai người bọn họ sửa xong bản vẽ mới dạy chúng ta. Cậu cứ từ từ điều chỉnh.”
Chu Phù nghe vậy thì quay lại bên cạnh mấy người kia: “Là do máy xảy ra vấn đề sao?”
Lý Thuận lắc đầu: “Không phải, chỉ có điều mấy người chúng tôi là phế vật.”
Đan Đình Đình: “Sếp nhìn mấy người chúng tôi như kẻ ngốc vậy.”
Suýt nữa Chu Phù không nhịn được bật cười, vội vàng chui ra phía trước mấy người: “Để tôi dạy mọi người in.”
Đan Đình Đình kinh ngạc: “Cậu biết dùng à?”
Chu Phù gật đầu, thuận miệng nói: “Nhưng lần đầu tiên tôi dùng cũng hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Trần Kỵ... Tổng giám đốc Trần ở bên cạnh im lặng nhìn, vừa dạy vừa nhìn tôi như một kẻ ngốc.”
“Đúng rồi, đường cột tường và tỉ lệ bản vẽ của mọi người đã được điều chỉnh đúng chưa?” Chu Phù vừa nói vừa lưu loát cho giấy vào, đầu ngón tay đặt trên nút bấm.
“Thế thì tôi in luôn nhé.” Lý Thuận vội đáp.
“Có chỉnh nông một chút rồi.”

Đan Đình Đình nhìn ra điểm chính: “Cậu nói lần đầu tiên cậu dùng là sếp tự mình dạy cậu?”
Chu Phù không ở đây nên vốn chẳng biết nơi này xảy ra chuyện gì, cô thấy vẻ mặt của mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, chần chờ nói: “Ừ... Sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đan Đình Đình u oán nhăn mặt, thêm mắm dặm muối diễn, tức giận nói: “Vừa rồi sếp đi ngang qua đây, tôi nhờ anh ấy dạy cho chúng tôi. Kết quả, sếp bảo tôi cút đi.”
Chu Phù: “?”
Mặc dù nghe không hợp với lẽ thường nhưng nghĩ tới Trần Kỵ lại cảm thấy hợp lý.
Lý Thuận cười nói: “Sếp đúng là bất công.”
Chu Phù: “...”
Lúc này, tất cả mọi người vẫn đang trong trạng thái vui vẻ, chẳng ai ngờ khoảng hai tiếng sau, người nào người nấy sửa xong bản vẽ đều ra khỏi phòng Trần Kỵ với khuôn mặt đẫm nước mắt. Chu Phù là người cuối cùng sửa bản vẽ, lúc ra các thực tập sinh ngồi cùng bàn đã gần như khóc không thành tiếng. Cô là người duy nhất mặt không đổi sắc.
Lão Dư và Phương Hân làm xong việc của mình, đang ôm hộp khăn giấy, bận trước bận sau phát khăn giấy cho từng người.
Lão Dư ngước mắt lên nhìn khi thấy Chu Phù đi ra, thuận miệng hỏi: “Em nhanh như vậy à?”
Chu Phù nhếch môi, không biết nói gì.
“Không khóc?” Lão Dư kinh ngạc nói.
Cô khẽ gật đầu. Anh ấy vừa dứt lời thì mấy thực tập sinh lập tức đưa mắt nhìn. Cả đám thấy Chu Phù bình tĩnh như vậy thì tiếng khóc càng to hơn.
Trừ Chu Phù ra thì Đan Đình Đình là nữ sinh duy nhất trong đám thực tập sinh. Lúc còn ở nhà, cô ấy cũng là công chúa nhỏ được người trong nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Tới chừng này tuổi nhưng Đan Đình Đình chưa từng chịu khổ bao giờ, từ việc học cho tới cuộc sống đều vô cùng thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua tình huống bị ai phê bình không hề nể nang như Trần Kỵ. So với các nam sinh cần thể diện thì cô ấy khóc không hề kiêng nể gì.
Giờ phút này, Đan Đình Đình thấy Chu Phù bình an vô sự ra ngoài, trên bản vẽ trong tay cũng không có nhiều vết tích đánh dấu bằng bút đỏ, tủi thân nói: “Sếp vừa bất công vừa thích dùng chứng cứ chỉ trích người khác!”
Lão Dư: “...”
“Không sao, không sao! Ai cũng từng khóc. Tôi hơn hai trăm cân mà còn bị chửi tới mức bật khóc nữa là.”

Phương Hân luống cuống tay chân, liên tục rút khăn giấy đưa cho mọi người. Đan Đình Đình khóc tới mức kêu trời kêu đất.
Lão Dư thực sự không nhịn được cười: “Cô xem cô đi, cũng vì hay khóc nên mới bị giáo huấn. Không dối gạt gì mấy người, sếp ghét nhất là người động một tí là khóc lóc. Anh ấy không có kiên nhẫn với mấy người nũng nịu. Mấy người không bị mắng mới là lạ.”
“Mấy người nhìn Tiểu Chu đi, cô ấy kiên cường biết mấy, không rơi một giọt nước mắt nào. Sếp không thiên vị cô ấy thì thiên vị ai?”
Chu Phù: “...”
Không ai phát giác ra đôi tai giấu trong lớp tóc mềm mại đang không tự chủ được đỏ lên, nóng hôi hổi. Chu Phù quay lại chỗ ngồi của mình, tiếng khóc vẫn quanh quẩn bên tai.
Còn chừng bốn mươi phút nữa là tới giờ nghỉ trưa, lúc này mọi người vừa nộp xong bản vẽ và nghe mắng xong, trong tay cũng chẳng còn việc gì làm.
Chu Phù lấy điện thoại ra làm việc riêng, đang định tìm Lăng Lộ Vũ nói chuyện thì Trần Kỵ gửi tin nhắn tới.
Cô mở khung chat ra, thấy anh hỏi: [Tôi đi siêu thị, trưa nay em muốn ăn gì?]
Một giây sau, Trần Kỵ ra khỏi văn phòng, lười biếng bước qua cái bàn dài đầy tiếng khóc mà mặt không đổi sắc.
Chu Phù ngước mắt lên liếc một cái rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại di động. Anh vừa gửi tin nhắn mới tới. Bình thản tới mức như thể bản thân không phải người mắng làm người của cả dãy bàn này khóc vậy.
Chu Phù do dự một lát, không nghĩ ra gì nên trả lời: [Không nghĩ ra, ăn gì cũng được. Em không kén chọn.]
Cô không có tư cách kén chọn, vốn là ăn đồ của người khác cho. Trần Kỵ còn chưa ra khỏi văn phòng, từ góc độ của Chu Phù nhìn qua vẫn có thể thấy anh thoáng dừng bước, tiện tay cho vào túi quần lấy điện thoại ra, cúi đầu gật gật mấy cái.
Vài giây trôi qua, quả nhiên điện thoại của Chu Phù lại rung lên, không cần nghĩ cũng biết là tin nhắn của anh.
Trần Kỵ: [Đừng có chơi bài này với tôi. Em không kén chọn ư?]
Chu Phù: “...”
Cô còn chưa nghĩ ra trả lời tin nhắn như thế nào thì anh lại gửi tin nhắn tới.
Trần Kỵ: [Thu dọn một chút rồi ra ngoài đi, đi siêu thị, tự chọn.]

Chu Phù nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: [Còn chưa tới giờ nghỉ…]
Trần Kỵ: [Chẳng phải tôi ra ngoài rồi thôi?]
Chu Phù: [Anh là ông chủ…]
Trần Kỵ: [Ông chủ đi rồi, nhóc còn không dám đi hả?]
Chu Phù: [...]
Trần Kỵ: [Vậy bây giờ, ví tiền của ông chủ để quên trên bàn làm việc rồi. Phiền Tiểu Chu cầm tới đây giúp? Nếu không lát nữa không có tiền trả.]
Chu Phù không nhịn được bật cười: [Anh có thể dùng điện thoại quét mã.]
Trần Kỵ: [Thật ngại quá, người làm ông chủ như chúng tôi thích thanh toán bằng tiền mặt.]
Chu Phù: “...”
Hay lắm, hết ông chủ không cho tăng ca tới ông chủ thúc giục nhân viên về nhà ăn cơm khi hết giờ làm việc. Bây giờ, ông chủ lại yêu cầu tới trễ về sớm. Chu Phù càng ngày càng nghi ngờ anh có phải là người mở công ty này hay không?
Cô lặng lẽ quét mắt nhìn các đồng nghiệp cùng bàn đang ngồi khóc, chột dạ thu dọn túi xách, cô gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất, rón rén tiến vào văn phòng Trần Kỵ. Trên bàn làm việc bày đầy bản vẽ, đúng là có một cái ví da màu đen nằm ở giữa bàn. Giống như cố ý để ở đó, cực kỳ dễ thấy.
Chu Phù đưa tay cầm lên, đang định bỏ vào túi thì trong đầu đột nhiên hiện lên những câu nói mà mình vô tình nghe được người khác nói. Rõ ràng sở hữu khuôn mặt của trai đểu nhưng lại rất chung thủy. Niên đại này mà còn nhét ảnh của bạn gái trong ví tiền. Nghe nói đó là ảnh chụp hồ sơ của nữ sinh trường cấp hai, có lẽ là thanh mai trúc mã của anh.
Đôi mắt Chu Phù hơi rủ xuống, tay cầm ví tiền bất giác nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng xanh.
Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại tinh thần, tiện tay nhét ví tiền vào trong túi của mình, ra khỏi văn phòng của Trần Kỵ với khuôn mặt lạnh tanh.
Phương Hân thấy thế thuận miệng hỏi một câu: “Chúc Chúc, nghỉ trưa sớm thế à?”
Chu Phù chần chờ rồi gật đầu, ít nhiều cũng hơi chột dạ.
“Không sao, em đi đi. Dù sao bản vẽ cũng giao xong rồi, không có việc gì làm. Phù Trầm chúng ta có ưu điểm này, không phải chấm công, quản lý không quá hà khắc. chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được.” Dường như Phương Hân nhìn ra vẻ ngại ngùng của cô nên vội trấn an vài câu.
Chu Phù cười gật đầu, sau đó chào một tiếng rồi đi ra ngoài. Lúc đến cửa tháng máy, Trần Kỵ đang uể oải dựa vào cửa sổ sát đất ở trước hành lang hút thuốc. Thấy cô đi ra từ xa, anh tiện tay dập tắt nửa điếu thuốc còn lại rồi vứt vào gạt tàn trên thùng rác.
“Lâu thế?” Anh ngẩng đầu lên, ấn nút thang máy.
“Không biết còn tưởng rằng em thật sự đợi tới hết giờ làm việc mới bằng lòng đi ra đấy.”
“Em không biết anh đợi em ở đây.” Cô cho rằng Trần Kỵ đã tới siêu thị rồi. Vừa rồi, lúc Chu Phù cầm ví tiền của anh đã do dự không biết có nên xem ảnh ở bên trong không. Lúc tỉnh táo lại thì thời gian đã qua một lúc lâu. Cô tìm bừa một cái cớ: “Ví tiền của anh... Quá khó tìm. Em phải tìm một lúc mới thấy.”

“Lề mề.” Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, đảo mắt liếc nhìn cô: “Tôi đặt ngay ở chính giữa mặt bàn, vừa vào cửa là nhìn thấy.”
Trái tim Chu Phù thót lên một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó không thích hợp. Cô ngước mắt trừng anh: “Chẳng phải anh nói để quên ví tiền ở văn phòng sao?”
Trần Ky: “...”
Anh dẫn cô tới một siêu thị cách đó không xa. Nơi đó cách nơi ở của hai người không xa, sau khi mua xong còn có thể dùng thang máy chuyên dụng của chủ siêu thị để đi vào nội bộ cư xá.
Đa số đồ bán trong siêu thị này đắt hơn so với quán nhỏ phổ thông rất nhiều. Lâu lắm rồi Chu Phù không đi dạo siêu thị. Cô hồi tưởng lại lần đi siêu thị trước, có lẽ phải ngược dòng thời gian tới lúc còn ở Kim Đường. Đi cùng anh.
Mùa đông năm đó, sau khi từ Kim Đường trở lại Bắc Lâm, Chu Phù không có thời gian thong dong tự tại nữa. Trần Kỵ tiện tay kéo xe đẩy tới. Cô lặng lẽ đi bên cạnh anh.
Toàn bộ hành trình, Chu Phù không nói lời nào mặc kệ Trần Kỵ nhặt đồ trên giá bỏ xuống xe. Cô chỉ tùy ý quét mắt nhìn giá cả trên tem, lập tốc bị dọa rụt mắt lại.
Một lúc lâu sau, Trần Kỵ liếc mắt hỏi: “Em có muốn mua gì không?”
Anh còn nhớ rõ dạo trước khi còn ở Kim Đường, lúc đi dạo siêu thị, cô mua đồ ăn vặt còn chẳng chớp mắt cái nào, không bỏ qua bất cứ kệ hàng nào. Chỉ đi dạo vài phút mà xe đẩy đã tích thành một ngọn núi nhỏ.
Chu Phù lắc đầu: “Không.”
Nơi này là khu vực giàu nhất Bắc Lâm, người có thể sống xung quanh đây gần như không phú cũng quý. Bởi thế những thứ này cũng đắt tới líu lưỡi, vốn chẳng phải thứ mà Chu Phù có thể mua nổi.
Nếu có muốn mua gì thì trên mua trên mạng cũng sẽ rẻ hơn một nửa, chỉ có điều phải chờ mấy hôm mà thôi. Những năm nay, Chu Phù đã hình thành thói quen tính toán tỉ mỉ, không còn thói vung tay quá trán lúc trước nữa.
Môi mỏng của Trần Kỵ mím thành một đường, không nói thêm gì, chỉ đẩy xe tới quầy rau quả tươi, chậm rãi cầm từng thứ lên, vừa chọn vừa hỏi người bên canh: “Trưa nay, em muốn ăn cá không?”
Chu Phù ngước mắt lên nhìn anh đáp: “Sao cũng được.”
Người bán hàng ở quầy đồ tươi sống thấy thế vội lên tiếng hỏi Chu Phù: “Cô gái, cô muốn mua loại cá nào, tôi sẽ vớt lên làm sạch cho cô. Cô nhìn đi, đồ chỗ chúng tôi đều rất tươi, đều còn sống cực kỳ tươi ngon.”
Chu Phù thuận theo lời người bán hàng liếc nhìn vào trong bể thủy tinh, sau đó nhìn Trần Kỵ với vẻ mờ mịt: “Em không biết phân biệt...”
Người đàn ông lười biếng nhếch môi.
Người bán hàng nghe vậy vội giới thiệu: “Hai loại này khá ngon, rất nhiều người thích ăn, dù là hấp, kho tàu hay nấu canh đều được. Ngày nào tôi cũng bán được khoảng tám mươi con đấy.”
Đối phương vừa nói vừa chuẩn bị vớt cá cho Chu Phù. Nhưng người bán hàng còn chưa kịp ra tay thì Trần Kỵ đã hất hàm ra hiệu lấy một loại khác trong bể và thờ ơ lên tiếng: “Không lấy hai loại đó đâu, nhiều xương lắm. Cô ấy không ăn được, lấy loại bên trên kia đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận