Chỉ Có Thể Là Anh

Sáu tiếng sau, tại thời điểm mà Nina cầu nguyện là lúc kết thúc cuộc hẹn của cô với Michael, cô cực kỳ biết ơn là mình đã gạt bỏ cái Áo lót Không tưởng trong buổi tối hôm ấy.
Giờ giá như cô có thể gạt bỏ luôn Michael.
Không phải là anh ta kinh khủng gì lắm. Anh ta chỉ căng thẳng và buồn tẻ, đôi mắt đen quá sắc và bộ vest xám quá lượt là đến nỗi anh ta trông như một con hải ly đầy hăm hở trong khi nói chuyện lại như một con ong đực. Đó là sự kết hợp tồi tệ và cô muốn tránh xa, nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại lọt được vào trong căn hộ của cô, và mặc dù đã khá tỉnh táo không mời anh ta uống gì, nhưng cô vẫn chẳng biết làm cách nào để có thể thoát khỏi anh ta. Ngay cả Fred cũng cáu tiết với anh ta.
Michael đã khởi đầu buổi tối bằng cách trố mắt nhìn Fred và hỏi, “Cái gì thế này?” Khi cô cho anh ta biết tên Fred, anh ta liền nói, “Con chó ngoan đấy.” Fred đã ném cho anh ta một cái nhìn mà cho đến tận bây giờ cô mới chỉ thấy nó dùng với món ăn thông thường của loài chó. Mọi chuyện từ tồi tệ trở thành tồi tệ hơn khi họ đi ăn tối và Michael nói về cuốn sách của mình. Sau đó họ quay về căn hộ của cô, và Michael tiếp tục huyên thuyên về cuốn sách trong khi Nina lăng xăng cố tỏ ra bận rộn, mở cửa sổ cho Fred, vuốt phẳng đống giấy tờ trên bàn, ngáp dài và cuối cùng là nhìn đồng hồ. Dường như chẳng có gì ngấm được vào cái đầu mít đặc của Michael. Ngay cả Fred cũng chịu thua, không thèm trừng mắt nhìn anh ta nữa mà tản đi nơi nào đó khác để tự mình tiêu khiển.
Tiếng gõ cửa vang lên nửa giờ sau đó giống như một vị cứu tinh được chào đón. “Chờ một lát,” Nina bảo Michael khi anh ta đang nói dở dang.
Khi cô mở cửa ra, Alex đang đứng đó trong chiếc áo phông tơi tả và quần jeans cắt ống, trông trẻ trung cùng bắt mắt đến không tin nổi và đang cầm cái Áo lót Không tưởng của cô.
“Fred thả cái này xuống.” Anh giơ cái áo lên như một chiến lợi phẩm thu được. “Tôi mới chỉ thấy thứ này có một lần, nhưng tôi đoán nó là của cô.”
“Phải.” Nina tống những ý nghĩ gợi dục ra khỏi đầu và đưa tay đón lấy cái áo.
“Khoan đã.” Alex giơ nó ra khỏi tầm với của cô. “Làm sao tôi biết được đây là áo cô chứ? Mặc thử vào xem có vừa không đã. Tôi sẽ kiểm tra. Không sao đâu, vì tôi là bác...”
“Trả tôi cái đó nếu không cậu sẽ cần một bác sĩ đấy,” Nina rít lên với anh.
“Nina?” Giọng Michael vang lên từ trong phòng khách.
“Bạn hẹn à?” Alex nhướn mày hỏi.
“Thật không may, đúng thế.” Nina giơ tay ra. “Trả áo lót cho tôi.”
“Thật không may à?” Alex cười toe với cô. “Cô không đuổi được anh ta đi, hử?”
“Tôi đã thử ám chỉ mọi cách nhưng anh ta không chịu hiểu cho.” Nina liếc nhìn ra sau để đảm bảo Michael không đến nhập hội cùng bọn họ. “Nếu cậu trả áo lót cho tôi, tôi sẽ đi...”
“Để tôi xử vụ này cho.” Alex bước qua cô vào trong phòng khách. “Chào, tôi là Alex.” Anh chìa tay phải ra, nhưng mắt Michael đang dán vào cái áo lót trên tay trái anh. “Cái này á?” Alex vẫy cái áo về phía Michael. “Tối qua Nina để quên ở phòng tôi. Đây này, em yêu.”
Nina tóm lấy cái áo rồi cuộn lại để trông nó không còn quá rực rỡ và đầy ren nữa. “Cảm ơn Alex, cậu có thể đ...”
“Nina và tôi là những kẻ nghiện phim hạng nặng.” Alex lững thững bước về phía ti-vi. “Tối nay có một bộ kinh điển đấy. Tôi chắc là cô ấy đã bảo anh chúng tôi cần xem phim này, nhưng hoan nghênh anh ở lại và xem cùng luôn.” Anh nhấn nút trên điều khiển và lướt qua các kênh trong khi Michael nhìn Nina với vẻ buộc tội, còn Nina thì trừng mắt nhìn Alex.
“Cậu ta là sinh viên ngành điện ảnh,” Nina bảo Michael. “Tôi giúp cậu ấy làm bài luận để cậu ấy có thể tốt nghiệp và kiếm được công việc thực sự thay vì là một con nợ như hiện nay.”
“Đúng là cô gái của tôi,” Alex nói qua vai. “À, đây rồi.” Anh ngồi xuống sàn nhà, lưng tựa vào đi văng và chăm chú nhìn màn hình, nơi hai đứa nhóc có vòng trên đầu đang nói chuyện với ông già Noel.
“Phim kinh điển gì thế?” Michael hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Ông già Noel chiến thắng người Sao Hỏa,” Alex nói. “Giáo sư của tôi bảo đây là một ví dụ hoàn hảo về cảm giác lo lắng cho sự tồn tại vô nghĩa.”
“Thật thế.” Michael vẫn còn ngờ vực, nhưng giờ là cả hoang mang nữa.

“Dĩ nhiên, nó được phỏng theo cuốn tiểu thuyết Nga nổi tiếng của Turgid.” Alex mỉm cười với Michael. “Anh biết Turgid chứ?”
“Tôi nghĩ mình đã đọc sách của ông ta hồi ở đại học,” Michael nói. “Buồn thảm, đúng không?”
“Quỷ tha ma bắt, phải.” Alex gật đầu với cái màn hình, nơi mà những người lớn có vòng trên đầu đã nhập hội cùng lũ trẻ con. “Đây là phiên bản thương mại. Của Mỹ.” Anh lắc đầu ghê tởm.
“Phải,” Michael nói, và Nina thấy thương hại anh ta.
“Chà, giờ Alex cần phải học rồi, vậy sao chúng ta không kết thúc đêm nay ở đây nhỉ?” Cô trượt tay qua cánh tay anh ta.
Anh ta áp sát vào cô hơn, thế là cô mất sạch cảm giác cảm thông dành cho anh ta và kéo anh ta về phía cửa.
“Khi nào tôi có thể gặp lại em?” Michael hỏi.
Fred gầm gừ với anh ta, và từ dưới sàn nhà Alex bắn cho Michael một ánh mắt chất chứa sự ác ý đến mức đáng ngạc nhiên.
“Chúng tôi sẽ phải làm việc khá mệt về vụ phim ảnh này cho đến khi tôi tốt nghiệp,” anh bảo Michael. “Tốt hơn hết đừng gọi cho cô ấy trong suốt thời gian ấy.”
Michael nhìn đáp trả một cách lạnh lùng. “Thế có nghĩa là đến khi nào?”
“Theo tốc độ của tôi hiện nay ấy à?” Alex rạng rỡ nhìn anh ta. “Tôi sẽ ra trường vào tháng Sáu năm ‘99.”
Michael đảo tròn mắt và để Nina đưa anh ta ra cửa. “Em biết đấy, tôi sẽ ghen nếu cậu ta không trẻ hơn em nhiều đến thế.” Anh ta bảo Nina. “Em thật tử tế khi giúp thằng nhóc ấy.”
“Ừ,” Nina nói, xoay đầu sang bên để nụ hôn của anh ta rơi lên má. “Tôi là tuýp bà mẹ mà.”
Khi Michael đã an toàn phía bên kia cánh cửa, cô liền quay lại chỗ Alex và đá vào gót chân anh.
“Ối!” Anh xoa xoa chân. “Cẩn thận chứ, cô nương. Như thế cô có thể khiến người khác bị thương nghiêm trọng đấy.”
“Chẳng sao,” Nina nói. “Cậu là bác sĩ mà. Cậu có thể chữa được. Và nếu không thể, cậu vẫn luôn có cái bằng trường điện ảnh để mà cầu đến.”
Alex quay lại xem ti-vi. “Cô tìm đâu ra cái gã èo uột đó thế?”
Nina phớt lờ anh. “Cậu thực sự nghĩ anh ta sẽ tin có người làm một bộ phim tên là Ông già Noel chiến thắng người Sao Hỏa à? Có mà ngu xuẩn...”
Hình ảnh trên ti-vi chuyển sang hai con rô bốt và một giọng trên đó lên tiếng, “Chúng ta sẽ quay lại với Ông già Noel chiến thắng người Sao Hỏa sau những thông điệp này.”
“Tôi bảo cô rồi còn gì. Đó là một bộ kinh điển.” Alex vỗ lên sàn nhà ngay cạnh anh. “Đến đây nào cưng, và tìm hiểu xem làm phim thực sự là gì. Nhưng đầu tiên, lấy Oreo đi cái đã.”
“Không thể tin được chuyện này,” Nina nói, nhưng dẫu sao cô cũng đi lấy Oreo và ngồi xuống đi văng phía sau anh, cười khúc khích trước phim 3000 Nhà hát Khoa học Bí ẩn và những nỗ lực vô ích của Fred để được ăn Oreo, lấy làm lạ trước những thứ vui nhộn và ấm áp trong cuộc đời mình lúc này, khi mà Fred và Alex đã trở thành một phần trong đó. Giờ điều duy nhất cuộc sống cô cần là chuyện chăn gối nóng bỏng, nhưng cô khá chắc chắn rằng đó không phải là phần thuộc về Alex, bất chấp tất cả những lời ve vãn tán tỉnh vô ý mà anh chàng này đã nói ra. Chứ nếu không thì vì sao anh cứ tiếp tục xuất hiện cùng với những cuốn băng video mà không có hành động gì? Anh muốn có một người bạn. Được thôi. Đó cũng là điều cô muốn.
Cô nhìn xuống đường cong trên vai anh đang tì vào đi văng ngay cạnh mình, trong lòng dâng lên ý nghĩ mãnh liệt rằng sẽ tuyệt vời biết bao khi cúi xuống và hôn lên cổ anh, chỉ để cảm thấy môi cô trên da anh, chỉ để anh biết rằng cô đang ở đó.

“Đây là đoạn hay,” Alex nói qua vai mình, và cô nhìn anh mỉm cười rồi nói, “Bộ phim này chẳng có gì ngoài những đoạn hay,” đoạn kéo sự chú ý của mình quay trở lại với màn hình.
***
Một tuần sau đó, khi hai anh em đang duỗi người trên những cái ghế xập xệ, chân gác lên mặt bàn cà phê sứt sẹo trong buồng dành cho bác sĩ, Max hỏi Alex.
“Mọi chuyện với cô nàng tên-gì-ấy thế nào rồi? Người phụ nữ tầng trên ấy?”
“Này, em đang hẹn hò với nhiều người khác nữa ngoài Nina,” Alex nói, cố tỏ ra phàm tục và không thảm hại. “Rất nhiều người khác.” Thế rồi anh phá hỏng nỗ lực đó bằng cách thêm vào, “Không có nghĩa là em đang hẹn hò Nina.”
“Nếu em không hẹn hò với cô ấy,” Max hỏi, “thì em gặp gỡ cô nàng theo kiểu nào?”
“Bọn em xem phim,” Alex nói. “Và thật may mắn khủng khiếp khi trên đời này có cả núi phim ảnh, nếu không thì em đã bị ra rìa rồi. Mặc dù rồi đây em sẽ phát ốm với những bộ phim ấy, nhưng chuyện đó và chuyện chạy bộ là những cái cớ duy nhất em có thể nghĩ ra để được ở bên cô ấy.” Anh nhắm mắt nhớ lại. “Cô ấy duỗi người trên đi văng ngay phía sau em, và em có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy, cô ấy cười vang bên tai em, và thề có Chúa, một ngày nào đó em sẽ nhảy bổ vào cô ấy, và rồi cô ấy sẽ chẳng bao giờ nói chuyện lại với em nữa.”
“Đừng có yếu bóng vía như thế,” Max nói. “Hành động đi.”
“Không,” Alex nói. “Em sẽ không phá hỏng chuyện này đâu. Em muốn cái gì đó hơn là chuyện tình một đêm. Em muốn phải có nhiều đêm cơ. Hơn nữa, em đang suy tính một kế hoạch. Nếu nó thành công thì ngay cả Nina cũng không còn nghĩ rằng em là một thằng nhóc nữa.”
Max khịt mũi. “Kế hoạch phải hay ho đấy.”
Alex lại nghĩ đến Nina. “Lạy Chúa, em hy vọng thế.”
***
Hai tuần sau, vào một buổi chiều thứ Bảy cuối tháng Sáu, Nina và Fred đang chạy lên cầu thang sẵn sàng cho khẩu phần ăn sau khi đi dạo gồm mỗi kẻ một cái bánh Oreo, thì thấy Charity đang ngồi dưới đất ngay cạnh cửa nhà.
“Gần xong rồi, Neen à.” Charity lồm cồm đứng dậy và dùng một tay kéo chiếc váy vynil siêu ngắn màu xanh xuống, tay còn lại ôm một chồng bản thảo. “Chỉ còn một chương nữa thôi. Mình đã viết cả ngày lẫn đêm, kể cả lúc ở cửa hàng nữa.”
Charity do dự, và Nina nhận ra bạn mình đang lo lắng. Trước đây cô chưa bao giờ thấy Charity lo lắng. “Cuốn sách sẽ tuyệt lắm cho xem,” cô bảo Charity rồi bước về phía bạn. Fred đã có mặt sẵn ở đó, quệt mũi lên lớp tất màu đen của Charity như là để ủng hộ.
Charity nhìn xuống với vẻ ghê tởm. “Họ không bán thuốc chống dị ứng cho chó à? Vấn đề mũi dãi của nó ngày càng tệ hơn đấy.”
Nina cầm lấy đống bản thảo từ tay cô bạn. “Cuốn sách thực sự sẽ rất tuyệt đấy. Mình đã đọc những chương đầu tiên, chúng cực hấp dẫn. Thú vị thật tình đấy.”
“Mình không biết.” Charity siết hai tay lại thật chặt. “Mình không biết nữa. Sau một hồi viết, mình thấy các chương bắt đầu tương tự nhau.”
Nina nhẹ nhõm thở ra. Cô cũng nhận thấy vấn đề đó. “Chà, khi viết lại, sẽ ổn hơn nếu cậu để cho Jane học được điều gì đó sau mỗi lần như thế,” Nina bảo bạn. “Đây mới là bản thảo đầu tiên, ở lần viết lại, cậu sẽ khá hơn thôi.”
Charity nhìn bạn. “Cậu sẽ nghiêm khắc hơn với các tác giả mà cậu không quen biết, đúng không?”
Nina đáp trả lại ánh mắt đó, cáu kỉnh. “Mình chưa bao giờ nghiêm khắc trong lần viết đầu tiên cả. Cậu muốn mình dần cho cậu một trận chứ gì, được thôi. Nhưng cứ viết xong toàn bộ cuốn sách đi cái đã. Sau đó chúng ta sẽ đọc và xem thử xem cần phải chỉnh sửa ở đâu. Lúc đó mình sẽ chửi bới cậu bằng đủ lời lẽ mà cậu muốn.”

Charity lắc đầu. “Mình ước có quen biết ai khác để đưa cuốn sách này cho người đó. Một độc giả khác ấy, cậu hiểu không? Một người không biết mình giống như cậu. Cậu kiểu gì chẳng thích nó, chỉ bởi vì người đã viết cuốn sách là mình.”
Nina giở lướt qua các trang bản thảo, dừng lại ở tiêu đề chương thứ chín. “Oedipus đểu cáng á?”
Charity gật đầu. “Đó là Bob. Anh ta dùng mẹ để lừa dối mình. Bảo mình là anh ta quá bận không thể gặp mình được và rồi đưa bà ấy đi chơi bạc. Mình đã nghĩ đó là Dấu hiệu báo động.”
Nina gật đầu đồng ý. “Ừ, mình cũng sẽ nghĩ thế.” Cô lại giở lướt các trang. “Mình có bỏ lỡ điều gì không? Chương về lần kết hôn của cậu đâu?”
“Ở trong ấy đấy,” Charity nói. “Cứ tìm đi. Chương mười. Chương đó khó viết quá.”
Nina nhăn mặt, cảm thấy áy náy vì đã làm Charity nhớ lại cái thảm họa một-năm của mình. “Mình rất tiếc.”
“Ừ,” Charity nói. “Thông điệp của chương đó là đừng bao giờ kết hôn với một bác sĩ vì họ sẽ chẳng bao giờ ở nhà, và khi đã về nhà rồi thì họ sẽ quá mệt để mà yêu đương, vì vậy họ chỉ xem ti-vi rồi đi ngủ. Chỉ riêng chương đấy thôi cũng đã làm quyển sách đáng giá về phương diện tránh né đau khổ rồi.”
Nina nghĩ đến cảnh tượng Alex tựa tay vào đi văng, vô cùng phẩn khởi khi Harrison Ford tìm thấy cái hộp đựng pháp điển tối hôm trước. “Cậu cứ cường điệu lên thế.”
“Ồ, thế sao?” Charity tựa người vào cửa. “Một đêm nọ, để hâm nóng lại cuộc hôn nhân của mình, mình đã đón Kenneth ở cửa, trên người không mặc gì. Anh ta đã hôn lên má mình rồi bước thẳng vào phòng ngủ, bò lên giường và ngủ thiếp đi. Tất cả đều ở trong đó. Chương mười - Cô nàng Khỏa thân và Xác chết.”
Nina định cười phá lên nhưng rồi tự ngăn mình lại được. “Được rồi, cậu muốn có người phê bình chứ gì? Mình không chắc về mấy cái tiêu đề chương này lắm. Có lẽ chúng ta sẽ phải sửa lại một số.” Cô cặp bản thảo xuống dưới cánh tay và lôi chìa khóa từ trong túi áo ra. “Và ngay cả khi mình thực sự nghĩ rằng cuốn sách này hấp dẫn, thì cậu vẫn sẽ phải làm cho nó có chất lạc quan hơn tí chút,” cô vừa nói với Charity vừa tra chìa vào ổ. “Chúng ta có thể lo chuyện đó lúc viết lại, nhưng một số đoạn trong này đã gần đạt đến độ cay đắng rồi đấy.”
“Đó là vì mình thấy cay đắng,” Charity nói. “Cậu thực sự nghĩ nó quá cay đắng à?” Cô lắc đầu. “Chúng ta cần một độc giả khác. Ai đó không hề quen biết mình.”
Tuyệt, Charity cần các độc giả khác. Giờ cô sẽ phải đến gõ cửa từng nhà để tìm ra ai đó đưa ra ý kiến thứ hai. Nina đang định đẩy cửa mở ra thì bỗng khựng lại, nhớ ra một cánh cửa rất đáng để đến gõ. “Chờ chút đã. Nếu mình tìm được cho cậu vài độc giả khác thì sao?”
Charity có vẻ thận trọng. “Ai?”
Nina đóng cửa lại. “Đi nào. Cậu phải gặp Norma mới được.” Cô quay bước lên cầu thang, Fred và Charity theo sau cô lên căn hộ tầng bốn.
Khi Norma mở cửa, Nina giới thiệu.
“Bà Norma, đây là Charity,” và rồi cô khựng lại khi bà già Norma thanh lịch - đóng một bộ cashmere màu ô liu và lanh màu ka-ki - và cô nàng Charity khác thường - trong bộ cánh bằng vải vynil xanh và lycra bạc - đang thăm dò nhau, tự rút ra những kết luận cho riêng mình rồi mỉm cười với nhau. “Charity đã viết một cuốn sách,” Nina tiếp tục khi tình hình có vẻ đã an toàn. “Nhóm đọc sách của bà có bao giờ đọc bản thảo chưa xuất bản không?”
“Chà, trước đây thì chưa,” Norma nói. “Thế không có nghĩa là chúng ta không thể bắt đầu.” Bà mở cửa rộng hơn. “Vào đây và kể ta nghe xem nào,” bà nói, và Fred lút cút chạy vào.
Mười lăm phút sau, họ lại xuống cầu thang, và Charity có một hạn chót mới.
“Đến thứ Năm mình có thể viết xong chương cuối,” cô nói với Nina. “Thật tuyệt khi Norma đồng ý giúp đỡ. Cậu có thể đọc xong hết nếu mình đưa cậu trước tối thứ Năm không?”
“Chắc rồi.” Nina tra chìa vào ổ khóa. “Norma có thể phát bản thảo vào thứ Sáu và rồi vào thứ Sáu tuần sau...” Giọng cô lạc đi khi cô mở cửa và nghe thấy tiếng ti-vi trong nhà. “Chúng ta hết Oreo rồi,” giọng Alex vang lên từ dưới sàn nhà, ngay trước ti-vi, và Fred đến nhập hội cùng anh.
Charity nhướn một bên mày nhìn Nina.
Nina hếch cằm lên. “Chắc mình đã để cửa sổ mở.”
Cô dẫn Charity về phía đi văng. “Đây là Alex. Alex, đây là Charity.”
Từ chỗ ti-vi, Alex quay lại. “À, nhà văn vĩ đại...” anh mở lời, để rồi im bặt khi ánh mắt chu du theo đôi chân mang tất đen dài vô tận đến cái váy vynil siêu ngắn cùng áo lycra không tay của Charity. Lần đầu tiên nhìn thấy Charity luôn là một trải nghiệm, Nina tự nhắc nhở mình. Nhưng việc thấy Charity từ dưới sàn nhà nhìn lên sẽ là choáng ngợp. Không phải lỗi của Alex khi cằm của cậu ta xệ xuống tận đầu gối.
“Tôi đã nghe kể rất nhiều về cậu,” Charity nói, và Alex lồm cồm ngồi dậy.
“Tôi thì vẫn nghe chưa đủ về cô,” anh nói, còn Nina muốn giết chết cả hai.

“Tôi sẽ đi lấy Oreo,” cô lên tiếng để có thể thoát khỏi bọn họ, nhưng Alex quay sang cô và nói, “Tôi đã bảo cô là chúng ta hết sạch rồi.”
“Tôi cất đi đấy,” Nina bảo anh. “Tôi đã cố dọn dẹp chỗ cho cái bình Crock-Pot vì cậu cứ càu nhàu tôi về nó mãi, và tôi dời đống Oreo đi. Nhưng dù gì thì vẫn không có đủ chỗ, sau đó tôi lại quên chuyển bánh về chỗ cũ.”
Alex lắc đầu. “Đừng có di dời các thứ quanh tôi. Sự ổn định là nền tảng cho bất kỳ mối quan hệ tốt đẹp nào. Hôm nay là di dời đống Oreo, thế rồi ngày mai sẽ đến lượt cái đi văng, và rồi chúng ta sẽ thế nào đây?” Anh ghé sát đến nhìn thẳng vào mắt cô và mỉm cười. “Chúng ta đang có mối quan hệ tốt đẹp ở đây, cưng à. Đừng có phá hỏng mất.”
Tim Nina tròng trành sang một bên, nhưng cô cố hết sức không mỉm cười đáp lại. “Tôi đi lấy Oreo. Cậu ở lại giúp Charity vui vẻ.”
Cô hướng về phía bếp, cố không giậm mạnh chân, nhưng rồi lại nhảy dựng lên khi Charity lên tiếng từ sau lưng khi cô với tay mở cửa chạn.
“Tên đó đã tán tỉnh cậu,” Charity nói, tuyệt đối vui vẻ.
“Tên đó tán tỉnh cả mấy cái gốc cây,” Nina đáp trả, tuyệt đối chán ghét. “Rồi cậu sẽ thấy. Cứ quay ra ngoài kia và ngồi xuống cạnh cậu ta mà xem.”
“Mình không muốn.” Charity buông người xuống một chiếc ghế. “Mình đã vĩnh viễn xong chuyện với đàn ông rồi. Cứ mỗi lần thấy một gã là mình lại muốn khạc nhổ.” Cô trở nên trầm tư. “Ngoại trừ Alex. Có vẻ như cậu ta là người tốt.”
Nina thả gói Oreo lên bàn. “Vậy thì tiến tới đi.”
Charity quắc mắt nhìn bạn. “Cậu không chịu lắng nghe. Mình xong chuyện với đàn ông rồi. Cậu thì không. Mình nghĩ cậu nên theo đuổi Alex.”
“Đừng vớ vẩn,” Nina nói, trong lòng cảm thấy hết sức nhẹ nhõm và rồi lại cực kỳ cáu kỉnh vì mình đã thấy nhẹ nhõm. Charity không có hứng thú với Alex thì có ý nghĩa gì đâu cơ chứ.
“Mình đâu có vớ vẩn.” Charity cầm một miếng Oreo lên. “Mình nghĩ cậu nên quyến rũ cậu ta.”
“Quyến rũ ai cơ?” giọng Alex vang lên sau lưng cô.
Charity đánh rơi cái bánh. “Đừng có lén lút vụng trộm sau lưng tôi thế chứ.”
“Xin lỗi.” Alex đi thẳng về phía tủ lạnh, đẩy cái bình Crock-Pot vào trong, mở cửa tủ và lấy sữa ra. “Nina sẽ quyến rũ ai cơ? Có thể tôi không ủng hộ chuyện này.”
“Tôi có một bạn hẹn mới,” Nina nói, trong bụng lại thầm chửi rủa mình vì giờ cô sẽ phải đào bới để tìm một người hẹn hò. Chuyện đào bới này khiến cô nghĩ đến ý tưởng khai quật James Dean của Charity, và cô cười toe ngoài ý muốn.
Alex tựa người vào quầy bếp kế bên và quắc mắt nhìn cô. “Đừng có cười nữa. Tôi không cho phép cô quyến rũ gã này.”
Nina nhướn mày nhìn anh. “Tôi không cần cậu cho phép.”
“Có, có đấy.” Alex với ra sau cô và lấy từ trong chạn bát ra một cái tách. “Cô là một người mẹ. Cô có những chuẩn mực phải giữ gìn.”
Charity cau mày nhìn anh. “Cậu ấy không phải một người mẹ.”
“Phải đấy.” Alex gật đầu với Fred, lúc này đang ngồi dưới chân họ và trao cho họ ánh mắt tôi-cần-một-cái-Oreo-đến-tuyệt-vọng thảm thương nhất. “Fred đang ở độ tuổi khó dạy.”
Charity nhìn xuống con chó. “Có phải độ tuổi nước mũi thò lò không?”
Alex khịt mũi. “Đi nào, Fred. Bọn họ đang tỏ ra vô lý, và người ta đang chiếu lại Frasier đấy. Đi xem Eddie thôi nào.” Anh cầm gói Oreo lên, ngay lập tức Fred lao tới và lót tót chạy theo anh vào phòng khách.
Charity nhìn Nina. “Cậu chàng đó lú lẫn vì cậu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận