Tối hôm sau, qua chiếc bàn cà phê và mấy lon bia, Alex hỏi Max.
“Đã bao giờ anh nghĩ đến chuyện chỉ hẹn hò với một người phụ nữ chưa? Chuyển đến ở cùng người đó? Ràng buộc ấy?”
Max sặc sụa phì chỗ bia ra ngoài. “Lạy Chúa, không. Đừng nói những chuyện như thế với anh trong khi anh đang uống.” Anh lau chỗ bia đổ trên chiếc áo sơ mi màu đen. “Ôi quỷ tha ma bắt, đây còn là cái áo xịn nữa chứ.”
“Em chỉ cho rằng như thế thật thích,” Alex nói. “Anh biết đấy, ý nghĩ mình sẽ về nhà mỗi tối với cùng một người phụ nữ. Thật dễ chịu.”
Max thôi lau chùi và nheo mắt nhìn em trai. “Không thể nào là cô nàng Tricia mít ướt được, còn Debbie thì đã ra đi lâu rồi, và ngay cả em thì cũng chẳng ngu ngốc đến nỗi chuyển đến ở cùng Deirdre chứ.” Anh rùng mình trước ý nghĩ đó.
“Anh từng hẹn hò với Deirdre rồi, đúng không?”
“Chỉ một lần thôi,” Max nói. “Em sẽ không tin được cô ta đã làm gì anh vào bữa ăn tối đâu.”
“Chắc chắn là em tin được,” Alex khẳng định.
“Em cũng thế, hử?” Max lắc đầu. “Anh đề cao tình dục an toàn, nhưng không phải ngay giữa lúc ăn món khai vị như thế. Người phục vụ bàn suýt nữa đã lên cơn đau tim.”
“Quỷ tha ma bắt,” Alex nói, “Thiếu chút nữa em cũng lên cơn đau tim đây này.”
“Thế nếu không phải là Deirdre, thì là ai?”
“Nina,” Alex trả lời.
Max nhướn mày. “Vẫn là Nina à? Lâu nay em chẳng nói gì cả, làm anh cứ tưởng em từ bỏ cô nàng rồi chứ.”
Alex lắc đầu. “Không. Nina không phải là loại phụ nữ người ta có thể từ bỏ.”
Max uống một ngụm nữa. “Em đã giấu anh lâu nay. Anh thậm chí còn chẳng biết là em đã bắt đầu hẹn hò với cô ấy nữa.”
“Em có hẹn hò gì đâu.” Alex nhoài người tới trước và cầm lấy lon bia thứ hai. “Em không dám rủ cô ấy đi chơi.”
Max cau mày nhìn em trai. “Giờ anh sẽ chơi trò phản biện[23] với em vậy, nếu em không dám rủ cô ấy đi ăn tối, thì làm thế quái nào em có thể đề nghị cô ấy chuyển đến ở cùng em chứ?”
Alex ngả đầu tựa vào đi văng. “Em sẽ chẳng đề nghị gì. Ít nhất là vào lúc này. Cô ấy sẽ phỉ nhổ vào em.” Anh đau khổ nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Trước đây cô ấy từng kết hôn với Guy Adams.”
Max huýt sáo. “Đại gia nhỉ.”
Alex gật đầu. “Bố có một chỗ trống trong khoa tim.”
Lon bia đang trên đường lên miệng Max liền khựng lại. “Em bảo anh là em thích khoa cấp cứu.”
Alex nhắm mắt lại để không phải nhìn thẳng vào Max. “Em thích thật mà. Nhưng như anh vẫn luôn chỉ ra đấy, làm ở khoa tim kiếm được nhiều tiền hơn. Và theo như bố vẫn nói thì, đó mới là sự nghiệp thực thụ.”
“Khoa cấp cứu cũng thế,” Max nói.
“Em biết.” Alex cảm thấy khổ sở. “Em biết. Nhưng dù sao em cũng đang nghĩ đến khoa tim.”
“Phải rồi, nhưng em nghĩ đến nó theo cái kiểu kiếm được tiền để chinh phục Nina.” Max lắc đầu và uống một ngụm bia. “Ý kiến tồi,” anh vừa nói vừa nuốt xuống. “Đừng bao giờ xây dựng sự nghiệp quanh một người phụ nữ.”
“Chắc anh nói đúng,” Alex nói, và rồi chuông cửa vang lên.
Khi anh ra mở cửa, Charity đang đứng đó với mái tóc đỏ rối bù và đôi chân dài miên man trong chiếc váy hồng nóng bỏng ngắn đến nỗi trong giây lát anh cứ tưởng đó là một cái áo phông.
“Tôi đến nhờ vả,” cô nói. Alex nghĩ tất cả đám đàn ông trên thế giới này hẳn sẽ mơ được ở vào tình cảnh hiện tại của anh, và anh sẽ thích thú đến mức nào nếu trước mặt anh là Nina trong bộ váy hồng hỏi xin anh điều gì đó. Bất cứ điều gì. Ưu tiên điều gì đó đòi hỏi anh phải chạm vào cô. Nằm xuống và chạm vào cô. Khỏa thân nằm xuống và chạm vào cô.
“Alex?” Charity gọi, và anh bảo, “Chắc rồi. Vào trong đi.”
Cô bước vào phòng khách. Max đứng dậy, trông sửng sốt khi anh đưa mắt chu du một vòng, từ đôi giày cao gót bó cổ chân và đôi tất đen dài ngang đùi đến mái tóc đỏ rối bù được buộc lại trên đỉnh đầu bằng một thứ mà Alex nghĩ đó có thể là một đôi tất đen khác.
“Đây là anh trai tôi, Max,” Alex nói.
Max chìa tay ra và nhìn cô cười rạng rỡ. “Còn hơn là vui sướng khi được gặp cô.”
Charity quắc mắt nhìn anh. “Tôi đồng tính đấy.”
Max rụt tay lại. “Tôi đã hỏi à?”
Alex chen vào giữa hai người. “Tôi lấy gì cho cô uống nhé?” Anh hỏi Charity. “Sữa? Hay Oreo?”
“Không.” Charity thôi quắc mắt. “Nghe này, thứ Sáu tới nhóm đọc sách của Norma sẽ đọc cuốn sách của tôi.” Cô mở cái túi vynil đen, một cái túi xách đủ lớn để chứa được một đất nước nho nhỏ, và lôi ra một tập giấy dày cộp được cột chung với nhau bằng một sợi dây chun. “Và tôi nghĩ là có thể cậu cũng sẽ đọc nó, rồi đến tham dự cùng nhóm vào thứ Sáu tới và nêu quan điểm của một chàng trai về cuốn sách này với chúng tôi.” Cô mỉm cười nhìn anh, lo lắng, dụ dỗ, và Alex lại nghĩ rằng thật phí phạm biết bao khi cô lại mỉm cười với mình.
“Nina cũng sẽ đến,” cô bảo anh, thế là anh cầm lấy tập bản thảo và nói, “Tôi sẽ tham gia.”
Nụ cười của Charity trở nên nồng nhiệt hơn. “Cảm ơn cậu. Tôi rất cảm kích. Thật đấy.” Nụ cười đó tối đi khoảng năm oát khi cô nhìn Max qua vai Alex. “Thật vui vì được gặp anh.”
Max gật đầu. “Gửi tấm lòng yêu mến của tôi đến các cô gái còn lại.”
Charity nhắm mắt lại.
“Anh ấy đùa đấy,” Alex nói. “Thôi đi nào, Max.”
Charity phớt lờ Max và quay sang Alex. “Vậy tôi sẽ gặp lại cậu vào thứ Sáu. Và cảm ơn cậu!”
Khi cô đi rồi, Alex trừng mắt nhìn ông anh trai. “Anh có cần phải nói thế không?”
Max nhún vai và quay lại đằng ghế của mình. “Cô ta gây chiến trước. Cậu bé, người phụ nữ đó thật đáng sợ.”
Alex theo sau anh. “Cô ấy là bạn thân của Nina. Nếu em trở thành bác sĩ khoa tim, chúng ta có thể chơi trò hẹn hò kép.”
Max cầm lên lon bia cuối cùng. “Kiếp này thì không. Nhớ Deirdre không? Chà, cô nàng vừa rồi sẽ đưa cho em bốn cái bao cao su cho xem.” Anh rùng mình. “Có vấn đề gì với phụ nữ ngày nay thế nhỉ?”
“Anh phải biết chứ,” Alex nói và duỗi người trên ghế. “Anh là bác sĩ phụ khoa còn gì.”
***
Càng gần đến ngày thứ Sáu, Nina càng trở nên lo lắng hơn cho Charity. Nhóm đọc truyện hóa ra rất nhỏ: gồm Norma, Rich, Mary Theresa - một biên tập viên trẻ đáng yêu, Walter - thợ hàn chì gầy gò, Steve - một nhân viên kế toán vạm vỡ, và Alex. Tất cả cùng ngồi thoải mái trên những chiếc ghế gỗ uốn trong căn phòng khách thoáng đãng của Norma, nhấm nháp món nước chanh bạc hà của chủ nhà.
“Tôi tưởng cậu không tham gia những buổi thế này,” Nina thì thào với Alex khi cô đến ngồi cùng anh sau khi anh vỗ lên cái ghế ngay cạnh.
“Charity yêu cầu tôi,” anh thì thào đáp lại. Tức thì cô nghĩ, Thế cậu nói chuyện với Charity lúc nào? nhưng rồi gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vì đó là điều không đáng nghĩ đến và vì cô có nhiều việc quan trọng hơn để bận tâm. Như, liệu Charity có thể sống sót cho đến hết buổi tối mà không tự cắt cổ mình hay không.
“Mình đã bảo Norma đừng nói với họ rằng mình là tác giả,” Charity bảo Nina trước khi họ lên cầu thang. “Mình muốn nghe tất cả, cho dù có tệ đến thế nào.”
“Tốt,” Nina nói, thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ không tệ lắm.
Và mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ lắm.
Đầu tiên, bọn họ cho rằng đây là tác phẩm hư cấu. “Quá nhiều chương hồi,” Steve nhận xét. To con và rám nắng, trông Steve rất giống một công nhân xây dựng, nhưng Norma đã giới thiệu anh ta là “tay kế toán chết tiệt nhất ở Riverbend”, thế nên Nina thầm mắng mình vì cứ đưa ra giả thiết. “Mỗi một chương là một câu chuyện độc lập,” Steve tiếp tục. “Chẳng có sự nối tiếp nào. Điều đó làm cho việc theo dõi câu chuyện trở nên rất khó. Đây là một câu chuyện hài hước, nhưng người đọc cũng rất dễ đặt sách xuống giữa những chương truyện.”
“Tác giả cần một mạch xuyên suốt,” Mary Theresa đồng ý. “Một cái sườn để gắn kết câu chuyện lại với nhau cho đến lúc kết thúc. Nhưng nó tếu lắm, thực sự là gây cười đấy, thế nên có thể phần hài hước sẽ chống đỡ được.”
“Không.” Walter - thợ hàn chì trông giống một nhân viên kế toán - lên tiếng. “Cuốn sách hài hước, nhưng nó thuộc kiểu hài hước ác ý. Tôi cảm thấy tội nghiệp vài gã trong này.”
Tuyệt, Nina nghĩ. Điều này chẳng báo trước điềm may gì cho Charity. Và nhân tiện, cho cả Nhà xuất bản Howard nữa.
“Tôi không thấy tội nghiệp họ,” Mary Theresa nói. “Tôi từng hẹn hò với những gã như thế.”
“Không phải đâu.” Rich duỗi chân ra và nhấm nháp món nước chanh. “Chẳng có ai hoàn toàn xấu cả. Có thể mấy gã này có những hạn chế, nhưng họ cũng là con người.”
Vậy đây là vấn đề về giới tính. Nina nghĩ thật nhanh. Phụ nữ sẽ hiểu, nhưng đàn ông lại cảm thấy muốn được thanh minh. Hầu hết những người mua sách là phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là Charity có quyền xúc phạm đàn ông. Charity sẽ phải xem xét lại cách xây dựng các nhân vật nam của mình.
Rich vẫn đang nói. “Tôi nghĩ tác giả đã hy sinh nhân vật vì mục đích hài hước. Các bạn biết đấy, giống như cô ta không bắt buộc phải xây dựng họ có thực, miễn sao họ khôi hài là được. Thế nên tất cả bọn họ đều có một điểm chung mà cô ta tập trung vào và chế giễu. Như họ quá bảo thủ, trì trệ. Hay họ quá bị ám ảnh với tình dục.” Ông nhìn Nina mỉm cười. “Hay họ quá trẻ.”
Mặt Nina nóng bừng, và Rich nói tiếp. “Thế nên cô ta chưa bao giờ nhận thức được một người đàn ông thực sự. Cô ta bị ám ảnh với cái nét duy nhất này về nhân vật, và cô ta chẳng thấy gì khác nữa.”
Buồn cười lắm đấy, Rich à. Nina lén liếc nhìn xem Alex có nhận ra không, nhưng dường như anh đang tập trung vào những gì Rich bình luận về cuốn sách của Charity. Cảm ơn Chúa.
Rich nói tiếp, mổ xẻ các nhân vật nam của Charity, và Nina nhìn Charity, chuẩn bị sẵn sàng đưa cô bạn ra khỏi cửa nếu như trông Charity như thể sắp sửa hét lên.
Charity ngồi trên mép ghế, cau mày tập trung. “Nhưng không phải tuyến đàn ông tử tế thì sẽ phá hỏng câu chuyện sao?” Cô hỏi Rich. “Chẳng phải điều đó sẽ làm câu chuyện buồn tẻ ư?”
“Không.” Rich nhoài người tới trước. “Vì khi đó sẽ có chút hồi hộp. Theo cách viết hiện nay, độc giả đều biết mỗi chương sẽ kết thúc trong thảm họa. Nhưng nếu bọn họ là những người đàn ông tử tế có nhiều thiếu sót...”
“Được rồi, đó là vấn đề mà tôi đã nhìn ra đấy,” Steve xen vào. “Mỗi chương truyện đều là một thảm họa. Nó sẽ làm người ta nản lòng vì, các bạn biết đấy, ta yêu thích Jane khi đọc về cô ấy. Cô ấy hài hước và gợi cảm. Ta muốn cô ấy được hạnh phúc. Thế mà cô ấy cứ hẹn hò với đám Godzilla. Hết lần này đến lần khác.”
“Đúng rồi,” Mary Theresa nói. “Giống như kiểu, sao cô ấy lại ngu ngốc đến thế? Tôi muốn cô ấy phải thông minh. Cô ấy thật hài hước và thật thông minh về những việc khác, tại sao lại ngu ngốc đến thế về mấy gã đàn ông này chứ? Phải có điều gì đó hấp dẫn về bọn họ để bạn hiểu được tại sao cô ấy lại đi chơi với họ. Cô ấy quá mù quáng.”
“Cô nói đúng,” Alex nói, và Mary Theresa mỉm cười với anh. Chà, thế thật tốt, Nina nghĩ. Mary Theresa rất xinh xắn và sàn sàn độ tuổi của anh hơn.
Thấy chưa, Rich? Dù sao thì cậu ấy cũng đâu có hứng thú với cháu.
Alex vẫn đang trò chuyện với Mary Theresa. “Chúng ta thực sự mong chờ Jane học được gì đó sau mỗi lần hẹn hò. Chúng ta muốn cô ấy khá hơn sau mỗi lần như thế.”
“Phải, tôi muốn cuối cùng cô ấy phải chiến thắng,” Steve nói. “Tôi muốn cô ấy phải tự chủ về bản thân và có kết cục tốt với một ai đó, một anh chàng tử tế. Tôi phát mệt vì cứ phải đọc về những kẻ thất thế rồi. Đến khi câu chuyện kết thúc, cô ấy chỉ còn lại một mình, thế là người ta biết rằng cô ấy sẽ lại mắc kẹt với một kẻ thất thế khác. Vậy thì ý nghĩa câu chuyện là gì chứ?”
Nina không dám nhìn Charity. Steve vừa mới đúc kết lại vấn đề bao trùm của cuốn sách, ngay tại đó. Hơn thế nữa, anh ta đã tổng kết lại vấn đề cho toàn bộ cuộc đời Charity.
Nina nghiêng người tới trước để thu hút sự chú ý của Steve. “Thế nếu cô ấy học được gì đó từ mọi mối quan hệ để đến cuối cùng cô ấy sẵn sàng bắt đầu lại thì sao? Và người đọc biết rằng lần này cô ấy sẽ thành công, mặc dù không có một chương hạnh-phúc-mãi-về-sau? Như thế có được không?”
“Không,” Mary Theresa nói. “Tôi thích ý tưởng cô ấy học được gì đó và mọi chuyện trở nên tốt hơn, nhưng tôi muốn thấy cô ấy thành công. Đó là phần thưởng cuối cùng. Giả dụ như tôi đã cùng cô ấy chịu đựng đau khổ suốt những lần hẹn hò, thì tôi phải nói với chị thế này, nếu đã thực sự nếm trải nỗi đau trong suốt quá trình hẹn hò ấy, vậy thì tôi cũng phải được nhận phần thưởng cuối cùng. Tôi muốn thấy cô ấy chiến thắng.”
Norma cựa mình. “Tôi nghĩ các bạn đều đúng cả,” bà nói và nhìn thẳng vào Charity, “nhưng điều làm tôi băn khoăn nhất là Jane dường như chẳng có mấy cảm xúc với bất kỳ người nào trong số họ. Dường như cô ấy trải qua tất cả các mối quan hệ đó mà biết trước rằng rồi họ sẽ thất bại. Vì thế cô ấy chuẩn bị tinh thần bằng cách đưa ra những lời chế giễu và đặt điều kiện cho bản thân. Nếu cô ấy giảm được năm cân, thì mối quan hệ sẽ ổn thỏa. Cô ấy không hề tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào có thể yêu cô ấy vì chính bản thân cô ấy, cho dù trông cô ấy thế nào hay cô ấy nói gì.” Norma nhìn Nina. “Hay cô ấy bao nhiêu tuổi. Cô ấy không tin vào tình yêu vô điều kiện.”
Nina nhắm mắt lại và thề sẽ chẳng bao giờ quay lại nhà Norma nữa. Ít nhất là không khi có Alex ở bên. Cô không dám nhìn anh. Chắc anh thấy xấu hổ lắm. Cô thì chắc chắn là xấu hổ rồi.
Mary Theresa hỏi, “Tôi bỏ lỡ mất chương về một anh chàng trẻ tuổi hơn à?” Và Nina muốn rên lên, nhưng Charity gật đầu với Norma, có vẻ bị cuốn hút vào cuộc nói chuyện.
“Bà nói đúng,” cô nói. “Bà tuyệt đối đúng. Cháu sẽ sửa trong lần viết lại.”
“Cô viết cuốn sách này à?” Mary Theresa hỏi Charity với vẻ ngờ vực.
Charity đỏ mặt và ngồi thẳng lên. “Phải. Xin lỗi nếu nó chỉ làm phí thời gian của mọi người.”
Mary Theresa cười rạng rỡ. “Không đâu mà. Câu chuyện vui lắm. Và gợi cảm nữa. Bọn tôi không nói ra, nhưng các cảnh giường chiếu tuyệt cú mèo luôn.”
“Phải, phải,” Steve nói, lúc này đã nhìn Charity bằng ánh mắt khác. “Hay thật tình đấy.”
“Ta nghĩ nó sẽ là một cuốn sách xuất sắc,” Norma bảo cô. “Một khi cháu viết lại để loại bỏ vài chỗ lập dị ra khỏi...”
“Không, để những chỗ lập dị lại,” Steve nói. “... Nó sẽ là một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời.”
“Anh nghĩ thế à?” Charity hỏi lại.
“Tôi nghĩ thế,” Walter nói. “Chúng tôi có được xem bản viết lại không?”
Mặt Charity sáng bừng lên, và Nina thả lỏng người, nhẹ nhõm hơn mình tưởng vì Charity đã chấp nhận những lời phê bình. “Mọi người sẽ đọc lại nó chứ?” Charity hỏi tất cả. “Thực sự sẽ đọc lại chứ?”
“Cô thử cá xem,” Alex nói. “Nó là thứ hay ho mà.”
“Tôi nghĩ chúng tôi xứng đáng được đọc lại nó,” Rich nói. “Chúng tôi muốn xem chuyện gì xảy ra.”
Nina mỉm cười với ông và nghĩ, Cảm ơn Rich, cháu tha thứ cho ông về vụ công kích tuổi tác.
Charity gật đầu, rạng rỡ với tất cả mọi người. “Vâng, cảm ơn mọi người, vâng, tôi sẽ rất vui nếu mọi người đọc bản viết lại.”
***