Chị Vợ, Anh Yêu Em

Tinh Vân nghe xong liền lắc đầu nói: “Em thực sự đau đầu với kiểu hôn nhân và lợi ích như thế này. Em không biết Lập Thế Khang nghĩ như thế nào nhưng em biết Dorothy thực sự thích anh ta.”

Đoàn Nam Phong chậm rãi nói: “Không có gia đình nào không muốn mình giàu thêm, cũng chẳng có tập đoàn nào không muốn vị thế của mình được nâng cao. Gia đình Lâm Cát Vũ năm xưa hứa hôn với gia đình anh cũng vì muốn hai gia đình thân càng thêm thân. Gia đình anh hứa hôn với gia đình em cũng là vì muốn thân thiết với nhà họ Hoàng. Chỉ là anh không ngờ cưới em thì anh lại được lợi ích từ nhà họ Cao.”

Tinh Vân nghe xong liền cắn môi hỏi lại: “Lấy em nhiều lợi ích vậy sao? Biết vậy em phải treo giá cao một chút mới được.”

Đoàn Nam Phong nghe xong liền phì cười nói: “Lợi ích nhất là ra một đứa nhỏ tinh quái đáng yêu, giống anh như đúc.”

Tinh Vân cười cười rồi lại nói: “Sau này, Tinh Nhật cũng sẽ giống như anh sao?”

“Giống như anh là sao?” - Đoàn Nam Phong nghiêng đầu hỏi vợ.

Tinh Vân nhẹ giọng đáp: “Giống như anh có nghĩa là cũng làm việc vì lợi ích của gia tộc, cũng sẽ kết hôn với người mà gia đình sắp đặt.”

Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi đôi chút rồi đáp: “Nếu chúng ta chỉ sinh một mình Tinh Nhật thì đành như vậy thôi.”

Tinh vân thở dài, đưa tay chạm xúng bụng mình buồn bã nói: “Phải chi đứa bé không bị mất.”

Đoàn Nam Phong thấy vợ không vui thì liền cầm tay cô an ủi: “Em đừng buồn, hãy xem như đứa bé không có duyên với mình. Sau này chúng ta sẽ có thật nhiều con.”

Tinh Vân cụp mi mắt, nhẹ giọng nói: “Lần trước Bảo Vy có ngỏ ý chuyện muốn kết thông gia với nhà mình. Anh thấy thế nào?”

Đoàn Nam Phong nghe xong liền cười nói: “Gia đình của Ưng Túc không tệ. Phan Lục là tập đoàn xe hơi lớn nhưng chỉ tiếc anh Kha lại không trụ tiếp được để phát triển cho tập đoàn lớn hơn nữa. Một mình Ưng Túc thật khó để xoay sở.”

Tinh vân nghe xong liền cười nói: “Anh quả thật nghĩ quá nhiều. Luôn nghĩ đến lợi ích. Còn em thì chỉ thấy Bảo Vy rất tốt cho nên chắc chắn sẽ dạy ra đứa con gái ngoan. Với lại cũng là người Việt, suy nghĩ và cách sống cũng không quá xa lạ với chúng ta.”

Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Người nước nào không quan trọng, chủ yếu phải xem con trai thích ai. Anh thấy không nên hứa hôn quá sớm làm gì. Cứ đợi đến tuổi thì tìm vài gia đình danh giá cho con trai chọn là được.”

“Ý anh là anh không thích con gái của Bảo Vy làm con dâu mình sao?” - Tinh Vân nghiêng đầu hỏi lại.

Đoàn Nam Phong liền nói: “Không phải, anh chỉ muốn Tinh Nhật có nhiều sự lựa chọn hơn thôi. Sau khi nó không chọn được thì mình sẽ giúp nó chọn. Lúc đó nó sẽ dễ chấp nhận hơn. Với lại đến thời của Tinh Nhật có khi suy nghĩ của chúng ta không còn đúng nữa.”

Tinh Vân khẽ gật đầu đồng ý với chồng nhưng cô vẫn nói thêm: “Em thực sự thích An Khê. Con bé có đôi mắt thông minh y như Bảo Vy lại còn có cái mũi cao xinh xắn y như Ưng Túc. Càng nhìn càng thấy yêu.”

“Anh nghĩ là do em thích con gái thôi.” - Đoàn Nam Phong cười nói.

Tinh Vân gật gật đầu đáp: “Đúng là em đang mong một đứa con gái có mái tóc nâu và đôi mắt nâu giống như anh.”

“Anh thì thích con gái mình xinh đẹp hiền thục giống như em.” - Đoàn Nam Phong hạnh phúc ôm cô vào lòng nói ra mơ ước của mình.

Ngoài kia dù có bao nhiêu chuyện khiến anh không vui thì chỉ cần về nhà ôm lấy Tinh Vân là anh cảm thấy cuộc sống không bạc đãi anh chút nào.

...

Đúng như lời Tinh Vân dự đoán, Lập Thế Khang cũng mang ba mươi phần trăm cổ của Việt Lập chuyển nhượng sang cho Dorothy Đoàn Nam Giao để bảo đảm hôn nhân lâu dài với cô. Điều này có nghĩa là Dorothy sẽ nắm số cổ phần cao hơn cả anh. Với hai mươi hai phần trăm cổ phiếu của Việt Lập trong tay mình thì chức vị chủ tịch của anh hoàn toàn phụ thuộc vào Dorothy.

Điều này không chỉ khiến cho Đoàn Nam Phong giật mình mà còn khiến cho mẹ của Lập Thế Khang sửng sốt. Sau khi biết chuyện bà liền lập tức đến tận văn phòng của tập đoàn để tìm con trai mình.

Tiếng giày cao gót pha lẫn sự tức giận nện từng bước nhanh mạnh xuống sàn đá hoa cương, bà đẩy cửa cái rầm bước vào phòng chủ tịch của Lập Thế Khang. Căn phòng rộng rãi thoáng đãng của anh đang tiếp khách thì bị người mẹ cao quý xinh đẹp của mình cắt ngang.

Gương mặt của Lập thế Khang vẫn bình thản, anh liếc nhìn mẹ mình rồi nhẹ nhàng mời khách ra phòng chờ ít phút để giải quyết việc gia đình. Thư ký theo căn dặn của anh mời đoàn khách sang phòng nghỉ ngồi uống trà.

Sau khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, mẹ của anh liền giận dữ lên tiếng: “Cậu muốn mang cả tâm huyết của tôi và ba cậu đem cho Đoàn Thị có phải không?”

Lập Thế Khang bình tĩnh tiếp lời bà: “Mẹ muốn nói chuyện gì?”

Mẹ anh chán nản bật ra tiếng cười: “Cậu giả vờ hay thật? Ba mươi phần trăm cổ phần lớn đến mức nào cậu có biết không? Đoàn Thị cho cậu mười lăm phần trăm, cậu lại mang gấp đôi số đó để cưới con gái họ. Con bé đó chỉ là con riêng của Đoàn Nhất Phương, nó không đáng giá đến mức đó.”

- --

ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui