Tịnh Tề gọi một chiếc xe khác, trở về nhà.
Anh dùng sức chống nạng, đi từng bậc thang để lên lầu.
Sau khi xuất viện, chân của anh vẫn không có cách nào khôi phục lại như trước kia, thường đau âm ỉ, nếu đi đường lâu hoặc lên cầu thang sẽ càng dễ đau hơn.
Bác sĩ nói, nếu như tình huống khả quan, không đến một năm có thể hoàn toàn bình phục, nhưng để giống như trước mạnh mẽ nhảy nhót thì thật sự không có khả năng.
Tịnh Tề mất rất nhiều thời gian để lên được lầu bốn, vừa vào nhà, anh không kịp lau mồ hôi liền ngã lên giường.
Chân bị thương, thân thể cũng theo đó mà kém đi rất nhiều, chỉ có bốn thang lầu ngắn ngủi đã khiến anh toàn thân mệt nhừ không chịu nỗi.
Tịnh Tề rất uể oải nhưng lại không muốn đi ngủ.
Nằm một hồi, anh xoay người rời giường, bật máy tính lên bắt đầu làm việc.
Tịnh Tề rất thích phương thức làm việc tại nhà này, mặc dù lượng công việc không ít nhưng thời gian lại rất thoải mái hơn nữa còn giảm bớt thời gian đi tới đi lui.
Tịnh Tề rất nhanh tiến vào trang thái làm việc, giữa trưa Ninh Nhi gọi điện thoại đến, báo rằng cô đã đến Thượng Hải bình an.
Tịnh Tề tùy tiện làm chút đồ ăn rồi trở lại máy tính.
Mãi đến khi chạng vạng tối, mẹ Cảnh tan làm về nhà, anh mới giật mình phát hiện hóa ra mình đã ngồi trên máy tính ròng rã một ngày.
Mẹ Cảnh mở đèn, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tịnh Tề, vội vàng kéo anh ra khỏi máy tính, cưỡng chế quay lại giường nằm.
“Xem xem sắc mặt có khác gì tờ giấy trắng không, cả ngày nay con còn chưa xoa bóp đúng không?” Mẹ Cảnh vừa nói vừa nâng chân Tịnh Tề đặt lên giường, nhuần nhuyễn giúp anh xoa bóp huyệt vị để máu có thể lưu thông dễ dàng hơn.
Nắm chân con trai trong tay, gầy vô cùng, lớp da thịt mềm nhũn bao lấy phần xương chân yếu ớt.
Trong lòng Mẹ Cảnh lại đau xót nhưng không biểu hiện ra ngoài, tay dùng lực cũng rất nhẹ nhàng, bà sợ nếu mạnh tay mà bóp, thì có thể trực tiếp bóp vỡ xương của con trai…
Tịnh Tề biết trong lòng mẹ anh không vui, không dám nói rằng mình vẫn luôn làm việc từ khi về nhà, chỉ vừa cười vừa nói buổi chiều có ra ngoài đi bộ, cảm giác chân có lực hơn nhiều.
“Ninh Nhi đi Thượng Hải rồi à?” Mẹ Cảnh hỏi.
“Đã đến nói bình an, không biết hiện giờ cô ấy đang làm gì, lát nữa con sẽ gọi điện hỏi thăm một chút.” Tịnh Tề cười nói.
Mới tách ra chưa đến một ngày, còn phải đợi thêm mười ba ngày nữa mới có thể gặp lại, cảm giác nhớ nhung thật sự không dễ chịu chút nào!
“Xem con kìa, chưa gì đã chịu không nỗi!” Mẹ Cảnh cười, vỗ con trai một cái.
Tình cảm của Tịnh Tề và Ninh Nhi phát triển thuận lợi như vậy làm bà quả thật không kịp chuẩn bị.
Bà rất thích Ninh Nhi, mặc dù phát sinh nhiều chuyện nhưng vẫn thật lòng yêu Tịnh Tề.
Có một cô gái ngoan ngoãn như vậy yêu con trai, người làm mẹ như bà cũng cảm thấy hạnh phúc.
Vận mệnh đối với Tịnh Tề cũng không quá tàn nhẫn, ông trời cướp đi của anh nhiều thứ nhưng lại cho anh một tính tình lạc quan còn có một cô gái tốt thật lòng yêu thương anh.
Thân là mẹ, bà đã rất mãn nguyện rồi.
“Tối nay con muốn ăn món gì?” Mẹ Cảnh hỏi.
Tịnh Tề gầy đến mức làm người ta vừa nhìn liền đau lòng, mỗi này bà đều nấu những món nhiều dinh dưỡng để anh bồi bổ, nhưng không hiểu sao vẫn cơ thể anh không thể cải thiện gì mấy, ngược lại Ninh Nhi thường xuyên đến ăn ké lại tròn lên một vòng, càng đáng yêu không chịu được.
Không biết cô bé Ninh Nhi ăn thức ăn Thượng Hải có hợp khẩu vị hay không, chờ cô quay lại bà cũng sẽ nấu nhiều món cho cô tẩm bổ một chút….Mẹ Cảnh đã sớm coi Ninh Nhi là con gái của mình, đứa nhỏ này bố mẹ đều không ở trong nước, một mình sinh hoạt thật không dễ dàng.
Mẹ Cảnh xoa bóp chân cho Tịnh Tề xong liền vào phòng bếp bận rộn nấu ăn.
Tịnh Tề chống nạng đứng bên cạnh giúp đỡ, mẹ Cảnh lại một mực đuổi anh trở về phòng nghỉ ngơi, anh chỉ cười nói thân thể cũng cần phải hoạt động một chút thì mới nhanh khỏe.
Mẹ Cảnh đành bất đắc dĩ thuận theo ý anh.
Sau bữa ăn, Tịnh Tề lại ngồi trước máy tính.
Anh mở lên một giao diện khác, đây là dự án được lấy cảm hứng từ Ninh Nhi, anh đặt tên là “Ninh Ái”.
Anh vốn muốn làm cái này cho Ninh Nhi từ lâu nhưng thời gian qua công việc anh quá bận rộn, sau đó lại nhập viện nên vẫn luôn trì hoãn đến giờ.
Mỗi ngày sau khi làm việc xong Tịnh Tề sẽ tranh thủ hoàn thành thêm một ít, nhìn gương mặt lém lĩnh của Ninh Nhi đang tươi cười trong trong màn hình, một ngày mệt mỏi, đau nhức đều thoáng một cái tan thành mây khói.
Tịnh Tề làm một thoáng thì đã tới nữa đêm, cơ thể mệt đến mức không thể tiếp tục ngồi thẳng chỉ đành đi vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản một lượt rồi leo lên giường.
Tịnh Tề cầm di động định ấn nút gọi lại sợ quấy rầy Ninh Nhi nghỉ ngơi, nên gửi qua một tin nhắn thăm dò trước: “Bảo bối, em ngủ rồi sao?”
Chưa đến một phút, di động của Tịnh Tề rung lên, ấn nút nghe, bên kia lập tức vang lên giọng nũng nịu của Ninh Nhi: “Tịnh Tề người ta nhớ anh muốn chết rồi…”
Tịnh Tề mỉm cười, nghe cô thổ lộ hết nỗi lòng tương tư, sau đó hỏi cô ở Thượng Hải làm việc có mệt lắm không, thức ăn có hợp khẩu vị không, Ninh Nhi đáp quanh co, đột nhiên ấp úng một hồi lâu mới nói, hóa ra đại diện của đối tác lần lại chính là Hoàng Lượng.
“Ồ? Thật sao?” Tịnh Tề cũng bất ngờ, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, buổi chiều em đến xưởng mới biết, anh ta đến sớm hơn em hai ngày, ở trong xưởng đốc thúc việc sản xuất, thật không ngờ được.” Ninh Nhi nói, lại dè dặt bổ sung thêm một câu: “Trước đó em thật sự không biết người đại diện là anh ta, nếu không em tuyệt đối sẽ không đồng ý đi Thượng Hải, Lưu Hằng bên kia cũng giấu không nói cho em biết.”
Trong lòng Tịnh Tề không rõ đây là cảm giác gì, nhưng vẫn cười nói: “Sợ anh ta giành mất bảo bối của anh sao?”
“Không phải!” Ninh Nhi vội vàng trách móc, giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào, “Anh ta làm gì có cửa mà giành chứ, chỉ là em thật sự không muốn dây dưa với loại người khó ưa này.”
Thấy Ninh Nhi sốt ruột, Tịnh Tề lập tức hối hận, vội nói: “Được rồi Ninh Nhi, đừng giận, là anh không tốt, không nên đùa như vậy….” Không ngờ trong điện thoại lại vang lên tiếng thúc thít nho nhỏ, Tịnh Tề sốt ruột không thôi, hai người nói chuyện qua điện thoại, muốn chạm cũng không được muốn ôm cũng không xong nghĩ đến đây trong lòng liền đau.
Ninh Nhi hít mũi, buồn buồn nói: “Em không có giận, chỉ là….nhớ anh….rất nhớ anh…” Ninh Nhi nũng nịu đáp.
Cảm thất bản thân thật đáng xấu hổ, từ nhỏ đã sống một mình trong nước, trước giờ rất hiếm khi khóc lóc vậy mà chỉ mới xa Tịnh Tề có một ngày đã không chịu nỗi mà rơi nước mắt.
“Anh cũng nhớ em…” Tịnh Tề không biết làm sao, âm thanh nghẹn trong cuống họng.
Có chút tự trách bản thân, trong lòng Ninh Nhi chỉ có anh, anh lại nghĩ ngợi lung tung, còn làm cho cô gái của mình khóc.
Ninh Nhi bên kia di dộng đã dần vui trở lại, “Hết một ngày rồi, chỉ cần đợi thêm mười ba ngày là có thể gặp nhau, anh phải ngoan ngoãn đợi em về nhé, nếu lúc trở về em phát hiện anh bị sụt đi cân thịt nào thì nhất định không tha cho anh đâu đấy.”
Tịnh Tề cười đồng ý, khóe miệng lại cong cong nghe Ninh Nhi tiếp tục kể về những chuyện thú vị mình đã gặp, mãi đến đêm khuya, Tịnh Tề sợ Ninh Nhi sợ cô mệt mỏi mới dỗ dành cô cúp điện thoại đi ngủ..