Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý

Ta khẩn cấp tìm Hoa Thành Cẩm, kể hết lo
âu suy nghĩ trong lòng ra, chàng cười trấn an ta: “Nương tử cho rằng
Minh Sùng Diên để ý đến cái gì của vi phu nào?”

Dù sao cũng không phải sắc đẹp, ta chớp
chớp mắt, không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy nụ cười bỡn cợt này của
chàng, cho dù ngày mai trời có sập xuống ta cũng yên tâm như được uống
thuốc an thần. Cẩn thận tự vấn trong chốc lát, ta e dè phỏng đoán:
“Chẳng lẽ muốn có Bách Thảo đường phương Bắc sao?” Bách Thảo đường của
Hoa Thành Cẩm buôn bán trải rộng khắp phía Bắc, gần như độc quyền thị
trường dược liệu, chỉ điểm đó thôi, nếu Minh Sùng Diên muốn có quyền sở
hữu Bách Thảo đường vì tiền thì cũng không kỳ lạ.

Minh gia
không buôn bán, mấy đồng tiền lẻ trong tay kia căn bản không đủ cho một
thế gia vọng tộc tiêu xài, nếu Minh Sùng Diên để ý đến Bách Thảo đường,
chúng ta làm thạch sùng đứt đuôi, không đấu đá trực tiếp với y, bảo tồn
thực lực về sau tái xuất chẳng phải tốt sao?

Hoa Thành Cẩm liếc ta một cái: “Nàng cảm thấy khả thi à?”

Ta há mồm, cứng họng hồi lâu mới lúng túng hỏi: “Rốt cuộc y muốn cái gì?”

Nhân tinh Hoa Thành Cẩm còn cười bí hiểm, bảo: “Dựa vào sự tài trí sắc sảo của nương tử thì hẳn sẽ nghĩ ra thôi.”

Tên này, còn dám kích ta! Ta bỏ qua đề
tài này, hỏi thẳng chàng: “Vì sao trước mặt Minh Sùng Diên sắc mặt chàng lại tệ thế? Từ trước đến nay ta chưa bao giờ thấy thàng thất thố như
vậy.”

Sắc mặt chàng hơi cứng lại, nói qua loa: “Bởi vì y có ý quấy rối nương tử bảo bối của ta mà, ta nhẫn nhịn sao nổi?”

Không phải, ta cảm thấy lời của chàng
không đúng, chàng căn bản không nói vào trọng điểm. Ta cũng không muốn
ép buộc chàng, chàng không nói nhất định là có nguyên do riêng, ta cúi
đầu suy nghĩ, dè dặt đoán chừng: “Nếu… ta chỉ bảo là nếu… y coi trọng
Bích Thủy lâu của chàng, hay nói cách khác là đầu mối thông tin. Nhưng
mấu chốt là sao y lại biết lão bản thần bí của Bích Thủy lâu là chàng!”
Cẩn thận nhớ lại lần đầu tiên Minh Sùng Diên gặp chàng: “Ta nghĩ, lần
đầu tiên gặp chàng chắc y chưa biết Bích Thủy lâu là của chàng…”

Hoa Thành Cẩm hớp một ngụm trà nhỏ, nói:
“Đây là sơ hở của ta, bại lộ thân phận Hoa Thành Vân ở thành Định Châu,
khiến y lần được đằng đuôi, thuận tiện sờ soạng lên, tuy còn chưa tìm
được thóp nhưng tám chín phần cũng đoán được ta là chủ Bích Thủy lâu.”

Vị đắng chát dần dần trào lên, lòng ta
trầm xuống: “Minh gia bọn họ muốn Bích Thủy lâu của chàng làm gì… chẳng
lẽ bọn họ muốn tạo phản?”


Hoa Thành Cẩm phì cười mộ tiếng, vươn tay nhéo hai má của ta: “Bảo nàng là cô ngốc nàng còn cáu ta, ta thật nghĩ
không ra trong đầu nàng chứa cái gì?”

Dám chế nhạo ta! Ta bĩu môi, nhưng cũng không đáp.

Chàng tiếp tục: “Bây giờ Minh gia bị
hoàng thượng nghi kỵ, đang tìm kế sách bảo vệ mình, chứ không sao lại
đến Phó gia của nàng xin chỉ bảo?”

Không khác ta nghĩ mà, có Phó gia đứng
sau bày mưu tính kế sao còn muốn Bích Thủy lâu của chàng? Còn bảo không
phải chuẩn bị mưu phản? Ta thầm oán, nhưng không nói thành lời.

Có lẽ nhận ra sự bất mãn trên mặt ta,
chàng khẽ cười nói: “Các đời Minh gia đều giữ gia huấn kẻ khôn giữ mình, sao có thể làm việc đại nghịch bất đạo này? Chỉ trách Bích Thủy lâu có
thế lực quá to lớn, từ đồn đại nhỏ nơi phố phường cho tới bí mật lớn
trong hoàng cung, Bích Thủy lâu đều có thể dễ dàng nắm được tin tức.
Đương kim hoàng thượng càng già càng đa nghi, ngay cả Minh gia bao thế
hệ trung trinh như một với triều đình còn nghi ngờ, huống chi Bích Thủy
lâu khởi nguồn từ bọn giang hồ lỗ mãng?”

Mí mắt ta giật giật, đa nghi đúng là bệnh của mấy kẻ địa vị cao. Ý nghĩ của ta rất đơn giản: “Chàng nói là triều
đình muốn Bích Thủy lâu của chúng ta ư? Nhưng sao chàng có thể chống lại triều đình chứ, hay là chúng ta rút hết lực lượng của Bích Thủy lâu rồi quăng cho bọn chúng, giữ lại núi xanh không lo thiếu củi đốt.”

Hoa Thành Cẩm đột nhiên ngừng cười, hừ
lạnh: “Sao ta có thể giao tâm huyết chính tay gây dựng cho kẻ thù của
mình?” Giọng chàng trở nên sắc bén lạnh lẽo.

Rõ ràng đang là mùa hè oi bức, ta lại đột nhiên rùng mình một cái, cả người gồng lên căng cứng, bí mật không muốn ai biết của Hoa Thành Cẩm dường như đã được tiết lộ. Không muốn nhìn
thấy chàng như bây giờ, nhưng ta không giữ nổi miệng mình, tiếp tục ngốc nghếch hỏi: “Kẻ thù của chàng là triều đình, là hoàng thượng?”

Hoa Thành Cẩm không nhìn ta, vẻ mặt dữ
tợn hơi nhăn nhó, ta nhìn cũng hiểu được chàng đang cố hết sức khống chế cảm xúc: “Trước đây nếu Hoa gia chúng ta thông minh bằng nửa Minh gia
thôi thì đã không rơi vào kết cục tịch biên tru di tam tộc. Đừng nói là
tìm cao nhân chỉ bảo để thoát khỏi hiểm cảnh, Hoa gia căn bản chỉ vươn
cổ ngoan ngoãn chờ chết! Cái gì mà hưởng lộc của vua thì phải gánh lo âu cho vua, cái gì mà vua muốn thần chết thần không thể không chết, tất cả đều là chó má! Chó má!”

Ta hơi sợ, từng nghe chàng nói đến thân
thế rồi, họa diệt môn, chàng nói bâng quơ, ta còn tưởng chuyện này đã
phai nhạt trong chàng, ta còn tưởng chàng đã từ bỏ thù hận. Bây giờ ta
mới biết, hóa ra sư phụ của chàng không cho chàng ra khỏi thành Định
Châu, bắt chàng quy củ làm Hoa Thành Vân là rất đúng.

Chàng có thể mượn thân phận Hoa Thành
Cẩm, mở Bích Thủy lâu độc quyền tin tức thiên hạ, khả năng thâm nhập tìm tin tức rất mạnh, quả thực bốn phương tám hướng không chỗ nào không có
tai mắt. Nếu năm đó thành Định Châu không có Hoa Thành Vân, vậy Hoa
Thành Cẩm bây giờ đã làm được những gì rồi? Liệu có thể bồi dưỡng thế
lực của mình ngang nhiên chống đối triều đình không?


Ta không nói lời nào, quả thực không thốt nổi một lời, chỉ có thể nghe chàng điên cuồng trút nỗi lòng, họa diệt
môn là đau thương bất tận của chàng, là vết thương vĩnh viễn không thể
chạm đến của chàng. “Minh Sùng Diên muốn dựa vào cơ hội dâng Bích Thủy
lâu cho triều đình, kéo dài thời gian hoàng thượng xuống tay với Minh
gia, cũng để hoàng thượng càng thêm kiêng nể Minh gia.”

Chàng nôn nóng như trâu đực phát cuồng đi qua đi lại vài vòng trong phòng, bỗng nhiên cười cay nghiệt nói: “Ha!
Minh Sùng Diên nghĩ y có thể đoạt lấy Bích Thủy lâu từ tay ta sao? Ta
chờ, ta chờ y! Bọn chúng đúng là loại trọng thần triều đình thông thái
rởm, vì sao không phản kháng? Vì sao cứ ngoan ngoãn để triều đình hưởng
lợi, làm trâu làm ngựa cho hoàng gia! Ta sẽ cho Minh gia bọn chúng biết
bọn chúng ngu xuẩn cỡ nào, tất cả cố gắng của bọn chúng chỉ mất công
toi! Nhất định bọn chúng sẽ hối hận, hối hận…”

Chàng như điên như cuồng, lòng ta đau như cắt. Ta không thích bộ dạng hiện tại của chàng, càng không muốn nhìn
chàng như thế, nhưng chàng là người thân thiết nhất của ta, là phu quân
của ta, ta không thể nói gì, chỉ có khả năng yên lặng ủng hộ chàng,
không để chàng gục ngã, cho chàng một không gian tìm kiếm sự an ủi.

Rất lâu sau, lâu đến mức không khí trong
lòng đều đã đông cứng, chàng mới dần dần yên lặng. Chàng vùi mặt vào
lòng bàn tay, giọng nói rầu rĩ truyền ra: “Tĩnh Nhã, có phải ta đã làm
nàng sợ không?”

Chàng không gọi ta là nương tử, điều này
khiến lòng ta đau xót cơ hồ rướm lệ. Chàng sột soạt lau lau mặt mình,
sau đó ngước mặt lên khỏi lòng bàn tay, nặn ra một nụ cười còn khó coi
hơn khóc: “Có phải vừa rồi ta rất đáng ghét?”

Ta lắc đầu, trong lòng dâng lên sự xót xa cho chàng và tự trách bản thân. Ta mở miệng, giọng khàn khàn: “Chàng có trách ta đã đưa chàng về nhà không?” Nếu không phải ta đề nghị dẫn
chàng về Phó gia, chàng đã không bất đắc dĩ đưa ra chuyện mình là ông
chủ Bách Thảo đường phương Bắc để tạo ấn tượng tốt với Phó gia, rồi
khiến Minh Sùng Diên tìm được cơ hội, thừa cơ tìm hiểu nguồn gốc để điều tra ra Bích Thủy lâu là của Hoa Thành Cẩm.

Ta càng nghĩ càng tự trách mình, kích
động đứng dậy, chỉ chờ chàng gật đầu một cái là ta sẽ thu dọn đồ đạc
liều lĩnh cùng chàng rời khỏi Phó gia, bỏ đi thật xa, trở ngại hay lễ
giáo luân thường gì đó, giống như chàng đã nói, đều là chó má! Phó gia
chỉ còn mình Phó Thiên Du có thể giữ lại ta! Nay ngay cả hắn cũng bị ta
liên lụy, ta còn tư cách gì ở đây nữa?

Hoa Thành Cẩm bước tới gần, tay ôm lấy
thắt lưng ta, cằm dựa trên vai ta, giọng nói ổn hơn lúc nãy rất nhiều:
“Sao ta lại trách nương tử chứ? Ta biết ơn nàng còn không đủ…” Mùa hè

không khí bức bối nóng nực, cực kỳ giống cách chàng đang nói chuyện: “Từ nhỏ ta đã không có nhà, mất hết người thân, bây giờ có nàng, nàng dẫn
ta về giới thiệu với cha mẹ, ta rất cao hứng, rất vui mừng.”

Ta nghiêng đầu sang một bên, lòng trầm xuống: “Kể cả khi bọn họ đối xử với chàng không tốt?”

Chàng hơi sửng sốt, nhận ra ta nói ‘bọn
họ’ là chỉ Phó phụ Phó mẫu liền đáp: “Ta cưới nàng, yêu nàng, muốn nàng, tất nhiên muốn cảm ơn người nhà của nàng, coi người nhà của nàng như
người nhà của ta…”

Không nghe được ý trọng tâm, ta ngắt lời
chàng: “Có phải vừa vào Phó gia chàng đã cảm thấy thái độ của bọn họ với chàng khác thường không?”

Cằm của chàng vẫn gác trên vai ta, khiến
ta sinh đau đớn. Nhận được sự thừa nhận ngầm, ta đưa tay sờ lên đầu
chàng: “Chàng đúng là tên ngốc, vì sao không nói sớm?” Nếu nói, chúng ta đã có thể rời đi ngay lập tức, không đến mức lún sâu xuống cái hồ nước
đục này, không đến mức bị người ta soi mói, không đến mức trở thành tế
phẩm trong mắt người khác…

“À.” Chàng cười: “Cô ngốc và chàng ngốc đúng là một đôi trời sinh.”

Chàng còn vui vẻ được nữa, ngốc.

*

Phó mẫu lại giở chiêu cũ, lần này không
có Phó Thiên Du chống đối giùm ta, nhưng ta đã hiểu rõ mọi chuyện, cho
nên cự tuyệt thẳng thừng.

Dường như Phó mẫu không ngờ ta có thể kiên quyết từ chối như thế, than thở bảo, con gái, sao con lớn như vậy rồi còn tùy hứng không hiểu chuyện hả?

Ta bày tỏ rằng mình không có chút thiện cảm nào với kẻ đánh Phó Thiên Du, thậm chí còn hỏi lại, vì sao rõ ràng là ca ca bị ức hiếp, mẫu thân lại thiên vị cho một họ hàng xa?

Phó mẫu giật mình, bà đáp, vốn là ca
ca con động thủ trước, hơn nữa, biểu ca của con từ kinh thành ngàn dặm
xa xôi tới đây, là khách, sao con với ca ca ngay cả đạo tiếp khách mà
cũng không hiểu?

Ta cau mày,nếu mẫu thân đã biết rõ mọi chuyện, hẳn cũng biết nguyên nhân thật sự khiến ca ca động thủ với Minh Sùng Diên rồi.

Vẻ mặt Phó mẫu bối rối.

Ta nói, mẫu thân không cần nghĩ nhiều, nghĩ nhiều chẳng có lợi gì cho mẫu thân. Chi bằng mẫu thân nghĩ xem làm thế nào mới có thể dốc hết sức bảo vệ cho Minh gia đi… Nữ nhi chẳng
muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp ở kinh thành đâu.

Sắc mặt Phó mẫu tái nhợt, bà hỏi, ai nói cho con? Có phải phu quân của con xúi bẩy không?

Ta đột ngột đứng dậy, cúi đầu làm bộ như phục tùng, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết, mẫu thân đừng đụng cái gì cũng đổ hết lên đầu phu quân của con, mẫu thân ấp ủ gì trong lòng há có thể giấu được người khác? Trước nay nữ nhi không
có suy nghĩ không an phận, chỉ cần ngày ngày an lành là được rồi, mẫu
thân không cần hao tổn tâm trí tìm chỗ trèo cao cho đứa con đã từng bị
người ta bỏ này đâu.

Phó mẫu thở dài, dù sao con vẫn còn ít tuổi, vốn tưởng rằng con ở bên ngoài chịu khổ sẽ bỏ suy nghĩ không thực tế này, không ngờ con lại cố chấp đến thế.

Mẫu thân khỏi cần thở dài, nữ nhi
không phải mẫu thân, mong muốn của mẫu thân không phải ước nguyện của nữ nhi, mẫu thân như vậy trong lòng nữ nhi cũng lấy làm thẹn vì không thể
thuận theo. Xin mẫu thân nghĩ lại, người như biểu ca há có thể là lang

quân như ý của nữ nhi?

Phó mẫu nhìn ta hỏi, thế người như Hoa Thành Cẩm chính là lang quân như ý của con sao? Lời nói đầy vẻ châm chọc.

Ta nhún vai, mẫu thân cho rằng nữ nhi
có thể trèo cao đến mức nào? Một tiểu thư quan gia thất thế, một phụ
nhân từng bị chồng bỏ, một oán phụ ghen ghét không cho phu quân nạp
thiếp? Mẫu thân nghĩ rằng người như nữ nhi có thể theo ý nguyện của mẫu
thân, bay lên thành phượng hoàng sao?

Ta bắt đầu dồn dập tấn công, người như nữ nhi ra bên ngoài giết người không chớp mắt, có phải là loại mẫu thân khinh thường nhất không? Người như nữ nhi phải chăng rất xứng đôi với
Hoa Thành Cẩm? Liệu mẫu thân có muốn vì đại nghĩa mà quên tình nhà?

Ta dồn ép từng bước một, vừa lòng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Phó mẫu. Bà hỏi, con gái, sao con lại trở nên thế này?

Ta thản nhiên đáp, mẫu thân đau lòng
như thế làm gì? Nữ nhi cảm thấy mình như hiện tại tốt lắm, bởi vì nữ nhi vĩnh viễn cũng không giống mẫu thân. Nữ nhi thật may mắn vì trước đây
không gả vào danh gia vọng tộc, nếu không, biết đâu nữ nhi đã mất hết
xương cốt từ lâu.

Con… Phó mẫu lấy tay xoa ngực.

Ta không đành lòng nói thêm nữa, nghĩ
rằng lần nói chuyện dứt khoát ngày hôm nay hẳn có thể thức tỉnh bà rồi.
Vì thế lấp tức cúi người cáo từ, thân thể mẫu thân không khỏe, cần tĩnh dưỡng, nữ nhi cáo lui trước. Nói xong quay người bỏ đi.

Sự tình đã sáng tỏ, nói cũng nói hết,
tình hình hiện tại dường như đã đồng nhất, dù là đen hay trắng cũng phơi rõ dưới ánh mặt trời. Sự bất hòa giữa Hoa Thành Cẩm và Minh Sùng Diên
ngày càng tăng lên, ngày càng rõ ràng, tưởng như chạm vào là bùng nổ.

Lúc đối mặt với Minh Sùng Diên ta đã
không căng thẳng nữa, biết được mục đích thực sự của y, ta hiểu ra bao
lần lợi dụng gây hấn với ta chẳng qua là muốn Hoa Thành Cẩm rối loạn,
nóng vội, trong lúc tức giận sẽ lộ ra nhược điểm mà thôi. Chuyện đối phó với Minh Sùng Diên chỉ có thể để Hoa Thành Cẩm tự xử lý, lúc này ta mới sâu sắc cảm thụ được loại cảm giác bất lực, dùng lời của Hoa Thành Cẩm
để nói, đây là một cuộc chiến của cánh nam nhân bọn họ.

Ta không thể tham gia, nhưng ta có thể
yên lặng ủng hộ, không trở thành gánh nặng của chàng. Cho nên, đối mặt
với sự khiêu khích của Minh Sùng Diên, ta đáp lại bình tĩnh, đồng thời
lại có cảm giác phu thê cùng chung kẻ địch.

Không khí trong Phó gia ngày càng bất
hòa, ngày càng căng thẳng, trừ lặng lẽ, lặng lẽ, vẫn là lặng lẽ. Phó
Thiên Du vẫn mang bộ dáng thản nhiên như không, tựa như chẳng có chuyện
gì xảy ra. Ta ám chỉ nhiều lần, rốt cuộc bất đắc dĩ nản lòng, vị ca ca
chân chất này của ta quả thực không biết gì hết…

Phó mẫu không còn vì chuyện của Minh Sùng Diên mà đến tìm ta, đôi khi bà sẽ kinh ngạc nhìn ta, giống như không
hiểu vì sao nữ nhi của mình lại trở thành người như thế này, mỗi khi ta
nhìn lại, bà liền liếc mắt đi thật nhanh, làm bộ như không có gì cả.

Thời gian Phó phụ và Minh Sùng Diên ở
trong thư phòng ngày càng tăng, vẻ mặt tươi cười của Hoa Thành Cẩm cũng
ngày càng nhiều, ta cười lạnh nghĩ, rốt cuộc đã đến lúc tranh cao thấp,
phân thắng bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận