Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng FULL


    Ở tiên giới Huyền Nhất chân nhân có uy rất nặng, ngày xưa thiên binh thiên tướng gặp ông ta đều là hai đùi run run, sợ chọc ông ta, bị ông ta xử trí ngay tai chỗ.

Bây giờ, những thiên binh, thiên tướng này lại dùng vũ khí trong tay chỉ hướng Huyền Nhất chân nhân.
    Quyền thế, thực lực, thật là một thứ tốt.
    Thứ ông ta khát vọng lâu như vậy, hôm nay tất bắt tới tay.
    Ông ta đã chịu đủ cảm giác vĩnh viễn bị người đè trên đầu.
    Trước kia là Đạo Nhất Tiên Quân, bây giờ là tiên thái tử Phó Dư.
    Nhưng thế thì sao? Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng.
    Đạo Nhất Tiên Quân, đồng lứa kém ông ta nhiều tuổi, ông ta nhìn nó lớn lên.

Nhưng mà, thiên phú tu luyện của Đạo Nhất mạnh đến đáng sợ, nhiều năm tiên giới mới có một thiên tài như nó.

Huyền Nhất chân nhân trơ mắt nhìn nó cực nhanh đuổi kịp ông ta, vượt qua ông ta, sau đó trở thành đỉnh núi của tiên giới.
    May mắn, Đạo Nhất quá cuồng vọng.

Đang êm đẹp lại đi bế quan, ông động chút tay chân, hồn đăng của Đạo Nhất đã tắt rồi.
    Tiên thái tử Phó Dư gặp may đúng dịp, dùng hết dũng khí dung hợp trái tim của tổ tiên tộc Thiên Đế, thực lực tăng nhiều, vượt qua ông ta.
    Bây giờ, tiên thái tử đang bế quan.
    Huyền Nhất chân nhân nghĩ, nhanh thôi, hồn đăng của tiên thái tử cũng sẽ tắt.
    —— Sau khi ông ta giết Thiên Đế, ông ta lại thành tồn tại chí cao vô thượng nhất tiên giới này.
    Huyền Nhất chân nhân: "Dẫn đường đi, ta tự đi nói rõ ràng với thiên đế."
    Thiên tướng lãnh binh mà đến cắn răng, dẫn đường ra phía trước.

Thần kinh hắn căng thẳng vô cùng, hôm nay, tựa hồ sẽ có chuyện lớn xảy ra.
    Mặc dù Thiên Đế hạ lệnh muốn bắt Lam Sầm, nhưng có Huyền Nhất chân nhân ở đây, bọn họ căn bản ngay cả cung điện cũng không thể bước vào một bước.


Mục đích của Thiên Đế là gì, thiên tướng không dám phỏng đoán, nhưng Huyền Nhất chân nhân lại muốn đi gặp Thiên Đế, thiên tướng tất nhiên sẽ không từ chối, nếu không, hắn không gành được sai lầm.
    Thiên tướng để lại một nửa thiên binh, mang theo một nửa thiên binh, dẫn Huyền Nhất chân nhân đi gặp Thiên Đế.
    Huyền Nhất chân nhân không hé nửa lời về chuyện này, lúc ông ta quay người, mơ hồ ra hiệu tay chỗ tối có người lặng lẽ rời đi.

Huyền Nhất chân nhân phẩy phẩy ống tay áo, vì ngày hôm nay, ông ta đã chuẩn bị nhiều năm.
    Trong cung điện, không thấy một mảnh mây trôi, sạch sẽ mà yên tĩnh.

Nghe nói Huyền Nhất chân nhân tới đây, Thiên Đế cũng không đứng ở cửa đại điện đón như ngày xưa, mà là dù thong thả ngồi trên bảo tọa, ra vẻ lạnh nhạt nhìn Huyền Nhất chân nhân đi tới.
    Tự cường mới có thể tự lập, mới có quyền nói chuyện, mới có thể thẳng lưng.
    Thiên Đế: "Hôm nay Huyền Nhất chân nhân đã bói toán chưa?"
    Huyền Nhất chân nhân nhìn ông, sợ hãi rụt rè của trước đây hoàn toàn biến mất, vẻ mặt hăng hái, rất có cảm giác nở mày nở mặt, ông ta nói: "Chưa."
    Đạo Nhất Tiên Quân dạy cho ông ta, bói toán không có ích gì.

Chuyện do người làm, bói toán lại ảnh hưởng đến tâm cảnh.

ông ta chỉ có một đứa con gái là Lam Sầm, thương yêu đặt trên đầu quả tim, ông ta sẽ không mạo hiểm dùng an toàn Lam Sầm.

Kỳ thật, ông ta biết, chuyện ông ta sắp làm không đủ cẩn thận, ông ta nên đợi thêm một chút.

Thế nhưng ông ta sẽ không giao Lam Sầm ra, thêm chuyện thực lực tiên thái tử đột nhiên vượt qua ông ta, khiến lòng ông ta đại loạn, tựa như là sau khi loại bỏ một kẻ địch mạnh, còn chưa từ từ hưởng thụ hết cảm giác thắng lợi, bỗng nhiên lại có một kẻ địch siêu mạnh khác nhảy ra, trận cước của Huyền Nhất chân nhân đã loạn.

Trong tình cảnh mơ hồ mờ mịt, Huyền Nhất chân nhân bỗng dưng muốn xúc động một lần, muốn liều một lần.
    Khi Huyền Nhất chân nhân vượt qua một đám thiên tướng, thân pháp nhanh chóng vọt tới trước mặt Thiên Đế, bóp cổ Thiên Đế.
    Cổ yếu ớt, ông ta chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực, Thiên Đế sẽ yếu đuối như con gà con mà bị ông ta bóp chết.
    Cảm giác run sợ nhưng hưng phấn chảy xuôi trong tim Huyền Nhất chân nhân, ông ta không khỏi hạ mắt nhìn mặt Thiên Đế, hẳn là một gương mặt không thể tin lại toát ra sợ hãi khi sắp chết, khó coi đến mức khiến người ta chán ghét.
    Nhưng mà, không có.
    Thiên Đế không chỉ không sợ hãi, trái lại khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng cười với Huyền Nhất chân nhân.

    Huyền Nhất chân nhân bỗng nhiên ý thức được cái gì.
    Nhưng đã không kịp nữa rồi.
    Gương mặt khiến ông ta nhìn mà sinh chán ghét của Thiên Đế biến thành một gương mặt trẻ tuổi khác, một gương mặt rất khiến ông ta ghen ghét, là tiên thái tử Phó Dư.
    Còn có gì mà không hiểu?
    Ông ta trúng kế.
    Tiên Thái tử bế quan là giả, dẫn dụ ông ta mưu phản là thật.
    Bên ngoài, tiếng binh đao giao nhau càng ngày càng vang, Huyền Nhất chân nhân lại nghe thấy tiếng tim mình dần dần lạnh xuống.
    Thế lực nhiều năm của ông ta, có lẽ còn bao gồm cả chính ông ta, hôm nay đều phải sụp đổ, bụi về với bụi, đất về với đất.
    Trong tim người thanh niên đã trưởng thành trước mặt khẽ động, hắn nén cảm xúc rung động, hỏi Huyền Nhất chân nhân: "Còn có  gì muốn nói không?"
    Một sợi vật chất màu xám trắng nằm rạp ở một nơi âm u hẻo lánh mà nắng chiếu không chiếu tới, nhìn xem hai người đang giằng co, không mấy vui vẻ.

Nó luôn cảm thấy, nên để nó tự tay trừng trị mới đúng.

Nhưng hình như nó còn chưa có tay?
    Làm sao bây giờ? Vật chất màu xám trắng rơi vào  trầm tư.
    Lúc này, bên ngoài động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân, Nhạc Tâm lại có ý đồ tìm kiếm được phương pháp có thể mở phong cấm của động phủ ra, không có kết quả.
    Chuyện trong dự liệu, nhưng vẫn không tránh được thất vọng.
    Trong tay cô cầm hộp gỗ lớn chừng bàn tay đặt ở nơi gần động phủ nhất: "Sư phụ, đồ nhi vô năng, không lấy được trái tim của tổ tiên Thiên Đế, đây là trái tim của tiên thái tử,  hay là ngài tạm chấp nhận nó vậy?"
    Lời này hình như rất vô lễ?
    Trái tim của tiên thái tử, Nhạc Tâm đã từng nghĩ tới có nên trả lại hắn hay không, cuối cùng, cô vẫn quyết định thử một lần, có lẽ có khả năng thì sao.
    Coi như lần này cô giúp hắn đối phó Huyền Nhất chân nhân, trước mượn dùng một thời gian.
    Nhạc Tâm đào một cái hố trước động phủ, chôn hộp gỗ chứa trái tim của tiên thái tử xuống, rồi lại khôi phục hình dạng mặt đất như ban đầu, sử dụng thuật pháp để người ngoài nhìn không ra.
    Cô nghĩ, trước tiên để trái tim ở chỗ này một đoạn thời gian, nếu có ích cho việc phục sinh của sư phụ, đến lúc đó ân này của tiên thái tử cứ để sư phụ trả, nếu vô dụng, cô sẽ trả lại trái tim cho tiên thái tử.
    Tiên giới đã loạn cả lên, nhưng tiên thái tử chuẩn bị đầy đủ, nhanh chóng làm náo động lắng xuống.

Nhạc Tâm có phần tiếc nuối không thể tự tìm Huyền Nhất chân nhân báo thù, nhưng cô rất rõ ràng, không có tiên thái tử có kỳ ngộ với trái tim của tổ tiên, cô căn bản không phải đối thủ của Huyền Nhất chân nhân.


Chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao cô cũng ra chút sức.
    Ừm, trở về bảo Trữ Vệ cho tên trợ lý đến nay vẫn chưa có họ tên trợ lý thêm tiền công.
    Không đối phó được Huyền Nhất chân nhân, cũng có thể nhìn dáng vẻ thất bại của ông ta.
            Có điều trước đó, Nhạc Tâm đi gặp Lam Sầm đã.
    Lam Sầm đã từng cao ngạo không ai bì nổi nay lại không rõ tại sao cái gì cũng thay đổi.

Cô ta bị thiên binh thiên tướng vây ở trong cung điện, đứng ngồi không yên.

Cô nghe phía bên ngoài đang nói ba cô Huyền Nhất chân nhân mưu phản, lại bị thần cơ diệu toán tiên thái tử phá tan âm mưu.
    Chẳng phải tiên thái tử đi bế quan sao? Lam Sầm lúc này mới nhận ra, đó là cạm bẫy.
    Nhạc Tâm lừa cô ta, mà cô ta lại nói cho ba mình tin tức này.
    Cô ta đã hại ba cô ta.
    Nếu ba cô ta mất đi...!Lam Sầm nhớ tới đã ngộ của Nhạc Tâm sau khi Đạo Nhất Tiên Quân qua đời, không khỏi rùng mình.

Hôm qua của cô, tựa hồ là ngày mai của cô ta.
    Không, Đạo Nhất Tiên Quân làm người lỗi lạc, bạn bè rất nhiều, không giống Huyền Nhất chân nhân, gây thù hằn khắp tiên giới, mà cô ta còn phạm sai lầm ở thế gian, đang bị Thiên Đế đuổi bắt.

So với Nhạc Tâm, điều cô ta gặp phải sẽ thảm hại hơn.
    Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
    Lam Sầm gấp gáp đến độ cơ hồ rơi lệ, nhưng nháy mắt khi Nhạc Tâm bỗng nhiên lộ ra, xuất hiện ở trước mặt cô ta, Lam Sầm thu lại tất cả nước mắt cùng bối rối, lạnh lùng hỏi: "Cô tới làm gì? Cười nhạo tôi?"
    "Không phải nha."
    Nhạc Tâm móc điện thoại di động của mình ra, xoay người, chụp ảnh chung với Lam Sầm: "Tôi tới chụp hình với cô."
    Lam Sầm lửa giận công tâm, không chút nghĩ ngợi nhào hướng Nhạc Tâm, Nhạc Tâm nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi, trở tay đánh một chưởng vào vai cô ta.
    Bả vai Lam Sầm kịch liệt đau nhức, cả người cũng tỉnh táo lại, cô ta không đánh lại Nhạc Tâm, chưa bao giờ đánh lại.
    Nhạc Tâm không muốn dây dưa nhiều với cô ta, nhìn thấy tình cảnh của Lam Sầm không tốt thì cô an tâm.

Còn thừa cơ giết Lam Sầm, Nhạc Tâm biểu thị mình không nghĩ tới chuyện này.

Bị nuôi lớn trên tay Đạo Nhất Tiên Quân, tay cô chưa từng dính sát nghiệt, giết Lam Sầm, cô sẽ gặp ác mộng.


Huống chi, Lam Sầm còn chưa đắc tội đến mức cô không thể không giết.
    Chẳng phải cô ta muốn hãm hại để cô chịu phạt sét đánh sao? Thế thì cô lấy đạo của người trả lại cho người là được rồi.
    Thế lực của Huyền Nhất chân nhân đổ, hình phạt Lam Sầm nên chịu sẽ không thiếu một chút nào.
    Nhạc Tâm đổi sang nơi khác hóng chuyện, cô lẫn ở xa xa, nhìn thấy tiên thái tử chế phục Huyền Nhất chân nhân, hắn sai người giải Huyền Nhất chân nhân vào thiên lao, trông giữ chặt chẽ.
    Đây là hình phạt?
    Không giết ngay sao...!Nhạc Tâm cảm thấy nhóm tiên thế hệ bọn họ cũng không quá được, hình như đều không làm được mấy chuyện như giết người phóng hỏa.

Nhưng cái tiên giới này, nếu dựa vào hỉ ác của người, tùy ý lấy đi tính mệnh người khác.

Tiên giới như thế, tác phong làm việc như thế, còn có trật tự gì có thể nói? Còn có công bằng công lý hay không? Thần tiên sẽ chịu sống ở đây nữa?
    Người trị không bằng pháp trị.

Trong lòng Nhạc Tâm toát ra một câu nói như vậy, tiên giới, quả thực cần thay đổi một chút.
    Đã như thế thì cô không vội.
    Tiên Thái tử kiểm kê thần tiên phản loạn, định tội bọn họ, rồi mới trừng phạt, thời gian còn rất dài, cô vẫn nên về thế gian trước.
    Nhạc Tâm im ắng rời đi, không phát hiện ra ánh mắt tiên thái tử ánh mắt đảo qua chỗ cô ẩn thân.
    Trong biệt thự, một chiếc đèn cô độc, một người đàn ông đang chờ đợi.
    Đối diện với ánh mắt vừa cô đơn vừa tủi thân của Trữ Vệ, trong nháy mắt Nhạc Tâm lại thấy chột dạ.
    Trữ Vệ: "Không phải em đã nói sẽ không bỏ lại anh nữa sao?"
    Lại lừa anh trộm về tiên giới, lời đã nói đều bị chó ăn vào trong bụng rồi?
    Nhạc Tâm: "Gâu?"
    Trữ Vệ: "..."
    Anh nghiêng người ôm lấy cô, hạ thấp giọng: "Nhạc Tâm, lần sau  về tiên giới, mang đi cùng được không? Anh biết anh không thể giúp cái gì, em chỉ cần mang theo anh, nhét anh vào trong túi tiền em, để anh ở bên cạnh em thôi, được không?"
    Lòng Nhạc Tâm hoá thành một vũng nước: "Được rồi, được rồi..."
    Ngoài động phủ Đạo Nhất Tiên Quân bế quan, vật chất màu xám trắng hóng hớt xong lại trôi giạt từ từ nhẹ nhàng trở về, khi nó đi ngang qua cấm chế của động phủ, nó chần chờ một chút, hình như có thêm gì đó?
    Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nó ngửi ngửi luồng sinh cơ kia, gỡ lớp đất che giấu, lộ ra một cái hộp gỗ, một trái tim nhỏ đỏ tươi xuất hiện ở trước mặt nó.
    Hít một hơi, ừm, thần thanh khí sảng.

Trái tim này đúng là sinh cơ cô đặc, đáng tiếc hơi ít, không thể nào so sánh với sinh cơ của trái tim trên người tiên thái tử mà nó nhìn thấy hôm nay.
    Vật chất màu xám trắng hơi thấy ghét bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận