Chia Tay Đi Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng FULL


    Buổi sáng tỉnh lại, Nhạc Tâm chợt cảm thấy đau lưng.
    Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Trữ Vệ.

Quả nhiên là trẻ tuổi, dù cách gần như vậy, làn da Trữ Vệ vẫn bóng loáng non mịn, nhẹ nhõm chịu đựng được sự khảo nghiệm của khoảng cách.
    Tay anh ôm chặt eo Nhạc Tâm, coi cô như gối ôm mà ôm hết toàn bộ vào ngực, dù cho ngủ thiếp đi, sức lực trên tay vẫn không lỏng đi một chút.
    Khó được mỹ nhân ưu ái, Nhạc Tâm ngửa đầu khẽ hôn cằm Trữ Vệ.
    Tối hôm qua cô lại lừa Trữ Vệ lên tiên giới, bị Trữ Vệ nhạy cảm vạch trần tại chỗ.

Anh tựa như một đứa trẻ con bị vứt bỏ, kề cận Nhạc Tâm mới có thể kiềm chế bối rối và sợ hãi trong lòng.
    Nhất thời mẫu tính của Nhạc Tâm nổi lên, đồng ý vô điều kiện với bất kỳ yêu cầu gì của anh.

Cuối cùng, hai người ngủ chung một cái giường.
    Trời xanh đất rộng làm chứng, bọn họ không làm cái gì, chỉ đơn thuần là đi ngủ.
    Cả đêm Trữ Vệ đều đưa ôm chặt cô trong ngực, động một chút cũng có thể bừng tỉnh, ảnh ngủ cực không yên ổn.

Nhạc Tâm mượn cơ hội hôn anh, lặng lẽ dùng tiên lực làm anh yên lòng, sau đó đẩy cánh tay anh ra, trèo xuống giường.
    Cô xoay cổ tại chỗ, duỗi người, vuốt vuốt bả vai đau nhức.

Người khác đều nói, chuyện hạnh phúc nhất thế gian là buổi sáng  tỉnh lại trong ngực người mình yêu —— đều là giả! Cô chỉ mới ngày đầu tiên tỉnh lại trong ngực Trữ Vệ đã toàn thân đau nhức, nếu tỉnh lại thêm mấy lần, sợ là phải bị thoát vị đĩa đệm cột sống và viêm xương cổ.
    Rửa mặt xong, Nhạc Tâm vừa hỏi thăm Bạch Hổ đơn đặt hàng tối hôm qua đưa hết chưa, vừa đãi gạo nấu cháo.
    Bạch Hổ dùng thanh âm của Lam Sầm phàn nàn, ban ngày hắn là Lam Sầm, ban đêm Lam Sầm ngủ, hắn lại trở thành Bạch Hổ, còn phải đi đưa hàng, hắn rất mệt mỏi, mãnh liệt yêu cầu tăng lương.
    Nhạc Tâm an ủi hắn, chờ tiên giới náo loạn xong, sẽ giải quyết chuyện Lam Sầm, bảo hắn tạm chờ hai ngày rồi sẽ có phương án xử lý.

Còn tăng lương, hắn cũng là ông chủ, có ông chủ nào tăng lương cho ông chủ không? Hoang đường!
    Chỉ là nể tình hắn khổ cực như vậy, Nhạc Tâm hứa hẹn với hắn, cuối tháng sẽ đưa hăn nhiều hơn chút tiền.
    Bạch Hổ bị tiền tài nô dịch, vui vẻ cúp điện thoại.
    Khi Nhạc Tâm dùng tiên lực nấu xong cháo, chuẩn bị kỹ càng đồ ăn kèm bày lên bàn ăn, Trữ Vệ đã dậy, từ trên lầu đi xuống.


Anh mặt không thay đổi nhìn Nhạc Tâm, ánh mắt lạnh lùng, anh nói: "Ai bảo em nấu cơm?"
    Nhạc Tâm: "?"
    Phải nên khen cô hiền huệ sao? Cho cô một cái hôn, sau đó ngọt ngào ăn sáng.

Thao tác này là như thế nào?
    Trữ Vệ rất không vui, anh nhận lấy đũa trên tay cô, đặt xuống chén cháo, thận trọng mà nghiêm túc: "Nhạc Tâm, anh hi vọng em hiểu rõ một chuyện."
    Sắc mặt của anh khiến Nhạc Tâm run lên, tưởng là chuyện lớn gì.
    Trữ Vệ-chủ nghĩa đàn ông*: "Thông lệ của Trữ gia chúng ta là không để cho nàng dâu nấu cơm.

Nói cách khác, em không thể nấu cơm."
*Chủ nghĩa đàn ông: coi đàn ông ưu việt hơn phụ nữ, ở trên phụ nữ.
    "Em chỉ nên ngồi trước bàn ăn, chờ anh bưng đồ ăn lên, sau đó ăn là được."
    "Đàn ông của Trữ gia, nếu như không thể nấu cơm cho vợ thì còn sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
    Nhạc Tâm: "..."
    Được rồi, bạn trai của cô không phải người bình thường.
    Nhạc Tâm lừa Trữ Vệ đi tiên giới hai lần, quá tam ba bận, cô không thể lừa Trữ Vệ đi tiếp lần thứ ba.

Thế nhưng cô chôn trái tim của tiên thái tử ở ngoài động phủ bế quan của Đạo Nhất Tiên Quân, cách một đoạn thời gian, cô cần phải đi xem tình hình, xem trái tim kia phải chăng có biến hóa.
    Cho nên Nhạc Tâm không lừa gạt, cô nói việc này cho Trữ Vệ.
    Trữ Vệ nghe xong, nắm chặt tay cô, không chút nghĩ ngợi nói: "Anh đi cùng em."
    Nhạc Tâm đồng ý, đến lúc đó định biến Trữ Vệ thành cậu bé ngón tay, nhét trong túi mang lên tiên giới.

Ừm, nếu có thời gian, cô dưa Trữ Vệ tham quan tiên giới một phen rồi về.
    Hồi yêu đương ở đại học, hai người đều xây dựng hình ảnh gia cảnh bần hàn, còn chưa cùng nhau đi đây đi đó.

Nơi xa nhất mà họ đi là leo núi ở ngoại ô, đạp thanh, lại còn không đi qua đêm.

    Nếu đã lên tiên giới, thì phải chuẩn bị chu toàn.

Mặc dù hắn không giúp đỡ được cái gì, nhưng cũng không thể cản trở.

Thân là tổng giám đốc bá đạo trong các tổng giám đốc, trong tay anh có vô số công ty, nhiều nhân viên dựa vào anh ăn cơm như vậy, nếu anh tự dưng đi thẳng một mạch, công ty chắc chắn sẽ loạn, chỉ vài phút đã ảnh hưởng vận mệnh của nhiều người.

Anh không thể làm chuyện không chịu trách nhiệm như thế.
    chọn một thời gian, Trữ Vệ trở về nhà một chuyến, tiến hành một cuộc nói chuyện giữa đàn ông với đàn ông cùng ba anh Trữ Bốc Phàm-đang nhàn rỗi vẽ bùa hoa đào ở nhà.
    Trữ Vệ biết, ở trong lòng ba mẹ anh, Nhạc Tâm là cao nhân trong Huyền Môn.

Anh không làm rõ thân phận tiên nữ của Nhạc Tâm, chỉ nói gần đây có thể phải theo bạn gái xa nhà một chuyến, đến lúc đó cần ba anh về công ty tọa trấn một thời gian.
    Trữ Bốc Phàm: "Đi hưởng tuần trăng mật à?"
    Trữ Vệ: "Không phải."
    Trữ Bốc Phàm như có điều suy nghĩ đánh giá con mình, khuôn mặt tuấn tú dần dần thành thục, giữa lông mày kiên nghị, tự có một phần khí độ.

Nhưng ông cũng có thể nhìn ra trong mắt con trai có việc giấu diếm, Trữ Bốc Phàm hít sâu một hơi, nói: "Ba hiểu được."
    Con dâu tương lai là cao nhân của Huyền Môn, cái gọi là đi xa nhà, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.

Con trai không muốn bọn họ lo lắng, lại không yên lòng bạn gái, chắc chắn là đòi đi theo, lại còn bịa đặt lừa bọn họ.

Haizz, ông đều hiểu cả, trên phim đều có tình tiết này, con ông và con dâu tương lai là phải đi làm đại sự, mà chuyện đó có lẽ chính là cứu vớt Địa Cầu, giữ gìn hòa bình thế giới.

Thân là người bình thường, ông giúp không được gì, nhưng ông cũng không thể cản trở.
    Ông đập tay lên vai Trữ Vệ: "Con yêu, con yên tâm đi đi!"
    Trữ Vệ: "..." Sao nghe cứ có cảm giác sai sai?
    "Trong nhà có ba, công ty có ba, nếu như..." Nếu như con trai không về được, ông với vợ ông lại sinh đứa nữa? Không không không, vợ ông sinh con quá cực khổ.

    Vậy thì không có nếu như! Ánh mắt Trữ Bốc Phàm quyết tuyệt mà khẳng định: "Ba và mẹ con chờ con trở về, con nhất định phải trở về đó!"
    Trữ Vệ khó hiểu bị ba nhà mình giục rời đi, được rồi, ba anh đã đồng ý sẽ quản lý công ty khi anh lên tiên giới, để anh không cần phải lo lắng.
    Hôm sau, Trữ Vệ nhận được một hộp phù chú lớn mà Trữ Bốc Phàm đưa tới, cả một hộp bùa vàng đầy ắp, phía trên là phù triện màu đỏ tươi.
    "Con trai thân ái, đây là phù chú ba bỏ ra nhiều tiền mua từ Huyền Môn, để khi con gặp nguy hiểm, cõ lẽ có thể sử dụng một lát.

Ba biết, con chắc chắn sẽ tín nhiệm súng hơn, nhưng ở quốc gia chúng ta, tự ý mang súng ống là phạm pháp, con nên bỏ ngay suy nghĩ không đáng tin cậy này đi, huống chi, gặp phải những vật kia, súng có ích gì?"
    "Không biết các con muốn đi nơi như thế nào, nhưng những trang bị cần cho các loại nhiệt độ, các loại hoàn cảnh ba đều đã chuẩn bị cho các con, một lát sẽ đưa tới, con chú ý ký nhận."
    "Đúng rồi, ba thấy uy lực của máu trẻ con cũng rất lớn, sợ con ngốc nghếch cầm đao cắt ngón tay, chảy quá nhiều máu không cầm được, ba cố ý chuẩn bị cho con một cây châm."
    Trữ Vệ đẩy phù vàng ra, quả nhiên nhìn thấy dưới cùng của hộp có một cây kim may.
    Ánh mắt Nhạc Tâm vừa phức tạp vừa hâm mộ: "Ba anh thật tốt."
    Cô lật tìm từ một xe trải lớn đồ trang bị, lấy ra một cái kính viễn vọng đưa cho Trữ Vệ: "Mang theo cái này đi, đến lúc đó đứng cao nhìn xa, anh dùng cái này để ngắm cảnh đẹp của tiên giới."
    Nhưng mà, người ở tiên giới đột nhiên tới mang theo ý chỉ của Thiên Đế cho Nhạc Tâm, đại ý là cô báo cáo có công, vạch trần chuyện Huyền Nhất chân nhân mưu phản, đặc riêng triệu cô về tiên giới làm Nhạc Tâm tiên tử, không cần ở lại thế gian làm thần thổ địa.
    Nhạc Tâm không biết đây là ý Thiên Đế hay là tiên ý của tiên thái tử Phó Dư, nhưng bất kể là ý của ai, cô đều không trở về tiên giới làm tiên tử, cô muốn tiếp tục làm thần thổ địa ở thế gian.

Bạn trai cô ở đây, còn chưa trở thành thổ địa bà bà của cô, cô về tiên giới làm gì?
    Ý chỉ này không thể tuân theo.
    Từ chối cũng phải từ chối uyển chuyển chút, không thể không giữ mặt mũi cho Thiên Đế.

Nhạc Tâm tìm được tên trợ lý-đã đi trực thăng cho đã và đã tuần tra tất cả trường học xong, lại nói thêm chút bối cảnh, để cậu ta viết một thư từ chối ý chỉ.
    Muốn ngôn từ khẩn thiết, khiến lòng người rung động, sinh không đành lòng, đồng ý thỉnh cầu của cô.
    Trợ lý dùng bút lực siêu mạnh của mình, lại hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ này.

Khi phong thư này được gửi đến cho Thiên Đế, quả nhiên ông ta không nhắc lại chuyện gọi Nhạc Tâm về tiên giới nữa.
    Vừa từ chối xong ý chỉ về tiên giới, Nhạc Tâm không nên lập tức trở về tiên giới.

Dù sao chuyện sư phụ cô có gấp cũng vô dụng.

Cô kìm chế tâm tình, chuẩn bị đợi thêm một đoạn thời gian.
    Hình phạt của Lam Sầm Nhanh chóng được định xuống.

Xuyên tạc ký ức của người phàm, tội không thể thoát, sử dụng lôi hình.


Sau khi thực hiện lôi hình, cô ta còn phải hạ phàm, tiếp tục dùng thân thể ở thế gian để sinh hoạt, cho đến hết tuổi thọ mà SInh tử bộ của  Quỷ giới quy định mới thôi.
    Đương nhiên, lần này Lam Sầm là kẻ có tội, lại không có Huyền Nhất chân nhân che chở, cô ta thành người phàm chân chính.

Mặc dù không tước đoạt trí nhớ của cô ta, nhưng cô ta không có tiên lực, chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt.

Chuyện này đối với Lam Sầm luôn luôn cao ngạo, xem thường người phàm, tự nhận thần tiên hơn người một bậc mà nói, là một chuyện không thể chịu đựng.

Tự tôn của cô ta bị hung hăng chà đạp, nhưng cô ta cũng không nhặt nổi.
    Bạch Hổ cực kì vui mừng, Lam Sầm chân chính trở về, rốt cục hắn cũng không cần giả làm phụ nữ nữa.
    Tay hắn bay ra dáng hoa lan chỉ, uốn éo điệu bộ cười: "Thật là tốt nha!"
    Nhạc Tâm: "..." Tỉnh táo lại, bình thường giùm tôi.
    Hình phạt của Huyền Nhất chân nhân còn chưa định ra.

Thiên Đế nghĩ cứ thế mà giết ông ta, tiên Thái tử phản đối.

Hai ba con chẳng biết tại sao lại chơi cứng, Huyền Nhất chân nhân cũng chỉ có thể bị giam giữ trong thiên lao, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi quyết định nên xử trí như thế nào.
    Vặn ngã Huyền Nhất chân nhân, tâm tình Nhạc Tâm khoái trá.

Mỗi ngày hái hoa quả đều ngâm nga bài hát, đi đường còn sôi nổi như thiếu nữ mười mấy tuổi.

Tình cảm của cô và Trữ Vệ nhanh chóng ấm lên, lại thăng hoa lên một độ cao khác, sau đó, cô từ chối ngủ cùng Trữ Vệ, cô sợ bị sái cổ.
    Trữ Vệ: "..."
    Màn cửa không kéo chạt, ánh trăng từ khe hở lặng lẽ tiến vào.

Nhạc tâm nằm trên giường ngủ say bỗng nhiên mở mắt, ngũ giác của thần tiên nhạy cảm, cô nhìn bóng dáng tinh tế đang đứng bên giường.
    bóng dáng kia đi về phía trước một bước, dưới ánh trăng lộ ra một gương mặt xinh đẹp: "Á..., Nhạc Tâm, sao cô lại ngủ một mình? Chẳng phải Bắc Hòa nói cô ở chung với bạn trai sao?"
    Nhạc Tâm: "Long Tú?"
    Long Tú mím môi cười, tràn ra chút ngượng ngùng: "Tôi tới thăm cô một chốc."
    "À, không phải." Cô ấy nhớ ra: "Tôi tới nói cho cô biết động phủ bế quan của sư phụ cô có động tĩnh khác thường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận