Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Đêm xuống, trong điện Dưỡng Tâm, tẩm cung của Hiếu Công, Hiếu Công không có vẻ gì muốn ngủ, nhăn trán nhíu mày, liên tục đi đi lại lại.

Một lát sau, từ bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân.

Nội thần bước vào, quỳ xuống bẩm báo: “Muôn tâu chúa thượng, những thứ chúa thượng cần đều đã chuẩn bị xong!”Nội thần vỗ tay, lập tức hai hoạn quan mỗi người bê theo một bó rơm và một cung nữ bưng khay đồng đựng túi mật theo nhau bước vào.Nội thần đứng dậy, dẫn họ tới góc tường, chỉ vào khoảng nền gạch lạnh, nói: “Rải ở đây!”Hai hoạn quan rải rơm xong, nội thần xem xét một hồi, đích thân treo túi mật lên.Mọi việc xong xuôi, nội thần cho ba người lui ra, bẩm báo với Hiếu Công: “Muôn tâu chúa thượng, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.


Rơm này là rơm phương nam, túi mật này là mật của loài trâu nước đắng nhất phương nam, đến cả dây treo mật và vị trí treo mật cũng không sai một ly so với ghi chép trong sử nước Việt.”Hiếu Công phẩy tay, nội thần bèn lui ra.Hiếu Công thử nằm lên lớp rơm, hai mắt nhìn vào túi mật treo lủng lẳng trên đầu.

Do dự một lát, ông từ từ kéo túi mật lại gần, để bên miệng, rồi nhắm mắt lại, thè lưỡi ra, đưa về phía túi mật.Đầu lưỡi vừa chạm vào túi mật, Hiếu Công đã nhảy bật khỏi đống rơm, hét toáng lên: “Người đâu!”Nội thần hối hả chạy vào.Tần Công mặt nhăn như bị, luôn miệng kêu: “Nước! Nước! Nước!”Nội thần như đã chuẩn bị từ trước, khẽ vỗ tay một cái, cung nữ đứng hầu sẵn bên cửa tay bưng khay lật đật chạy vào, trên khay đặt bát nước và đĩa đường đen.

Hiếu Công cầm bát nước lên, súc liền vài ngụm, lại xúc một thìa đường đổ vào trong miệng, mới thấy đỡ hơn một chút.Nội thần chỉ vào đám rơm và túi mật: “Chúa thượng, hay là để lão nô thu dọn những thứ này đi!”Hiếu Công xua tay nói: “Cứ để đấy!”Tối đó, Hiếu Công không tài nào chợp mắt, chỉ nhìn chong chong vào túi mật.

Cung Tần thiết triều vào ngày lẻ, hôm sau là ngày chẵn, không phải lên triều.


Trời vừa rạng sáng, Hiếu Công rửa mặt chải đầu qua loa, không kịp ăn uống, lập tức sai nội thần chuẩn bị kiệu đến phủ đại lương tạo.Công Tôn Ưởng bình thường quen dậy sớm, hôm nay còn dậy sớm hơn, bởi cũng không ngủ được, chỉ canh cánh suy nghĩ phải làm thế nào mới khiến Hiếu Công đổi ý.Khi Tần Hiếu Công giá lâm, Công Tôn Ưởng đang múa kiếm trong sân.

Thanh bảo kiếm trong tay lên xuống loang loáng, dệt thành một vạt hào quang.

Tần Công đứng xem một lúc, buột miệng thốt lên: “Kiếm pháp tuyệt diệu!”Nghe thấy tiếng nói, Công Tôn Ưởng vội dừng lại, thấy là Hiếu Công, ngạc nhiên sửng sốt, lập tức quăng kiếm xuống đất khấu đầu hô: “Vi thần khấu kiến chúa thượng!”Tần Hiếu Công vội bước đến, đỡ ông dậy, nói: “Ái khanh mau bình thân!”Hai người bước vào trong phủ, phân ngôi chủ thứ ngồi xuống.

Hiếu Công nhìn Công Tôn Ưởng chậm rãi nói: “Ái khanh, tối qua quả nhân đã nếm thử rồi!”Công Tôn Ưởng ngơ ngác không hiểu, ngạc nhiên hỏi lại: “Nếm thử gì kia?”Tần Hiếu Công mỉm cười: “Chính là thứ Việt Vương Câu Tiễn đã từng nếm.”Công Tôn Ưởng bỗng chốc xúc động dâng trào, liền hỏi: “Mùi vị thế nào?”Tần Hiếu Công vẫn mỉm cười: “Từ tối tới nửa đêm đắng không tả xiết, từ nửa đêm về sáng dần dần cảm nhận được vị ngọt trong đắng!”Công Tôn Ưởng nhìn Hiếu Công chăm chú, biết rằng chủ ý của Hiếu Công đã thay đổi, trong lòng mừng rỡ, thuận miệng nói tiếp: “Chúa thượng, vị ngọt sau đắng mới là vị ngọt thực sự!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận