Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Tần Hiếu Công thu lại nét cười, giọng nói trầm nặng: “Ái khanh, quả nhân nằm trên đống rơm khô, suốt đêm không ngủ, hai mắt chong chong nhìn túi mật, bên tai văng vẳng lời nói của ái khanh.

Tới khi trời sáng, quả nhân cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Đúng vậy, bây giờ nhìn lại mới thấy Câu Tiễn quả thực rất may mắn, bởi Phù Sai đã cho ông ta cơ hội để nếm mật nằm gai!”Giọng Công Tôn Ưởng đầy cảm kích: “Linh dương lùi lại là để chuẩn bị bật nhảy.

Câu Tiễn nếm mật là để tiêu diệt Phù Sai! Chúa thượng, cục thế hiện tại, tiến một bước, tất đá ngọc đều vỡ! Lùi một bước, sẽ xoay chuyển càn khôn!”Tần Hiếu Công mở to mắt: “Khanh nói xoay chuyển càn khôn?”“Đúng vậy!” Công Tôn Ưởng trịnh trọng gật đầu.


“Vi thần dám hỏi chúa thượng, nước Tần nỗ lực trị quốc suốt chục năm qua, lẽ nào chỉ là vì rửa mối nhục Hà Tây?”Tần Hiếu Công cúi đầu suy nghĩ, một lát sau mới ngẩng lên nhìn Công Tôn Ưởng: “Quả nhân muốn nghe cao kiến của ái khanh!”“Chúa thượng, biến pháp mười năm, nước ta đã có phép tắc, dân ta sức lực dồi dào, kho lẫm có lương thực tích luỹ, binh sĩ có ý chí chiến đấu.

Nếu thực sự khai chiến với người Ngụy, giống như Xa tướng quân nói, ta có lẽ cũng có cơ thủ thắng, chưa hẳn đã bại.

Nếu chúa thượng chỉ muốn hả dạ một chốc, thì ta vẫn có thể đánh một trận, song ai thắng ai thua, vi thần thực sự không thể nói trước.

Nếu chúa thượng muốn mưu tính lâu dài, vi thần cho rằng nhất thiết chưa thể đánh ngay.

Song một khi đã đánh, thần muốn một trận toàn thắng, quét sạch quân Ngụy ra khỏi Hà Tây!”Tần Hiếu Công khẽ gật đầu.Công Tôn Ưởng dõng dạc nói tiếp: “Chúa thượng! Chỉ cần chúng ta giữ chặt Hà Thuỷ hiểm trở, phía đông lấy được hai ải Hào, Hàm, phía nam chiếm lấy Vũ Quan, sẽ trở thành đất nước bốn bề phong kín, tiến có thể uy hiếp Sơn Đông, chấn động liệt quốc, lùi có thể dựa vào địa hình hiểm trở mà cố thủ, an nhiên vô ưu.”Tần Hiếu Công khẽ thở dài: “Lời ái khanh nói, chính là điều quả nhân vẫn thường mơ thấy!”Công Tôn Ưởng mỉm cười nói: “Chỉ cần lúc này chúa thượng lùi lại một bước, tất cả những điều đó sẽ không còn là giấc mơ nữa!”Ánh mắt Tần Hiếu Công lộ rõ vẻ kinh ngạc.Công Tôn Ưởng sắc mặt kiên định: “Vi thần tin chắc, chưa tới ba năm, không những có thể rửa được mối nhục Hà Tây, giành lại Hà Tây, chiếm được sông trời Hà Thuỷ, mà cán cân mạnh yếu giữa Tần Ngụy cũng đảo chiều, chìm hay nổi, đều do chúa thượng định đoạt!”Vẻ mặt Tần Hiếu Công chuyển từ kinh ngạc sang hoài nghi, rồi khẽ lắc đầu, cười gượng mà rằng: “Ái khanh chớ nên an ủi quả nhân, đã quyết định cúi đầu cầu hoà thì chúng ta hãy cứ cúi đầu cầu hoà đi thôi! Quả nhân đã hiểu, người biết cúi đầu mới là anh hùng thực sự, song hiện tại quả nhân vẫn còn một khúc mắc…”“Vi thần xin nghe!”“Ngụy Anh mưu tính đã lâu, quyết ý thảo phạt ta, hôm nay chính là tên đã lên cung không thể không bắn.

Giờ đây dù quả nhân có muốn cúi đầu, e rằng hắn cũng không chấp nhận!”Công Tôn Ưởng mỉm cười nói: “Chúa thượng yên tâm, chỉ cần vi thần đích thân đi sứ, tặng nhiều lễ vật hậu hĩnh, ông ta sẽ không từ chối!”Tần Hiếu Công vô cùng kinh ngạc, nhìn Công Tôn Ưởng nửa tin nửa ngờ.

Hồi lâu, bèn lắc đầu dứt khoát: “Ai đi cũng được, riêng ái khanh không thể đi!”Công Tôn Ưởng từ từ thu nét cười lại: “Chúa thượng?”Tần Hiếu Công chậm rãi nói: “Ái khanh còn nhớ chuyện năm xưa chăng? Năm đó tể tướng Ngụy là Công Thúc Toạ cực lực khuyên Ngụy Anh giết ái khanh.


Ngụy Anh không giết khanh, nghe nói vẫn hối hận tới tận hôm nay.

Giờ nếu ái khanh một thân một mình tới Ngụy, khác nào chim tự lao đầu vào lưới? Hơn nữa, bên cạnh quả nhân không thể một ngày thiếu khanh!”“Chúa thượng yên tâm! Năm xưa Ngụy Anh không giết vi thần, ngày nay sẽ càng không giết.

Hơn nữa, vi thần cũng không phải đi sứ một mình.

Không giấu chúa thượng, vi thần sớm đã chọn ra trợ thủ.

Chỉ cần có người này, việc lớn ắt thành.”Tần Hiếu Công vô cùng ngạc nhiên: “Trợ thủ? Là ai?”“Thượng đại phu nước Ngụy, Trần Chẩn!”Tần Hiếu Công lắc đầu quầy quậy: “Nước Ngụy thực quyền nằm cả trong tay Bạch Khuê, Trần Chẩn chẳng qua chỉ là một tên thượng đại phu hữu danh vô thực, đến tước khanh còn chưa tới, làm sao có thể làm nên việc lớn?”Công Tôn Ưởng mỉm cười đáp: “Chúa thượng, kẻ này tước vị không cao, song tham vọng lại lớn, sớm đã rình rập ngôi vị tướng quốc của Bạch Khuê, còn tước khanh, hắn vốn không thèm đếm xỉa tới.


Hơn nữa, kẻ này rất dễ tham lợi mờ mắt, chỉ cần nhìn thấy danh lợi, sẽ chẳng còn phân biệt được trắng đen phải trái.”“Ý ái khanh là, người này là một tên tiểu nhân vụ lợi?”“Tiểu nhân hùng hổ, đẩy đổ đỉnh lớn!”Tần Hiếu Công thấy Công Tôn Ưởng nói nghe có lý, đành phải gật đầu: “Ái khanh đã nhất quyết muốn đi, quả nhân sẽ không nói thêm gì nữa.

Song nước Ngụy không như nước Tần, quả nhân dù muốn giúp khanh, cũng là lực bất tòng tâm!”“Chúa thượng yên tâm, vi thần tự biết bảo vệ mình!”Tần Hiếu Công quay sang nội thần: “Trong kho còn bao nhiêu vàng bạc châu báu?”Nội thần đáp: “Khởi bẩm chúa thượng, vàng bạc châu báu trong kho đã dùng để đặt mua chiến mã của tộc Tây Nhung và thép thô của nước Hàn, còn lại chẳng bao nhiêu!”Tần Hiếu Công thoáng chau mày: “Quả nhân muốn hỏi còn bao nhiêu?”Nội thần do dự một lát: “Còn lại trăm dật(10) vàng, hai vạn bạc, ba hòm kỳ trân dị bảo các loại, đều là do lão nô giữ lại phòng khi chúa thượng có việc gấp cần dùng!”“Quả nhân chỉ cần dùng chỗ bạc đó thôi.

Vàng và châu báu, còn lại bao nhiêu đưa hết cho đại lương tạo!”“Lão nô tuân chỉ!”Tần Hiếu Công quay sang nói với Công Tôn Ưởng: “Khanh hãy chọn lấy một người khôn ngoan lanh lợi làm phó sứ.

Khanh thử xem, ai thích hợp?”“Ngũ đại phu Sư Lý Tật!”Tần Hiếu Công suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Cho hắn đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận