Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử


Những lời phân trần của Ngụy Huệ Hầu, đặc biệt là những từ “trên danh nghĩa” và “có đạo lý”, thực chất đã bộc lộ dã tâm trong lòng ông ta.

Công Tôn Ưởng trong lòng hiểu rõ như ban ngày, bèn mỉm cười, dõng dạc mà nói: “Tấm lòng nhân nghĩa của bệ hạ, Công Tôn Ưởng tuy kính phục song không tán thành.

Nhân có lớn có nhỏ, nghĩa có dày có mỏng.

Thương Thang không hành đại nhân, đâu có thể diệt trừ Hạ Kiệt? Chu Vũ không hành hậu nghĩa, sao có thể quét sạch Thương Trụ? Hạ Kiệt, Thương Trụ còn tồn tại ngày nào, thiên hạ không yên ngày đó.

Thiên hạ không yên, làm gì còn lễ nhạc nữa đây? Hơn nữa, lễ nhạc của Chu thất tới thời Xuân Thu đã suy tàn.

Vài trăm năm chiến loạn, lễ nhạc càng là danh tồn thực vong.

Thiên hạ ngày nay, chế độ cũ không trị, chế độ mới không lập, đương nhiên là cội gốc của họa loạn, là khởi nguồn của tai ương.

Chính vì vậy, Tần Công cho rằng, vì đại nhân hậu nghĩa trong thiên hạ, vì hạnh phúc an lạc của trăm họ, sự việc cấp bách hiện thời là bỏ cũ lập mới, khiến danh tương xứng với thực, chứ không phải là tới Mạnh Tân triều bái một thiên tử hữu danh vô thực.

Muôn tâu bệ hạ, trong triều hội Mạnh Tân, kẻ mà chư hầu phải triều kiến chẳng qua chỉ là Chu thiên tử, nên Tần Công không muốn làm chuyện vô vị này, vì thế mà không đến.

Còn như nếu tới Mạnh Tân không phải là để triều kiến Chu thiên tử, mà là để triều kiến bệ hạ, thì Tần Công sao có thể không đi?”Ngụy Huệ Hầu lại ngả người về phía trước, hạ giọng hỏi: “Ý Tần Công là…”Công Tôn Ưởng dõng dạc nói: “Tần Công nguyện tôn bệ hạ làm chủ chung của thiên hạ, nguyện dốc tận quốc lực để phò tá bệ hạ quay mặt về nam xưng tôn.”Công Tôn Ưởng vừa dứt lời, toàn triều chấn động.

Ngụy Huệ Hầu mặt vẫn lạnh tanh, ngả người ra phía sau, trong mắt loé ra một tia sáng quắc.

Trần Chẩn đã phát giác ra, bèn chớp mắt vài cái, liếc sang công tử Ngang đứng đối diện.

Công tử Ngang chau tít đôi mày, vẻ mặt không vui, muốn nói gì đó song lại cố gắng nín nhịn.Quần thần trong triều mỗi người một vẻ mặt, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngụy Huệ Hầu.

Ngụy Huệ Hầu thình lình sầm mặt đập bàn liền mấy cái, quát lớn: “Công Tôn Ưởng to gan, ngươi xúi giục Tần Công còn chưa đủ, còn dám chạy tới An Ấp nói những lời phản nghịch trước mặt quả nhân, muốn đẩy quả nhân vào chỗ bất trung bất nghĩa là có dụng ý gì đây?”Toàn triều lại một phen sững sờ.

Công tử Ngang đầu mày giãn ra, bước lên tấu: “Khởi tấu quân phụ, đại quân ta ngày mai khởi binh chinh phạt, vậy mà hôm nay Công Tôn Ưởng lại dám lên triều nói lời mê hoặc, hẳn là muốn kéo dài thời gian, ngăn cản bước tiến của đại quân ta.

Nhi thần thỉnh cầu quân phụ minh xét.”Tư đồ Chu Uy cũng bước lên một bước, cao giọng tấu: “Vi thần đồng ý với thượng tướng quân.

Giữa Tần và Ngụy thù hận đã lâu, khó mà hoà giải, sớm đã như nước với lửa.

Mười sáu năm trước người Tần nước yếu lực mỏng, Hiến Công còn dám đại chiến ở Hà Tây với ta.

Nay người Tần nước mạnh lực lớn, Tần Công lại ra vẻ yếu ớt cầu hoà, từ đó có thể thấy dụng tâm của Công Tôn Ưởng rất đáng ngờ!”Công tử Ngang tiếp lời: “Đại tư đồ nói chí phải! Công Tôn Ưởng vừa là giặc Tần, bụng dạ lại nham hiểm khó lường, nhi thần thỉnh cầu trừng phạt hắn thật nghiêm!”Quần thần vẻ đã hiểu ra, theo nhau gật đầu tán thành.

Công tử Ngang quăng một ánh nhìn về phía tiên phong phạt Tần là Bùi Anh đứng cạnh Long Giả.

Bùi Anh hiểu ý, bước lên trước một bước, quỳ một gối, cất giọng sang sảng: “Đại quân sắp lên đường phạt Tần, mạt tướng thỉnh cầu chúa thượng, dùng máu Công Tôn Ưởng để tế cờ soái quân ta!”Trừ Long Giả, tất cả võ tướng đều bước lên một bước, đồng thanh tấu: “Chúng thần thỉnh cầu chúa thượng, giết Công Tôn Ưởng tế cờ!”Ngụy Huệ Hầu dường như rất hài lòng trước lời chư tướng, hơi ngả người về phía sau, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, mắt liếc xéo Công Tôn Ưởng, khoé miệng lộ một nét cười thâm độc: “Công Tôn Ưởng, ngươi còn lời gì để nói?”Công Tôn Ưởng quét mắt khắp lượt quần thần, sau đó dừng lại ở Ngụy Huệ Hầu, bật cười một tràng dài.Toàn triều đều kinh ngạc.Ngụy Huệ Hầu lạnh lùng hỏi: “Công Tôn Ưởng, ngươi cười gì?”Công Tôn Ưởng thu lại nét cười, ngạo nghễ nói: “Công Tôn Ưởng không biết phải nói gì, chỉ có thể cười mà thôi!”Ngụy Huệ Hầu hơi ngả người về phía trước, khoé miệng lại lộ ra nụ cười âm trầm: “Được, ngươi đã không biết phải nói gì thì chớ oán trách quả nhân.

Người đâu!”Hai tên vệ sĩ lập tức bước lên, cùng giữ chặt lấy Công Tôn Ưởng.Ngụy Huệ Hầu gằn mạnh từng chữ: “Áp giải hắn đi! Giờ Ngọ ngày mai, đưa ra trước cổng doanh trại tế cờ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui