Bàng Hành miệt mài làm việc thâu đêm suốt sáng, chưa tới mười ngày, đã may xong ba bộ vương phục, sai người đi gọi Thích Quang.
Thích Quang cho gọi La Văn tới, hai người cùng đến chỗ Bàng Hành, quả nhiên nhìn thấy ba bộ vương phục treo trên giá, tinh xảo tuyệt luân.
Thích Quang thưởng cho mỗi người một lượng vàng, mọi người đều hoan hỷ tạ ân.Duy có Bàng Hành ném đĩnh vàng xuống đất, trừng mắt nhìn Thích Quang: “Thích quản gia, Quyên Nhi đâu?”Thích Quang cười giả lả, nói: “Bàng sư phụ, Thích mỗ suýt nữa quên mất, chuyện của quý công tử, chúa công sớm đã tới gặp mặt người ta rồi.
Ông chủ Lâm quả nhiên đã nể mặt, quý công tử không chút thương tổn, giờ có lẽ đã về tới nhà rồi.”Bàng Hành đưa mắt nhìn La Văn, thấy La Văn gật đầu, bèn vòng tay nói: “Cảm tạ lão quản gia! Ba bộ trang phục mà lão quản gia cần đều đã xong cả rồi, Bàng Hành xin cáo từ!” Nói xong, liền quay người bước đi.“Bàng sư phụ dừng bước!”Bàng Hành đứng lại, ngờ vực ngoái nhìn Thích Quang.“Bàng sư phụ, Thích mỗ lại suýt quên một việc quan trọng nữa.
Là thế này, chúa công thấy sư phụ tay nghề giỏi, có ý muốn giữ sư phụ ở lại vài ngày, may thêm vài bộ trang phục nữa!”Bàng Hành kinh ngạc: “Thích gia, ông… ông nói mà chẳng giữ lời?”“Bàng sư phụ!” Thích Quang lại cười nhăn nhở.
“Không phải Thích mỗ nói không giữ lời, quả thực tay nghề của sư phụ quá tuyệt diệu!” Ông ta lại móc từ trong ống tay áo ra một đĩnh vàng.
“Chúa công có nói, tuyệt đối không được để sư phụ phải thiệt thòi.
Tiền công vẫn là sáu lượng, bởi sư phụ làm rất tốt, thưởng thêm ba lượng, tổng cộng chín lượng.
Sư phụ may tất cả ba bộ, chín nhân ba hai mươi bảy.
Đây là hai mươi bảy lượng.
Tiền công may mấy bộ tiếp theo, để lúc nào xong tính tiếp.”“Ta không cần tiền công của các người, chỉ cầu xin các người mau thả ta về!”Thích Quang sầm mặt xuống: “Bàng sư phụ, mối làm ăn tốt như vậy, ông còn muốn chối ư? Nể mặt Thích mỗ, nể mặt chúa công, ông cũng nên biết điều một chút!”Bàng Hành thở dài một tiếng, im lặng không nói gì.
Thích Quang giao vàng cho La Văn, dặn dò: “La Văn, ngươi tới phủ Bàng sư phụ một chuyến, thứ nhất xem Bàng công tử thế nào, thứ hai, đưa tiền cho công tử, nói là mấy hôm nữa Bàng sư phụ sẽ về!”La Văn nhận vàng, đưa mắt nhìn Bàng Hành.
Bàng Hành trong lòng hiểu rõ, mình tự ý may vương phục, rất có khả năng sẽ không thể trở về.
Suy nghĩ một lát, ông bèn nói với La Văn, lời đầy ẩn ý: “La Văn, gặp Quyên Nhi, nhắn rằng ba ngày nữa ta sẽ về.
Lỡ có chuyện gì, hãy bảo nó đi tìm chú ba nhờ giúp đỡ!”La Văn gật đầu, rồi bước đi..