Chiến Thần Sở Bắc


Sở Bắc nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng Lý Nham lại nghe ra giống hệt như sét đánh ngang tai.

Mặc dù Sở Bắc là một tên phế vật bị mù.

Nhưng đôi lúc ngay cả gia chủ nhà họ Lạc cũng không dám động vào.

Bây giờ anh còn được cậu chủ Lưu chống lưng, e là sẽ còn gây ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa.

Nghĩ đến đây, Lý Nham càng cảm thấy khó chịu.

Hắn vừa nghiến răng vừa cúi người, dập đầu xuống đất.

"Cậu Sở, tôi đã dập đầu rồi, thế được chưa?"
Lý Nham nghiến răng nói.

Sự oán hận đối với Sở Bắc cũng càng ngày càng mạnh.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải dập đầu với ai như thế.

"Tôi không bao giờ làm khó người khác, nếu anh đã không tình nguyện thì thôi vậy".

Sở Bắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn Lưu Phong.

"Cần làm gì, có cần tôi dạy không?"
"Không, không, không! Anh Sở, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!"
Lưu Phong sợ tới mức gật đầu lia lịa, chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của Sở Bắc là được.

Đừng nói là giết Lý Nham, cho dù có phải diệt cả nhà họ Lý cũng không thành vấn đề!
"Chuyện này......"
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nham không khỏi sửng sốt.

Hắn không sợ Sở Bắc, nhưng không có nghĩa là không sợ Lưu Phong.

"Đừng, đừng, tôi biết sai rồi, tôi lạy, đều là do cái miệng của tôi, Sở Bắc, xin cậu hãy niệm tình cũ!"
Lý Nham thực sự sợ hãi, nhìn bóng dáng Sở Bắc sắp rời khỏi phòng riêng.

Hắn ta lập tức chạy tới cửa, dứt khoát quỳ xuống.

Vừa dập đầu vừa lấy tay vả miệng!
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn tát còn mạnh hơn lúc Lưu Phong làm.

Cứ thế dập đầu xuống đất.

Sau vài lần lặp đi lặp lại, trán hắn đã ửng đỏ cả một mảng.

Nhưng nếu Sở Bắc không lên tiếng, hắn thực sự cũng không dám đứng dậy.

"Sở Bắc, coi như vì nhà họ Lạc, mong cậu giơ cao đánh khẽ!"
"Cậu chủ Lưu, đây thật sự là hiểu lầm, tôi biết sai rồi, cho tôi thêm một cơ hội đi!"
Lý Nham sắp khóc đến nơi!
Không ngờ chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà suýt chút nữa đã hại cả nhà họ Lý.

Nếu như phải chết oan thì Lý Nham sẽ không còn chỗ nào để khóc nữa!
Lưu Phong hoàn toàn làm ngơ trước sự cầu xin của Lý Nham.

Nực cười, bây giờ đến hắn còn không thể bảo vệ được mình.

Nếu còn đứng ra giúp Lý nham, nhà họ Lưu của hắn sẽ đi đời mất.

Huống chi, đây còn do tên Lý Nham này tự gây ra chuyện, cho nên cũng chẳng có lý do nào để giúp hắn.

Thấy Lưu Phong không lên tiếng, Lý Nham có hơi chùng xuống.

Lý Nham nghiến răng nhìn Sở Bắc, cả người quỳ dưới mặt đất, không hề động đậy.

"Cậu Sở, Lý Nham tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào cậu chịu thì thôi!"
"Thế à?"
Sở Bắc ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười.

"Dập đầu mấy cái là đủ rồi!"
"Nhưng nếu anh muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi, chỉ mười tiếng thôi, tôi tin cậu chủ Lý sẽ chịu được!"
Mẹ kiếp!
Lý Nham vừa nghe xong, suýt chút nữa đã lên tiếng mắng!
Sở Bắc rõ ràng là đang cố ý.

Nhưng hắn lại không thể làm gì Sở Bắc.

Sắc mặt Lý Nham đỏ bừng, nhưng hắn cũng chỉ có thể quỳ xuống.

Sở Bắc không thèm quan tâm, sau đó nhìn sang Lưu Phong.

"Cậu canh chừng, mười tiếng, nếu thiếu một giây nào thì cậu cũng biết nên làm gì rồi đó!"
"Vâng vâng, anh Sở yên tâm, em sẽ canh chừng thật tốt!"
Lưu Phong vội vàng gật đầu đảm bảo.

Thấy Sở Bắc chuẩn bị rời đi, hắn mới dùng hết dũng khí nói.

"Anh Sở, đồ ăn dọn lên rồi, anh..."
Hắn mời Sở Bắc dùng bữa cũng chỉ là vì chuyện của gia tộc.

Nếu để Sở Bắc đi khỏi thì khó rồi.

Nhưng chỉ cần Sở Bắc ăn một muỗng cơm, uống một ngụm nước, vậy cũng coi như đã tha thứ cho nhà họ Lưu rồi!
"Không cần!"
Sở Bắc không thèm nhìn lại, khẽ lắc đầu.

"Nhà họ Lưu sẽ không có lần sau!"
Sở Bắc nói xong liền sải bước đi, sẵn tiền liếc sang Lý Nham.

"Bao gồm cả anh!"
Lý Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trũng sâu của Sở Bắc bên dưới chiếc kính râm, lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cạch cạch cạch!
Chỉ nghe tiếng gậy trúc vang lên, Sở Bắc cũng dần biến mất.

Cả Lý Nham và Lưu Phong đều thở phào nhẹ nhõm!
Nhất là Lưu Phong, gánh nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất.

"Lý Nham, tôi muốn nhắc anh một cậu, tốt nhất đừng chọc giận cậu Sở, nếu không thì nhà họ Lý của anh không gánh nổi hậu quả đâu!"
Lưu Phong nói xong còn không thèm để ý đến đồ ăn thức uống trên bàn.

Sau đó lấy quần áo rời đi.

Hắn phải nói tin vui này cho bố mình mới được.

Để lại Lý Nham quỳ một mình ở cửa phòng riêng.

Lý Nham định đứng dậy vài lần, nhưng khi nhớ tới lời cảnh cáo của Sở Bắc lại không dám nữa.

Hắn quỳ mãi!
"Phải làm sao bây giờ, đã lâu vậy rồi mà Sở Bắc còn không quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Trong phòng riêng bên kia, Lạc Tuyết đang lo sốt vó khi thấy Sở Bắc vẫn chưa quay về.

Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Sở Bắc, nhưng cô cũng sẽ không giương mắt nhìn anh gặp nạn!
"Mẹ đã nói rồi, tên mù đó đó không đáng tin cậy chút nào, không biết làm gì lại còn dám đi cùng người ta, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?"
Chu Cầm đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng.

"Con gái, mau đi thôi, nếu bị liên lụy thì chúng ta sẽ đi đời đó".

Bà ta nói xong liền nhanh chóng vớ lấy chiếc túi, định gói lại mấy món đồ đang ăn dở.

Đây là lần đầu tiên bà ta được ăn những thứ sang trọng như vậy.

Chu Cầm hận không thể vét sạch tất cả!
"Mẹ, sao mẹ lại làm vậy? Dù gì anh ấy cũng là bố của Vũ Tâm mà!"
Lạc Tuyết cạn lời, bất giác giải thích một câu.

Chu Cầm vừa nghe xong liền dừng tay.

"Vậy thì sao? Con có thấy nó làm chuyện gì đàng hoàng chưa? Bản thân là phế vật thì thôi đi, đã vậy còn hay gây chuyện!"
"Có đứa con rể như vậy đúng là xúi quẩy tám đời!"
Chu Cầm cứ mắng như vậy, đừng nói là Lạc Tuyết, đến cả hai mắt của Lạc Vũ Tâm cũng bắt đầu đỏ hoe.

Cô bé siết chặt tay lại, tuy không lên tiếng, nhưng cô bé biết rõ bố mình không phải phế vật!
Két!
Cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy ra, khiến cả hai mẹ con giật mình.

Khi nhìn thấy đó là Sở Bắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!
"Sở Bắc, anh không sao chứ? Bọn họ không làm khó anh đúng không?"
Nhìn thấy Sở Bắc lắc đầu, Lạc Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là tốt rồi!
Chu Cầm liếc sang Sở Bắc với vẻ khó chịu.

"Hừ, lần này coi như cậu ăn may, nếu mà để liên luỵ đến tôi thì tôi sẽ giết cậu!"
Sở Bắc không hề để tâm đến mấy lời mắng nhiếc của mẹ vợ!
"Đã ăn xong chưa? Cũng đã muộn rồi, chúng ta đi thôi!"
Nói xong, anh liền bế con gái đi ra cửa trước!
Nhưng mới đi được vài bước, anh liền nhận ra tay con gái đang siết chặt, hơn nữa còn khóc thút thít.

Sắc mặt Sở Bắc lập tức sa sầm.

Lẽ nào vừa nãy có ai bắt nạt con gái mình sao?
"Tại sao Tâm Nhi lại không vui? Có ai bắt nạt con phải không?"
Tâm Nhi bĩu môi, cương quyết lắc đầu.

"Bố, bố nói cho bà biết bố là đại anh hùng, không phải phế vật, có được không?"
Ngay khi giọng nói nghẹn ngào của con gái phát ra, sắc mặt Sở Bắc liền có chút sững sờ.

Ngay cả Lạc Tuyết cũng nhìn sang!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui