CHƯƠNG 60
“Bây giờ tôi sẽ đi, để tôi xem xem cậu có thể làm gì được tôi.
”
Tên bốn mắt đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Giang Nghĩa giữ chặt trên ghế, giống như bị áp lực ngàn cân đè lên vai, không thể nhúc nhích.
Giang Nghĩa cười khẩy, anh cầm hai chiếc đũa chọc vào miệng tên bốn mắt, sau đó cạy miệng anh ta ra rồi đổ hết rượu vào miệng anh ta.
Đồ uống nóng như lửa đốt tràn xuống cổ họng khiến tên bốn mắt ho sặc sụa.
“Một ly nữa.
”
Tên bốn mắt vội xua tay: “Không được, tha cho tôi, tôi thật sự không thể uống được nữa.
”
Giang Nghĩa không quan tâm, tiếp tục cạy miệng anh ta để anh ta uống liên tiếp mười chén, uống cho đến khi anh ta nôn ra máu, co giật nằm trên mặt đất.
Những người khác thấy cảnh tượng này thì sợ hãi không dám nhúc nhích.
Giang Nghĩa lại rót thêm mấy chục ly rượu nữa, sau đó nói với mọi người: “Mỗi người mười ly, uống xong có thể đi.
Các người muốn tự uống hay là muốn tôi đút cho các người uống?”
Có cảnh tượng bi thảm của tên bốn mắt trước mắt nên bọn họ nào dám để Giang Nghĩa tự ra tay, thế là từng người một chủ động uống rượu.
Nhưng mười ly rượu, mười ly rượu trắng đó, uống một ly đã thấy trong bụng như lửa đốt, có người mới uống được hai ly thì đã không uống nỗi nữa, huống chi là mười ly.
Nhưng Giang Nghĩa không hề có chút thương xót.
Anh cạy miệng từng người một, rót từng ly, rót cho đến khi bọn họ nôn ra máu, nôn mửa và co giật thì mới ngừng.
Cuối cùng tám nhân viên đều nằm trên đất, sàn nhà dính đầy máu và những thứ bẩn thỉu.
Nhìn thấy cảnh này, Lê Hùng Phong sợ hãi tái mặt.
Đặc biệt là khi Giang Nghĩa đưa mắt nhìn anh ta, Lê Hùng Phong bất giác thấy rùng mình.
“Giang Nghĩa, cậu bình tĩnh đi, tôi là chủ tịch của cả xí nghiệp đấy.
”
“Nếu đắc tội với tôi thì nhà họ Đinh các người đừng nghĩ đến việc nhận được một xu tiền đầu tư.
”
“Cậu làm khó dễ tôi thì cũng chính là đang làm khó dễ ông cụ nhà cậu, hãy nghĩ đến hậu quả đi.
”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Tôi không muốn làm khó dễ anh, tôi chỉ muốn uống một ly với anh mà thôi, sao thế, mời rượu cũng tính là đắc tội với anh sao?”
Lê Hùng Phong sắp khóc tới nơi: “Nhưng tôi không muốn uống!”
“Không muốn uống? Vậy tại sao anh lại hẹn chúng tôi ở phòng bao? Chủ tịch Lê, anh đúng là ăn ở hai lòng mà.
”
Lê Hùng Phong rơi nước mắt, anh ta vốn chỉ hẹn một mình Đinh Thu Huyền thôi.
Anh ta muốn dựa vào sức mạnh của mọi người để chuốc say Đinh Thu Huyền, sau đó làm một số việc không nên làm.
Ai biết được Đinh Thu Huyền lại gọi Giang Nghĩa đến? Hơn nữa, Giang Nghĩa còn là một con quái vật, uống mấy chục ly vào bụng vẫn có thể bình yên vô sự, bụng anh to thế sao?
Giang Nghĩa đặt hết ly này đến ly khác trên bàn, cho đến khi đủ 50 ly thì bắt đầu rót rượu vào.
“Chủ tịch Lê, với tư cách là giám đốc của công ty, theo lý anh nên uống nhiều hơn.
”
“Nào, tôi kính anh năm mươi ly này, mời uống.
”
Lê Hùng Phong muốn mắng người, anh ta đã từng thấy người ta kính rượu, nhưng chưa từng thấy người nào kính rượu như vậy.