Chiến Tranh Trên Bàn Cơm

Với mái tóc rối bù và chiếc bàn chải đánh răng trong miệng, Kết La mặc bộ đồ ngủ in hình hello kitty, trừng mắt nhìn anh chàng quấy rầy giấc mộng của mình vào lúc 7 giờ sáng trước mặt... Quan trọng nhất chính là: hôm nay thứ bảy!

Quấy rầy giấc ngủ chính là tội không thể tha thứ, phải chịu thiên đao vạn quả!

Mà đáng ghét nhất chính là, hắn ta còn dậy sớm hơn so với cô, nhưng sao có thể trông sảng khoái như thế?! Giống như không cần ngủ một chút nào?

Cô xoay người, đặt bàn chải đánh răng xuống trước, hai tay ôm ngực, một chân giẫm trên mặt đất, sắc mặt không tốt lắm hỏi, “Anh tới đây làm gì?”

Hứa Trình cười, đôi mắt đen như mực phía sau cặp kính nhẹ nhàng chớp chớp, quyến rũ vô cùng, trực tiếp đả kích trái tim chưa trải sự đời của cô vào lúc sáng sớm.

Họ viết ngược lại, họ viết ngược lại, họ viết ngược lại, họ viết ngược lại… cô phải lẩm bẩm lặp đi lặp lại lời thề của mình ngày hôm qua mấy lần, mới có thể miễn cưỡng giữ vững lập trường chống đỡ được đợt công kích thứ nhất, Kết La tung ra một đôi mắt vũ trang cẩn thận, “Sáng sớm anh đến đây làm gì? Đòi nợ thì bây giờ người ta vẫn còn chưa ngủ dậy đâu!” Là bởi vì đã chắc chắn rằng, cô sẽ thức dậy vào buổi sáng, với huyết áp thấp, và tinh thần kém minh mẫn đúng không?

“Không phải là chim dậy sớm thì có sâu ăn sao? Tôi cảm thấy đây đúng là một chân lý.” Hắn càng mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng như gió, nhưng lại rất dịu dàng trong trẻo, khiến cô không thể dời mắt đi được.

Ôi! Thật là chói mắt! Đối mặt với một nụ cười như vậy, Kết La chỉ muốn bỏ chạy trối chết, nhưng lại bị anh chàng này chụp lấy bả vai, chỗ xúc tu tiếp giáp đột nhiên nóng lên như có lửa thiêu.

Muốn ăn sâu thì cứ chạy tới mấy cây đại thụ bên ngoài mà tìm, hà tất phải trêu chọc đến cô làm gì?

Sau khi dễ dàng đưa cô về lại trước mặt mình, Hứa Trình cười nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, Kết La thì lại thấy trời đất chấn động.

“Vì đền bù những tiếc nuối của ngày hôm qua, tôi muốn mời cô ăn sáng có được không?”


“Cùng anh ra ngoài ăn sáng à? Đừng có nằm mơ! Tôi còn lâu mới muốn gặp lại anh đấy!”... Nhưng đó chỉ là câu trả lời tồn tại trong tưởng tượng của Kết La, cô bị Hứa Trình bắt lấy bả vai chỉ bằng một bàn tay, tay kia túm chặt lấy cổ áo, Kết La muốn chạy trốn vào nhà chỉ có thể giơ móng vuốt tuyệt vọng cào cào lên cánh cửa, nhưng đã bị Hứa Trình ở phía sau nhẹ nhàng hôn lên tóc, “Kết La, có lẽ cô sẽ không cự tuyệt lời xin lỗi chân thành của tôi chứ?”

Không, cô thật sự rất muốn cự tuyệt. Khi cô quay đầu lại nhìn thấy hắn đang cười hết sức dịu dàng vô hại ở rất gần mình, không hiểu sao lại cảm thấy một trận ớn lạnh dâng lên từ trong xương cốt, Kết La không còn nói được lời nào.

“Vậy thì, Kết La, đi thay quần áo đi.” Đôi mắt sắc và đen như mực cười cong cong, Hứa Trình buông cô ra, vô cùng lịch sự đứng ở ngoài cửa, không bước vào trong phòng riêng của cô một bước.

Kết La lập tức giống như bị hắn hạ cổ độc, ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo, mười lăm phút sau đi ra, trong tay cầm theo một cái túi xách Chanel đính đinh đồng; đương nhiên, cái túi này cuối cùng cũng không phải để thăm hỏi khuôn mặt của Hứa Trình, mà là nằm trong tay hắn.

Thôi bỏ đi, viết họ ngược lại thì viết họ ngược lại, cho dù có phải viết ngược lại thì cô cũng họ Điền, viết kiểu gì thì cũng như thế.

Bị Hứa Trình đóng gói đến trong xe, trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, cô chợt nhớ ra cái gì đó ngẩng đầu nhìn hắn, “Hứa Trình, anh có mang tiền hay không đấy?”

Hứa Trình trầm mặc, bàn tay lại đưa vào trong túi sờ soạng, cuối cùng, hắn trả lại cho cô một nụ cười gió nhẹ mây bay, khí định thần nhàn, nói: “Kết La, chúng ta đến một tiệm ăn có thể cà thẻ nhé?”

“……” Cô biết ngay mà!

Hứa Trình cứ như vậy mà xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của Kết La, vô cùng tự nhiên, giống như từ rất lâu rất lâu trước kia thì đã là như vậy.

Buổi sáng hắn sẽ bất ngờ đến mời cô đi ăn sáng, chỉ cần có thời gian thì sẽ đón cô đi ăn tối, nếu không có thời gian, thì cũng nhất định phải đi ăn khuya, nếu thật sự kể cả thời gian ăn khuya cũng không có, thì khoảng thời gian trước khi đi ngủ cũng tất nhiên sẽ gọi điện thoại đến trước khi cô thiếp đi.

Giọng Hứa Trình trầm thấp và dịu dàng nghe một lúc là sẽ khiến cô buồn ngủ, đêm hôm đó, tất nhiên ngủ ngon.


Sự dịu dàng vô hình và chu đáo sẽ không thể phát hiện nếu không cẩn thận nhìn kỹ, Hứa Trình không phô trương, không nói nhiều, chỉ tấn công cô từng chút một không hề vội vàng.

Mấy hôm nay mọi người trong công ty đều nói rằng cô đã trở nên xinh đẹp hơn, bản thân cô cũng âm thầm cảm thấy tự hào.

Ít nhất, đối với cô mà nói, Hứa Trình một người luôn không mang theo tiền mặt, đã huấn luyện được cho cô thấy lợi ích của việc mang theo tiền mặt bên người, bây giờ đã không còn xuất hiện tình huống cô bị thế chấp ở lại trong quán ăn, còn hắn thì vội vàng chạy đi tìm một cây ATM nào đó để rút tiền nữa.

Hôm nay, vào giờ nghỉ trưa cô cùng với cấp dưới của mình uống cà phê ở dưới lầu toà nhà công ty, bọn họ ngồi bên cạnh cửa sổ cao từ sàn đến tận trần, nhìn cảnh tượng chúng sinh bên ngoài vất vả lao động, Kết La chống cằm, nhàn nhã mãn nguyện.

Cô bé nhân viên vừa mới tốt nghiệp nhìn sếp của mình bằng ánh mắt sùng bái, tầm mắt chỉ thấy Nữ thần Athena, “Sếp ơi nghe nói bạn trai của chị… rất đẹp trai phải không...”

“Không phải nghe nói rất đẹp trai, mà là thật sự rất đẹp trai...” Kết La cười ngửa mặt lên trời, tiếng cười dài ba hồi như nữ vương vang vọng quanh quẩn trên trần quán cà phê bằng gỗ.

Cô bé nhân viên càng thêm sùng bái vô cùng, “Chị ơi làm sao có thể câu được một anh chàng cao cấp vậy?”

“Đương nhiên là dựa vào sức quyến rũ nữ tính mạnh mẽ trời sinh rồi, sau đó là cử chỉ ưu nhã, thêm vào tính cách ôn hoà lương thiện...”Kết La càng thêm cười tươi như hoa nở, đầy mặt đều không giấu được sự đắc ý.

Cô bé này chỉ vừa mới được bổ nhiệm làm nhân viên của Kết La, vẫn còn chưa biết được sử dụng từ ngữ nịnh nọt cấp trên như thế nào, chỉ biết dán cả người lại gần, “Ôi! Chị và anh ấy, trai xinh gái đẹp! Thật đúng là tuyệt phối lương duyên!”

“Đó là đương nhiên...” Kết La tâm trạng rất tốt, dự định khoe khoang thêm một ít với cô bé kia, thì di động lại vang lên, Kết La nhận điện thoại, khuôn mặt không giấu được vui mừng, “Alo?”

Đầu dây bên kia là giọng nam giới nhẹ nhàng ôn hòa, “Là tôi.”


Biết là bạn trai Kết La gọi tới, cô bé kia lập tức dựng lỗ tai lên muốn nghe cho rõ, chỉ mong có thể hoàn toàn thẩm thấu được âm thanh của soái ca trong truyền thuyết nọ.

Nghe thấy tiếng gõ bàn phím vang lên ở đầu dây bên kia, Kết La nhíu mày, “Nghỉ trưa mà cũng bận vậy sao?”

“Đúng vậy …” Nói xong, bên kia im lặng một chút, giống như đang tiếp một cuộc điện thoại khác, một lát sau, Hứa Trình quay lại, “Xin lỗi, vừa rồi tôi có cuộc điện thoại khác.”

“Không sao, có việc gì à?”

“À có, không phải ngày mai chúng ta đã hẹn ra ngoại ô chơi sao? Rất xin lỗi, có thể phải hẹn lại lúc khác.”

“Tăng ca à? Không sao thật mà.” Cô không phải là loại phụ nữ bám dính lấy đàn ông, dù sao cô cũng là trưởng một bộ phận của công ty, đương nhiên hiểu được phải lấy công việc làm trọng.

“Không phải tăng ca.” Giọng điệu Hứa Trình bình thản giống như đang nói hôm nay thời tiết thế nào. “Ngày mai tôi có hẹn đi xem mắt, xin lỗi, không thể cùng cô đi ngoại ô.”. 𝒯ìm đọc thêm tại [ 𝒯𝘳𝑈mt𝘳 u𝐲ện.vn ]

Im lặng…

Nụ cười tươi tắn vẫn treo trên khuôn mặt Kết La, cô dịu dàng trả lời, “Vậy sao? Không sao, anh cứ đi đi, chỉ là sau này chúng ta cũng không có lúc khác đi chơi ngoại ô nữa đâu.” Nói xong, cô sử dụng một sức lực không phù hợp với nụ cười để tắt máy, chiếc điện thoại di động đời mới nhất gần như sắp bị cô nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.

Nếu tên khốn kia ở trước mặt cô bây giờ, cô nhất định sẽ không chút do dự tạt một tách cà phê nóng lên người hắn... không, không, mười tệ một tách nếu tạt hắn thì quá lãng phí, cô quyết định sau này phải mang theo axit bên mình bất cứ lúc nào, vừa rẻ tiền vừa có hiệu quả.

Cô ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười đầy chờ mong của cô bé nhân viên, “Không, vừa rồi em đã nói sai rồi, không phải là lương duyên, mà là nghiệt duyên.” Từ giờ trở đi, cô nhất định sẽ cắt đứt đoạn nghiệt duyên này một cách sạch sẽ, không để lại chút dấu vết gì.

Sau khi tống cổ cô bé nhân viên lên lầu, cô móc cái điện thoại di động đã suýt nữa biến dạng của mình ra, gọi điện thoại cho người dì làm nghề môi giới của mình, “Dì ơi, giúp con sắp xếp xem mắt đi, càng nhanh càng tốt.”


Người dì vẫn luôn bóp chặt cổ tay cháu gái, rất giận vì lần đầu tiên đi xem mắt lại không giao cho mình... sau này thì không còn có cơ hội bắt được cô cháu gái vừa thông minh nhanh nhạy lại trơn như lươn này, hôm nay nó chủ động đưa tới cửa, sao lại buông tha được!

Gần như ngay lập tức, dì của cô vỗ ngực ầm ầm bên kia điện thoại, “Chuyện đương nhiên! Dì khẳng định sẽ đóng gói anh chàng hoàn hảo nhất trong thành phố này, chủng loại ưu tú, phẩm chất tốt đẹp, miễn phí dùng thử, bao trả bao đổi, mang tới trước mặt con!”

Trả lời đối phó qua loa vài câu, Kết La ấn nút ngắt điện thoại, cô mỉm cười với cái di động; gặp được anh chàng nào tốt hơn Hứa Trình chứ? Nghĩ đến hắn, khuôn mặt tú lệ của cô lập tức thay đổi thành dữ tợn, năm ngón tay nhỏ dài siết chặt lại, cái điện thoại dường như âm thầm kêu lên thảm thiết, lúc này có một người phục vụ đi ngang qua, nụ cười hung tàn của Kết La khiến cho người này tưởng rằng cô chuẩn bị xách dao đi chiến đấu.

“Hứa Trình, Hứa Trình, đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có một mình anh là đàn ông!” Cô quyết định, anh chàng ngày mai mình gặp nếu điều kiện tạm được, thì lập tức gả luôn, không cần tìm hiểu, cho không cũng được!

Một bộ trang phục từ đầu đến chân của thương hiệu Issey Miyake, nước hoa Chanel, túi xách LV phiên bản giới hạn, đôi giày mới nhất của Moschino, dường như tất cả những thứ đáng giá nhất của mình đều được cô khoác lên trên người... Kết La đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, xác định bản thân mình còn đẹp hơn gấp mấy lần so với lần đầu tiên đi gặp Hứa Trình, cô mới vừa lòng hừ mũi một tiếng, vênh váo tự đắc đi ra ngoài.

Gió sông Dịch thổi lạnh lùng hề, mỹ nữ một đi không trở về... lần này đi xem mắt, cửu tử nhất sinh, cô không nghĩ sẽ quay đầu lại!

Đến cửa khách sạn Lệ Tinh, cô chỉ vừa mới bước vào nửa bước, thì đã nhìn thấy một thân hình mặc áo khoác màu be ánh vào trong tầm mắt, trong lòng rùng mình, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn theo kỹ hơn một chút, sau đó có một cô gái cao trảo ngã vào lồng ngực bạn trai mình. Cô thở phào nhẹ nhõm, tự cười bản thân mình ngớ ngẩn, rồi sau đó xốc lại tinh thần, đi vào, thề phải khiến cho anh chàng mình đi xem mắt phủ phục dưới chân mình không bò dậy được.

Bước thứ hai vừa bước ra một bước, thì bỗng nhiên có một người đàn ông, bước từ hướng bên kia của đại sảnh thong thả, ung dung đi tới trước mặt cô một cách hết sức nhàn nhã.

Đôi mắt sắc sảo đen như mực, sợi tóc mong manh trước trán... Hứa Trình!

Ít nhất trong ba giây thời gian, cái chân trái vừa mới nhấc lên của cô không có cách nào bỏ xuống được, cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh chàng kia chậm rãi đi về chỗ mình.

Cái này có được gọi là oan gia ngõ hẹp không? Hay nên gọi là thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa lại tự lao đầu vào? Chỉ là không biết kẻ đi gõ cửa địa ngục kia, là bản thân cô hay là Hứa Trình.

Vất vả lắm mới có thể bỏ cái chân xuống được, Kết La đang định giả vờ không quen biết xoay người tránh đi, thì Hứa Trình đã đến trước mặt, cười hết sức thanh nhã, vô hại. “Kết La, thật là khéo, lại gặp được cô ở đây.”

Không khéo! Không khéo một chút nào! Nếu hôm nay khách sạn này xảy ra vụ án đẫm máu, thì đều là sai lầm của thượng đế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận