Chiến Tranh Trên Bàn Cơm

Tôi không quen biết hắn, tôi không quen biết hắn, tôi không quen biết hắn, tôi không quen biết hắn.... Kết La tự mình thôi miên, nhìn thấy một chỗ trống trước mặt lập tức chạy tới.

Cô đi lướt qua người hắn, thẳng đến chỗ chiếc bàn mà mình đã đặt sẵn.

Hứa Trình cũng không ngăn cản cô, chỉ là nhàn nhã tự nhiên đi theo phía sau cô, đến chỗ chiếc bàn nọ, “Hôm nay tôi đến đây xem mắt, Kết La, cô đến nơi đây làm gì?”

Bước chân đột nhiên dừng lại, Kết La quay đầu, trong ánh mắt có một ngọn lửa sôi trào, cô nghiến răng nghiến lợi, hàm răng trắng nõn loé lên dưới ánh đèn trong giống hệt như răng nanh của một con sói đói, “Hay lắm. Tôi cũng đi xem mắt.” Cô gằn từng chữ một.

Hứa Trình cười tự nhiên ưu nhã, “Thật là khéo, chúng ta cùng đi thì tốt quá.”

Cũng không biết là có gì tốt… trong lòng đã nảy sinh ý định rướm máu, Kết La xem như mặt sàn đá cẩm thạch dưới chân mình là Hứa Trình, vô cùng hùng hổ đi tới đẩy cửa phòng VIP... Cô vừa mới bước chân vào phòng thì dì của cô đã lập tức chạy tới đón tiếp, “Con đến vẫn còn hơi sớm, bên nhà trai một lát nữa mới tới.”

Cô không trả lời, quay đầu lại, thấy Hứa Trình vẫn đút tay vào trong túi, chậm rãi đi tới, bộ dáng nhẹ nhàng giống như đi dạo phố. Hừ, hắn đương nhiên là nhẹ nhàng, bộ dạng vừa đẹp trai vừa rất biết cách lấy lòng phụ nữ, năng lực làm việc lại mạnh mẽ, có cô gái nào có thể thoát được hắn ta đâu? Nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy chua lòm rất khó chịu, Kết La thấy hắn đã đi tới rất gần mình, liền bay tới cửa dự định hung hăng đóng lại. Nhưng không ngờ rằng hắn đã giơ tay chặn cánh cửa lại trước.

“Tôi xem mắt ở phòng này!” Cô trừng hắn, nhưng chỉ trừng vào chiếc cúc áo thứ nhất trên người hắn, bởi vì tính sát thương của khuôn mặt kia quá lớn, cô nhận không nổi.

“Tôi cũng xem mắt ở phòng này.” Hắn nói chậm rãi.

Kết La lập tức mở to mắt, một cách vô cùng không tin tưởng, Hứa Trình lại trả lại cho cô một nụ cười, sau đó quay sang nhìn dì của cô đang hết sức vui vẻ đứng ở bên trong, “Con đã đến rồi đây.”

Mau nói rằng hắn nhầm phòng, rồi đuổi hắn ra ngoài đi! Kết La âm thầm gào rống trong lòng, nhưng dì của cô lại vô tình đánh nát sự cầu nguyện của cô, vừa nhìn thấy Hứa Trình đến, khuôn mặt của bà đã cười nhăn thành một đóa hoa cúc, không thèm quan tâm đến việc cô đang bối rối ở bên cạnh, lại còn nhân tiện đưa đẩy một phen, “A Hứa, mau vào đi, cháu gái của dì còn chưa hiểu chuyện, sau này con phải nhẫn nhịn và chăm sóc nó đấy.”


Chỉ thấy Hứa Trình dùng đôi mắt liếc cô một cái, rồi hết sức ưu nhã đi ngang qua người cô, lúc ngồi xuống ghế, hắn còn cho cô một nụ cười khẽ, bộ dáng vô cùng quyến rũ.

Trong nháy mắt đó, Kết La bỗng dưng hiểu ra, tất cả những trò này đều là kế hoạch của hắn ta! Thì ra đã sớm có âm mưu từ trước, hắn không chút hoang mang làm từng bước, từng bước một dụ dỗ cô vào bẫy.

Nhìn người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống kia, Kết La cũng cười một nụ cười phong tình vạn chủng.

Hẹn hò xem mắt là một cuộc chiến tranh hư ảo không có khói thuốc súng.

Một người xấu gặp một người xấu, một chết một bị thương; một người tốt gặp một người tốt, lưỡng bại câu thương.

Cuộc chiến lần này cô gặp phải chỉ được thắng không được bại, bởi vì nếu để cho binh bại như núi đổ thì sẽ không có cơ hội làm lại lần thứ hai.

Kết La âm thầm hạ quyết tâm, vừa ngước mắt lên, đôi mắt đen như mực và sắc sảo kia lại đang nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, đôi môi với hình dạng rõ ràng kia hơi mím, lại nhả một nụ cười câu hồn đoạt phách.

Kết La lập tức không biết cố gắng cúi đầu, âm thầm tính toán.

Chuyện lạ… muốn đánh bại được người đàn ông này thật sự là yêu cầu cao quá… có lẽ lưỡng bại câu thương cũng là một lựa chọn không tệ…

- ---------

Một bữa cơm xem mắt trôi qua, dì của cô ra về trước, trong phòng là một hồi im lặng, tiếp theo chính là tiếng phụ nữ phẫn nộ rít gào cùng với tiếng một thứ gì đó đang nện vào một thứ gì đó, khiến cho các nhân viên phục vụ phải đi qua đi lại rất nhiều lần, sợ bên trong xảy ra án mạng.


Buổi tối 11 giờ, cặp đôi bên trong phòng VIP mới đi ra ngoài, chỉ thấy cô gái đi phía trước cười tươi như hoa nở, nép sát vào người chàng trai như một con chim nhỏ, chàng trai phía sau tóc ướt dầm về còn đang nhỏ xuống một chút rượu vang đỏ, khuôn mặt trắng nõn còn in dấu bàn tay, nhưng lại cười rất dương dương tự đắc.

Đương nhiên là phải gánh vác trách nhiệm đưa Kết La về nhà, đến dưới toà nhà chỗ Kết La, hắn mỉm cười, bước xuống xe trước, hết sức lịch sự mở cửa xe cho cô, Kết La cúi người đi ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, “Những chuyện này có phải là anh đã sắp xếp từ trước không?”

“Lạt mềm buộc chặt mới là binh pháp thượng thừa.”

“Nếu như dì không sắp xếp cho anh xem mắt với em thì sao?”

Hắn nhún vai, “Thì anh đành phải học theo Vương Lão Hổ. Cướp cô dâu tuy là anh không giỏi lắm, nhưng nếu thật sự phải làm thì có lẽ cũng không tệ.”

“Anh không sợ phát sinh sự cố ngoài ý muốn sao?”

“Anh sáng suốt thông minh như vậy, tất cả mọi việc đều nắm chắc.”

“Chẳng lẽ một chút sự kiện ngoài ý muốn cũng sẽ không xảy ra hay sao?”

“Vì theo đuổi em, anh đã bí mật làm hết mọi việc rồi, bên cạnh em chỉ cần có một ngọn gió thổi cỏ lay, chắc chắn sẽ có người mật báo, tất nhiên là phòng bị chu toàn, không có sơ hở được.”

Anh chàng này nên nói là quá tự tin hay là quá kiêu ngạo? Có lẽ bộ phận tình báo quốc gia nên xem xét việc chiêu mộ hắn.


Cô nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng in lên bàn tay đã sưng đỏ của hắn một nụ hôn.

Hôn xong, Kết La nhanh nhẹn bỏ đi, nhưng đã bị hắn kéo cổ tay lại, đôi mắt đen như mực lại lấp lánh như kim cương sinh động rực rỡ kia, đang giống như hừng hực lửa.

Có phải tiếp theo sẽ là một hồi chấn động sao hỏa đụng địa cầu hay không? Kết La trong lòng hồi hộp, nhưng cũng rất chờ mong.

Hứa Trình chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng, giọng nói trầm thấp, khiến cho người ta phải say mê.

“Kết La, anh quên mang tiền mặt, em có thể thanh toán tiền xe trước được không?”

Giờ khắc này, Kết La chỉ cảm thấy lúc nãy mình chỉ tát hắn bằng một bàn tay là chưa đủ...

- -------

Kết La bỗng nhiên phát hiện, Hứa Trình vô cùng quen thuộc với thời khóa biểu và giờ giấc nghỉ ngơi của cô, hơn nữa còn phối hợp một cách rất hiệu quả.

Nhưng mà làm sao hắn lại biết? Trước khi xem mắt thì bọn họ đâu có quen biết nhau? Khi câu hỏi này đột ngột sinh ra, Kết La là một người có tính cách phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, liền kéo cà vạt Hứa Trình, hỏi hắn, “Hứa Trình, em phát hiện hình như anh rất hiểu em.”

Hắn cười, nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, lấy một quả vải từ trong giỏ tre để bên cạnh, tỉ mỉ lột vỏ, nhét vào miệng cô, “Chuyện của em, tất nhiên là anh phải biết rõ ràng, có gì kỳ lạ đâu?”

“Nhưng mà em vẫn cảm thấy rất kì lạ, Làm sao anh có thể biết được nhiều chuyện như vậy? Ngay cả nhà em ở đâu anh cũng biết.” Bây giờ nhớ lại, từng sự kiện một diễn ra lúc trước, rõ ràng là hắn đã nắm bắt chính xác tính cách của cô sau đó mới bắt đầu sắp xếp, hết lần này đến lần khác, giống như toàn bộ đều nhằm vào điểm yếu của cô.

“Quan tâm từ năm này sang năm nọ, thì đương nhiên là hiểu rõ trong lòng bàn tay rồi.” Hắn tiếp tục mỉm cười, tiếp tục lột vỏ trái vải.

… Năm này sang năm nọ? Vậy rốt cuộc là người đàn ông này đã có mưu tính với cô từ lúc nào?


Nhìn hắn cười hết sức vô hại, Kết La trầm mặc một lát, trực giác của cô cảm thấy có một số việc vẫn không nên tìm hiểu rõ thì tốt hơn. Cô quyết định đổi đề tài, từ bỏ câu hỏi bao lâu đối với hắn.

“Vậy làm sao anh có thể sắp xếp hai lần xem mắt với em?” Đây là chuyện mà cô rất tò mò.

Hắn lại cười, khuôn mặt còn mang theo một chút hương vị của gió tanh mưa máu, “Đương nhiên là Mao Toại tự đề cử mình thêm vào một chút thủ đoạn đối với người môi giới, còn những người đàn ông có ý định xem mắt với em thì…” Hắn không nói tiếp, nụ cười càng tươi tắn hơn, khiến Kết La chợt cảm thấy lạnh run người.

Đó chính là nụ cười của một nhân tài đã bước qua xác vô số kẻ phơi thây chiến địa, mới có thể có được.

Bỗng dưng trong một khắc này, cô cảm thấy bản thân mình, sợ rằng cả đời này cũng không phải là đối thủ của người đàn ông trước mắt đây, không cần phải hỏi gì thêm nữa, Kết La nằm trong lồng ngực hắn, hưởng thụ vị ngọt ngon của quả vải là an toàn nhất.

Sự thật chứng minh, có một số việc không biết vẫn tốt hơn.

Cô đang chìm đắm trong tình yêu, đầu óc rất ngốc nghếch, cô chỉ cần biết người đàn ông này yêu mình thì được rồi...

Hứa Trình dịu dàng ôm cô, lại thì thầm bên tai cô, “Đi xem mắt giống như một hồi chiến tranh trên bàn cơm, cả cuộc đời này một lần thì được rồi, nếu cứ làm mãi, thì sẽ đánh mất câu nói ‘quý hồ tinh bất quý hồ đa’.”

Cô bỗng nhiên nổi tâm tư đùa nghịch, lập tức chồm một nửa người dậy, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, “Vậy anh nói xem, cuộc chiến này rốt cuộc là ai thua ai thắng?”

Hắn bật cười, đôi mắt đen như mực rất dịu dàng và yên tĩnh, khiến cho cô nhìn vào suýt chút nữa thì chết đuối trong đó, “Anh đã yêu em từ lâu, cho nên, anh đã sớm là người thua cuộc, cuộc chiến đó vốn đã được định sẵn anh chưa bao giờ là người thắng.”

Kết La miệng cười tươi tắn, “Vậy thật là trùng hợp, em cũng thua.”

Chiến tranh trên bàn cơm quan trọng nhất là tìm được một người tâm đầu ý hợp, sau đó, lưỡng bại câu thương mới là vương đạo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận