Cho em xin chút vía của anh

Triệu Vũ Ninh vô cùng luống cuống: “Sao, sao lại thế?”
 
Anh cả đến cũng công cốc, chị Minh Khê còn vứt cả ảnh đi rồi.
 
“Minh Khê bảo cậu chuyển lời gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Vũ Ninh nhìn Triệu Trạm Hoài mặt tái mét, cũng không dám giấu nữa, không thể làm gì khác hơn là kể rõ đầu đuôi một lượt. Kể ra hết, trong lòng cậu ta càng hoảng: “Anh cả, chị ấy nói muốn đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn, anh nói xem là chị ấy đang dỗi hay… Sao em cảm thấy lần này chị ấy sẽ làm thật vậy?”
 
“Sao cậu không nói sớm với anh?!”
 
Triệu Vũ Ninh không dám hó hé.
 
Triệu Trạm Hoài tâm phiền ý loạn, anh ta liếc Triệu Vũ Ninh, nói: “Được rồi, cậu để tài xế đưa về nhà trước đi, anh đi tìm Minh Khê nói chuyện một chút.”
 
Triệu Vũ Ninh bạt vía, chỉ có thể đáp: “Vâng.”
 
Phó Dương Hi xách cặp đi ra từ cửa sau, vừa nghiêng đầu thì thấy Minh Khê đi ngang qua mặt hai người đàn ông. Bầu không khí kia thật tồi tệ.
 
“Hai tên ngốc đứng ở kia là ai đấy?” Cậu theo bản năng đi tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kha Thành Văn kéo giật cậu về sau cửa lớp, thấp giọng nói: “Chuyện nhà người khác, anh Hi đi dây vào làm gì.”
 
Phó Dương Hi lập tức hiểu ra, hai người kia hẳn một chính là anh cả của Triệu Minh Khê, còn một là em trai cô ấy cũng học cùng trường.
 
Theo lời Phó Dương Hi nghe được, Triệu Minh Khê có quan hệ với gia đình không tốt lắm.
 
Tuần trước còn không biết vì sao lại xích mích mà xin nội trú ở trường.
 
Phó Dương Hi cũng không biết tình hình nhà cô ra sao, nhưng nghĩ đến lời nói của cái đứa bị cậu ném túi bút trước đây không lâu, đầu nhảy số nhanh, chẳng lẽ nhà của cô nàng khẩu trang này thiên vị hả?
 
Nếu không tại sao sau khi đến lớp chất lượng nghe ngóng, mọi người đều biết Triệu Viện có một người anh trai đẹp trai nhà giàu thường xuyên đến đón cô ta về nhà, nhưng hỏi đến Triệu Minh Khê thì chẳng nghe đến có ai đặc biệt tới đón cô?
 
Trong lòng Phó Dương Hi ma sát lên ba ngọn lửa: “Người nhà cô ấy đều không có mắt à? Đều cảm thấy hoa khôi trường gì kia xinh hơn bé khẩu trang, thành tích tốt hơn, vậy nên thiên vị hơn?”
 
Kha Thành Văn thầm nói, có lẽ còn có lý do khác, nhưng chuyện nhà họ Triệu cậu ta cũng không biết.
 
Phó Dương Hi tức giận nói: “Bé khẩu trang bỏ xa Triệu Viện gì kia gấp trăm lần?”
 
Kha Thành Văn a dua theo: “Em cũng cảm thấy vậy.”
 
Phó Dương Hi tháo cặp xuống ước lượng, cảm thấy không nặng lắm, lại đeo cặp lại, đi về phía cuối lớp nhặt một quả bóng rổ.
 
Kha Thành Văn vội vàng ngăn cậu lại: “Dù gì cũng là người nhà của học sinh chuyển lớp, ném người ta không ổn lắm đâu.”
 

“Cũng đúng, tao ném thì không ổn lắm, sau này sao mà gặp mặt được.” Phó Dương Hi lầm rầm.
 
Kha Thành Văn mới vừa thở phào.
 
Phó Dương Hi đã đẩy quả bóng rổ vào lòng cậu ta: “Mày ném thì hợp hơn.”
 
Kha Thành Văn: “…”
 
Triệu Trạm Hoài với Triệu Vũ Ninh đang đi đến hành lang tầng bốn.
 
Bỗng nhiên có một quả bóng rổ từ phía trên bay mạnh xuống, không lệch một li đập trúng đầu Triệu Vũ Ninh.
 
“Bộp” một tiếng.
 
Đầu Triệu Vũ Ninh thiếu chút nữa cũng bị đập cho rời cổ.
 
Cậu ta nổi cục u lớn, mắt nổ đom đóm, vô cùng tức giận ngửa đầu quát: “Ai?”
 
Sau một hồi từ lớp quốc tế một thiếu niên tóc đen cao gầy bước ra, nghênh ngang huých vai Triệu Trạm Hoài.
 
Đi qua nhặt quả bóng rổ lên, ba bước cũng thành hai nhanh chóng đi xuống cầu thang.
 
Triệu Vũ Ninh thắc mắc đầy đầu, gào lên với bóng lưng Kha Thành Văn: “Lớp 12 mấy người có tố chất không vậy?”
 
Triệu Trạm Hoài cau mày, túm lấy bả vai cậu ta: “Được rồi, có lẽ bạn kia cũng không phải cố ý, đừng gây chuyện.”
 
Triệu Vũ Ninh chỉ cảm thấy mọi chuyện đều không suôn sẻ, tâm trạng càng buồn hơn.
 
Hai người bước xuống tầng, Triệu Vũ Ninh đi ra cổng trường trước, ngồi xe tài xế chở về nhà.
 
Triệu Trạm Hoài thì hỏi một bạn học đi ngang qua, sải bước đi về phía ký túc xá trường Trung học A.
 
Tới dưới tòa ký túc xá rồi lại bị dì quản lý ngăn lại: “Người nhà là nam không được vào, trừ phi để học sinh tự xuống.”
 
Triệu Trạm Hoài theo bản năng lấy điện thoại ra, nhưng nhớ ra mình đã bị Triệu Minh Khê cho vào sổ đen rồi.
 
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Cô ấy không mang điện thoại di động.”
 
“Thời buổi này vẫn không được dùng điện thoại di động á?” Ánh mắt của dì quản lý có chút hoài nghi.
 
Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Trạm Hoài trở nên khó coi, chỉ biết nói: “Tôi đến tìm em gái, tên là Triệu Minh Khê, học lớp 12 quốc tế.”
 
Dì quản lý nhíu mày. Chỉ thấy anh ta khôi ngô anh tuấn, áo sơ mi trắng nho nhã, nên cũng dịu giọng giải thích: “Có tên tuổi với lớp nào cũng không thể để cậu lên được, không lẽ ai cũng có thể tùy tiện báo tên là có thể vào ư? Lúc cậu đưa đứa trẻ nhà mình đến đăng ký nội trú chắc cũng có ghi với ký tên nhỉ, cậu nhớ cậu ký trang nào không? Nhớ xem, tôi kiểm tra lại là cậu có thể lên.”
 
Triệu Trạm Hoài: “… Lúc cô bé đăng ký nội trú là tự mang hành lý đến, không có ai đưa.”
 

“Lượn nhanh đi!” Thoắt cái ánh mắt dì quản lý trở nên sắc bén: “Ăn mặc ra dáng lắm, dáng vẻ cũng anh tuấn đĩnh đạc vậy mà lại muốn vào ký túc xá nữ sinh à? Ở đây đều là nữ sinh trung học yểu điệu, có nhà ai không tỉ tê đưa đến? Nhà cậu để tự cô bé ấy đến ai mà tin được?”
 
Thấy anh ta còn chưa đi, dì quản lý cầm cả chổi lên rồi.
 
Trán Triệu Trạm Hoài nổi gân xanh không ngừng.
 
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy không biết làm sao: “Các bạn học khác… đều có người đưa đến ư?”
 
“Đúng vậy, có rất ít học sinh ở lại trường, nên đều mỗi đứa ở một phòng. Ký túc xá không có thang máy, con trai còn đỡ, chứ con gái mà tự mình mang hành lý lên tầng sáu thì chân cũng bủn rủn, còn phải tự mình dọn dẹp cả một gian phòng, có dọn cả đêm cũng không xong!” Bà lại nói: “Nhà cậu đúng là lạ, lại để con gái tự đến một mình!”
 
Họng Triệu Trạm Hoài nghẹn ứ.
 
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
 
Minh Khê tức giận bỏ nhà ra đi, bọn họ cứ thế để cô đi như vậy, nhưng nếu đổi thành Triệu Viện, chỉ sợ lúc ấy họ đã lập tức đi tìm ngay. Nếu Triệu Viện nhất quyết đòi ở nội trú, vậy nhất định anh ta cũng sẽ đưa đi.
 
Nhưng tại sao đổi thành Minh Khê thì mình...
 
Anh ta không thể tưởng tượng được hôm đó Minh Khê tự mình dọn dẹp cả đêm như thế nào, lấy nước giặt giẻ lau từng ngóc ngách, rồi lại mệt mỏi cô đơn ngủ trong phòng ký túc.
 
Đúng là anh ta chưa từng nghĩ đến mấy tiểu tiết này trước đây, ví dụ như lúc cả nhà đi ăn cơm ngoài, mọi người đều gọi những món mà Triệu Viện thích ăn, vậy Minh Khê đã nghĩ thế nào.
 
Anh ta vẫn luôn cảm thấy những điều này là chuyện nhỏ.
 
Nhưng lúc này đây, niềm ước ao nơi đáy mắt của Minh Khê khi lần đầu tiên bước vào cửa nhà và sự lạnh nhạt vứt tấm ảnh gia đình ở dãy phòng học lúc nãy, hai hình ảnh này chồng lên trước mắt mình.
 
Anh ta mới đột nhiên tỉnh ngộ.
 
Những chuyện nhỏ làm người ta thất vọng như này, trong hai năm qua rốt cuộc những chuyện như này đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, là mấy trăm lần, hay mấy nghìn lần? Để khiến cho một Minh Khê của hai năm trước lúc đến nhà vô cùng phấn khích giờ trở nên thất vọng với tất cả mọi người trong nhà như vậy?
 
“Cậu còn không đi đi?”
 
Triệu Trạm Hoài liếc nhìn dì quản lý, tâm trạng rối loạn, nói: “Cô có thể cho cháu mượn điện thoại bàn một chút được không, cháu gọi cho em gái cháu.”
 
Dì quản lý nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng vẫn đưa điện thoại qua.
 
Triệu Trạm Hoài mở di động lên, tìm đến số của Triệu Minh Khê để gọi.
 
Nhưng ba phút sau.
 
Điện thoại vẫn không kết nối được.
 
Triệu Minh Khê cắt đứt rất quyết đoán, cô đổi số rồi.

 
Dì nói: “Đừng có diễn nữa.”
 
“…”
 
Triệu Trạm Hoài buông điện thoại bàn ra, tâm tình phức tạp.
 
*
 
Khi Triệu Trạm Hoài đứng chờ dưới ký túc xá của Triệu Minh Khê thì đã quá giờ đi đón Triệu Viện.
 
Triệu Viện gọi điện thoại cũng không liên lạc được, không biết anh cả đang bận chuyện gì. Cô ta đứng trước cổng trường đợi mãi, đám nữ sinh trong lớp đứng vây quanh cô ta muốn gặp anh cả đẹp trai của cô ta đã giải tán hết.
 
Trong lòng Triệu Viện không vui lắm, nhưng cũng không thể hiện ra, cô ta gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, để tại xế tới đón.
 
Lúc Triệu Viện về đến nhà thấy Triệu Vũ Ninh đang lên gác, cô ta tưởng Triệu Vũ Ninh mua quà cho mình nên chủ động làm lành mối quan hệ có phần căng thẳng giữa hai người mấy ngày nay: “Vũ Ninh, em về lúc nào thế?”
 
Triệu Vũ Ninh tâm sự nặng nề đứng trên cầu thang ngoảnh đầu lại, vốn cậu ta cũng chẳng nghe thấy Triệu Viện hỏi cái gì, “ừm” một tiếng rồi lại đi về phòng.
 
Triệu Minh Khê không về, bữa tối cũng chẳng buồn ăn nữa.
 
Triệu Viện: “…”
 
Triệu Viện cau mày, cô ta thực sự không thích cảm giác bị coi nhẹ này.
 
Cô ta thay giày xong bước vào nhà, bảo mẫu từ sân đi vào, đang nặng nề khiêng một kiện chuyển phát nhanh cao ngang một người, nói: “Tiểu thư à, trung tâm thương mại gửi đến, cô mua đó à?”
 
Triệu Viện quay lại xem, tầm mắt rơi trên kiện hàng, trong nháy mắt vẻ mặt như trời quang mây tạnh.
 
Cô ta lết dép lê đi đến, cười nói: “Hẳn là quà sinh nhật Vũ Ninh tặng cho cháu.”
 
“Tặng trước sớm như vậy sao?” Bảo mẫu ngạc nhiên, nhanh chóng đặt đồ xuống, sợ là đồ gì dễ vỡ nên lại cẩn thận.
 
Triệu Viện mỉm cười, mới vừa rồi Triệu Vũ Ninh còn tỏ vẻ bơ cô ta như vậy, hẳn là muốn cho mình bất ngờ: “Giúp cháu mở đi.”
 
“Được.” Bảo mẫu cầm kéo tới.
 
Kiện hàng nhanh chóng được mở ra.
 
Triệu Viện thấy lộ ra ngoài một nhúm lông mềm mềm, không nhịn được vươn tay sờ một cái, mềm quá, cô ta rất thích.
 
Nhưng bà bảo mẫu còn chưa gỡ xong đã ngẩn ra, cất tiếng: “Tiểu thư, hình như người nhận không phải là cô.”
 
Triệu Viện nhíu mày, kéo phiếu gửi hàng ra xem.
 
Khi ánh mắt rơi vào ba chữ “Triệu Minh Khê”, toàn thân cô ta cứng đờ.
 
Triệu Vũ Ninh cũng đang đứng trên tầng hai nghe thấy tiếng động, cậu ta vội vàng đạp dép chạy xuống. Thấy hộp quà được cửa hàng đóng gói kỹ càng đã bị bà bảo mẫu tháo ra, cậu ta lập tức nổi nóng: “Ai bảo bác tháo lung tung đồ của tôi hả?”
 
Bà bảo mẫu ngượng ngùng đứng một bên.
 
Lúc này Triệu Viện mới ý thức được mình chọc phải tổ quạ. Cô ta đứng dậy, sắc mặt cực tệ, không biết là lúng túng hay tức giận.
 

Cô ta lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Là đồ của Minh Khê sao lại gửi về nhà? Không phải nên gửi đến trường học à?”
 
Triệu Vũ Ninh thần kinh thô, cũng không để ý vẻ mặt của Triệu Viện, nói: “Chị Minh Khê không phải vẫn đang giận à, em mua cho chị ấy.”
 
Triệu Viện còn chưa kịp phản ứng, Triệu Vũ Ninh đã giận đùng đùng kéo hộp quà lên tầng.
 
“…”
 
Triệu Viện với bảo mẫu thầm cảm thấy không thể tin được, Triệu Vũ Ninh mua quà cho Tiệu Minh Khê?
 
Bà bảo mẫu muốn nói lại thôi, bà nhìn Triệu Viện một cái, cũng không dám nói là Triệu Viện bảo bà mở ra, không thể làm gì khác hơn là tự nhận lỗi này, xoa xoa tay cúi đầu đi nhanh vào nhà bếp.
 
Ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe.
 
Triệu Viện bình tĩnh lại, nhìn ra ngoài cửa biệt thự, thấy Triệu Trạm Hoài bước từ trên xe xuống.
 
Triệu Viện đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cũng không đi ra cửa đón.
 
Vành mắt cô ta đã hơi ửng hồng.
 
Triệu Trạm Hoài đi từ cửa vào, đứng ở huyền quan đổi giày, thấy Triệu Viện quay lưng về phía mình, ôm gối tựa ngồi trên sô pha không nói một lời.
 
Nếu là trước đây, anh ta chắc chắn có thể nhanh nhạy nhận ra Triệu Viện đang giận dỗi, hoặc là chịu ấm ức, anh ta phải bước đến ân cần hỏi thăm.
 
Nhưng hôm nay Triệu Trạm Hoài cũng đang rối bời, không biết nên giải quyết chuyện của Minh Khê thế nào.
 
Mặt khác suốt dọc đường về anh ta nhớ đến nhiều chi tiết hơn – đều là một vài chuyện nhỏ, ví dụ như Viện Viện và Minh Khê đồng thời cùng bị ngã, trước kia anh ta sẽ luôn đi đến đỡ Viện Viện trước.
 
Sự yêu thương của anh ta dành cho Triệu Viện tất cả mọi người đều thấy rõ, chính anh ta cũng chẳng để bụng.
 
… Nhưng điều này đối với Minh Khê mà nói, liệu có phải là một cọng rơm cuối cùng khiến Minh Khê hoàn toàn thất vọng về nhà họ Triệu.
 
Nếu vẫn luôn không phát hiện mình quá thiên vị như vậy, một khi nhận ra, lại cảm thấy không được tự nhiên lắm.
 
Tựa như có Minh Khê đã quyết định đoạn tuyệt với gia đình đang ngồi trên một chiếc ghế khác mà nhìn anh ta.
 
Hơn nữa, Triệu Trạm Hoài đoán hẳn Viện Viện cũng không gặp chuyện lớn gì, chỉ là bản thân quên đón cô ta, nên cô ta hơi giận dỗi.
 
Nhưng hiện tại Triệu Trạm Hoài đang trong tình trạng tồi tệ không còn hơi sức đâu để đi dỗ.
 
Anh ta do dự một chút, cởi cà vạt ra trực tiếp nhấc chân lên tầng.
 
Triệu Viện ngồi trên ghế chờ mãi, đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân.
 
Viền mắt cô ta càng đỏ thêm chút nữa.
 
Nhưng lại không ngờ rằng, tiếng bước chân kia chuyển một cái, trực tiếp đi thẳng lên tầng.
 
Cô ta hoảng sợ ngoảnh lại, nhưng chỉ thấy được bóng lưng Triệu Trạm Hoài lên gác.
 
Triệu Viện đứng phắt dậy không thể nào hiểu được cảnh tượng trước mắt này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận