Cho em xin chút vía của anh

Minh Khê không về, chủ đề trên bàn cơm của cả nhà vô tình cứ xoay quanh cô.
 
Bà Triệu liếc nhìn chiếc ghế trống không suốt hơn một tuần của Minh Khê, cầm bát đũa “Cạch” đặt xuống bàn, nhìn Triệu Trạm Hoài cau mày hỏi: “Hôm nay con không đến trường con bé à?”
 
Triệu Vũ Ninh không dám đáp lời, ánh mắt dè dặt liếc nhìn anh cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Trạm Hoài cảm thấy đầu ong lên, hiển nhiên bây giờ anh ta không thể nói ra chuyện Minh Khê muốn cắt đứt với họ, chỉ sợ trong nhà lập tức sẽ trời long đất lở.
 
Anh ta hơi ngừng lại, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà gắp thức ăn, đáp: “Đi rồi.”
 
“Thế người đâu, không dỗ về được à?”
 
Triệu Trạm Hoài: “Minh Khê nói gần đây con bé phải chuẩn bị cho giải thi đấu 100 trường, hằng ngày đi từ nhà đến trường mất nhiều thời gian nên trước mắt sẽ tiếp tục ở nội trú, chờ đến tiệc sinh nhật của mẹ sẽ về.”
 
“Con bé cũng tham gia?” Bà Triệu ngạc nhiên.
 
Triệu Viện cũng thầm ngạc nhiên, không biết gần đây Triệu Minh Khê thế nào, không chỉ không theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu nữa, còn dồn trọng tâm vào học tập. Bình chọn hoa khôi trường cô tham gia, mà thi đua cô cũng tham gia.
 
Cái trước Triệu Viện không dám so với Triệu Minh Khê, nhưng vế sau, so về thành tích, Triệu Viện lại có mười phần nắm chắc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta vô cùng tự tin nói với giọng như người từng trải: “Vào vòng chung kết của cuộc thi 100 trường có thể nhận được tiền thưởng, mười người vào chung kết còn được cộng thêm điểm thi đại học, Minh Khê muốn thử sức cũng là bình thường. Nhưng chỉ tiêu rất ít, được chọn đi tham gia sẽ không dễ chút nào… Với thành tích của Minh Khê, có lẽ sẽ hơi khó.”
 
“Năm ngoái con lọt vào vòng chung kết, còn Minh Khê thì chẳng buồn tham gia, vậy nên hẳn là không vui. Mẹ xem có nên gửi chút quà cho thầy Cao giúp Minh Khê không?”
 
Triệu Trạm Hoài cau mày: “Thầy Cao của mấy đứa anh có biết, tặng quà cũng vô ích thôi. Cái chính là phải tham gia.” 
 
Bà Triệu không biết nói sao, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Thi đua cái gì, đều lấy cớ cả, xem ra vẫn còn giận dỗi, đứa nhỏ này thật là. Vậy điện thoại của con bé làm sao mà cả nhà gọi cho con bé đều không được?”
 
Triệu Vũ Ninh nhanh chóng vùi đầu vào bát.
 
Triệu Trạm Hoài dừng tay, đáp: “Điện thoại của em ấy dính nước bị hỏng rồi.”

 
“Vậy con đưa tiền để con bé mua cái mới đi!”
 
“Mua rồi ạ.” Triệu Trạm Hoài đỡ trán: “Nhưng lân này em ấy chuẩn bị thi, nên cũng bế quan rồi, trước mắt cứ để em ấy chuyên tâm học tập đã. Đến hôm tổ chức tiệc sinh nhật chắc chắn em ấy sẽ về.”
 
Lúc này bà Triệu mới yên tĩnh lại, bất ngờ bà lại nhắc: “Đúng rồi, nhà họ Đổng mới phất lên kia gần đây nghe nói muốn về nước, con chú ý chút, đừng để họ làm mấy trò lén lút gì sau lưng.”
 
“Sao lại về nước lúc này?” Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Minh Khê có biết không?”
 
Bà Triệu: “Chắc chưa biết đâu, họ vẫn còn chưa lên đường nữa, tin này là khi mẹ đi dạo phố với mấy phu nhân mà nghe được đó.”
 
Nhà họ Đổng này trước kia là hàng xóm của Minh Khê ở trấn nhỏ, vốn cũng nghèo khó nhưng trước khi nhà họ Triệu tìm được Minh Khê, năm ấy người nhà đó bất ngờ lại làm ăn phát đạt trở nên giàu có. Nhà đó còn có một người con trai xấp xỉ tuổi với Minh Khê, là bạn của Minh Khê.
 
Lúc ấy cả nhà họ đi tìm Minh Khê, trở ngại lớn nhất có thể nói chính là gia đình nhà này.
 
Không biết nhà đó nghĩ thế nào, nhưng không muốn Minh Khê đi, còn làm ra chuyện lén lút dẫn Minh Khê chuyển nhà.
 
Hơn nữa lần đầu tiên hai nhà chạm mặt, người nhà đó đã có địch ý rất lớn với nhà họ Triệu, Đổng Thâm nhà họ còn suýt đẩy Triệu Viện một cái.
 
Lúc ấy gần như muốn đệ đơn kiện tụng.
 
Nhưng may thay, lúc đó nhà họ đã sang nước ngoài.
 
Nhắc đến gia đình này bà Triệu lại thấy khinh khi: “Giờ thì phát đạt rồi, có mấy đồng tiền bẩn ấy nhưng trình độ văn hóa cũng chẳng ra sao, may mà không để Minh Khê ở lại bên họ.”
 
Mắt thấy không khí trên bàn ăn rất tệ.
 
Triệu Viện gắp một đũa thức ăn đặt vào bát của bà Triệu, cười nói: “Mẹ đừng lo quá, còn có con mà, nếu không ăn tối xong con đấm lưng cho mẹ nha.”
 
“Nào có được như thế?” Bà Triệu day day huyệt thái dương, thuận miệng nói.
 
Mặc dù bà có khuynh hướng thích Triệu Viện hơn, trông Triệu Viện điểm nào cũng ngoan ngoãn, nhưng dù sao quan hệ huyết thống là gen di truyền khắc vào sâu hơn cả cốt tủy. Đây cũng là lý do có bao nhiêu năm họ cũng phải tìm Minh Khê về.

 
Triệu Viện sượng cứng.
 
Cô ta theo bản năng nhìn về phía hai người khác trên bàn cơm. Nhưng hôm nay Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh đều vô cùng khác thường, chỉ lo cúi đầu não nề tâm sự, chẳng có chút ý nào muốn an ủi cô ta.
 
Trong lòng Triệu Viện trầm xuống, cảm thấy có chút dự cảm xấu.
 
*
 
Học sinh ở lại trường không nhiều. Đến cuối tuần vì phòng ngừa có tai nạn hay hỏa hoạn, khu vực lớp học sẽ đều khóa lại, chỉ để lại một phòng học ở thư viện tầng bốn cho các học sinh ở lại trường tự học.
 
Suốt ba năm Phó Dương Hi chẳng biết thư viện trường tròn méo ra sao nhưng hôm nay sau khi tan học tâm trí không nhịn được lại trôi về nơi thư viện.
 
Kha Thành Văn cũng liếc về phía thư viện, nhưng vừa hay lại thấy một bóng dáng quen mắt xách cặp đi về phía đó.
 
Thẩm Lệ Nghiêu?
 
Cậu ta không ở nội trú, sau khi tan học còn đến thư viện làm gì, không phải là tìm học sinh chuyển lớp đó chứ?
 
“Nhìn cái gì đấy?” Phó Dương Hi đang muốn dõi mắt nhìn theo hướng cậu ta, Kha Thành Văn vội vàng ngăn cậu lại, nói: “Xe nhà anh đến rồi.”
 
Ở cổng trường, một chiếc xe limousine từ từ mở ra, thành công dời đi sự chú ý của Phó Dương Hi.
 
Phó Dương Hi nheo nheo mắt, hơi mất kiên nhẫn mà xách cổ Kha Thành Văn đi về một hướng khác.
 
Kha Thành Văn liếc nhìn biển số xe, nhất thời sợ đến giật mí mắt: “Mẹ anh về rồi à?!”
 
Bình thường xe đến đón Phó Dương Hi không phải chiếc này.
 
Phó Dương Hi đẩy cậu ta ra, giũ áo khoác rồi mặc vào, đôi mày trông càng nóng nảy: “Lúc đang vui thì đừng nói đến chuyện xúi quẩy này.”
 

Kha Thành Văn không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, nhưng qua một hồi lại không nhịn được sấn đến hỏi: “Vậy thằng nhãi Phó Chí Ý kia thì sao? Cũng về luôn rồi à?”
 
“Nó thì không.” Phó Dương Hi khịt mũi, những lọn tóc ngắn đỏ rực trong gió có hơi lộn xộn, khóe mắt có chút lạnh lùng: “Đồ thay thế cũng không phải lúc nào cũng giương mắt trông theo.”
 
Kha Thành Văn cũng có đôi phần khó chịu thay Phó Dương Hi.
 
Kết quả không để ý nhìn đường, vừa ngửa đầu lên một cái thì phát hiện bản thân bị Phó Dương Hi kéo vào trung tâm thương mại.
 
“Anh Hi, anh muốn mua gì thế?”
 
Phó Dương Hi chẳng buồn để ý đến cậu ta mà chỉ khoanh tay nhìn chằm chằm đống đồ con gái trong tủ kính, ngón tay cái không tự chủ mân mê môi, ngẫm nghĩ nói: “Mày nói mấy hôm nay sao cô ấy chỉ mặc đi mặc lại hai bộ đồng phục? Có phải vì xích mích với người nhà nên đến cả quần áo cũng không có?”
 
Phó Dương Hi chuyển kênh nhanh quá, Kha Thành Văn không theo nổi.
 
Cậu ta mơ hồ hỏi lại: “Ai cơ?”
 
“Thì, thì cô ấy đó.” Phó Dương Hi tỏ cái vẻ “bị theo đuổi rất chi là phiền phức nhưng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chấp nhận”, thở một hơi thật dài, nhíu mày chỉ chỉ bản thân: “Người cuồng theo đuổi Phó Dương Hi.”
 
“…”
 
“Sáng nay cô ấy giúp tao làm bài tập, làm xong còn nhìn tao mãi với ánh mắt long lanh.”
 
Phó Dương Hi tự đắc: “Còn đưa đồ ngọt suốt hai tuần liền, đều tự làm cả. Tao không đáp trả lại cái gì đó vậy chẳng phải bất lịch sự quá à?”
 
“…”
 
Kha Thành Văn nhất thời hóa đá, trong bụng thầm kêu anh lại ít bất lịch sự quá đấy? Sao giờ lại đột nhiên nói tới lịch sự hả.
 
Kha Thành Văn hỏi: “Vậy tặng cô ấy như thế nào?” Cũng không thể làm trước mặt cả lớp chứ.
 
Phó Dương Hi thờ ơ đáp: “Buổi tối hẳn cô ấy sẽ tự học ở thư viện. Đợi chốc tao về nhà trước, mày mang đồ qua giúp tao, gặp nhau ở thư viện.”
 
“Không được…” Kha Thành Văn lập tức ngăn lại.
 
Phó Dương Hi chẳng hiểu ra sao nhìn cậu ta: “Mày còn có việc à?”
 
Kha Thành Văn gật lia lịa: “Đúng vậy.”
 

Phó Dương Hi “Ồ” một tiếng, hai tay đút túi đi tiếp: “Vậy tao tự đi.”
 
Kha Thành Văn: “Nếu không thứ Hai đến lớp tặng, sao anh phải đến thư viện? Anh cũng chẳng có thẻ vào?”
 
“Chuyện này có gì khó.” Phó Dương Hi dùng ánh mắt ‘Mày chọc cười tao à, tao là đại ca trường này đấy’ mà nhìn chằm chằm Kha Thành Văn: “Dọc đường thấy đứa nào thì cướp thẻ của đứa đó.”
 
Kha Thành Văn: “…”
 
Phó Dương Hi bắt sóng rất nhanh, hoài nghi nói: “Có phải mày có chuyện gì giấu tao không?”
 
Kha Thành Văn vội đánh trống lảng: “Nào có gì, chúng ta tùy tiện mua gì đó đi.”
 
Trong lòng lại nói, thôi xong, chờ chốc nữa đến thư viện, nếu vừa hay là tình tay ba* thì làm thế nào.
 
* Nguyên văn Tu la tràng (修罗场), hiểu một cách đơn giản là đề cập đến tình huống ba người trở lên vướng vào nhau, khiến tất cả cùng đau khổ. Còn trong thuật ngữ nhà Phật là chỉ một nơi có hoàn cảnh bi thảm, khốc liệt.
 
Cậu ta còn chưa nghĩ ra phải nói chuyện Triệu Minh Khê theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu suốt hai năm trời với Phó Dương Hi thế nào nữa.
 
“Tất nhiên là tiện tay thì mua rồi, chẳng lẽ còn trông mong tao chú tâm chuẩn bị cho cô ấy à?”
 
Phó Dương Hi hừ lạnh.
 
Cậu vừa nói hết lời lại bước chân vào một cửa hàng túi xách vali. Nhìn quanh một vòng, lôi ra một chiếc vali lớn màu đen có kích thước to nhất.
 
Toàn bộ trung tâm mua sắm đều là của Phó thị, nhân viên bán hàng đều biết cậu – hoặc là nói đều biết quả tóc đỏ của cậu, không ai đi đến, mặc cho cậu lăn qua lộn lại.
 
Phó Dương Hi kéo vali đi về phía trước.
 
Sau đó Kha Thành Văn chỉ thấy suốt một đường cậu đi, mọi đồ nào áo đông quần thu, giày dép cặp sách rồi cả tất chân của nữ sinh cũng được cậu quẳng vào tuốt luôn.
 
Nơi cậu đi qua, như châu chấu vượt biên, hoang tàn sạch bách.
 
Kha Thành Văn: “…”
 
Mẹ nó cậu gọi cái này là tùy tiện mua một chút đó hả?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận