Cho em xin chút vía của anh

Thẩm Lệ Nghiêu cứ thế trơ mắt nhìn chằm chặp cảnh Triệu Minh Khê nhặt rau mùi thay Phó Dương Hi.
 
Trước kia từ lớp quốc tế cũng truyền ra ít lời đồn rằng Triệu Minh Khê hôm nào cũng tặng đồ ngọt cho Phó Dương Hi, nhưng cậu ta không thèm tin, đến tận bây giờ nhìn tận mắt mới hay đó là thật.
 
Ngón tay cậu ta từ từ siết chặt, nơi đáy lòng như có một chảo dầu sôi ùng ục, nóng cháy cồn cào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay đến bản thân cậu ta cũng không lý giải nổi, vì sao khi chứng kiến cảnh này lại thấy mình như bị kim đâm thấu mắt, nhức nhối khôn cùng.
 
Cậu ta hoàn toàn không cảm thấy Triệu Minh Khê thích Phó Dương Hi thật lòng.
 
Cô đang tủi thân, giận hờn gia đình nên dỗi lây cả mình thôi.
 
Nếu không thì cô hoàn toàn chẳng cần cố tình nhặt rau mùi cho Phó Dương Hi ngay trước mắt mình.
 
Cô ấy cố ý làm thế.
 
Nhưng nếu cô ấy muốn cậu ta đích thân tìm gặp, thì có lẽ là không thể. Có lần thứ nhất rồi, không thể có lần thứ hai nữa.
 
Lòng tự tôn của cậu ta không cho phép!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Lệ Nghiêu lấy lại bình tĩnh, quyết định trước hết sẽ cho Triệu Minh Khê một thời gian để trấn tĩnh lại, đợi cô gạt đi cơn hờn dỗi của bản thân, hết thảy sẽ quay về quỹ đạo cũ.
 
Thẩm Lệ Nghiêu rũ mắt, không nhìn thêm nữa, tránh cho bản thân phân tâm. Cậu ta xốc cặp sách lên, rảo bước ra khỏi thư viện.
 
Gió đêm thổi tới, tay phải Thẩm Lệ Nghiêu vẫn cầm tập phạm vi đề thi giải thi đấu 100 trường mà mình tự khoanh vùng. Cậu ta đi đến trước thùng rác, lạnh lùng vo tờ giấy thành cục, định vứt đi, nhưng ngón tay lại ngừng lại, cậu ta cau mày mở nó ra.
 
Cậu ta đi đến bàn lễ tân, lấy tờ khoanh trọng điểm ôn tập kia ra, gấp đôi lại, kẹp vào một cuốn sách, gửi cho nhân viên quản lý thư viện: “Chào cô, phiền cô chuyển giúp em thứ này cho một học sinh lớp quốc tế.”
 
Phó Dương Hi khoanh tay, tựa vào ghế, nhìn Thẩm Lệ Nghiêu như hổ rình mồi.
 
Đến khi Thẩm Lệ Nghiêu rời hẳn thư viện, cậu mới thu lại ánh mắt sắc như kiếm ấy.
 
Cậu nghiêng đầu, liếc sang trái, nhìn cô gái đeo khẩu trang ngồi cạnh.
 
Minh Khê vẫn đang nhặt rau thơm một cách cẩn thận từng li từng tí.
 
Phó Dương Hi chăm chú ngắm cô một hồi, không nhịn được buột miệng hỏi: “Tên kia, là bạn cô à?”
 
Minh Khê dõi theo tầm mắt cậu ngóng ra phía cửa, lúc này mới biết cậu đang nhắc đến Thẩm Lệ Nghiêu.
 
Minh Khê dừng một chốc, đáp: “Xem như thế.”
 
“Quan hệ rất tốt nhỉ.” Phó Dương Hi vờ hỏi với vẻ thờ ơ, cố giấu nhẹm đi sự ghen ghét: “Tôi thấy tên này cứ nhìn cô mãi, hay là đang có lời muốn nói với cô?”
 
“Sơ sơ.” Minh Khê đáp, hiện giờ cô cứ thấy Thẩm Lệ Nghiêu là né đi, thế đúng là thường thường còn gì.
 
Cô bổ sung thêm một câu: “Có quen.”
 
Nói xong, Minh Khê mới cảm thấy là lạ. Cô chuyển đến lớp quốc tế được hai tuần rồi, cậu ấm này không đuổi cô đi thì lại châm chọc cô, hôm nay ra tay giúp đỡ có thể là vì muốn đáp lẽ, nhưng sao tự dưng lại hỏi thăm về người của lớp chất lượng cao nhỉ?
 
Câu trả lời này hơi qua loa đại khái, Phó Dương Hi dõi theo bóng lưng Thẩm Lệ Nghiêu, lại hỏi: “Nhìn tên ấy đạo mạo nhỉ, chắc là học giỏi lắm?”
 
Minh Khê: “Gì cơ?” Tự dưng hỏi chuyện thành tích làm gì?
 
Minh Khê biết rõ sức học của cô khá ổn nhưng trước mắt so với Thẩm Lệ Nghiêu vẫn còn sự chênh lệch khá lớn.
 
Phó Dương Hi định kiếm người khác làm bài cho mình à?
 
“Cậu Phó, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa.” Minh Khê lập tức đặt đũa xuống, cố gắng “quảng cáo” bản thân: “Cậu để yên cho tôi làm bài giúp đi, tôi còn giả nét chữ cậu được. Ngoài tôi ra thì còn có ai làm ăn cẩn thận như vậy, cậu cần gì phải thả mồi bắt bóng thế chứ?”
 
Phó Dương Hi sửng sốt mất một lúc rồi sực tỉnh.
 
Ghen?! Mẹ nó, không ghen thì là gì đây?
 
Mình đã nói gì đâu? Sao cô ấy lại so đo đến cả chuyện bài vở nhỉ?
Phó Dương Hi gắng sức kìm khóe môi mình không được nhếch lên, thấy Triệu Minh Khê vẫn chăm chú nhìn mình, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, thầm vui sướng, không nhịn được khoát tay: “Được rồi, nhữ cũ, không cho ai khác làm.”
 
Minh Khê thở phào nhẹ nhõm.
 
Còn Phó Dương Hi lại ngượng ngùng đỏ bừng cả tai.
 
Kha Thành Văn nhìn Minh Khê với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
 
Minh Khê làm gì cũng nghiêm túc, chuyện vặt vãnh như nhặt rau thơm cũng không phải ngoại lệ, Phó Dương Hi chống cằm nhìn cô chuyên chú tỉ mẩn nhặt nhạnh, ánh đèn phủ đầy làn mi cô.
 
“Xong rồi.” Lúc Minh Khê trả đũa cho cậu, cậu mới hoàn hồn.
 
Phó Dương Hi nhận đũa, lòng vui vẻ lạ kỳ, tự nhiên thấy đặc biệt thèm ăn, bắt đầu và từng đũa cơm ăn.

 
Cậu ăn rất nhanh, ào ào như mây gió, tinh thần phấn chấn phơi phới, nhưng lại lặng lẽ.
 
Minh Khê cũng vui vẻ ngắm chậu cây của mình, lại có ba chồi non nảy mầm, chẳng mấy mà được năm trăm cây. Phó Dương Hi quả là người tốt!
 
Phó - Dương - Hi - tốt - bụng đang ăn cơm thì điện thoại đặt một bên bỗng rung lên, cậu tiện tay chộp lấy, vuốt màn hình liếc thử, là tin nhắn WeChat từ Khương Tu Thu.
 
Cậu còn chưa xem tin nhắn của Khương Tu Thu là gì, chợt sực nhớ ra một vấn đề. Hôm nay Minh Khê hình như chưa nhắn tin cho mình thì phải?
 
Triệu Minh Khê ngày nào cũng mang đồ ngọt + gửi ba tin nhắn qua WeChat + làm bài tập giúp mình.
 
Hôm nay thế nào mà chẳng thấy tin nhắn WeChat đâu, cậu tự nhiên thấy thiêu thiếu.
 
“Điện thoại của cô hỏng rồi à?” Phó Dương Hi vờ thuận miệng hỏi.
 
Minh Khê ngồi bên cạnh giải đề: “Không sao.”
 
Thế thì tại sao sáng nay không gửi tin nhắn cho tôi? Câu này Phó Dương Hi không hỏi thẳng ra miệng.
 
Cậu tiếp tục ra vẻ lơ đãng, hừ lạnh: “Ôi, cảm ơn trời đất, rốt cuộc cậu cũng không gửi tin nhắn quấy rầy tôi nữa.”
 
“Cậu không ẩn nick tôi à?” Minh Khê ngạc nhiên.
 
“Tất nhiên là ẩn đi rồi.” Phó Dương Hi đáp: “Chẳng hiểu hằng ngày cậu gửi linh tinh gì, tôi không ẩn đi thì để đấy à?”
 
Minh Khê: “Ừ.”
 
Ẩn đi thì tốt.
 
Hai ngày nay bận quá, quên khuấy mất, may mà Phó Dương Hi nhắc đến, cô mới nhớ ra.
 
Hiện tại ngày nào cũng gửi WeChat nên mầm non chẳng nhú lên là bao, nhưng có còn hơn không.
 
Hơn nữa theo Minh Khê phân tích, tốt nhất là không nên để gián đoạn, nhỡ đâu lại giống như QQ (*), chơi game hàng ngày sẽ có cơ hội quay số may mắn trúng giải đặc biệt thì sao?
(*) Phần mềm chat nổi tiếng của TQ.
 
Cô bèn lấy ngay điện thoại ra, mở WeChat ra ngay trước mặt Phó Dương Hi, gửi cho cậu ta ba cái emoji.
 
Phó Dương Hi liếc mắt nhìn: “…”
 
Gì đây? Cô ấy nhắn qua loa lấy lệ à?!
 
Những lần nhắn trước cũng tùy tiện gửi đại thế này hả?
 
Làm Phó Dương Hi cứ tưởng ngày nào cô cũng vắt óc ra tính toán xem phải nhắn gì cho người mình tương tư đấy.
 
Đầu óc Phó Dương Hi tí thì chết máy, chẳng hiểu nổi mạch não con gái.
 
Điện thoại cậu rung lên, lại là tin nhắn của Khương Tu Thu, Phó Dương Hi mở ra liếc qua: “Mày cà thẻ của tao mua cái đéo gì thế? Ai không biết còn tưởng tao thích giả gái đấy!”
 
“Chậc.” Phó Dương Hi reply bằng một tay: “Phó Chí Ý vừa về nước, mẹ tao lôi đến chỗ ông tao, phiền phức quá, tao không dùng thẻ được. Khi nào mày đi học lại, cứ mua cần câu cá bằng thẻ tao.”
 
Khương Tu Thu hài lòng, giọng điệu ôn hòa trông thấy: “Cũng được. Nhưng rốt cuộc là người ta theo đuổi mày hay mày tán người ta? Mày chìm sâu quá rồi đấy.”
 
Phó Dương Hi không để bụng, đáp lại: “Sợ gì, cô ấy có tơ tưởng tiền của tao đâu.”
 
Dừng một chút, cậu bô lô ba la khoe khoang: “Lần trước tao cho cô ấy tiền, cô ấy đem hết đi mua quà cho tao, mày chẳng biết thì thôi. ”
 
“Nhỡ đâu cô ta định thả con săn sắt bắt con cá rô thì sao?”
 
“Không đếm xỉa đến tiền của mày, nhưng Phó thị nhà mày thì giàu sụ đấy.”
 
“Dù sao thì cô nàng cũng không biết mày còn một người anh trai, anh mày vừa mất, bà ấy liền lảm nhảm đòi nuôi Phó Chí Ý thay thế anh mày, còn dốc sức xúi bẩy ông cụ chia cổ phần cho Phó Chí Ý. Người ngoài không biết chuyện nội bộ Phó thị, luôn tưởng mày là người thừa kế duy nhất, Phó Chí Ý chỉ là em họ của mày thôi.”
 
“Tao nói nếu như, nếu như nhé…”
 
“Phó Chí Ý mới là người thừa kế toàn bộ gia sản nhà mày.”
 
“Cô ấy sẽ tán tỉnh mày hay Phó Chí Ý?”
 
Lần này Khương Tu Thu không hề bông đùa, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Lời của cậu ta mặc dù hơi khó nghe, nhưng cậu ta là bạn thân duy nhất chơi từ bé đến lớn của Phó Dương Hi, nhất định phải nói ra.
 
Những người ở đẳng cấp của bọn họ, chẳng lạ mấy chuyện này. Tất nhiên, cậu ta cũng phải thừa nhận đại đa số người không “cứng” như cô học sinh chuyển lớp trong lời kể của Phó Dương Hi, đến cả một trăm ngàn tệ cũng không cần.
 
“Vẫn là lời cũ. Từ bé đến lớn, tao chưa bao giờ thấy ai đeo đuổi mày vì chính bản thân mày. Tính tình mày hãm thế mà.”
 
Phó Dương Hi chết tâm: “Mày muốn chết phải không? Sao lải nhải mãi thế?”
 
Khương Tu Thu mặc kệ cậu, nhắn tiếp: “Thế nên, cô nàng này sao lại khác biệt vậy nhỉ?”

 
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm vào màn hình, xem Khương Tu Thu bùm bùm chát chát gửi một đống tin.
 
Nhưng lần này, tâm thế của cậu đã hoàn toàn thay đổi.
 
Trước đây, cậu cảm thấy tò mò về học sinh chuyển lớp nên ôm tâm lý đùa bỡn, nghe Khương Tu Thu xì xồ cũng chẳng để bụng. Nếu học sinh chuyển lớp ôm dã tâm mà tiếp cận cậu thì cậu sẽ “bye bye” cô ngay và luôn.
 
Nhưng hiện tại, mấy lời kia lại trở nên nhức nhối.
 
Nỗi sợ hãi mơ hồ phảng phất dâng lên trong lòng Phó Dương Hi.
 
Một lúc sau.
 
“Không thể nào.” Phó Dương Hi cũng chẳng biết mình đang đáp lại Khương Tu Thu hay đang tự trấn an bản thân, rep: “Mày tự ghen tị một mình đi, nói nữa là tao block :D”
 
Tin gửi đi rồi, nhưng tâm trạng tốt đẹp của Phó Dương Hi cũng bay biến theo.
 
Theo bản năng, cậu liếc về phía Triệu Minh Khê.
 
Triệu Minh Khê vẫn lẳng lặng làm đề, cô rất trắng, khi trầm lặng tựa như một khối ngọc quý, khiến người ngắm nhìn tĩnh tâm theo.
 
Hôm nay, mái tóc dài được cô buộc thành đuôi ngựa, làm lộ ra cần cổ nõn nà.
 
Phó Dương Hi phát hiện ra trên cần cổ cô có đeo một sợi chỉ đỏ, hình như là đeo một thứ từa tựa ngọc, không giống như trang sức lộng lẫy mà các cô gái mười bảy mười tám tuổi khác đeo, trái lại tựa như người ở trấn nhỏ, cảm giác như có mùi hương theo cơn gió mùa hạ thổi qua.
 
Hình như cô là người thể hút muỗi, trên bàn đặt một lọ nước hoa, thế nên trên người cô cũng thoang thoảng hương thơm.
 
Phó Dương Hi không nhịn được, kéo ống quần lên, để lộ ra mắt cá chân, muốn con muỗi nào đó đốt mình một cái.
 
Chắc mình không phải loại hút muỗi rồi!
 
Minh Khê để ý đến ánh mắt Phó Dương Hi, nhưng không ngừng bút, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao vậy?”
 
Phó Dương Hi chột dạ, vội vàng thu mắt, thờ ơ duỗi người, đưa tay thu dọn hộp cơm: “Ăn xong rồi, sắp mười giờ, khi nào cậu mới về ký túc xá?”
 
Nói xong, cậu liếc Kha Thành Văn.
 
Kha Thành Văn lập tức hiểu ý: “A, mấy thứ này nặng quá, dù gì thì bọn tôi cũng là con trai, phải xách về giúp cậu chứ.”
 
Phó Dương Hi nhíu mày, tiếp lời, ra vẻ bất đắc dĩ: “Vậy đi, để chúng tôi giúp cho.”
 
Vừa nói, cậu vừa tùy tiện ném di động sang một bên.
 
----------------------
 
Màn hình di động Phó Dương Hi sáng bừng.
 
Dừng lại ở lời Khương Tu Thu gửi ở WeChat, mấy câu khác và đám cậu rep lại đã bị cậu xóa đi, chỉ chừa mỗi câu: “Phó Chí Ý mới là người thừa kế toàn bộ gia sản của Phó Thị.”
 
Cậu lơ đãng ngước mắt, quan sát Triệu Minh Khê.
 
“Thế về luôn đi.” Triệu Minh Khê đứng lên thu dọn đồ đạc, vừa đứng lên đã vô tình nhìn lướt qua đoạn đối thoại trên WeChat của Phó Dương Hi.
 
Minh Khê lập tức sửng sốt, ngẩn cả người.
 
“Sao vậy?” Phó Dương Hi hình như chưa phát hiện mình chưa khóa màn hình điện thoại.
 
Minh Khê vội tránh mắt đi: “Không có gì.”
 
Nhưng trong đầu cô lại hoảng hốt tột độ.
 
Cô vô tình thấy tin khủng bố gì vậy?
 
Hóa ra vừa nãy Phó Dương Hi nghiêm nghiêm túc túc nhắn tin với người khác là vì nói chuyện này hả?!
 
Minh Khê vốn đang định đợi Phó Chí Ý và Khương Tu Thu đi học lại, cô sẽ tích cực xin ké ít vía của hai người họ đấy.
 
Nhưng tình hình này thì cô không thể tiếp cận Phó Chí Ý được, không thể vì 2% mà đắc tội Phó Dương Hi nắm 6% được.
 
Gia sản gì gì đó, chẳng liên can gì đến cô, mấy cậu ấm cô chiêu này một xu cũng chẳng cho cô mà.
 
Triệu Minh Khê nhanh nhạy quyết định trong chớp mắt, giữ hay buông.
 
Sau này nên né Phó Chí Ý xa hết mức, tránh vuột mất đại gia Phó Dương Hi, nhỡ cậu chướng mắt cô, không cho cô xin vía nữa.
 

“Đi thôi.”
 
Minh Khê liếc nhìn, chợt phát hiện hình như mu bàn tay trái của Phó Dương Hi bị thương rồi, vừa nãy cậu kéo tay áo xuống che mất, cô không nhìn thấy. Bây giờ cậu dọn vỏ hộp cơm nên vết thương mới bị lộ.
 
Có lẽ là vì da Phó Dương Hi trắng quá nên vết máu đỏ thẫm trên miệng vết thương nhìn hơi nghiêm trọng.
 
“Đợi mình một chút, mình có chút việc.” Minh Khê vội nói.
 
Trên đầu cô, mấy cái bóng đèn tính toán sáng hết cả lên, nếu cô mua đồ băng bó cho đại thiếu gia này thì sẽ được thưởng bao nhiêu mầm cây nhỉ?
 
Dứt lời, cô liền chộp lấy cặp sách, vội vã chạy như bay khỏi thư viện.
 
Cửa hàng tiện lợi trước cổng trường hơi xa chỗ này, nhưng chạy mười phút chắc là kịp.
 
“Cô ấy sao thế?” Kha Thành Văn ngóng theo bóng lkưng Minh Khê, cảm thấy khó hiểu.
 
“…”
 
Phó Dương Hi cầm lại điện thoại, sắc mặt xấu đi rõ.
 
“Chúng ta ngồi chờ.” Phó Dương Hi kéo một cái ghế, ngồi lại lần nữa, nhưng lần này cả người lại nặng nề hẳn.
 
Thời gian càng trôi, Kha Thành Văn thấy đại ca càng buồn bực hơn.
 
Không biết đã đợi bao lâu, Kha Thành Văn nhịn không được, xem đồng hồ đeo tay: “Anh Hi, hay là cô ấy ngượng quá không muốn nhận đống đồ này nên viện cớ rút đi chứ?”
 
Phó Dương Hi thầm nói, tránh đi là thật, nhưng không phải vì đống đồ này.
 
Cậu phiền chán cầm điện thoại, mặc áo khoác một cách qua loa, sắc mặt ủ ê như sắp bóp ra nước, trông hơi uể oải.
 
“Kệ, đi thôi.”
 
Cậu cũng nghĩ tới khả năng Triệu Minh Khê không vượt qua thử thách, sau khi biết tin kia sẽ dần thay đổi thái độ với cậu. Cậu đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng. Nhưng ai mà ngờ cô ấy cứ thế chuồn thẳng cẳng?! Mẹ nó, thật là dứt khoát!
 
Cậu nên nói gì đây? Không hổ là cô?!
 
Không thèm muốn tiền của cậu.
 
Ha, thực chất là đợi đến sau cùng, giống như bao kẻ khác, lăm le thân phận người thừa kế của cậu.
 
Cõi lòng Phó Dương Hi còn chua xót hơn cả lần cho rằng cô tính kế bòn tiền của mình, giống như bị đâm một dao vậy.
 
Cậu không muốn thử thêm nữa, ngay từ đầu khi cô tiến lại gần cậu, cậu nên tóm cổ áo cô quăng ra xa mới phải.
 
Phó Dương Hi cùng Kha Thành Văn rời khỏi thư viện.
 
Phó Dương Hi ném vỏ hộp cơm “bộp bộp” vào thùng rác.
 
Kha Thành Văn kéo va li, hỏi: “Tối nay anh về nhà à?”
 
Phó Dương Hi chẳng đoái hoài đến cậu ta, ủ rũ cúi đầu bước xuống bậc thang.
 
Kha Thành Văn chẳng hiểu mô tê gì, không thể làm gì khác ngoài việc bám đuôi theo sau.
 
Nhưng lúc Phó Dương Hi đang dẫm lên một bậc thang xuống, ánh mắt bất chợt khựng lại, bước chân cũng thế. Triệu Minh Khê đang leo bậc thang lên đây.
 
Chạy về phía cậu.
 
-----------------
 
Thư viện trường A được xây rất cao, có cỡ 50-60 bậc thang, ban đêm sương lạnh, bốn phía tù mù, chỉ có đèn đuốc rực rỡ từ phố ăn vặt bên ngoài hắt vào, tựa như sông ngân hà trôi xuôi.
 
Triệu Minh Khê đeo chiếc cặp sách cũ mèm, đưa lưng về phía dải ngân hà ấy, trên vầng trán căng bóng lấm tấm mồ hôi.
 
Tiếng bước chạy của cô rất gấp gáp, xen lẫn là nhịp nhẹ nhàng khi chiếc cặp sách cũ vỗ vào lưng cô.
 
Tim Phó Dương Hi đập thình thịch.
 
Minh Khê chạy đến trước mặt cậu, nhìn cậu và Kha Thành Văn bằng con mắt dò xét: “Chẳng phải tôi đã dặn các cậu đợi tôi một tí rồi à?”
 
Mới có mười phút đã không chờ nữa?
 
Đầu óc Phó Dương Hi trống rỗng, chẳng hiểu sao lại lắp ba lắp bắp: “Tôi tưởng cậu không trở lại…”
 
“Đi mua ít đồ thôi, cậu qua đây đi.” Minh Khê kéo cậu đến bồn hoa cạnh cầu thang.
 
Không biết vì gì, lúc này Phó Dương Hi như bừng tỉnh khỏi trạng thái của Hỗn Thế Ma Vương, cụp mắt nhìn cô, đi theo sau, ngoan ngoãn để cô kéo vào một góc.
 
Minh Khê lấy những thứ vừa mua khỏi cặp sách, là một lọ cồn Iot, một bịch tăm bông và một túi băng gạc.
 
“Vết thương của cậu hơi dài, băng keo cá nhân hơi nhỏ. Loại băng gạc này khá dài, dùng tạm cũng được, còn tốt hơn để nó nhiễm trùng. Tối nay tôi không phát hiện ra, mà cậu lại che vết thương bằng tay áo, thế thì dễ bị nhiễm trùng lắm đấy.”
 
Minh Khê chìa đồ: “Cậu ngồi ở đây một lát, xử lý vết thương xong hẵng về.”
 
“…”
 
Phó Dương Hi cúi đầu nhìn cô, hầu kết đi lên đi xuống, không đưa tay ra nhận.
 
“Cậu làm sao thế?” Minh Khê huơ huơ tay trước mặt cậu.
 
Lúc này Phó Dương Hi không tài nào diễn tả cảm xúc của bản thân. Trên mặt cậu chẳng thể toát ra biểu cảm nào khác, chỉ lộ ra vẻ mờ mịt, yếu mềm và dịu dàng.
 

Cậu đinh ninh rằng sau khi nhìn thấy tin nhắn kia cô sẽ bỏ ý định làm thân với mình. Cậu tưởng rằng Khương Tu Thu đúng rồi, cô ấy không làm vì tiền, thế thì vì dã tâm khác, thả con săn sắt bắt con cá rô.
 
Nhưng thực tế không phải vậy, ít nhất, cô chẳng thuộc hai dạng người trên.
 
Lần đầu tiên, đã có người thích cậu một cách đơn thuần, toàn tâm toàn ý đối xử chân thành với cậu. Tai Phó Dương Hi không đổ bừng lên nữa, trái lại, một cảm xúc nghiêm túc lại trào dâng. Tim cậu đập rất nhanh, rất nhanh.
 
“Phó Dương Hi?” Minh Khê gọi tên cậu.
 
Lúc này Phó Dương Hi dường như bừng tỉnh, hoàn hồn lại.
 
Đúng vậy, không sai.
 
Thử, thử cái rắm ấy.
 
Khương Tu Thu ghen tị vớ vẩn.
 
Triệu Minh Khê thật sự yêu thích con người Phó Dương Hi đây!
 
Chân mày Phó Dương Hi nhướng lên, nghiêm túc quan sát Triệu Minh Khê, nhướng mày cười một cái, sau đó như cười như không, rồi lại hứng chí kích động.
 
Minh Khê ???
 
Bệnh thần kinh gián đoạn lại phát tác à?
 
Phó Dương Hi trưng ra vẻ “nhìn thấu hồng trần”, liếm răng, kiêu ngạo đến mù mịt: “À, hóa ra là vì tôi nên cậu tất tả chạy đi mua mấy thứ này à?”
 
Cậu nhấn mạnh hai chữ “vì tôi”.
 
Minh Khê mệt, không thèm lảm nhảm với cậu, cô đã mua cồn Iot rồi, nhưng nếu không tự tay thoa lên tay cậu ta thì chồi non sẽ không sinh trưởng.
 
Cô bất chấp tất cả, vặn lọ cồn, xé gói tăm bông, túm tay cậu lôi ra trước.
 
“Cậu, con gái con lứa làm gì thế?” Phó Dương Hi hoảng, rụt tay về, mặt đỏ tía tai kéo cái áo khoác vừa mặc đại, ngó ngang ngó dọc: “Đứng đây mà lôi lôi kéo kéo.”
 
“Bôi thuốc.”Minh Khê nói: “Không bôi thì thôi.”
 
“Tùy cậu đấy.” Phó Dương Hi vẫn muốn dông dài.
 
Minh Khê hững hờ lấy tăm bông ấn lên tay cậu.
 
Tức thì, Phó Dương Hi đau đến mức la oai oái: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
 
Minh Khê nắm tay cậu, bớt dùng lực, từng chút từng chút bôi cồn Iot lạnh lẽo xát lên.
 
Phó Dương Hi liếm moi, ngắm động tác nhẹ nhàng của cô, không nhịn được mỉm cười.
 
Vết thương trên tay trái của Phó Dương Hi rất sâu, thoạt nhìn giống như bị pha lê cắt. Nhưng nếu đánh vỡ cái ly thì nhiều lắm cũng chỉ là vết cắt ở lòng bàn tay hoặc ngón tay, sao lại cắt ở mu bàn tay nhỉ?
 
Khi mới chuyển đến lớp quốc tế, Minh Khê đinh ninh cậu là trùm trường hổ báo cáo chồn kiêu căng phách lối, nên hơi sợ cậu. Nhưng hiện tại Minh Khê cảm thấy cậu cũng không có biểu hiện xấu xa nào, thế là bớt sợ đi nhiều.
 
Minh Khê không hỏi lý do gây ra vết cắt, dù sao thì ai cũng có những chuyện muốn giữ kín trong lòng.
 
Như là chuyện người ngoài hỏi vì sao Minh Khê tận mười lăm tuổi mới chuyển từ trấn nhỏ lạc hậu nơi phương Bắc tới thành phố sầm uất? Vì sao Triệu Trạm Hoài chỉ thân thiết Triệu Viện mà không quan tâm đến cô? Cô cũng chẳng muốn trả lời họ.
 
Cô không hỏi han thêm, chỉ lẳng lặng xử lý vết thương ổn thỏa.
 

 
Hai người ngồi rất gần nhau, Phó Dương Hi cúi người. Minh Khê băng bó xong, ngẩng đầu lên, tí thì sượt qua mặt Phó Dương Hi. Tên này sở hữu khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nổi bật không chê vào đâu được, hầu kết nam tính, là một thiếu niên tràn đầy hormone.
 
Minh Khê mông lung, lùi về sau: “Muộn rồi, mình phải về đây.”
 
Phó Dương Hi: “Ừ.”
 
Kha Thành Văn đứng một bên như kỳ đà cản mũi, đến khi Phó Dương Hi và Triệu Minh Khê cùng về ký túc xá, cậu ta mới theo sau.
 
Hai người hộ tống Minh Khê về dưới lầu, xin phép dì châm chước rồi cùng khiêng va li lên trên.
 
Minh Khê lại tiễn cả hai xuống dưới.
Phó Dương Hi đút hai tay vào túi, hăm hở hào hứng, lảm nhảm nói mấy câu kiểu: “Bé khẩu trang, cậu thấy đấy, tối nay được một anh đẹp trai và một tên không bảnh lắm hộ tống về ký túc, cậu vui lắm nhỉ?”. Mấy lời linh tinh! Minh Khê bịt kín tai vọt thẳng lên tầng.
 
Phó Dương Hi: “…”
 
Kha Thành Văn cười ầm lên: “Ha ha ha.”
 
Nhưng tâm trạng Phó Dương Hi đang tốt, không so đo với cậu ta.
 
Cậu mở điện thoại, diễu võ giương oai nhắn cho Khương Tu Thu: “Sau này mà còn nói vậy nữa thì ta cạch mặt!”
 
Khương Tu Thu vẫn không nhịn được, hỏi: “Không ham tiền, không nhắm Phó thị, thế thì cô ấy có dã tâm gì?”
 
Phó Dương Hi vuốt ve băng gạc trên mu bàn tay, nặn ra một nụ cười ngượng ngùng rồi quả quyết.
 
“Nhắm tao.”
 
Khương Tu Thu: “…”
 
Kha Thành Văn: “…”
 
Phó Dương Hi hạ quyết tâm rồi, nếu đã xác định chắc chắn rằng cô ấy thích mình, thích từ tận đáy lòng thì cậu nhất định phải đối xử với cô tốt gấp đôi mới được!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận