Cho em xin chút vía của anh

Triệu Trạm Hoài còn đang tìm chỗ đậu xe thì Triệu Mặc đã gấp gáp bước xuống xe trước.
 
“Em đừng có xuống trước! Anh cảnh cáo em, nếu em nhìn thấy Triệu Minh Khê thì em đừng ——” Nhưng Triệu Mặc đã nhanh chóng chạy đi tìm người, Triệu Trạm Hoài nhíu mày, vội vàng đậu xe vào một chỗ hẹp.
 
Triệu Mặc tìm thấy Triệu Minh Khê ở thư viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy anh ta không phải diễn viên nổi tiếng nhưng cũng coi như là có chút tiếng tăm. Triệu Mặc đội mũ lưỡi trai, đè thấp vành nón, ra vẻ thần bí sau đó nhanh chân bước qua, anh ta mím môi rồi vỗ mạnh lên vai Minh Khê.
 
Minh Khê còn tưởng là Hạ Dạng hoặc Phó Dương Hi nên liền quay đầu sang phải nhìn.
 
Giọng Triệu Mặc lại xuất hiện ở bên trái: “Á à lại còn giả vờ học bài cơ đấy, để anh nhìn xem em gái anh đang làm bài tập gì?”
 
Còn chưa dứt lời thì anh ta đã cầm lấy đề thi trên bàn Minh Khê, miệng “Ồ” một tiếng, rồi châm chọc theo thói quen: “Không ngờ lại là đề luyện thi cơ đấy. Anh đây khuyên em nên từ bỏ đi, cho dù có học nhiều như thế nào thì chỉ số thông minh cũng chỉ có như thế đấy thôi.”
 
Không ngờ người đó lại là Triệu Mặc.
 
Huyệt thái dương của Minh Khê giật giật.
 
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tiệc sinh nhật của bà Triệu nên Triệu Mặc gấp gáp về nước là phải.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Khê lập tức đứng lên, đẩy Triệu Mặc ra, giật lấy sách vở trong tay Triệu Mặc sau đó nhanh chóng thu dọn đồ bỏ vào cặp. Thư viện không phải nơi thích hợp để cãi nhau, Minh Khê đeo cặp sách lên vai, không nói một lời mà chỉ xoay người rời đi.
 
Minh Khê đẩy rất mạnh, Triệu Mặc suýt chút nữa đã không đứng vững.
 
Anh ta đỡ bàn, có chút kinh ngạc nhìn Triệu Minh Khê —— Thế này là thế nào?
 
Trước kia anh ta đem cô ra làm trò đùa thì cô cũng không phản ứng lớn như vậy, ngược lại còn sợ hãi lột trái cây cho anh ta rồi kêu anh hai.
 
Sao mới nửa năm không gặp mà tính tình đứa em gái này lại đỏng đảnh như vậy?
 
Triệu Mặc nhanh chóng đi theo.
 
Bên ngoài thư viện.
 
Minh Khê bước nhanh xuống cầu thanh.
 
Kiếp trước lúc cô mới bước vào cửa nhà họ Triệu, Triệu Mặc rất ghét cô, mở miệng câu nào là châm chọc câu nấy.
 
Sau hai năm làm rất nhiều chuyện để lấy lòng cả nhà thì Triệu Mặc mới có dấu hiệu xem cô như em gái —— Chẳng qua Triệu Mặc quen độc mồm độc miệng nên nói chuyện rất khó nghe.
 
Trước khi cô mất vào năm 23 tuổi, cả nhà bao gồm cả Triệu Mặc cũng không có dấu hiệu hòa hoãn gì với cô, nhưng lúc đấy đã là 5 năm trôi qua. Nhưng bây giờ Minh Khê đương nhiên không thể lãng phí 5 năm ấy với cái gia đình này nữa —— Dây dưa với bọn họ đúng là quá lãng phí thời gian!
 
“Uầy, sao chảnh chọe thế, sao không học theo Triệu Viện mà bày đặt đi trên con đường phản nghịch thế này?” Triệu Mặc đuổi theo, quen thói định đưa tay véo mặt Minh Khê nhưng lại bị Minh Khê vỗ “bốp” một phát lên mu bàn tay.
 
“Cút.”
 
“Em nói cái gì đấy?” Triệu Mặc còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
 
Triệu Minh Khê bảo cậu ta cút?
 
Tay Triệu Mặc cứng đờ, anh ta quay sang nhìn Triệu Minh Khê, dừng một chút rồi lặp lại lần nữa: “Em bảo anh cút?”
 
“Ừ đấy, cút đi.” Trong mắt Minh Khê mang theo chán ghét.
 
Năm mười lăm tuổi cô không biết loại người như Triệu Mặc chính là kiểu thiếu đòn, lúc ấy cô còn tưởng là ai trong giới giải trí cũng mang tính cách hơi nghệ thuật như thế.
 
Sau này mới biết, tính cách hơi nghệ thuật cái đéo gì, cái tính diều hâu gặm chó tha thì có.
 
“……” Bây giờ tâm trạng của Triệu Mặc không khác gì mới nghe thấy sét đánh bên tai, tiếng sét ấy khiến anh ta khiếp sợ vô cùng, cũng quên mất nên phản ứng như thế nào.
 
Sau khi hồi hồn thì anh ta lập tức nổi giận.
 
Anh ta nhanh chóng đuổi theo Triệu Minh Khê, tức giận nói: “Mẹ nó anh mới từ nước ngoài về, em không chào hỏi thì thôi đi, lại còn bảo anh cút? Triệu Minh Khê, em như vậy có hơi hỗn láo quá rồi đấy.”
 
À thì ra người này tưởng cô còn đang trong thời kỳ phản nghịch.
 
Triệu Mặc hạ giọng, giữ tay Minh Khê lại rồi nói: “Thôi được rồi, đi theo anh đến khách sạn, hôm nay là sinh nhật mẹ nên anh cũng không rảnh để dạy dỗ đứa trẻ không biết điều như em.”
 
Triệu Mặc còn chưa đụng được đến tay Minh Khê thì đã bị Minh Khê hất tay ra.
 
Một tiếng “bốp” vang lên.
 
Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không nhưng sao anh ta cảm thấy ánh mắt mà Triệu Minh Khê nhìn mình giống như là đang nhìn thấy ruồi bọ vậy. Ánh mắt mang theo hối hận —— Cô đang hối hận cái gì?
 
Hối hận vì đã từng lấy lòng người anh này sao?
 
Hay hối hận vì đã bước vào cái nhà này?
 
Triệu Mặc bị ánh mắt ghét bỏ của cô làm cho nổi điên: “Triệu Minh Khê em —— Ánh mắt gì đấy hả? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt này?”
 

“Anh cảm thấy ánh mắt này có nghĩ như thế nào thì đúng là như thế đấy.” Minh Khê: “Trở về? Nằm mơ! Nếu anh không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ, không muốn ngày mai xuất hiện trên đầu các trang báo thì anh hãy nhanh chóng cút đi!”
 
Triệu Mặc: “Em ——”
 
Minh Khê cắt ngang: “À, tôi quên, anh chỉ là diễn viên hạng mười tám, fans thì toàn fans ảo, fans thật không được mấy mống, chút chuyện này chắc cũng không ai chú ý đến đâu nhỉ?”
 
Triệu Mặc: “……”
 
Triệu Mặc tức muốn tăng xông, tròng mắt đỏ lên, lúc đang phẫn nộ thì anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng chán ghét của Minh Khê, đồng thời trong lòng anh ta cũng có cảm giác đau đớn như bị kim đâm.
 
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ những lời mà Triệu Trạm Hoài muốn nói rồi lại thôi trước khi ra cửa.
 
Minh Khê hoàn toàn không hề tôn trọng hay lấy lòng anh ta nữa mà chỉ có cảm giác phản cảm khi bị người xa lạ làm phiền.
 
Rốt cuộc là vì sao?
 
Triệu Mặc lạnh lùng hít vào một hơi, thấy có mấy người đang chơi bóng rổ ở gần đó nhìn sang đây, anh ta biết đây không phải là nơi để cãi nhau nên liền nắm lấy tay Minh Khê: “Theo anh về khách sạn rồi nói sau!”
 
Ở cách đó không xa, Phó Dương Hi đang cùng Kha Thành Văn cầm cơm hộp đi về phía thư viện, chưa đi đến gần thì đã thấy một người đàn ông xa lạ đội mũ lưỡi trai đang lôi lôi kéo kéo Triệu Minh Khê.
 
Đầu Phó Dương Hi ầm một tiếng, lý trí như bị đứt phựt.
 
Cậu chạy đến giơ chân đá Triệu Mặc một phát.
 
Minh Khê định cản nhưng không kịp.
 
Triệu Mặc không kịp đỡ, eo va “bịch” một phát vào cột bóng rổ, sao bay đầy đầu, mũ bị hất lên trước mũi khiến tầm mắt bị ngăn cản nên anh ta không thể thấy rõ là ai đã đá mình.
 
Sau đó lại bị người ta nổi giận đùng đùng xách cổ áo lên rồi đấm cho ngã ra đất.
 
Mấy nam sinh đang chơi bóng rổ nhìn về phía này rồi kêu lên.
 
“Ôi đệt, anh Hi? Anh Hi đánh người đấy à? Ai đấy? Lưu manh hả?”
 
“Có lưu manh vào trường học trêu chọc nữ sinh à? Bị đánh là đáng!”
 
Trong lòng Triệu Mặc không ngừng chửi thề, con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó! Con mẹ nó rốt cuộc là sao vậy trời!
 
Anh ta hấp tấp định bò dậy.
 
Nhưng giây tiếp theo, cơn mưa nắm đấm dội tới tấp lên mặt, lên người anh ta.
 
Khi Triệu Trạm Hoài vội vàng chạy đến thì nhìn thấy Triệu Mặc đã ‘đầu rơi máu chảy’.
 
*
 
30 phút sau. Cục cảnh sát.
 
“Một đám học sinh cấp ba lại đi đánh hội đồng một người đàn ông trưởng thành, trước khi làm mấy đứa có suy nghĩ không vậy? Có biết là đánh hội đồng người khác thì sẽ bị xử phạt không?!”
 
Cảnh sát nổi giận đùng đùng quát vào mặt đám học sinh cao to: “Còn cậu này nữa, tại sao nhuộm tóc đỏ? Tại sao lại cầm đầu đi đánh người ta?!”
 
Đám đàn em của Phó Dương Hi cúi đầu im phăng phắc.
 
“Thằng đấy là biến thái, không đánh nó thì đánh ai?” Phó Dương Hi ngẩng đầu không phục nói: “Tôi nhuộm tóc đỏ tại tôi đẹp trai, pháp luật cũng đâu có cấm ——”
 
Nói xong Phó Dương Hi quay nhìn luật sư đang gấp gáp ôm cặp tài liệu chạy đến: “Triệu Minh Khê đâu?”
 
Luật sư Trương giỏi giang sắc bén vội vàng đi tới, nói: “Thưa cậu chủ Phó, cô ấy đang ở bên ngoài chờ.”
 
Phó Dương Hi: “Đừng để cậu ấy ở chung với cái đồ biến thái bị thần kinh kia.”
 
“Con mẹ nó ai là đồ biến thái bị thần kinh?!” Triệu Mặc đang bị một cảnh sát khác trách móc nhưng nghe cậu nói xong thì liền phẫn nộ la lên. Anh ta vừa mở miệng là máu lập tức chảy ra khỏi khóe môi.
 
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là anh trai em ấy! Là anh hai của em ấy! Hôm nay tôi đến để kêu em ấy về ăn tiệc sinh nhật!”
 
Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Triệu Mặc, em bớt cãi nhau đi, im miệng.”
 
Cảnh sát lập tức quát lớn: “Anh đừng có ồn ào! Nếu anh là anh của đương sự vậy sao lại bị người ta nghĩ là biến thái? Ai bảo anh động tay động chân làm gì?”
 
Triệu Mặc tức giận nói: “Tôi là nghệ sĩ! Lúc đó thấy có người nhìn về phía này, tôi sợ đó là fan cuồng nên liền vội vã muốn kéo Triệu Minh Khê đi ——”
 
“Ha.” Kha Thành Văn và đám đàn em của Phó Dương Hi bật cười: “Lại còn fan cuồng cơ đấy, fan cuồng của anh chắc không nhiều bằng fan cuồng của anh Hi đâu.”
 
Triệu Mặc: “……”
 
Triệu Mặc tức đến muốn nhồi máu cơ tim, huyết áp tăng cao, nếu không đang ở cục cảnh sát thì kiểu gì anh ta cũng phải giáo huấn đám nhãi ranh này một phen.
 
Phó Dương Hi: “Khụ, tuy chuyện của tao là thật nhưng tụi bây cũng đừng quá tự đắc.”
 
Triệu Mặc và Triệu Trạm Hoài: “……”

 
Phó Dương Hi nói với luật sư Trương: “À, hình như tôi có bị đánh đến rớt vài sợi tóc ở hiện trường, anh có tính vào luôn chưa?”
 
“Đã tính rồi, cậu chủ yên tâm đi.”
 
Cảnh sát: “……”
 
Triệu Trạm Hoài: “……”
 
Triệu Mặc: “…………”
 
Luật sư Trương quay sang nói với Triệu Mặc đang tức run người Triệu Trạm Hoài đang xanh cả mặt: “Hai vị, mọi chuyện kế tiếp sẽ do tôi xử lý.”
 
Phó Dương Hi và hai tên đàn em bước ra khỏi văn phòng cảnh sát.
 
Triệu Minh Khê ôm cặp sách, bất an đứng chờ ở ngoài hành lang, thấy bọn họ bước ra thì vội vàng đứng lên: “Thế nào rồi?”
 
“Không sao cả. Có cả Kha Thành Văn với người khác đánh nữa, luật sư Trương sẽ không để bọn họ bị liên lụy đâu, chắc ổng sẽ chọn giải quyết riêng.” Phó Dương Hi xem tay Minh Khê, thấy cổ tay cô không bị hằn vết siết nào thì cục tức trong lòng mới vơi đi.
 
Người đứng ở nhà vệ sinh thúc giục: “Nhanh lại đây!”
 
“Chờ một chút.” Phó Dương Hi quát với người đứng ở đầu kia hành lang.
 
Dừng một chút, cậu cọ cọ mũi chân lên mặt đất, giống như vừa làm sai nên không dám nhìn Triệu Minh Khê.
 
Minh Khê nhìn cậu.
 
Qua một lát, người đứng ở nhà vệ sinh lại hối thêm lần nữa. Phó Dương Hi gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi bé khẩu trang vì đã đánh anh cậu, tôi không biết anh ta là ——”
 
Minh Khê nói: “Không sao cả, tôi không quan tâm đến bọn họ đâu.”
 
Thì ra đây là điều mà Phó Dương Hi muốn nói.
 
Mũi Minh Khê có chút cay cay, kiếp trước ngoại trừ quen biết Hạ Dạng cùng Đổng Thâm và vài người bạn khác thì suốt cuộc đời cô chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cô như thế này.
 
Đôi khi, có người nhà hay không có người nhà cũng không quan trọng.
 
Người đối xử tốt với mình mới là quan trọng nhất.
 
Cô nhìn về phía Phó Dương Hi và vài người đứng phía sau cậu: “Mọi người không sao là tốt rồi.”
 
Kha Thành Văn vội nói: “Tụi này không sao đâu, anh em với nhau mà khách khí cái gì. Hơn nữa cậu yên tâm đi, anh Hi cũng nói với tụi này rồi, tụi này sẽ không kể chuyện nhà cậu ra đâu.”
 
Phó Dương Hi xoa đầu Triệu Minh Khê, nhẹ giọng: “Vậy cậu chờ ở đây một chút, đừng đi đâu xa, tụi này vào nhà vệ sinh xử lý miệng vết thương một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau về.”
 
Bọn họ cũng không bị thương gì nặng, chỉ hơi trầy trụa một chút mà thôi.
 
Triệu Mặc bị đánh thành như thế kia, chắc là lát nữa phải ghé vào bệnh viện một chuyến rồi.
 
Minh Khê gật gật đầu: “Được.”
 
Bây giờ là 7 giờ tối, tiệc sinh nhật đã bắt đầu từ lâu mà cả ba người Triệu Trạm Hoài, Triệu Mặc, Triệu Minh Khê đều không có mặt, thậm chí còn không nghe điện thoại.
 
Bà Triệu bắt đầu sốt ruột.
 
Chuyện ầm ĩ lớn đến như vậy nên việc muốn giấu người nhà họ Triệu là điều không thể.
 
Triệu Trạm Hoài bực bội nhìn thoáng qua Triệu Mặc đang gặp rắc rối, anh ta mang tâm sự nặng nề, nhíu mày đi đến bên cửa sổ gọi một cuộc điện thoại.
 
……
 
Tiệc sinh nhật đêm nay của bà Triệu hoàn toàn bị phá hỏng, tâm trạng của người nhà họ Triệu vô cùng lộn xộn.
 
Triệu Mặc được đưa đến bệnh viện.
 
Triệu Viện và trợ lý cùng người đại diện của Triệu Mặc cũng đi đến bệnh viện.
 
Ông Triệu bà Triệu sau khi biết được Triệu Mặc bị Thái tử nhà họ Phó đánh thành như vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu đó là nhà Phó thì bọn họ cũng chẳng làm gì được, chuyện này chỉ có thể nghẹn khuất giải quyết riêng.
 
Trừ chuyện đó ra thì bọn họ còn biết đến một sự việc còn bùng nổ hơn.
 
*
 
Bên ngoài cục cảnh sát.
 
Bà Triệu siết chặt áo khoác, dáng người lung lay như sắp đổ, bà hoàn toàn không thể hiểu được những gì mà Triệu Trạm Hoài vừa nói: “Con nói gì cơ? Minh Khê cắt đứt với nhà chúng ta?! Con nói cho rõ xem, sao lại như thế?! Không phải con bé chỉ bỏ nhà đi thôi sao?! Con còn thường xuyên đến trường gặp con bé mà? Sao bây giờ con lại nói vậy?!”
 

Triệu Trạm Hoài thoạt nhìn mệt mỏi vô cùng, anh xoa xoa trán rồi nói: “Thật ra sau khi em ấy rời nhà đi thì con đã không thể khuyên em ấy quay về được nữa. Con biết là ba mẹ sẽ phản ứng như thế này nên con mới luôn gạt hai người, nhưng giấy vốn không gói được lửa.”
 
Sắc mặt ông Triệu xanh mét: “Lúc ba không có ở đây thì trong nhà đã xảy ra chuyện gì?! Sao mọi chuyện lại hỗn loạn đến vậy?!”
 
“Đừng hỏi con nữa.” Triệu Trạm Hoài cũng không biết nên giải thích như thế nào, vẻ mặt vốn luôn ôn hòa bình tĩnh bây giờ đã trở nên căng thẳng: “Làm sao con biết được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy? Ba mẹ có tự hỏi bản thân lại chưa? Ba mẹ có từng quan tâm đến Minh Khê chưa?”
 
Triệu Vũ Ninh ngồi xổm một bên, nghe ba người cãi nhau, tâm trạng cũng trở nên tồi tệ.
 
“Con bé chỉ giận dỗi một chút thôi, hôm nay ầm ĩ thành như vậy, ai cũng chú ý đến con bé nên chắc nó sẽ vui lại mà.” Bà Triệu chắc chắn nói: “Con không kêu Minh Khê về được thì để mẹ kêu con bé về!”
 
Triệu Trạm Hoài hạ khóe môi, ra hiệu ‘mời mẹ làm thử’.
 
Bà Triệu mới vừa bước hai bước định đến cục cảnh sát thì đã thấy Triệu Minh Khê bước ra.
 
Đi phía sau cô là vài nam sinh cao to, nam sinh đi đầu là cái người đã đánh Triệu Mặc vào viện, mái tóc ngắn màu đỏ phá lệ chói lóa trong màn đêm, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, khóe miệng cậu dán một miếng băng keo cá nhân.
 
Ông Triệu bà Triệu thấy vậy thì lửa giận bắt đầu bùng lên.
 
Nhưng do e ngại thân phận của đối phương nên bọn họ chỉ có thể nén lửa giận.
 
Minh Khê nhìn đám người đứng bên ngoài, sau đó xoay người nói với Phó Dương Hi: “Mọi người chờ tôi một lát, tôi cần phải giải quyết một số việc.”
 
Kha Thành Văn có chút lo lắng nói: “Triệu Minh Khê, không lẽ cậu định cắt đứt với người nhà cậu ——”
 
Minh Khê vẫn còn là học sinh mà, sau khi cắt đứt với họ thì cô sẽ đi đâu? Hơn nữa, gia đình cô cũng chỉ đối xử bất công với cô thôi mà.
 
Kha Thành Văn vẫn cảm thấy không đến mức phải như thế.
 
Nhưng lời nói còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.
 
“Dừng.” Phó Dương Hi nói: “Đừng có lải nha lải nhải nữa, chuyện ai người nấy biết, đừng có xen vào chuyện của người khác. Triệu Minh Khê, cậu đừng nghe ai nói, cũng đừng nghe tôi nói. Chuyện của cậu thì cậu tự mình quyết định. Cậu chỉ cần nhớ kỹ một điều, quyết định nào cũng là quyết định đúng đắn.”
 
Minh Khê nhìn Phó Dương Hi, kiên định gật gật đầu.
 
“Có cần giúp đỡ không?” Phó Dương Hi chỉ chỉ luật sư đứng phía sau.
 
Minh Khê lắc đầu: “Tôi sẽ tự giải quyết.”
 
Phó Dương Hi nhìn lướt qua đỉnh đầu Triệu Minh Khê, lạnh lùng quét mắt nhìn gia đình kia. Trong lòng cậu có chút hụt hẫng, nhưng dù sao thì cũng nên cho bé khẩu trang một không gian riêng để tự giải quyết vấn đề của bản thân.
 
Cậu cầm balo của cô rồi đưa tay ra: “Thế này đi, đưa di động của cậu cho tôi.”
 
Minh Khê: ?
 
Minh Khê lấy điện thoại ra.
 
Phó Dương Hi lại nói: “Vân tay.”
 
Minh Khê dùng vân tay mở khóa điện thoại.
 
Phó Dương Hi vào mục danh bạ rồi nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào.
 
Sau đó cậu nhét điện thoại vào tay Minh Khê, giọng điệu nghiêm túc lạ thường: “Không được để khóa điện thoại, nếu lát nữa có chuyện gì thì cứ nhấn gọi, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
 
Kha Thành Văn nói: “Tụi này cũng đến.”
 
Minh Khê gật gật đầu, xoay người đi về phía ông Triệu bà Triệu.
 
Ban đêm rất lạnh nhưng cô lại cảm thấy phía sau mình vô cùng vững chắc.
 
*
 
Thấy Minh Khê lạnh lùng đi tới, ánh mắt nhìn bọn họ như thể đang thấy những người xa lạ, gân xanh trên trán ông Triệu giật giật.
 
“Đừng tới tìm tôi nữa.” Minh Khê mở miệng trước: “Cứ đến tìm mãi, phiền chết đi được.”
 
Bà Triệu còn chưa kịp mở miệng thì đã bị chặn họng, đầu óc lập tức rối như mớ bòng bong.
 
Phiền? Minh Khê nói bọn họ phiền?
 
Bà bỗng hiểu ra những lời mà Triệu Trạm Hoài hình như không phải giả —— Thái độ của Minh Khê giống như thật sự muốn cắt đứt với bọn họ.
 
Biểu cảm trên mặt bà Triệu bắt đầu thay thổi, bà không thể tin được, cả người run nhè nhẹ: “Triệu Minh Khê, rốt cuộc là con đang nói cái gì đấy? Chuyện hôm nay bạn con và anh hai con đánh nhau chỉ là một hiểu lầm nhỏ, ba mẹ không trách con, con nhanh về với ba mẹ đi. Con có biết là đã một tháng rồi con chưa về nhà không? Có chuyện gì thì từ từ về nhà nói sau được không con?”
 
“Bà không hiểu ý của tôi sao?” Minh Khê lạnh lùng nói rồi cố gắng diễn giải một cách chi tiết hơn để cho cái gia đình này hiểu: “Cắt đứt ở đây chính là các người không cần phải nuôi dưỡng tôi nữa, sau này các người già thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng các người. Theo đúng pháp luật thì là không ai nợ ai.”
 
Bà Triệu: “……”
 
Minh Khê móc tấm thẻ ném cho Triệu Trạm Hoài.
 
Triệu Vũ Ninh đang ở một góc lập tức đứng lên.
 
Triệu Vũ Ninh nói: “Chị ——”
 
“Đừng có kêu chị.” Minh Khê cắt ngang.
 
Triệu Vũ Ninh nghẹn họng.
 
Triệu Trạm Hoài sắc mặt trắng bệch: “Đây là ——”
 
Minh Khê nói: “Đây số tiền tôi mượn của Hạ Dạng, tổng cộng một trăm ba mươi ngàn, đây là tổng số tiền mà nhà họ Triệu chi cho tôi. Tôi có thể từ từ trả lại tiền cho Hạ Dạng nhưng tiền của các người thì tôi không muốn nợ thêm một đồng nào nữa. Những gì mà các người nợ tôi, tôi cũng lười đòi.”
 
Ngừng một chút, Minh Khê lại nói tiếp: “À, tôi cũng muốn ‘lấy lại’ một số thứ. Ảnh chụp có mặt tôi các người hãy xóa hoặc cắt ra đi, đừng có dùng hình của tôi để làm những chuyện phi pháp. Mười ngày nữa là tôi đủ tuổi trưởng thành rồi, tôi có quyền lấy lại những thứ thuộc về mình, làm ơn hãy xóa bỏ hết những thông tin, hình ảnh liên quan đến tôi.”
 

“Hình ảnh liên quan đến các người tôi đã xóa hết cả rồi.”
 
Bà Triệu suýt chút nữa đã thở không ra hơi, bà đặt tay lên ngực, hít thở dồn dập: “Hôm nay là sinh nhật mẹ mà con cứ phải nói ra những lời nóng giận như thế à?!!”
 
Ông Triệu dùng ánh mắt không dám tin mà nhìn Minh Khê, ông quay sang quát lớn với Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh: “Lúc ba không ở nhà thì đã có chuyện gì xảy ra?!”
 
Trong lòng Triệu Vũ Ninh lại ẩn ẩn đau. Cậu ta có cảm giác nếu hôm nay không giữ Minh Khê lại được thì chắc chắn sau này mọi thứ sẽ vĩnh viễn biến mất. Cậu ta không nhịn được nói: “Chị Minh Khê, hôm nay là sinh nhật mẹ, chị đừng nói những lời ——”
 
“Nóng giận như thế...”
 
Sao bọn họ lại cho rằng cô đang nói những lời nóng giận thế nhỉ? Bọn họ vẫn cho rằng cô sẽ vĩnh viễn không rời đi sao? Bọn họ vẫn chắc chắn là cô sẽ mãi lấy lòng gia đình bọn họ à?
 
Minh Khê hít vào một hơi rồi nói: “Ngay từ đầu là tôi sai. Tôi không nên kỳ vọng vào ba mẹ ruột, không nên hy vọng rằng bản thân có thể hòa nhập vào cuộc sống của các người, không nên nhớ thương những thứ vốn không thuộc về mình. Bây giờ tôi đã rời khỏi cái nhà này rồi, kể từ nay sẽ không có ai khiến các người phải lâm vào thế khó xử khi phải lựa chọn giữa tôi và Triệu Viện, và cũng không có ai làm phiền đến các người nữa.”
 
“Xem như lần này là lần cuối cùng tôi làm phiền các người, lần này các người đối xử tốt với tôi một chút có được không? Buông tha tôi đi, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
 
Trong phút chốc, bầu không khí bỗng vô cùng tĩnh lặng.
 
Tiếng gió loáng thoáng như đang khóc.
 
Ông Triệu bà Triệu vốn đang tức giận khi thấy Minh Khê bước ra từ đồn cảnh sát nhưng bây giờ thì đầu óc cả hai trở nên trống rỗng.
 
Ông bà Triệu đã mất rất lâu để tìm ra đứa con gái ruột của mình, bọn họ còn nghĩ là sau này sẽ từ từ bù đắp cho cô.
 
Nhưng không ngờ là cô muốn đoạn tuyệt quan hệ.
 
Đoạn tuyệt quan hệ.
 
Lời này cho dù là thật hay giả thì nó vẫn như một con dao sắc bén, từng chút từng chút tạo nên những vết thương sâu hoắm.
 
Tim bà Triệu như bị bóp chặt, chặt đến phát đau, bà chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày gặp phải chuyện như vậy.
 
Trong đầu bà bỗng xuất hiện vô số hình ảnh của Minh Khê —— Lúc bà thử quần áo thì Minh Khê luôn kiên nhẫn chờ đợi, lúc bà thay xong thì cô luôn khen ngợi bà. Khi vai bà đau mỏi thì Minh Khê đều chủ động đến đấm bóp cho bà. Lúc bà trách móc sao ông Triệu không về nhà thì cũng là Minh Khê bày kế cho bà……
 
Từng hình ảnh nhỏ nhặt ấy từng chút từng chút tụ lại thành ánh mắt lạnh băng của Minh Khê.
 
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
 
Bà Triệu siết chặt áo, bà không thốt được câu nào mà chỉ có thể nghẹn họng cứng đờ ở đó.
 
Đầu óc ông Triệu cũng lùng bùng. Ông chỉ mới về nước mà đã gặp nhiều chuyện đến vậy, ông hoàn toàn không phản ứng kịp mà chỉ vô thức muốn dẫn Triệu Minh Khê về nhà.
 
Nhưng khi Minh Khê thấy động tác của ông thì liền lùi về sau vài bước.
 
Hành động lùi về sau của cô cực kỳ gây tổn thương người khác.
 
Nó mang nghĩa rằng —— đừng đến gần tôi.
 
Hai năm trước Minh Khê vẫn là cô con gái nhỏ gắng sức chạy về phía bọn họ, nhưng hôm nay cô lại đối xử với họ như người xa lạ.
 
Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh vô cùng đau lòng.
 
Vào lúc này, bọn họ cũng không biết nên nói gì.
 
……
 
Minh Khê không hề nhìn về phía bọn họ.
 
Mười giây sau, Minh Khê nhấn gọi.
 
Một lát sau, một chiếc xe mô tô việt dã màu bạc chạy đến, phía sau còn có thêm vài chiếc nữa.
 
Âm thanh động cơ ồn ào, Phó Dương Hi tháo mũ bảo hiểm xuống, gương mặt đẹp trai, mái tóc đỏ kiêu ngạo.
 
Cậu cúi người, đội mũ bảo hiểm lên cho Minh Khê.
 
Minh Khê nhìn cậu, trong lòng ra quyết định.
 
Cắt đứt quan hệ hoàn toàn.
 
Tảng đá đè nặng trên vai cô đã rơi xuống. Vốn dĩ mọi chuyện nên diễn ra sớm hơn, chỉ là đời trước cô đã không nhìn thấu.
 
Nhưng khi đưa lưng về phía đám người nhà họ Triệu thì mắt cô vẫn đỏ hoe.
 
Minh Khê cố chấp không muốn thừa nhận là mình yếu đuối, cô chỉ thừa nhận rằng cô buồn chỉ vì nuối tiếc tám năm đã bị lãng phí của mình.
 
Cô nói khẽ với Phó Dương Hi: “Cảm ơn.”
 
Phó Dương Hi cài nón bảo hiểm giúp cô, đầu ngón tay đưa ra lau đi một chút nước mắt bên khóe mi Triệu Minh Khê.
 
“Rời khỏi cái chỗ quỷ quái này cậu vui như vậy sao?” Phó Dương Hi giương mắt nhìn đám người nhà họ Triệu rồi nhếch môi: “Lên xe, đi thôi.”
 
Bọn họ không cần bé khẩu trang thì thôi, hắn cần bé khẩu trang là được, bởi vì bé khẩu trang là của hắn.
 
……
 
Trong gió đêm, cảm xúc của đám người nhà họ Triệu như bị tảng đá đè nặng, bọn họ lẳng lặng nhìn theo chiếc xe mô tô đang xé gió lao đi.
 
Mái tóc đen của Triệu Minh Khê bị gió thổi bay, cô cách bọn họ càng lúc càng xa.
 
Triệu Minh Khê không hề quay đầu lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận