Cho em xin chút vía của anh

“……”
 
Phó Dương Hi bỗng phun ra một tiếng Anh ngu ngốc như thế khiến Minh Khê như bừng tỉnh lại.
 
Hạ Dạng không nhịn được mà trợn trắng mắt rồi quay sang nói với Kha Thành Văn: “Lớp quốc tế mấy cậu ai cũng có bệnh như vậy à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kha Thành Văn tranh thủ lúc Phó Dương Hi không rảnh “xử” mình, cậu ta che miệng nói nhỏ với Hạ Dạng: “Không giấu gì cậu, tôi là người bình thường nhất, hơn nữa, tôi còn là hotboy lớp.”
 
Hạ Dạng: “……”
 
Bỏ đi, cô ấy không nên mong chờ quá nhiều.
 
Không một ai bình thường.
 
Minh Khê tỉnh khỏi trạng thái mơ hồ, cô xuống xe, không kìm được mà nín thở một chút.
 
Cô nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, hormone tuyến thượng thận tiết ra rất nhanh, tim đập thình thịch.
 
Cô nhìn mọi người, nhịn không được hỏi: “Sao chúng ta lại ở đây?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kha Thành Văn nói: “Ở thị trấn không có sân bay nên phi cơ phải bay đến trung tâm thành phố trước. Sau đó anh Hi bao hai chiếc xe rồi đi đường bùn suốt bốn tiếng sau đó mới đến được đây.”
 
Minh Khê nhìn về phía Phó Dương Hi.
 
Rất khó để Minh Khê miêu tả được cảm giác của bản thân lúc này. Giống như vào lúc trời lạnh nhất thì có người mang bếp than đến, thay cô gom quần áo rồi nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. 
 
……
 
Minh Khê cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, cô muốn nói gì đó nhưng thấy lúc này mà nói cảm ơn thì quá khách sáo.
 
Phó Dương Hi, cái người mang theo hơi thở sắc bén nhưng cũng không kém phần thanh xuân, sôi nổi như một đám lửa đỏ, cho dù có đứng giữa biển người thì liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
 
Trước kia Minh Khê tiếp cận Phó Dương Hi là vì muốn xin vía, nhưng bây giờ đối với Minh Khê mà nói thì cho dù Phó Dương Hi không còn vía để xin thì cậu vẫn là một người rất quan trọng.
 
Rất quan trọng. Minh Khê thầm ra quyết định.
 
Bị Triệu Minh Khê nhìn chằm chằm, mặt Phó Dương Hi lập tức nóng lên.
 
“Khụ, trên đời này làm gì có chuyện khó, chỉ sợ không có tiền mà thôi.” Phó Dương Hi cố gắng tỏ ra tự nhiên, cậu đưa tay vuốt tóc ra sau, đắc ý dào dạt, mặt kiểu “Chuyện này nhỏ như con thỏ, cậu không cần phải cảm động đến thế.”
 
Cậu lấy balo của Triệu Minh Khê ra khỏi xe bằng một tay.
 
Mới vừa đắc ý xong thì nghe thấy Kha Thành Văn oán giận nói: “Anh Hi này, anh cũng biết lựa thời điểm ghê, lựa ngày nào không lựa, cứ nhất định phải là nửa đêm mới chịu cơ! Tối hôm qua mưa lớn, chỗ nào cũng lầy lội khiến em suýt xỉu tại chỗ. Hơn nữa Triệu Minh Khê à, cậu bao nhiêu cân đấy? Anh Hi nói cậu quá nặng, tụi tôi không dám làm gì luôn, tụi tôi còn phải ——”
 
Tai Phó Dương Hi lập tức đỏ lên, cậu quạu quọ cắt ngang: “Mày có thấy là mày nói hơi nhiều không? Mày có muốn tao đăng ký cuộc thi nói một trăm nghìn chữ trong một tiếng cho mày không?”
 
Kha Thành Văn: “……”
 
Hạ Dạng kinh ngạc hỏi: “Thực sự có cuộc thi này sao?”
 
Minh Khê nhịn không được cười.

 
“Được rồi được rồi mau vào đi, ở đây gió lớn.” Phó Dương Hi nhìn tai Triệu Minh Khê đã trắng bệch vì lạnh nên liền thúc giục nói.
 
Minh Khê gật gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi về cái sân cũ kỹ nằm sâu trong ngõ.
 
Phó Dương Hi đi vòng qua nói với hai người tài xế vài câu.
 
Tiếng nổ máy xe vang lên, hai tài xế lái con xe cũ rời khỏi con đường xóc nảy.
 
Khương Tu Thu đi cuối cùng, tay nhét vào túi áo, cậu ta hận không thể dùng áo lông trùm kín hết đầu, người run lên vì lạnh. Sau đó cậu ta đi đến bên cạnh Phó Dương Hi, lạnh lùng hỏi: “Chừng nào tài xế mới quay lại đón?”
 
“Sáng mai 7 giờ.”
 
Khương Tu Thu thấp giọng nói: “Không lẽ chúng ta phải qua đêm ở đây à?”
 
Phó Dương Hi nhìn Triệu Minh Khê đi phía trước, không chút để ý nói: “Bé khẩu trang nhà tao khó khăn lắm mới đến được đây, huống hồ ——” Phó Dương Hi nhìn trái phải sau đó hạ giọng nói: “Tao tra rồi, xe lửa để về chỉ có một chuyến duy nhất vào 7 giờ sáng.”
 
“Đợi đã.” Đôi mắt buồn ngủ của Khương Tu Thu bỗng tỉnh táo lại: “Mày bảo là chúng ta phải về bằng xe lửa á? Máy bay tư nhân của chúng ta đâu?!”
 
“Sau khi chúng ta xuống máy bay thì phi công đã báo với ông nội tao.” Phó Dương Hi móc di động ra nhìn: “30 —— À, hiện tại đã là 52 cuộc gọi nhỡ, tao không nghe điện thoại nên ông nội hủy bỏ quyền hạn của tao rồi —— Mày sao vậy, Khương Tu Thu, mặt mày sao vậy? Trúng độc hả?”
 
“Mày muốn chết hả?” Khương Tu Thu nói: “Về nhà mày chết với ông nội rồi, xem ông nội làm sao dạy dỗ mày.”
 
“Đó là chuyện của tao.” Phó Dương Hi không để bụng, nói rất đúng lý hợp tình: “Nhìn nơi này non xanh nước biếc, nếu không nhờ có tao thì mày không có cơ hội đi ngắm non sông gấm vóc của tổ quốc đâu!”
 
Khương Tu Thu đưa mắt nhìn nơi hoang vu hẻo lánh xung quanh: “……”
 
Ồ, cảm ơn ngài Thái tử nhiều lắm.
 
Minh Khê đi vào trong sân.
 
Chiếc bàn trà nhỏ bằng tre quen thuộc trong sân đã biến mất, những món đồ bị vứt dưới hiên nhà lâu rồi không có người đụng đến đã phủ một lớp bụi dày.
 
Giấy dán cửa mà cô dán lên cửa kính bây giờ đã bị bong ra, chỉ còn lại một ít vết tích.
 
Cây dành dành cũng không còn, bùn đất bám đầy lên nền đất được lát bằng những viên gạch đá cẩm thạch thô sơ.
 
Tường đất màu đỏ cũng được xây lại.
 
Căn nhà này nói đúng ra thì cũng không phải của bà nội và Minh Khê mà là nhà của thím Lý kế bên. Lúc trước thím Lý cho bà cháu cô thuê, sau khi bà nội cô mất thì thím Lý liền sửa chỗ này lại.
 
Cảnh còn người mất.
 
Nhưng tâm trạng của Minh Khê bây giờ khác với kiếp trước.
 
Kiếp trước, sau khi bà nội mất thì lần nào cô cũng về một mình. Càng không kể đến chuyện sau khi biết bản thân bị bệnh nan y thì tâm trạng cô đã tuyệt vọng đến cỡ nào.
 
Đứng giữa dòng người, cô không biết nơi nào là nơi cô thuộc về.
 
Nhưng lần này, có lẽ là do có tiếng đám bạn trêu chọc nhau nên không khí trong sân sôi động hẳn lên.
 
Tâm trạng Minh Khê cũng sáng sủa, và tràn trề hy vọng vào tương lai sau này hơn.
 

Phó Dương Hi đeo balo rồi bước đến, một tay đút túi quần, tay còn lại đưa cho cô một miếng mặt nạ mắt nóng của Vân Nam Bạch Dược, cậu nhìn xung quanh giả vờ không thèm để ý cô rồi tùy tiện nói: “Đắp một chút, mắt cậu sưng hết cả lên rồi.”
 
Minh Khê mở hộp mặt nạ mắt dùng một lần ra thì phát hiện một cái mặt nạ mắt dạng hơi được thiết kế rỗng ở phần mắt để lộ mắt ra ngoài.
 
Sau khi cô đeo lên thì Phó Dương Hi đưa mắt nhìn cô.
 
Làn da Triệu Minh Khê trắng nõn, tròng mắt đen nhánh, lông mi dài, mắt hồng như con thỏ.
 
Sau khi đeo vào, hai đầu nhọn của mặt nạ làm mắt Triệu Minh Khê xếch lên khiến cô trông như một con thỏ ngốc nghếch.
 
Phó Dương Hi suýt nữa đã không giữ được biểu cảm lạnh lùng của mình.
 
“Buồn cười lắm sao?” Minh Khê dùng tay ấn vào phần nóng quanh mặt nạ, hỏi: “Cậu lấy cái này ở đâu đấy?”
 
Phó Dương Hi lấy ra một cái giống y hệt: “Tùy tiện mua ấy mà.”
 
Khương Tu Thu chịu lạnh ngồi chờ thời ở góc tường: ……
 
Là ai đã kêu tài xế dừng ở trạm xe khách gần cả ngày vậy?
 
Một tay Phó Dương Hi cầm balo, tay còn lại lóng ngóng mở hộp mặt nạ mắt nhưng vẫn không mở được.
 
Minh Khê đưa tay mở hộp ra giùm Phó Dương Hi, sau đó nhón chân đeo cho cậu: “Đừng nhúc nhích.”
 
Phó Dương Hi bỗng ngừng thở.
 
Không khí rét lạnh khiến gương mặt trắng nõn của Triệu Minh Khê càng trắng hơn.
 
Chỉ mới tối hôm qua thôi mà sao hôm nay mặt cô như nhỏ đi một chút, cộng thêm việc bị miếng mặt nạ che lại đôi mắt nên chỉ có đôi môi hồng và cái cằm trắng nõn là lộ ra ngoài.
 
Cô ấy đang tiến đến gần.
 
Hầu kết Phó Dương Hi trượt xuống, cảm giác như máu đang dồn hết lên não.
 
……
 
Kha Thành Văn nhảy tưng tưng như con khỉ, hét lên: “Không công bằng, tui cũng ngủ không ngon mà. Khương Tu Thu nằm đè lên chân tui làm chân tui tê rần, tui còn có quầng thâm mắt luôn đây, sao tui không có miếng mặt nạ này?!”
 
Không khí nháy mắt bị phá hư.
 
“Mẹ nó không phải bình thường mày cũng có quầng thâm mắt sao?!” Phó Dương Hi tức muốn hộc máu, cậu đưa tay đẩy đầu cậu ta ra: “Hết rồi, có mỗi hai cái thôi.”
 
Kha Thành Văn: “……”
 
Minh Khê thấy tối hôm qua bản thân đã được bọn họ giúp đỡ nhiều nên cô nghĩ hẳn vẫn nên xây dựng tình hữu nghị với bọn họ thì hơn.
 
Cô ngượng ngùng tháo miếng bịt mắt xuống, nói: “Không thôi tôi đưa cho cậu nha? Tôi ngủ đủ nên mắt không bị khó chịu.”
 
Kha Thành Văn vui vẻ định nhận.
 

Phó Dương Hi đánh tay cậu ta một cái.
 
Phó Dương Hi đen mặt, moi moi trong balo lấy ra ba cái: “Đây.”
 
Kha Thành Văn: “???”
 
Minh Khê: “Không phải chỉ có hai cái sao??”
 
Phó Dương Hi bình tĩnh đáp: “Hồi nãy quên mất trong cặp vẫn còn.”
 
“……”
 
Năm người mang mặt nạ mắt lên, nhìn y như bọn giang hồ đến đây cướp khiến thím Lý đang đi rửa rau giật hết cả mình.
 
Minh Khê vội vàng tháo mặt nạ mắt xuống: “Thím Lý, là cháu đây, cháu về thăm nhà.”
 
“Minh Khê đấy à?!” Thím Lý lập tức nhận ra Minh Khê, thím buông rổ rau ra rồi kéo cô lại nhìn thật kỹ, cảm thán nói: “Minh Khê đẹp lên rồi này!”
 
Thím Lý rất nhiệt tình, thím lôi kéo đám thanh niên ở lại ăn cơm, đốt chậu than rồi kêu bọn họ ngồi gần đó hơ cho ấm tay. Sau khi làm xong việc thì lại trò chuyện cùng Minh Khê một lúc lâu.
 
Minh Khê bị giữ trong phòng, chưa kịp sắp xếp đồ gì cả.
 
Bữa trưa ăn cơm tập thể ở nhà thím Lý, món nào cũng nóng hôi hổi nhưng cơm khá cứng, hương vị cũng bình thường nhưng Phó Dương Hi và Khương Tu Thu cũng không nói gì, Kha Thành Văn và Hạ Dạng còn tích cực giúp thím Lý rửa chén.
 
Đảo mắt đã đến buổi chiều.
 
Minh Khê định đi tảo mộ, trừ Khương Tu Thu sợ lạnh không muốn rời chậu than thì ba người còn lại đều đi cùng cô.
 
Bọn họ mua một chiếc bật lửa, tiền giấy màu đỏ, xanh lục và xanh lá cây ở một cửa hàng trong thị trấn, đựng chúng trong bao nilon màu đỏ, rồi đi lên con đường núi gập ghềnh.
 
Trên núi có rất nhiều mộ, trấn nhỏ này không chú ý nhiều như trong thành phố nên mộ được dựng rất lung tung.
 
Mộ của bà nội Minh Khê được dựng ở một góc hẻo lánh, nằm trên một ngọn đồi tương đối dốc, hiện tại trời mưa trơn ướt, rất dễ bị trượt chân ngã xuống.
 
Sau khi vái lạy xong, mới có mười phút mà Kha Thành Văn và Hạ Dạng đều bị té một lần.
 
Minh Khê nói với Hạ Dạng: “Nếu không thì ba người về trước đi.”
 
Hạ Dạng nhìn bùn dính trên người, không về thì không được, một lát nữa nước bùn xuyên qua lớp quần áo rồi thấm vào người thì khó chịu chết mất.
 
Hơn nữa cũng đã vái lạy xong, người ngoài như bọn họ ở lại cũng không tiện: “Thế tụi mình về trước, cậu cẩn thận một chút, đừng để bị té.”
 
“Ừa.” Minh Khê gật gật đầu.
 
Phó Dương Hi làm bộ không nghe thấy, nói: “Tôi không bị té, tôi ở đây với cậu.”
 
Trên núi hẻo lánh, để con gái ở một mình thì đúng là cũng không được, Kha Thành Văn liền nói: “Thế anh ở lại với Triệu Minh Khê nha, em với Hạ Dạng về trước.”
 
Hai người vừa đi, trên núi lập tức yên tĩnh.
 
Minh Khê im lặng đốt tiền giấy.
 
Phó Dương Hi đứng ở một bên cúi đầu nhìn cô, cậu gãi gãi tóc, tâm trạng rối bời, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cậu thật sự rất muốn kêu Kha Thành Văn quay lại đây.
 
Minh Khê ngẩng đầu nhìn cậu, cười: “Không cần an ủi tôi, tôi không buồn đâu. Ngày mai chúng ta quay về trường ha?”
 
“Ừ ——” Phó Dương Hi nhẹ nhàng thở ra, vừa định nói chuyện ngồi xe lửa về thì hai người bỗng nghe thấy tiếng chó Tây Tạng sủa ầm ĩ không ngừng.
 
Tiếng sủa rất đáng sợ, giống như có thể nhảy xổ đến cắn người bất cứ lúc nào.
 
Minh Khê hoảng sợ, nhanh chóng buông tiền giấy đứng lên: “Trên núi này có chó từ bao giờ?!”

 
Cô túm tay Phó Dương Hi định kéo cậu đi.
 
Nhưng không biết có phải là ảo giác của Minh Khê hay không, nhưng lúc ấy chỉ thấy Phó Dương Hi nhìn chằm chằm con chó Tây Tạng kia, thân thể cứng đờ, bàn tay mà Minh Khê đang nắm đổ đầy mồ hôi.
 
Đây là lần đầu tiên Minh Khê thấy cậu như vậy, trên mặt không hề có biểu cảm, thậm chí còn mang theo một chút lạnh lùng.
 
Cậu mím chặt môi.
 
“Phó Dương Hi!” Minh Khê bị Phó Dương Hi dọa, cô sợ hãi gọi cậu.
 
Phó Dương Hi miễn cưỡng thoát khỏi trạng thái ấy, hầu kết cậu giật giật, sau khi hoàn hồn thì mới la lên “Không xong” rồi nhanh chóng kéo tay Minh Khê chạy.
 
Nhưng cũng đã muộn, đón chờ hai người chính là con chó Tây Tạng với hình thể cao to đang nhe răng trợn mắt nhìn bọn họ.
 
Con chó to, tròng mắt toàn là màu đen.
 
Lúc nó nhe hàm răng bén nhọn đi đến gần, bọn họ còn cảm nhận được mùi hôi tanh xộc vào mũi.
 
Phó Dương Hi đứng che trước mặt Triệu Minh Khê.
 
Hai người bước hụt chân nên không đứng vững, sau đó vô tình dẫm phải đất trơn nên liền té ngã xuống phía dưới sườn núi.
 
Bùn đất mềm xốp nên cũng không bị thương.
 
Nhưng con chó ấy lại định lao đến.
 
“Đại Hắc!”
 
Con chó bị gọi lại, nó hung dữ khép miệng, một người nông dân tại địa phương nhanh chóng đi đến, vừa đưa tay về phía bọn họ vừa xin lỗi: “Xin lỗi hai đứa nhiều nha, nhanh nhanh nào, tôi kéo hai đứa lên.”
 
Phó Dương Hi đỡ Minh Khê lên: “Có bị thương ở đâu không?”
 
Minh Khê lắc đầu: “Không có.”
 
Sắc mặt Phó Dương Hi rất xấu, cậu nổi giận với người đàn ông trung niên kia: “Chú đừng đụng vào tụi tôi, chú cột chó nhà chú cho chắc đi!”
 
Lúc Phó Dương Hi cùng Minh Khê trở về thì bùn trên người bọn họ còn nhiều hơn của Hạ Dạng cùng Kha Thành Văn, nhìn y như tượng đất.
 
Thím Lý hoảng sợ, vội vàng kêu bọn họ đi tắm rửa.
 
Minh Khê quen thuộc với chỗ này nên tắm rất nhanh, tắm xong thì mặc đồ thím Lý đưa cho rồi đi ra ngoài.
 
Phó Dương Hi thì tương đối lâu.
 
“Hai cậu gặp con chó to à?” Khương Tu Thu đi tới hỏi.
 
“Đúng vậy.” Minh Khê nghĩ đến phản ứng của Phó Dương Hi lúc chiều, cô cảm thấy điều đó không bình thường nên liền lo lắng hỏi: “Có phải Phó Dương Hi có ám ảnh tâm lý gì với chó không?”
 
Hôm nay phản ứng của cậu rất kỳ lại, thậm chí lúc trở về tắm rửa, cậu vẫn luôn im lặng không nói gì. Quả thực khác xa so với con người kiêu ngạo lúc bình thường.
 
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ——”
 
Khương Tu Thu vừa định nói thì đã bị Phó Dương Hi mới tắm xong cắt ngang: “Đệt, bắt quả tang nhé, đừng có nói xấu sau lưng tao!”
 
Mái tóc đỏ của Phó Dương Hi ướt đẫm nước, tóc cũng không lau khô, cậu vội vã kéo Triệu Minh Khê ra phía sau, cách ly cô với Khương Tu Thu.
 
Cậu lại khôi phục dáng vẻ đáng ghét như lúc bình thường, không vui mà nhìn Triệu Minh Khê: “Được đấy bé khẩu trang, nói chỉ nhận tôi làm đại ca vậy mà dám cùng với người khác nói xấu sau lưng tôi!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận