Cho em xin chút vía của anh

Minh Khê luôn dậy từ tờ mờ sớm, trời còn chưa sáng, bốn bề còn yên lặng.
 
 
Cô đeo balo đi xuống, dì quản lý ký túc xá đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa sắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa ra khỏi cửa sắt đã thấy bóng người cao gầy đứng bên ngoài.
 
"Ôi, anh Hi, sao mới sáng sớm cậu đã chạy đến đây vậy? Tối qua cậu không ngủ sao?" Minh Khê nhảy hai bước xuống dưới bậc thang, vội vàng chạy đến trước mặt cậu: "Có chuyện gì gấp à?"

 
"Sao tôi lại không ngủ được?" Phó Dương Hi bày ra vẻ mặt cậu bị ngốc à, chẳng lẽ tôi là sắt thép sao, cậu nói: "Hôm qua tôi ngủ trên xe lửa rồi, vì ngủ sớm qua nên sáng nay dậy sớm, không có chuyện gì làm nên chạy bộ, tiện thể ghé qua ký túc xá của cậu."

 
Phó Dương Hi hỏi: "Hôm qua cậu đi đón người thân mà, có đón chưa?"

 
"Đón rồi." Nhắc tới người nhà họ Đổng, Minh Khê không nhịn được nở nụ cười, dù hai năm chưa gặp mặt nhưng khi gặp lại, bọn họ cũng không cảm thấy xa lạ. Dì Đổng và chú Đổng đều mập hơn một chút, Đổng Thâm thì lại gầy đi.
 
Cô nói: "Bọn họ muốn tìm nhà trước đã, hôm nay sau khi tôi tan học thì đi ăn với họ, một thời gian sau Đổng Thâm sẽ chuyển đến trường chúng ta học."
"Ai cơ?"
 
"Đổng Thâm."

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dương Hi nhìn vẻ mặt hưng phấn của Triệu Minh Khê, cậu biết lúc này mình không nên tỏ vẻ ghen tỵ, vờ như không để ý hỏi: "Nam hay nữ thế?"

 
"Là nam, nhỏ hơn tôi một tuổi, là hàng xóm lúc trước của tôi."

 
Phó Dương Hi đột nhiên hỏi: "Cậu thích nó à?"

 
"Thích gì chứ? Chỉ là hàng xóm thôi mà." Minh Khê nhăn mày nhìn Phó Dương Hi. Cô rất nghi ngờ loại động vật đơn bào như Phó Dương Hi hiểu cái gì là "thích" không, lần trước khi học âm nhạc có một nữ sinh tặng cho cậu nghìn con hạc giấy, cậu hung dữ hỏi con gái người ta muốn đánh lộn sao. Phó Dương Hi chưa bao giờ thông suốt chuyện này cả.
 
"Vậy nó thích cậu à?"
 
"Không thích." Minh Khê bất đắc dĩ nói: "Bây giờ tôi muốn học hành chăm chỉ, cậu cũng biết tình hình trong nhà tôi mà, bây giờ tôi không phải là Triệu Minh Khê nữa mà là Nữu Hỗ Lộc Minh Khê, tôi phải cố gắng nâng cao thành tích của mình."
Phó Dương Hi có được đáp án mình muốn, cố gắng không tỏ ra quá vui vẻ.
 
Hắn đắc ý nghĩ, cái gì mà học với chả tập chứ, đều là cái cớ mà thôi.

 
Rõ ràng cô thích cậu như thế.
 
Nếu vậy thì.
 
"Nè." Phó Dương Hi đưa tay ra, quay đầu đi, lạnh lùng đưa hai túi đựng đồ ăn sáng cho Minh Khê
 
Minh Khê được quan tâm mà sợ hãi, nhận lấy hai cái túi, trong túi có cháo lúa mạch, còn có mấy món ăn sáng kiểu Trung. 
 
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Dương Hi, không dám tin hỏi: "Cho tôi à?"

 
Hôm nay mặt trời mọc phía tây sao?

 
Minh Khê thấy Phó Dương Hi bốc lên khí lạnh buổi sáng, trên đầu còn có mấy giọt sương, không hiểu sao tim lại hẫng một nhịp: "Cậu, mới sáng sớm cậu đã đặc biệt chạy tới mua bữa sáng cho tôi à?"

 
"Cái gì mà đặc biệt chạy tới? Sao cậu lại tự kỷ như thế chứ?" Cần cổ trắng nõn của Phó Dương Hi đỏ lên, vội vàng đá nhân, cười như nghe được chuyện cười gì: "Tài xế nhà tôi mua dư, tôi ăn không hết nên đưa mấy phần cho cậu giải quyết hộ thôi! Tôi lười cầm, cậu đem đến lớp chia cho bọn Kha Thành Văn đi.”
 
"Ờ." Minh Khê nhìn mấy món trong tay mình, rõ ràng là phần cho nhiều người ăn.
 
Đúng là bản thân hơi tự kỷ thật.
 
Phó Dương Hi lại cậu ấm, động một đầu ngón tay thôi là gọi tới một chiếc trực thăng, cậu điên rồi mới chạy xuống lầu mua bữa sáng cho con gái.
 
"Vậy sao cậu không tới lớp luôn đi?" Minh Khê hỏi.
 
Phó Dương Hi nói: "Tôi tiện đường tới đây lấy đồ bẩn hôm qua vẫn còn trong balo cậu được không?"
 
Hôm qua đám bọn họ lội bùn nên làm dơ hết cả đồ, mua đại mấy bộ trên thị trấn mặc đỡ.
 
Quần áo của những người khác thì họ đều tự cầm, còn Phó Dương Hi lười lấy. Quần áo bẩn của cậu vẫn còn ở trong balo của Minh Khê.
 
Minh Khê nghĩ đến, nói: "Tôi còn nghĩ cậu ném luôn cái áo đó chứ."
 
Một bộ quần áo bẩn thôi mà, có cần đặc biệt chạy tới đây lấy không? Làm vậy khiến cô tự mình đa tình, nghĩ rằng cậu chạy đến mua cho cô bữa sáng.
 
"Đồ đắt tiền đó được không?" Phó Dương Hi cả giận nói: "Cậu về nhìn nhãn hiệu của nó xem, một cái hơn ba mươi ngàn đó! Nếu không phải vì tới lấy quần áo thì việc gì..."
 
"Ờ ờ ờ biết rồi, đắt lắm, câm miệng đi." Minh Khê bị hét đến mức hai tay ong ong, nhìn mọi người xung quanh, xoay người chạy lên lầu: "Được rồi, bây giờ tôi lên lấy."
 
Phó Dương Hi thấy cô chạy lên, balo trên vai nghiêng nghiêng ngả ngả, không nhịn được nhếch khóe môi.

 
Minh Khê cầm quần áo xuống dưới, đựng trong một cái túi to, cậu ấm nhà họ Phó lúc này mới hài lòng.
 
Hai người đến lớp học. 
 
Sau khi Minh Khê vào lớp, vội vàng lấy sách vở ra, vừa học vừa ăn.
 
Chưa được hai miếng thì cô đặt lên bàn Kha Thành Văn, để lát nữa Kha Thành Văn ăn.
 
Danh sách thi 100 trường không đổi, cô phải chuẩn bị cho tốt, không thể lãng phí cơ hội này được. Dù cuối cùng có đạt giải hay không thì cô chắc chắn phải vào được trận chung kết.
 
Phó Dương Hi thấy cô mới ăn có hai miếng, cảm thấy cực kỳ lãng phí. Nhưng bây giờ là lúc cô học nên không dám quấy rầy.
 
Hắn ngồi bên cạnh nhìn cô, nhịn không được hỏi: "Khi nào cậu đi tập huấn 100 trường thế?"

 
Minh Khê mở điện thoại ra nhìn: "Ngày 20 tháng 10 đi rồi, đi mười ngày á."
 
"Vậy cậu ăn sinh nhật ở chỗ tập huấn luôn à?"
 
Minh Khê ngạc nhiên, hơi ngoài ý muốn nhìn Phó Dương Hi, lần trước mình chỉ nói đại thôi vậy mà cậu nhớ à?
 
Không ngờ thành tích của cậu ngày nào cũng ngủ, thành tích thì kém mà trí nhớ lại tốt thế.
 
"Đến lúc đó rồi tính sau, dù sao thì tôi thấy không vấn đề gì." Minh Khê nói: "Mọi người giúp tôi về thăm bà nội một chuyến thì đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất rồi."
 
Phó Dương Hi: "Đến lúc đó sẽ có cách thôi."

 
Trong lòng cậu nghĩ, hôm đó chạy đến nơi tập huấn cũng được.
 
Nhưng đó là bất ngờ, Phó Dương Hi không định nói ra ngay.
 
Phó Dương Hi ngừng một chút, lại nằm xuống bàn nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê.
 
"..."
 
Triệu Minh Khê bị cậu nhìn tới mức không tự nhiên, nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao thế? Hôm nay sáng sớm cậu không ngủ được à?"
 
Trước kia ngày nào Phó Dương Hi đến lớp cũng nằm lên bàn ngủ bù, tính tình còn rất khó chịu.
 

Hôm nay cậu sao thế, sao lại nói nhiều vậy?
 
Hơn nữa cậu còn nhìn mình, cứ như đang đợi mình nói gì vậy.
 
Phó Dương Hi tưởng Triệu Minh Khê sẽ nói thêm một câu: "Sinh nhật của cậu cũng sắp tới rồi, tôi có thể đến chúc mừng sinh nhật cậu.”
 
Ai ngờ đợi cả nửa ngày mà Triệu Minh Khê cũng không nói.
 
Hắn nhìn Triệu Minh Khê chằm chằm, trong lòng nghi ngờ bé khẩu trang đã quên sinh nhật cậu rồi.
 
Nhưng không thể được. Sao lại có người quên sinh nhật người mình thích chứ?
 
Hơn nữa hôm đó cậu còn ám chỉ Kha Thành Văn nhấn mạnh hai lần.
 
Chắc Triệu Minh Khê muốn cho cậu bất ngờ nên mới vờ như không nhớ.
 
 
"Không có gì." Phó Dương Hi nghĩ thế thì nhếch môi, trong lòng ngập tràn mong chờ: "Đã bảo tối hôm qua ngủ đủ rồi mà."

 
Cậu lấy tai nghe Apple của mình ra, sau đó lấy gối ôm Pikachu nằm xuống bàn.
 
Tầm mắt của cậu bỗng rơi xuống ngoài cửa sổ, cậu thấy đám người đội tuyển đi ngang qua lớp bọn họ.
 
Không biết có phải là Phó Dương Hi nghĩ nhiều rồi không nhưng cậu cảm thấy dạo này đội tuyển toàn đi cầu thang bên phải ngang qua lớp quốc tế nhỉ?
 
Rõ ràng nếu bọn họ ở lớp chất lượng cao thì đi cầu thang bên trái sẽ tiện hơn.
 
Hơn nữa trước đây bọn họ cũng toàn đi cầu thang bên trái.
 
Dạo gần đây số lần bọn họ xuất hiện ở hành lang bên ngoài lớp quốc tế càng lúc càng nhiều.
 
Ngay cả người không quan tâm đến chuyện đời như Phó Dương Hi mà cũng bắt đầu chú ý tới họ. 
 
Cái tên đi đầu tiên tên là Thẩm gì gì Nghiêu đó lần nào đi ngang qua cũng nhìn về phía bên này.
 
Phó Dương Hi hơi ngẩng đầu nhíu mày, đôi mắt tối lại, lạnh lùng nhìn theo họ.
 
"Tay cậu sao thế?" Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng Triệu Minh Khê.
 
Minh Khê cầm bút, nghi hoặc liếc cánh tay đang đặt trên bàn của Phó Dương Hi. Vì cậu đang nằm lên bàn nên tay áo bị kéo lên, cổ tay lộ ra một vết bầm tím.
 
Nếu là người khác có lẽ Minh Khê sẽ không chú ý đến, nhưng vết thương này lại cực kỳ rõ ràng khi đặt trên làn da trắng nõn của Phó Dương Hi.
 
"..."
 
Phó Dương Hi hoàn hồn, vội vã kéo tay áo xuống che vết bầm lại.
 
Triệu Minh Khê nhìn cậu, cậu nhướng mày: "Thì hôm bữa lên núi với cậu bị chó rượt nên ngã xuống đó."

 
Minh Khê: "Hôm đó bị à? Tôi nhớ là hôm ngồi tàu lửa về không có gì mà."

 
Phó Dương Hi nói: "Trên tàu lửa hỗn loạn như thế, sao cậu nhớ rõ được?"

 
"Được rồi." Minh Khê cũng không hỏi nhiều, cô lấy rượu thuốc trong hộc bàn mua lần trước chưa dùng ra: "Đưa tay đây."
 
Phó Dương Hi nghĩ là cậu đã quen rồi, lần trước cô cũng cầm tay cậu bôi thuốc nên lần này cậu sẽ không đơ hết cả người như trước nữa. Nhưng không ngờ tim cậu vẫn đập rất nhanh.
 
Minh Khê bôi rượu thuốc lên vết bầm trên cổ tay cậu, sau đó dùng lòng bàn tay mình xoa nhẹ.
 
Phó Dương Hi nhìn cô, tầm mắt cậu dừng lại bên khóe miệng hơi nhếch lên của cô, cõi lòng tăm tối của cậu như được ánh sáng rọi vào, khiến trái tim cậu ấm lại, cả người sắp nhũn ra.
 
Phó Dương Hi cong khóe miệng.
 
Minh Khê nghĩ rằng cậu định nói mấy câu như: "Sẹo chính là huân chương của đàn ông" nên lập tức cắt lời: "Câm miệng, im lặng chút đi."

 
Phó Dương Hi: "..."
 
Phó Dương Hi không nhịn được phì cười.
 
Minh Khê cảm thấy nhất định vết thương trên người cậu không chỉ dừng lại ở vết bầm ngay cổ tay nên túm lấy tay áo cậu định giở lên xem thử. Nhưng Phó Dương Hi rất cảnh giác, cậu lập tức rụt tay lại.
 
Thừa dịp phòng học chưa có ai tới nên Minh Khê đẩy áo khoác của cậu.
 
Suýt nữa Phó Dương Hi đã nhảy lên bàn, cậu vọt sang chỗ khác, dựa vào tường, hai tay ôm ngực, tỏ vẻ mình là người trong sạch, mặt đỏ tai hồng nói: "Mới sáng sớm cậu định làm gì đấy?"

 
Không hổ là bé khẩu trang, mới tới lớp đã mạnh mẽ như thế.
 
"..."
 
"Thôi dẹp đi, vẫn còn rượu thuốc đây, cậu tự bôi đi." Minh Khê bị chọc tức.
 
Tại sao cậu ấm này suốt ngày tỏ vẻ cô đang ăn hiếp cậu thế?
 
Vốn dĩ cô chưa bao giờ nghĩ tới được không?
 
Nhưng dù sao có lẽ những chỗ khác không bị nhiều đâu. Sườn núi mà bọn họ ngã xuống đất cũng rất xốp, cô không té bị thương chỗ nào cả.
 
"Cầm đi." Minh Khê đẩy rượu thuốc qua bên bàn Phó Dương Hi.
 
Phó Dương Hi không để ý đến thái độ hung hăng của cô, thậm chí hình như đã quen khoan dung cho tên "đàn em" thích láo toét với đại ca như cậu rồi.
 
Phó Dương Hi cầm rượu thuốc ra nhà vệ sinh bôi thuốc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận