Cho em xin chút vía của anh

Minh Khê thấy vẻ mặt định nói lại thôi của Triệu Vũ Ninh nhưng cô mặc kệ.
 
Con người của cô rất quyết đoán, nếu yêu thì sẽ yêu hết lòng, không yêu thì cũng không muốn liên quan gì nữa. Cô sẽ cố gắng hết sức vì một chuyện nhưng nếu cô không có được kết quả tương ứng thì sẽ dừng lại đúng lúc để không làm mình bị tổn thương.
 
Bây giờ, người nhà họ Triệu với cô mà nói chính là "tổn thương" mà cô muốn dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Vũ Ninh có thể quen hay không là chuyện của cậu ta.
 
Dù sao thì cô cũng không thể xem cậu ta là em trai ruột thịt như đời trước, còn thường xuyên làm cơm cho cậu ta ăn nữa.
 
Minh Khê ngồi xuống thì Hạ Dạng cũng lấy cơm tới, cô bạn còn cầm theo hai miếng bánh ngọt đưa cho Minh Khê: "Tuần trước cậu đến tiệm nhà mình làm, tay nghề của cậu đỉnh ghê, ba mình khen nức nở luôn! Hai miếng này cậu còn chưa ăn, mình để trong tủ lạnh rồi hôm nay đem đến cho cậu nếm thử đó!"
 
Minh Khê cũng muốn ăn, đang định mở túi ra thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô cất túi bánh lại: "Mình mang về lớp ăn."
 
"Con nhóc quỷ, tùy cậu đó." Hạ Dạng cười.
 
Minh Khê nhìn cô, đột nhiên nhớ lại kết cục của người bạn tốt Hạ Dạng đời trước.
 
Hạ Dạng là một vai phụ phản diện không lớn cũng không nhỏ trong nguyên tác. Vì tính cách của Hạ Dạng nóng nảy, đứng về phía cô mà lại rất không thích Triệu Viện, lần nào gặp Triệu Viện cũng mỉa mai đôi câu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó trở thành một nhân vật nữ phụ ngốc nghếch bị người bên cạnh Triệu Viện làm mất mặt, việc làm ăn trong nhà xuống dốc, không còn thời gian quấy rầy Triệu Viện nữa.
 
Mặc dù kết cục này tốt hơn căn bệnh nan y của mình nhiều, nhưng nhớ tới dáng vẻ đáng thương của chú Hạ mấy năm sau, trong lòng Minh Khê vẫn không đành.
 
"Việc làm ăn của ba cậu dạo này có vấn đề gì không?"
 
Hạ Dạng cắn đũa liếc Minh Khê: "Xảy ra chuyện gì được chứ? Cậu tự lo cho mình đi, chuyện của cậu còn một đống kia kìa. Ờ, Triệu Viện hết dị ứng chưa?"
 
Việc làm ăn của nhà Hạ Dạng phát sinh vấn đề lúc tuyển quản lý mới vào ba năm sau, bây giờ chưa có ai phản bội ba Hạ Dạng nên chắc chưa có vấn đề gì lớn.

 
Nhưng đời này nhất định cô phải đề phòng mọi thứ giúp Hạ Dạng, không thể để Hạ Dạng gặp chuyện nữa.
 
"Mình chuyển ra khỏi nhà rồi, giờ đang ở trường."
 
"Cái quái gì thế? Vì chút chuyện Triệu Viện bị dị ứng mà người nhà cậu đuổi cậu ra ngoài à? Rốt cuộc ai mới là con ruột thế?" Suýt nữa Hạ Dạng đã phát điên.
 
"Cậu nhỏ giọng thôi." Minh Khê vội vã kéo bạn mình ngồi xuống: "Không phải mình bị đuổi, mình tự chuyển ra đó. Nói đến chuyện này thì mình định nhờ cậu tìm giúp xem có công việc kiếm tiền nào không."
 
Hạ Dạng càng tức giận hơn: "Nhà họ Triệu không cho cậu tiền nữa sao? Mình tức chết mất, chuyện này chắc là do con nhỏ Triệu Viện đó tự biên tự diễn rồi. Tuy mình ghét cậu ta nhưng không đến mức cố ý hại cậu ta bị dị ứng đâu, nhưng bây giờ mình đang nghiêm túc nghĩ về chuyện này đây."
 
"Không phải cậu ta đâu." Minh Khê nói.
 
Triệu Viện là nữ chính, có may mắn trời sinh, tự cô ta không cần phải tranh giành điều gì, tất cả những gì tốt nhất đều dành cho cô ta rồi. Vì thế cô ta không cần thiết phải tự biên tự diễn để hại Minh Khê.
 
Đời trước Minh Khê không có chứng cứ, chuyện này không giải quyết được, Minh Khê cãi lộn với người nhà một trận rồi thôi.
 
Nhưng đời này khi đã đọc hết nguyên tác, trong lòng Minh Khê đã đoán được một người.
 
"Thật ra có thể là Ngạc Tiểu Hạ."
 
Hạ Dạng mở to mắt.
 
Ngạc Tiểu Hạ trước đây là bạn thân nhất của Triệu Viện, chuyện gì cũng bảo vệ Triệu Viện, lúc nào cũng đứng về phía Triệu Viện.
 
Nhưng cô ta rất ghét Minh Khê, nhiều khi là vì cô ta xem Minh Khê là tình địch.
 
Thứ Sáu tuần trước Minh Khê tận mắt nhìn thấy cô ta đưa nước cho Thẩm Lệ Nghiêu sau đó mới nhận ra cô ta cũng thích Thẩm Lệ Nghiêu.
 
"Cũng chỉ là suy đoán của tớ thôi." Minh Khê nói: "Hôm đó nhiều người ra kẻ vào như thế, không thể tìm được chứng cứ."

 
"Chắc chắn chính là nó, nó hay ghen tỵ việc cậu là hôn thê của Thẩm Lệ Nghiêu." Hạ Dạng nói: "Vậy cậu giải thích với người trong nhà đi!'
 
"Giải thích họ cũng không tin đâu, dù tin cũng sẽ nghĩ mình vẫn phải chịu trách nhiệm trong chuyện này." Minh Khê nói một cách bất đắc dĩ: "Cậu là bạn mình, chuyện xảy ra trong cửa hàng của nhà cậu nên là do mình cả."
 
Hạ Dạng lập tức tức đến nghẹn lời.
 
Minh Khê nói đúng, dù có cố gắng giải thích rõ ràng chuyện này thì cũng chẳng có ích lợi gì, vì sự tồn tại của Minh Khê là sự uy hiếp với Triệu Viện. Dù cô làm gì cũng trở thành tranh giành tình cảm với Triệu Viện.
 
Vấn đề ở đây không phải là Triệu Viện dị ứng do ai mà là ai gánh trách nhiệm.
 
Người nhà họ Triệu đều đứng về phía Triệu Viện.
 
Đời trước Minh Khê rất đau lòng, nhưng đời này không còn gì nữa rồi. Hạ Dạng lại uất ức thay cô, mặt mày trở nên thất vọng.
 
"Cậu đợi đi, mình nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu điều tra rõ chuyện này! Ai dám làm bậy sau lưng mình thì mình sẽ cho người đó đẹp mặt."
 
"Ăn cơm nhanh đi." Minh Khê hối hận vì đã nói với Hạ Dạng nhiều như thế, cô không nhịn được xoa mặt Hạ Dạng: "Cậu đừng quan tâm, dù sao mình cũng đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Triệu rồi. Cậu muốn giúp mình thì giúp mình tìm cách kiếm tiền đi."
 
Hạ Dạng biết nhiều tin tức, ngày nào cũng ngâm mình trên diễn đàn.
 
Cô ta vội vàng lấy điện thoại: "Cái này hỏi mình là chuẩn rồi, để mình gửi cậu vài đường link, chiều cậu xem thử. Giúp làm bài tập, dạy đàn dương cầm, đi thi hộ, việc nào cũng có cả. Mấy hôm trước có một kẻ nhà giàu đăng bài bảo rằng bị bệnh tìm người thi hộ, giá cao lắm, tám nghìn tệ lận."
 
"Cao thế à?" Minh Khê hơi vui mừng, nếu nhận được công việc đó thì phí sinh hoạt một học kỳ không cần phải lo rồi.
 
Cô nhìn người đăng bài, ID là Handsome J, nhìn hơi quen mắt nhưng cô không nghĩ ra là ai.
 
Minh Khê là một người chăm chỉ, thành tích của cô rất tốt, trước đây lúc còn ở trấn nhỏ phía Bắc thì chưa bao giờ xếp hạng hai.

 
Nhưng từ sau khi quay về nhà họ Triệu, cũng là từ lúc bị vận rủi của vai phụ quấn lên người thì lần nào cô thi cũng có chuyện xảy ra, không phải đau đầu thì là tiêu chảy, vì thế nên mọi người mới thấy thành tích của cô không ổn, học kỳ trước toàn đứng tầm trung.
 
Cô đành càng lúc càng chăm chỉ, làm đề tới tận đêm. Chỉ có năng lực càng cao thì mới có thể làm xong bài thi trước khi dạ dày bắt đầu đau.
 
Cô dùng cách đó để lọt vào hạng ba rồi chuyển lớp.
 
Thành tích càng tốt thì có thể nhận nhiều công việc làm bài tập hộ, có lẽ công việc thi hộ cần thành tích cao hơn, nếu có thể thì cô muốn nâng cao thành tích lên thì phải cày điểm may mắn nữa.
 
Nhất định không thành vấn đề.
 
Minh Khê nhìn chồi non nho nhỏ mà cô dùng ba mươi vòng chạy để đổi lấy, ý chí chiến đấu trong lòng càng lúc càng hừng hực.
 
Minh Khê và Hạ Dạng ăn cơm xong rồi rời khỏi đó.
 
Sau lưng vị trí của hai cô chính là người trong đội tuyển của trường.
 
Tiếng Minh Khê không lớn, nhưng Hạ Dạng lại hét lớn nên thỉnh thoảng họ vẫn nghe vài từ mấu chốt.
 
"Hóa ra là tuần trước nhà họ Triệu xảy ra chuyện. Ngạc Tiểu Hạ của lớp chất lượng hại Triệu Viện bị dị ứng mà lại đổ thừa cho Triệu Minh Khê. Triệu Minh Khê không được người nhà tin tưởng nên cãi nhau rồi dọn ra trường ở."
 
Người trong đội tuyển đều là người thông minh, Diệp Bách cũng thế, cậu ta đã chắt lọc được thông tin từ cuộc đối thoại của hai cô gái.
 
Đúng là không uổng công cậu ta kéo Thẩm Lệ Nghiêu đến ngồi chỗ hẻo lánh này.
 
Đương nhiên, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu rất lạnh lùng nhưng lại không từ chối, đây là lần đầu tiên cậu ta như thế.
 
"Vì thế bây giờ đã giải thích được vì sao Triệu Minh Khê chuyển đến lớp quốc tế rồi còn tuyên bố theo đuổi tên họ Phó kia rồi." Diệp Bách nhìn bóng dáng Minh Khê, quay sang Thẩm Lệ Nghiêu, vẻ mặt tràn đầy hứng thú: "Nhất định là ghen cậu với Ngạc Tiểu Hạ!"
 
Thẩm Lệ Nghiêu nhíu mày: "Ngạc Tiểu Hạ là ai?"
 
Diệp Bách:...
 
"Thứ Sáu tuần trước! Sân bóng rổ! Chúng ta chơi hết trận thứ hai, có một nữ sinh đưa nước cho cậu, lúc đó Triệu Minh Khê đứng ngay bên cạnh!"
 

Thẩm Lệ Nghiêu vô cảm tìm tòi thông tin trong đầu, cuối cùng cũng hơi có chút ấn tượng.
 
Cậu ta nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lại lạnh xuống.
 
Một lát sau, Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng nói: "Cô ta nhét nước vào tay tôi, nhét xong rồi bỏ chạy, bên cạnh không có thùng rác nên tôi cũng không thể vứt rác bừa bãi được."
 
Cậu ta dừng một chút rồi nhìn về phía bóng lưng Triệu Minh Khê, không biết là đang giải thích với ai: "Hơn nữa tôi cũng không uống, tôi vứt cho cậu còn gì."
 
"Chắc là Triệu Minh Khê không thấy chuyện phía sau. Hơn nữa cuối tuần cô ấy còn xung đột với tình địch Ngạc Tiểu Hạ, càng nghĩ càng giận nên cố ý chuyển sang lớp quốc tế."
 
Diệp Bách sờ cằm phân tích, cuối cùng chốt hạ: "Không sai, chính là như thế, không ai hiểu tâm tư con gái hơn tôi đâu."
Thẩm Lệ Nghiêu im lặng một hồi.
 
"Không liên quan gì đến tôi."
 
Cậu ta rũ mắt, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Ăn nhanh đi, ăn xong về học tiếp."
 
"Nghiêu thần, cậu không làm gì sao? Lỡ như cô ấy thật sự không theo đuổi nữa thì sao?"
 
Diệp Bách thấy hơi tiếc.
 
Mỗi lần Triệu Minh Khê tới tìm Thẩm Lệ Nghiêu đều đem theo đồ ăn ngon, đồ ngọt và cơm hộp các loại, đều do cô tự làm, mùi vị rất ngon. Dù bọn họ không ăn được nhưng ngửi mùi cũng đủ rồi.
 
Thẩm Lệ Nghiêu không phản ứng gì.
 
Diệp Bách ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Thẩm Lệ Nghiêu rất xấu.
 
Diệp Bách còn định nói gì thì Thẩm Lệ Nghiêu đã cầm khay cơm đứng dậy.
 
"Cũng tốt mà, tâm tư của cô ấy nên đặt vào việc học."
 
Nhưng không biết có phải do Diệp Bách nhầm không mà cậu ta cảm thấy giữa mi tâm Thẩm Lệ Nghiêu hơi nhăn lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận