Cho em xin chút vía của anh

Minh Khê đi từ cửa sau vào phòng học lớp quốc tế. Đang ngay lúc nghỉ trưa, gió điều hòa thổi mát rượi nhưng trong phòng học không ai ngủ cả, tất cả đều đồng loạt nhìn cô.
 
Những người trong lớp này chia thành hai loại, một loại là anh em của Phó Dương Hi, một loại là đàn em của Phó Dương Hi.
 
Những bạn học đang đứng trên bục giảng thì vội vã đi xuống, những bạn đang nằm trên bàn thì lập tức thẳng lưng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Còn Phó Dương Hi, cậu vuốt mái tóc đỏ của mình, tai nghe Apple rơi xuống cổ, chiếc vòng cổ hình bộ xương khô trước ngực vừa kiêu ngạo vừa trẻ trâu, đôi mắt cậu quét qua, cậu đang ngồi trên bàn, chân đạp lên ghế trên, cậu nghiêng chân nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.
 
Bốn mươi mấy ánh mắt trong lớp làm Minh Khê cảm thấy rất áp lực.
 
Cô nhìn thấy sách vở mình vẫn còn trên bàn, chưa bị ai ném vào thùng rác nên thoáng thở phào.
 
Cô thẳng lưng đi tới, không nhịn được lại hít vào một hơi.
 
Xin lỗi, cái mùi may mắn này quá dễ ngửi, cô không thể kìm nén bản thân, hít một hơi thôi mà cả người cô đã sảng khoái cả lên.
 
?
 
Ánh mắt kiêu ngạo ba phần, lạnh lùng ba phần, hung dữ bốn phần của Phó Dương Hi suýt chút nữa thì biến mất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám đàn em bảo lần đầu cô gái này thấy cậu đã xông đến ngửi mùi trên người cậu, cậu còn không tin, bây giờ cô tới trước mặt cậu, con mẹ nó hít một hơi, đây không phải là đang ngửi cậu thì là gì chứ?
 
Phó Dương Hi chưa kịp lạnh lùng đứng dậy thì hai tai đã đỏ bừng, cậu phẫn nộ nói: "Mẹ nó, cậu định làm gì? Thấy cậu giúp tôi chạy ba mươi vòng, tôi có thể không so đo buổi sáng cậu tùy tiện chạy đến ngồi bên cạnh tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cho cậu tiếp tục ngồi bên cạnh tôi nhé!"
 
"Nhưng trong phòng học cũng đâu còn chỗ nào để ngồi nữa đâu?" Minh Khê nhẹ nhàng thương lượng với cậu: "Chỉ còn chỗ trống bên cạnh cậu thôi, tôi không ngồi ở đó thì chỉ đành xách bàn xuống phía dưới cùng ngồi một mình."
 
Minh Khê đeo khẩu trang, tóc dài xõa sau lưng, giọng nói hơi ủ rũ.
 
Ánh mắt Phó Dương Hi rời khỏi hàng lông mi dài của cô, vô thức nhìn quanh phòng học, đám đàn em lập tức bật người đứng dậy. Đúng là trừ chỗ bên cạnh cậu ra thì không còn chỗ nào có thể nhét thêm một người nữa.
 
Chờ chút...
 
"Sao tôi lại phải giải quyết vấn đề của cậu?" Phó Dương Hi đột nhiên ngộ ra, tức giận: "Liên quan gì tới tôi."

 
Kha Thành Văn không nhịn được nói xen vào, trêu chọc Minh Khê: "Học sinh chuyển đến, cậu không cần phải ngồi cạnh anh Hi của bọn này đâu, đã theo tới cùng một lớp rồi mà, còn nhiều thời gian."
 
Vừa nói xong, có hai đàn em định bê bàn Minh Khê đi.
 
Ngồi ở nơi khác không thể cọ được điểm may mắn trên người Phó Dương Hi. Tuy rằng lớp quốc tế có mấy người cũng mang vầng sáng nhạt nhưng vầng sáng đó quá yếu, cọ cũng như không. Còn Khương Tu Thu đứng thứ hai trong danh sách thì nghe nói là bị cảm không đến được.
 
Cô cũng không thể lùi lại đi tiếp cận Thẩm Lệ Nghiêu ở lớp bên cạnh được. Huống chi đời trước Thẩm Lệ Nghiêu là nhân vật bị vai nữ phụ thích, có quan hệ với nhân vật phản diện nên điểm may mắn cũng không bằng Phó Dương Hi.
 
Tóm lại, Phó Dương Hi chính là quả dưa hấu ướp lạnh vào ngày hè nóng nực!
 
"Không được, tôi chỉ ngồi đây thôi!" Minh Khê vội vã níu bàn mình lại.
 
Cô thấy hai người kia vẫn muốn khiêng bàn đi, lập tức dán cả người mình lên bàn.
 
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối sự chủ động của cô.
 
Minh Khê gục xuống bàn, đồng phục của cô rộng thùng thình làm lộ thân hình mảnh mai của cô.
 
Phó Dương Hi đột nhiên cảm thấy mình ngửi được một mùi hương thơm ngát.
 
Lỗ tai cậu lập tức đỏ lên, nhảy xuống bàn, trong lòng mắng một tiếng đm.
 
Cậu bị một đứa con gái lùn hơn cậu một cái đầu dính lấy!
 
Thấy Phó Dương Hi còn trừng mắt với mình, Minh Khê vội ngồi thẳng lên, đưa bánh ngọt trong tay mình qua.
 
"Thế này đi, chúng ta thương lượng một chút, tôi đổi hai cái bánh ngọt lấy tư cách ngồi chỗ này được không?"
 
"Sau đó cậu còn muốn ăn gì thì tôi cũng có thể làm cho."
 
"Mấy thứ đựng trong túi nhựa thì có gì ngon?" Phó Dương Hi ghét bỏ nhìn qua, cuối cùng mùi hương ngọt ngào của bánh gato xộc vào mũi cậu, ngửi thôi đã thấy ngon rồi.
 
Hơn nữa cô còn biết cậu thích đồ ngọt, đúng là có tâm hơn nhiều đám người theo đuổi trước đây.
 

Chiếc đuôi xù lông của Phó Dương Hi đắc ý đung đưa.
 
Kha Thành Văn đứng cạnh ôm cổ cậu, cũng nuốt nước miếng.
 
"Đến trưa thôi." Phó Dương Hi đẩy đầu Kha Thành Văn ra, ôm bánh ngọt, hất chiếc cằm trơn bóng, bộ dáng nhìn từ trên cao nhìn xuống, kiểu như "Cho cô một cái liếc mắt là coi trọng cô rồi đấy".
 
"Cái này tôi nhận, cho phép cậu ngồi cạnh tôi hết buổi trưa. Nhưng sau đó cậu phải biết điều chủ động nói với chủ nhiệm chuyện đổi chỗ, ngày mai tôi không muốn thấy cậu ngồi cạnh nữa."
 
Quả thực Minh Khê muốn đạp cái đầu đỏ của cậu một cái: "Hai cái bánh ngọt đổi lấy được ngồi đến trưa, sao cậu không đi ăn cướp đi?"
 
Phó Dương Hi cười cười, lười biếng ăn một miếng: "Vậy cậu muốn gì?"
 
Hệ thống nhắc nhở: "Cô nhắn tin cho cậu, dù cậu có trả lời hay không thì trong tiểu thuyết cũng sẽ thành "Làm quen với nhân vật có giá trị cao", có thể cọ chút may mắn."
 
Minh Khê lập tức nói: "Hai cái bánh ngọt đổi lấy chỗ ngồi đến trưa, hơn nữa phải đưa thêm Wechat của cậu nữa."
 
Cả lớp quốc tế hít một hơi sâu.
 
Quá mạnh!
 
Đúng là người mạnh nhất mà anh Hi gặp trong suốt mười bảy năm nay!
 
Đòi phương thức liên lạc trước mặt nhiều người như thế! Cô gái này quá mãnh liệt rồi đó!
 
Thiếu chút nữa Phó Dương Hi đã sặc nước, màu đỏ từ tai cậu đã lan đến mắt: "Đừng làm phiền tôi, tôi cảnh cáo cô đó!"
 
Dù sao thì Minh Khê cũng là heo đã chết không sợ nước nóng nữa, cô mặc cả: "Không thì đưa tôi một nửa mã thôi, tôi sẽ dùng cái khác đổi một nửa còn lại."
 
Phó Dương Hi: "..."
 
"Không được à?" Minh Khê nhíu mày: "Vậy một phần tư? Ơ nhưng tại sao cậu thân cao mét tám, đường đường là cậu ấm của tập đoàn nhà họ Phó mà lại hẹp hòi như thế chứ?"
 
Phó Dương Hi: "..."
 

Phó Dương Hi không hiểu sao bị Minh Khê đưa vào tròng, đưa mã Wechat cho cô quét.
 
Đúng là người đẹp ngu ngốc. Minh Khê có được Wechat rồi, cảm thấy rất hài lòng.
 
Sắc mặt Phó Dương Hi hơi xấu, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi quần, đưa cho Minh Khê: "Còn nữa, đây là thù lao chạy ba mươi vòng của cô."
 
Đúng là chạy ba mươi vòng rất mệt, không thể bảo ai chạy thay cô nên Phó Dương Hi cũng không thể để cô chạy không được.
 
Minh Khê nhận lấy tiền không hề do dự, nhận hay không nhận, nhận khoản tiền này của Phó Dương Hi còn có thể cọ chút may mắn đúng không?
 
Nhưng tất nhiên cô cũng không định dùng, dù dùng thì cũng dùng cho người này.
 
Minh Khê liếc mắt, Phó Dương Hi rất cao, chân lại dài, nằm sấp trên bàn ngủ khó mà ngủ ngon được, chắc nên dùng số tiền đó mua ít đồ cho cậu.
 
Nếu thế thì chẳng phải sẽ tính là "Tặng quà cho nhân vật có giá trị cao" rồi thu hoạch được điểm may mắn à?
 
Minh Khê lấy tiền xong, quét mã Wechat, dọn dẹp bàn định ngủ một giấc. Cô liếc qua chậu hoa, quả nhiên thu hoạch rất tốt, chiếc chồi không trọn vẹn lúc nãy đã dài rồi, bây giờ cô tích được bốn chồi rồi.
 
Minh Khê lập tức nở nụ cười kích động.
 
Trong mắt người khác thì chính là, sau khi cô cò kè mặc cả rồi cuối cùng được ngồi cạnh Phó Dương Hi nên hạnh phúc đến mức mắt sáng lên.
 
Đúng là một kẻ u mê. Các học sinh trong lớp đều cảm thán.
Phó Dương Hi lười biếng chống tay lên cằm, đắc ý nhướn mày. Đúng là hết cách, ai bảo cậu tính tình tốt lại còn đẹp trai, nhiều tiền.
 
Điện thoại trong túi quần rung một cái, Phó Dương Hi đeo tai nghe nhìn điện thoại.
 
Khương Tu Thu gửi tin nhắn đến: "Cuối cùng thì học sinh chuyển đến nhìn ra sao? Kha Thành Văn bảo cô ấy lúc nào cũng đeo khẩu trang, hình như mặt của cô ấy bị thương."
 
Phó Dương Hi lơ đãng đáp: "Thì có thể ra sao? Phải dùng khẩu trang che lại tất nhiên là do mặt không được đẹp lắm chứ sao. Nhưng tao là người quan tâm đến ngoại hình sao?"
 
"Mày bảo đưa tiền đuổi cô ấy đi. Đưa tiền chưa?"
 
"Đưa rồi." Phó Dương Hi nhắn lại: "Trong thẻ có một trăm ngàn."
 
Phó Dương Hi không nhịn được cảm thấy kỳ diệu, lại nhắn thêm một tin: "Cô ấy thích tao như thế, sự hài lòng trên mặt không che giấu nổi được nữa. Chậc, tao cảm thấy không phải vì tiền của tao đâu."
 
Phó Dương Hi gõ xong hàng chữ này thì quét mắt nhìn Minh Khê. Minh Khê cởi áo khoác đồng phục ra, mái tóc dài đen nhánh, cần cổ trắng nõn mảnh khảnh như thiên nga, cô mặc một cái áo len mỏng bình thường, không phải là một học sinh gây chú ý gì.
 
Trong lòng Phó Dương Hi vẫn còn mơ hồ nhưng vẫn tiếp tục vênh váo với thằng bạn: "Học sinh mới chuyển đến ăn mặc đơn giản lắm, chắc chắn không phải người ham giàu đâu."

 
Khương Tu Thu nhắn lại rất nhanh: "Có phải hay không thì từ từ mới biết. Từ nhỏ đến lớn tao chưa từng thấy ai theo đuổi mày vì chính con người mày cả."
 
Một mũi tên bắn thẳng vào tim.
 
Mặt Phó Dương Hi đen lại: "Cút đi, mày GATO với tao chứ gì."
 
Một buổi học trôi qua bình an, không có chuyện gì.
 
Khi Phó Dương Hi lên lớp thì toàn ngủ, Minh Khê có thể to gan ngửi cậu.
 
Cả người cậu như không có xương, sắc mặt thì trắng giống bị bệnh, phía đuôi mắt phải có một nốt ruồi, khi cậu ngủ nốt ruồi đó bị đè đến mức đỏ lên. Mỗi lần cậu tỉnh ngủ sẽ mơ hồ đứng dậy lấy vitamin trong túi ra uống vài viên rồi gục xuống bàn tiếp. Mái tóc ngắn màu đỏ lúc ngủ cũng xẹp xuống bớt.
 
Minh Khê hơi tò mò cậu uống vitamin gì, sao uống nhiều thuốc bổ thế nhưng nhìn cơ thể cậu cũng không tốt mấy. Có điều nghĩ đến chuyện người có tiền uống thuốc bổ đắt tiền, có hỏi thì chắc cô cũng chẳng biết.
 
Hơn nữa Phó Dương Hi có vẻ rất ghét ồn ào, lúc nào cũng đeo tai nghe trên tai. Minh Khê không dám đi hỏi.
 
Các đàn em trong lớp đã tập thành thói quen, bọn họ đi trong lớp đều cố gắng nhẹ chân nhẹ tay.
 
Khi Phó Dương Hi ngáp một cái tỉnh ngủ thì chiếc xe có rèm che nhà cậu đã tới đón, cũng tới giờ tan học.
 
Phó Dương Hi vô thức nhìn chỗ ngồi bên cạnh. Thấy chỗ ngồi trống không, học sinh mới chuyển đến đã đi lúc nào không hay, cũng không nói với cậu một tiếng, cậu nhíu mày.
 
Có thể theo đuổi nghiêm túc chút được không?
 
Lúc này, điện thoại Phó Dương Hi bỗng rung một tiếng.
 
Cậu lười biếng móc ra xem.
 
"..."
 
Một đám tin nhắn thông báo trừ tiền trong thẻ tràn về như lũ.
 
Lúc chiều cậu còn nói với Khương Tu Thu học sinh mới chuyển đến sẽ không ham tiền của cậu, nhưng bây giờ cô đã tiêu một lúc hết năm mươi ngàn rồi.
 
"..." Sắc mặt Phó Dương Hi xấu xí, có một loại cảm giác bị phản bội.
 
Còn bảo không ham tiền của cậu, rõ ràng chính là ham tiền của cậu!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận