Cho em xin chút vía của anh

Sáng hôm sau, Minh Khê vẫn chưa biết hình tượng của mình trong lòng cậu ấm nhà họ Phó đã tụt dốc không phanh, chẳng khác gì tội phạm lừa đảo.
 
Cô rửa mặt xong, vừa chải tóc, vừa tiện tay lấy điện thoại ra, gửi cho Phó Dương Hi một dấu chấm.
 
Cậu ấm trước sau như một không hề đáp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xem ra cậu đúng là đã ẩn nick cô rồi.
 
Đúng ý cô rồi. Minh Khê có thể yên tâm rằng sau này mình có thể tùy tiện nhắn gì cũng được.
 
Vì thế Minh Khê mạnh dạn gửi thêm hai dấu chấm nữa.
 
Vậy là hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ gửi ba tin nhắn.
 
Minh Khê nhìn chậu cây của mình, ba tin nhắn hôm nay thu hoạch được chút điểm may mắn không nhiều bằng hôm qua, mầm cây thứ năm chỉ nhỉnh thêm một chút. Nhưng chân muỗi gầy cũng là thịt, Minh Khê đã rất thỏa mãn rồi.
 
Cô nhìn mình trong gương, vết bên mặt trái chỉ còn một dấu mờ nhạt
 
Phó Dương Hi cả đêm ngủ không ngon nên sáng ra mặt mũi khá âm u. Cậu ngồi trước cửa sổ uống cà phê, người làm không ai dám dây vào đụng chạm. Điện thoại bỗng rung lên, cậu bực bội mở ra xem, thấy ngay tin nhắn từ cái cô kia.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“.”
 
“.”
 
“.”
 
Ba dấu chấm.
 
Phó Dương Hi hoài nghi sâu sắc không biết có phải mình dùng 2G lướt mạng không, nếu không tại sao cậu lại hoàn toàn chẳng hiểu học sinh chuyển lớp nhắn cái gì, đây là mã Morse à?
 
Cậu cố hết sức không vào mắt, nhưng vẫn không kiềm chế được mở Baidu lên, bắt đầu tìm kiếm: "Ba dấu chấm có nghĩa là gì?"
 
Ngay lập tức tra ra đống kết quả.
 
Trong đó có một câu trả lời rằng: Thật ra trong tiểu thuyết tình yêu lãng mạn có chứa đựng một bí mật. Ba dấu chấm đại diện cho tôi nhớ bạn, tôi yêu bạn, không cần đáp lại tình cảm này. Đây là bí mật của riêng tôi, người kia vĩnh viễn không bao giờ biết bí mật này.”
 
?
 
Học sinh chuyển lớp có ý này à?
 

Phó Dương Hi vô cùng nghi ngờ.
 
Đúng là thủ đoạn chồng chất.
 
Nhưng mặc kệ cô có ý gì, cậu không định chơi tiếp với cô nữa. Tạm biệt.
 
Minh Khê mang theo những thứ đồ vừa mới mua hôm qua, mới đi vào lớp quốc tế đã phát hiện bàn học và cả đống sách giáo khoa trên bàn mình đã bị dọn hết xuống hàng cuối lớp.
 
“……”
 
Cả lớp cộng thêm cô vừa mới chuyển đến vừa vặn 42 người, sáu hàng ngang, bảy hàng dọc.
 
Kết quả là chỗ ngồi của cô đột ngột bị kê xuống tít chỗ đặt máy lọc nước, dở dở ương ương đặt chình ình thành hàng bảy. Toàn bộ chỗ ngồi trong lớp bị thay đổi vô cùng xấu xí.
 
Minh Khê chẳng thể tính ra khả năng Phó Dương Hi là người nhỏ mọn như vậy. Hôm qua, cô còn cho rằng Phó Dương Hi nói lấy bánh kem đổi một buổi chiều chỉ là nói chơi thôi. Vậy mà ngay hôm sau đã ngang ngược đuổi mình đi, không ngờ cậu ta lại là kẻ hẹp hòi thế đấy.
 
Minh Khê đứng sững tại chỗ, cả người đờ ra.
 
Kha Thành Văn vừa ngáp đi tới: “Anh Hi đi muộn về sớm, bây giờ chưa tới đâu. Đại ca đoán hôm nay cậu chắc chắn sẽ không chủ động xin thầy chủ nhiệm đổi chỗ nên chúng tôi dọn chỗ cho cậu rồi. Còn nữa, hôm nay cậu trực nhật..."
 
Chưa dứt lời, Kha Thành Văn đã tia thấy trên tay Minh Khê xách theo chiếc túi đựng đầy đồ ngọt bánh trái khác hẳn mấy loại của hôm qua, ánh mắt cậu ta bèn sáng rực lên.
 
“Dù sao cậu cũng không theo đuổi được anh Hi đâu, không thì cậu đưa túi đồ này cho tôi ăn, tôi thầu trực nhật giúp cậu một học kỳ luôn!"
 
Minh Khê đã ăn sáng rồi, chỗ đồ này vốn định mang cho Phó Dương Hi, nhưng chỗ ngồi của mình đã bị dẹp đến cạnh thùng rác, cô chợt không muốn cho đi nữa...
 
"Vậy cho cậu, việc xóa bảng cậu lo nhé."
 
Hai tay Kha Thành Văn nhận túi quà bánh, độ thiện cảm đối với Minh Khê tăng lên trong nháy mắt, hơn nữa còn cảm thấy thân thiết hẳn ra.
 
“Học sinh chuyển lớp ơi. Ngày mai cậu mang thêm cho tôi một phần nữa đi, tôi sẽ đưa địa chỉ nhà anh Hi cho cậu."
 
Minh Khê hỏi hệ thống: “Biết được địa chỉ nhà Phó Dương Hi thì mầm cây có phát triển không?"
 
Hệ thống: “Không, trừ phi cô đến nhà cậu ta chơi.”
 
Ngẫm lại thì cô chẳng có cửa bước qua cổng nhà họ Phó, Minh Khê cũng chẳng muốn biết địa chỉ nhà Phó Dương Hi, xua tay rồi ngồi xuống, đáp: "Không cần đâu."
 
Kha Thành Văn sửng sốt, chuyện gì vậy? Thế mà đã mất hết ý chí theo đuổi rồi hả?
 
Minh Khê mở sách ra, vừa xem nội dung bài học hôm nay, vừa tự vấn bản thân mình nên ở lì chỗ này hay là dọn đồ trở về.

 
Đã xác định rõ mỗi ngày chỉ có mỗi lần đầu tiên tiếp xúc thì chồi non mới sinh trưởng, có cố bám kè kè bên Phó Dương Hi cũng vô dụng, hay có thể nói là chẳng cần ngồi cùng bàn với cậu ta mãi? Chỉ cần hàng ngày nghĩ cách tiến lại quanh cậu ta hấp thụ vận may là được.
 
Sau này có bị tái phát tình trạng xây xẩm chóng mặt cũng không sợ, dù sao đã học cùng lớp rồi, chỉ cần chạy đến bên cạnh Phó Dương Hi kịp thời là được.
 
... Hơn nữa ngồi cùng bàn với Phó Dương Hi, hình như hơi phiền, cái vị để tóc HKT này tích cách khá hâm dở, sau này không biết còn bị cậu hành thế nào nữa.
 
... Còn Khương Tu Thu sở hữu 2% vì bị cảm lạnh nên chưa đi học, nghĩ cách ngồi cùng bàn với cậu ta chắc cũng không dễ dàng đâu.
 
Trong lúc Minh Khê đang mải nghĩ ngợi thì Phó Dương Hi với khuôn mặt tuấn tú đang quạu quọ đeo tai nghe trên cổ, tay đút túi lững thững tiến vào phòng học từ cửa sau.
 
Cậu ngủ không ngon giấc, toàn thân uể oải, quả đầu đỏ vẫn chưa sấy qua, không giống con nhím như mọi khi mà trái lại trông khá “lành”, nước da trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo.
 
Trước đây, việc đầu tiên khi cậu bước vào trong lớp chính là gục mặt xuống bàn ngủ bù. Hôm nay không biết vì gì, việc đầu tiên cậu làm lại là đưa mắt theo bản năng rồi dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh.
 
Trống không.
 
Phó Dương Hi chợt nhớ bản thân đã cho người dọn chỗ học sinh chuyển lớp đi rồi.
 
Ánh nhìn của cậu lập tức giả vờ như vô tình nhìn xuống vị trí ở cuối lớp.
 
Lúc này, học sinh chuyển lớp không gây ồn ào cũng chẳng làm loạn, ngồi ngay ngắn ở đó. Cô lặng lẽ đọc sách, đầu cũng chẳng ngẩng lên, dáng hình mảnh mai khoác đồng phục chìm trong vầng hào quang ban mai.
 
Phó Dương Hi rất ít khi hướng mắt về phía đám con gái, trước đây, trong mắt cậu, con trai hay con gái đều là sinh vật vô giới tính. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra thân hình con gái hóa ra gầy hơn con trai rất nhiều.
 
Là vì nghèo quá nên không được ăn đồ bổ dưỡng à?
 
Nếu thế thì có khi tiếp cận mình là vì quá cần tiền. Lý do này không hẳn là không thể tha thứ.
 
Thôi, chuyện này không liên quan đến cậu.
 
Phó Dương Hi thu hồi tầm mắt, mặt mũi âm u như cơn giông, quay trở lại chỗ mình.
 
Lúc cậu đi qua thì phát hiện Kha Thành Văn đang cúi đầu, núp dưới bàn ăn vụng thứ gì đó.
 
“Chưa ăn sáng à?” Phó Dương Hi lướt qua, Kha Thành Văn run bắn người, đầu càng cúi gằm xuống. Trong lòng Phó Dương Hi dấy lên một dự cảm xấu, tóm lấy gáy, xách cái đầu cắm cúi như con tôm của cậu ta.
 
Lập tức, Phó Dương Hi thấy miệng Kha Thành Văn nhồi đầy đồ ngọt, chiếc túi đựng chưa kịp thủ tiêu trên tay cậu ta giống y như đúc với chiếc túi hôm qua cái cô chuyển lớp đưa cho cậu.
 

Cậu: "...”
 
Sắc mặt Phó Dương Hi tức thì tối thui. Cậu cảm thấy mình bị phản bội rồi, cái cô hám tiền chẳng phải đòi theo đuổi mình sao? Dù là vì tiền cũng không được đổi mục tiêu chứ. Sao? Sao mà? Sao có thể tùy tiện như thế nhỉ? Mới sáng ra còn gửi cái tin nhắn bí mật gì đó cho mình mà đến lớp lại đưa quà bánh cho người khác?
 
Đồ lăng nhăng!
 
“Mày cho cô ta tiền à?”
 
Kha Thành Văn nhìn đôi mắt thâm quầng như gấu trúc của đại ca, vội vàng co đầu rụt cổ: “Không đưa.”
 
“Mày nói chuyện với cô ta hả?”
 
Kha Thành Văn thành thật trả lời: “Ừ.”
 
“Nói cái gì?”
 
Kha Thành Văn nói: “Em hỏi cô ấy có cần địa chỉ nhà anh không, cô ấy bảo không cần."
 
“...”
 
Phó Dương Hi tức muốn chết, tự dưng cậu cảm thấy đầu mình mọc thêm một cái sừng. Cậu xoay người đạp ghế rồi ngồi bịch xuống, lửa giận bừng bừng mà không kiếm ra chỗ trút giận. Mất một lúc để trấn tĩnh, cậu kéo cổ áo, đeo tai nghe lên, lục từ ngăn bàn ra mấy cái chai lọ.
 
Đúng lúc này, hình như chân phải của cậu như đá phải thứ gì đó.
 
Phó Dương Hi bực bội, cúi đầu xuống thì thấy ngay một chiếc hộp.
 
Cái gì đây? Phó Dương Hi sầm mặt đá chiếc hộp từ dưới gầm bàn ra góc tường, quay xuống hỏi Kha Thành Văn: "Đồ của mày à?"
 
“Không phải em.” Kha Thành Văn vội vàng nói: “Em thấy học sinh chuyển lớp mang đến để đấy từ sáng sớm."
 
Thấy sắc mặt Phó Dương Hi càng khó coi hơn, Kha Thành Văn nhanh nhảu lấy công chuộc tội, cúi xuống kéo lại, chổng mông mở hộp ra: “Anh Hi, có khi đây là quà cho anh đấy?”
 
"Tao thèm vào, đồ nhà quê đó có thể tặng thứ hay ho gì chứ, một thùng khoai tây chắc?" Phó Dương Hi lạnh lùng đáp, nhưng mắt vẫn liếc qua ngó nghiêng.
 
Cậu sững người.
 
Nhiều quà quá.
 
Một cái ghế gập tiện lợi, có ngủ lâu trên bàn cũng không bị đau lưng. Còn có một cái gối cổ hình Pikachu, ở giữa để trống một khoảng, thiết kế thuận tiện cho việc nằm ngủ trên bàn. Rồi lại còn cái lọ tinh dầu hoa oải hương gì đó. Thấy cả mấy chai thuốc nhỏ mắt trong góc hộp.
 
Thảo nào, cái ghế này cũng phải mấy chục ngàn tệ.
 
Cô ấy chi tiền vì mua đồ cho mình!
 
Sắc mặt u ám trên mặt Phó Dương Hi từ từ dịu hẳn ra.
 
Kha Thành Văn và mấy đứa đàn em khác thò đầu vào hóng, tấm tắc khen: “Đám con gái đúng là chu đáo ghê. Anh Hi ngủ trong lớp ba năm trời cũng chưa nghĩ đến chuyện phải mua mấy thứ này đấy."
 

“Toàn mấy thứ nhảm nhí không đâu.”
 
Phó Dương Hi gồng hết sức để khóe miệng đang sắp giương lên, nhưng hai tai cậu vẫn dần dần chuyển đỏ.
 
Kha Thành Văn lấy ghế gập tiện lợi ra, thay cho chiếc ghế cứng còng ở trước chỗ Phó Dương Hi, định đặt mông xuống: "Anh Hi, để em thử giúp anh."
 
Phó Dương Hi xách cổ cậu ta kéo dậy: “Chém mông mày bây giờ!”
 
Mông Kha Thành Văn lập tức lạnh toát, sấp ngửa chạy đi.
 
Phó Dương Hi ngồi thử, tuy vẫn chưa thấy khác gì chiếc ghế kia rắn đinh kia, nhưng cậu nghĩ, nếu đã do học sinh chuyển lớp chọn, chắc chắn không tồi. Sau đó, cậu lấy chiếc gối ôm cổ Pikachu cùng những món đồ khác ra.
 
Cả quá trình, Phó Dương Hi cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh tanh như lãnh đạo đi thị sát, nhưng đáy lòng cậu lại mềm mại như ăn trứng lòng đào.
 
Quả thật trước đây không có ai để tâm đến cậu như vậy.
 
Phó Dương Hi đã hoàn toàn tha thứ cho hành vi đưa bánh trái lăng nhăng cho Kha Thành Văn của học sinh chuyển lớp.
 
Hơn nữa, bây giờ cậu cảm thấy, để cô làm bạn cùng bàn với mình cũng chẳng có gì là không được cả.
 
Nghĩ vậy, Phó Dương Hi liền liếc mắt nhìn Minh Khê.
 
Nhưng Minh Khê chẳng nhìn lại cậu. Sau khi Minh Khê xác định cậu đã mở quà ra thì chỉ chú ý đến chậu cây của mình. Quả nhiên đúng như cô đoán, lần đầu tiên tặng quà cho Phó Dương Hi, mầm cây cũng lớn như bay, trong mấy giây ngắn ngủi đã thành bảy cây.
 
Minh Khê vui vẻ hỏi hệ thống: “Chậu cây này có thể chứa được nhiều nhất bao nhiêu mầm cây?"
 
“999 cây.” Hệ thống nói, thấy cô suy sụp trong nháy mắt, lại nhanh chóng nói: “Nhưng cơ bản đến lúc được 500 cây, vận xui của cô sẽ được xóa bỏ. Còn nữa, vận may của cô có thể vượt qua cả Triệu Viện nữa."
 
Minh Khê lúc này mới lấy lại được chút tinh thần chiến đấu.
 
Phó Dương Hi đợi học sinh chuyển lớp nhìn mình, hoặc lì lợm xin xỏ cậu cho mình về chỗ cũ rồi cậu sẽ xuống nước đồng ý.
 
Kết quả học xong một tiết rồi nhưng cô vẫn chẳng hề nhìn cậu.
 
Phó Dương Hi: "...”
 
Phó Dương Hi cho trí tưởng tượng bay xa cả tiết học. Học sinh chuyển lớp sáng nay hào hứng đem quà đến tặng cậu, cuối cùng lại thấy cậu dời hết bàn ghế, sách vở của mình xuống tít một góc, tâm trạng hẳn là khó chịu như bị tạt nước lạnh.
 
Toang rồi. Phó Dương Hi nghĩ thầm.
 
Có phải cậu làm người ta tổn thương rồi không.
 
Chính hôm nay, toàn thể lớp quốc tế này cùng kinh ngạc thấy cậu ấm của Phó thị học chung được ba năm nay, lần đầu tiên không ngủ gục vào tiết một, mà chỉ chăm chú ngó nghiêng con gái nhà người ta trọn một tiết học. 
 
Kì tích lớn nhất của trường trung học A, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận