Cho em xin chút vía của anh

Trong lúc kê lại bàn ghế của Minh Khê về chỗ cũ, đám con trai động tay động chân khiến sách vở của cô bừa bộn hết cả.
 
Giữa giờ nghỉ trưa, lúc Minh Khê đang sắp xếp đồ đạc, bất chợt tìm thấy hai quyển vở màu xanh nước biển trông rất đơn thuần và sạch sẽ, trông từa tựa một cuốn vở “tránh xa hồng trần”, khác hoàn toàn với phong cách dùng vở ghi rực rỡ sắc màu của cô.
 
Lật trang vở ra, nét chữ bên trong vô cùng đẹp đẽ, lời giải còn dễ hiểu hơn cả đáp án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không phải nét chữ của cô.
 
Ngẩn người một lúc, Minh Khê mới nhận ra đây là của Thẩm Lệ Nghiêu.
 
Trước đây, vì cô thích cậu ta nên mỗi thứ Ba hàng tuần đều mặt dày đến mượn vở rồi lại trả về để lấy cớ sang lớp Thẩm Lệ Nghiêu gặp cậu ta. Có lẽ là vì thứ Ba tuần trước cô đi mượn vở của cậu ta, nên giờ vẫn còn ở đây.
 
Kiếp này Minh Khê không muốn liên quan đến Thẩm Lệ Nghiêu nữa, cũng không muốn tự mình mang đi trả.
 
Cô gửi tin nhắn cho Hạ Dạng, nhờ cô ấy giúp mình một phen.
 
Sau đó, Minh Khê cúi người xuống, nắn nót viết vài chữ trên giấy: "Chuyện của Ngạc Tiểu Hạ, cảm ơn."
 
Cô định kẹp nó vào trang trong quyển vở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ngón tay lại ngưng động tác, nghĩ kỹ thì mình đang làm một chuyện thừa thãi thì phải.
 
Có lẽ Thẩm Lệ Nghiêu chỉ tiện thể giúp cô thôi, mà cô đáp lại trịnh trọng kiểu này, có khi cậu ta lại hiểu lầm rằng mình đang mặt dày đeo đuổi.
 
Hơn nữa, trước đây cô từng gửi cho Thẩm Lệ Nghiêu và bạn bè của cậu ta rất nhiều đồ ăn ngon rồi, lần này cậu ta giúp mình, coi như hết nợ.
 

Nghĩ vậy, Minh Khê vo tròn tờ giấy, ném thẳng vào thùng rác.
 
*
 
Phó Dương Hi nhìn chằm chằm Minh Khê cả một buổi sáng, cũng không thấy cô chủ động mở lời đề nghị được dọn đồ về chỗ cũ, cậu không khỏi buồn bực, và cả chút ấm ức. Giờ nghỉ trưa, nhìn góc lớp không thấy người đâu, Phó Dương Hi bỏ tai nghe xuống, gọi đàn em hỏi: "Học sinh chuyển lớp đâu rồi?"
 
Đàn em đáp: "Hình như cô ấy sang lớp phổ thông tìm bạn rồi."
 
Phó Dương Hi dừng một chút, cho người gọi Kha Thành Văn đang chơi bóng rổ ở sân thể dục về lớp.
 
Cậu dựa người vào tường, lật sách, mái tóc đỏ lại dựng ngược lên, ra vẻ bình thản đặt bút, nói với Kha Thành Văn bằng giọng biếng nhác: "Mày có cách nào tìm hiểu hết chuyện ngày xưa có liên quan đến học sinh chuyển lớp như bạn bè hay sở thích nào đó, nói chung là chuyện từ lớn đến bé điều tra hết được hay không?"
 
Kha Thành Văn ôm quả bóng rổ, cả người đầm đìa mồ hôi, chấn động toàn thân.
 
Đây là anh Hi cậu ta quen suốt ba năm nay sao, lần đầu tiên thấy anh Hi hỏi thăm người khác. Hơn nữa, người anh ấy hỏi còn là con gái?!
 
“Anh Hi, không phải anh...” Kha Thành Văn không nhịn được, lại gần thì thầm: “... Thật sự có hứng thú với cô ta chứ?"
 
“Cút.” Phó Dương Hi cực kì ghét bỏ mùi mồ hôi trên người cậu ta, nắm cổ áo cậu ta quăng qua một bên, nhíu chặt đầu lông mày: "Hứng thú cái con khỉ. Trước đây lớp quốc tế luôn duy trì bốn mươi mốt người, giờ tự dưng thêm một nữa, đương nhiên là tao phải biết lai lịch người ta thế nào chứ? Ai biết được cô ta có phải do bên kia sai đến theo dõi tao, sơ sẩy một chút sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, tranh giành tài sản với tao ấy chứ."
 
Kha Thành Văn suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Để em đi điều tra ạ."
 
Nói xong, Kha Thành Văn liếc trộm Phó Dương Hi một cái, không biết có nên báo tin này cho đại ca không.
 
Cậu vừa chơi bóng rổ với đám bên lớp chất lượng cao, nghe nói hồi trước học sinh chuyển lớp theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu hăng hái đến mức lệch trời chuyển đất, tất nhiên tin này chưa được xác minh nên Kha Thành Văn cũng không chắc chắn lắm.
 
Nhưng nếu những tin đồn đó là thật thì học sinh chuyển lớp kia đang theo đuổi anh Hi thật lòng, hay chỉ là bày trò tán tỉnh để Thẩm Lệ Nghiêu lớp bên cạnh ghen tuông? 

 
Là cậu ấm nhà họ Phó, thân phận của Phó Dương Hi có thể đè đầu người khác trong chớp mắt. Cả ngày cậu chỉ làm biếng ngủ gục trong lớp, chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện buôn dưa lê kiểu này. Hai năm liên tiếp tham gia thi đấu đoạt tám tấm huy chương vàng, danh xưng “Nghiêu thần” le ve bên tai mãi nên cậu chẳng nhớ được gì khác, nên cũng không biết “sự tích” giữa học sinh chuyển lớp và Thẩm Lệ Nghiêu.
 
Phó Dương Hi gật đầu, lại cúi xuống đọc sách, vờ như không màng thế sự: "Cứ thế đi, ra chỗ khác chơi, tiện thể hỏi thăm xem, đừng để cho học sinh chuyển lớp và người khác phát hiện ra đấy."
 
Kha Thành Văn không nhịn được nhắc nhở: “Đại ca, anh cầm sách ngược rồi.”
 
Phó Dương Hi giơ sách lên: “Cút.”
 
*
 
Giờ nghỉ trưa, Thẩm Lệ Nghiêu vẫn ngồi im tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp tục nối mạch điện của mình. Thẩm Lệ Nghiêu có phòng thực hành chuyên dụng ở trường, nhưng nếu có một vài linh kiện nhỏ chưa hoàn thiện xong thì cậu ta thường ngồi sửa luôn ở phòng học.
 
Cậu ta khá ưa sạch sẽ, ngăn nắp nên linh kiện đặt đâu ra đấy. Vì người khác sợ vật dụng đắt tiền của cậu ta nên bình thường không ai dám lại gần chỗ ngồi của cậu ta.
 
Diệp Bách vừa chơi bóng rổ về, cách một hành lang gọi cậu ta đi ăn cơm.
 
“Cậu đi trước đi.” Nói xong, Thẩm Lệ Nghiêu liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
 
Đã 12 giờ rưỡi rồi.
 
Cậu ta khẽ cau mày.
 
“Nghiêu Thần, có cần mình mang về cho cậu không? Diệp Bách hỏi.
 
“Không cần, cậu đi đi.”

 
“Ừ.” Diệp Bách gãi đầu, ôm bóng rổ ra khỏi lớp. Hôm nay cậu ấy chơi bóng rổ với mấy người bên lớp quốc tế, không nhịn được hóng hớt xem tình hình của Triệu Minh Khê sau khi chuyển sang lớp bên đấy.
 
Cứ ngỡ Triệu Minh Khê sang lớp quốc tế toàn gặp hội đại gia HKT, ngu lâu dốt bền, ít nhiều sẽ bị kỳ thị. Nhưng chẳng ngờ Triệu Minh Khê đi trước một bước, vừa chuyển sang liền tặng quà cho đại ca lớp bên kia. Kết quả làm cho cả lớp quốc tế đều vô cùng có thiện cảm với Triệu Minh Khê.
 
Tin tức hôm nay cậu ấy nghe được, không biết có nên nói cho Thẩm Lệ Nghiêu biết không.
 
Mới ôm bóng rổ ra đến cửa lớp thì thấy Hạ Dạng cầm vở ghi đi đến.
 
Bởi Triệu Minh Khê nên hai người có quen biết sơ sơ, Diệp Bách cũng mở miệng cười chào hỏi xã giao. Nhưng Hạ Dạng không thích Diệp Bách lắm nên trừng mắt nhìn cậu ấy rồi quay ngoắt sang chỗ khác.
 
Hạ Dạng đi vào đưa vở cho Thẩm Lệ Nghiêu rồi xoay người đi thẳng.
 
Thẩm Lệ Nghiêu dừng tay lại, hơi thay đổi biểu cảm trên mặt: “Sao lại là cậu mang đến?”
 
Hạ Dạng không thèm quay đầu lại, nói: “Minh Khê xem xong vở ghi của cậu, rồi cho tôi mượn, tôi tiện thì sang trả, làm sao?”
 
Lông mày của Thẩm Lệ Nghiêu lập tức nhíu lại.
 
Hạ Dạng quay đầu lại, nhìn Thẩm Lệ Nghiêu có chút kỳ lạ.
 
Trước kia, bảo Thẩm Lệ Nghiêu bổ túc cho Minh Khê, cậu ta còn mặt nặng mày nhẹ không muốn đi, như ai động vào mộ tổ tiên nhà cậu ta vậy. Hạ Dạng chẳng bao giờ thích kiểu người như cậu ta, lúc nào cũng tự cao tự đại, kiêu căng đến mức người khác không thể chạm vào cậu ta vậy. Lúc đó Minh Khê nghĩ cách bảo Triệu Trạm Hoài nói tốt cho cô với cậu ta, để Thẩm Lệ Nghiêu nhận lời mỗi thứ Ba hàng tuần cho Minh Khê mượn vở ghi.
 
Hiện tại, không thấy Minh Khê mặt dày đến nữa, Thẩm Lệ Nghiêu không phải mừng còn không kịp hay sao, sao tự dưng trưng cái mặt lạnh như băng làm như ai nợ cậu ta không bằng?
 
Nhưng Hạ Dạng chẳng nghĩ gì nhiều, hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi ngay.
 
Diệp Bách đứng ở hành lang, trong lòng kinh ngạc ngàn lần.
 
Trước kia, Triệu Minh Khê quả thật coi đồ của Thẩm Lệ Nghiêu như báu vật vô giá, đừng nói là cho người khác mượn, ngay cả người khác chạm vào cũng không được!
 

Hơn nữa, lùi vạn bước, dù sao Hạ Dạng là bạn tốt của cô, cô vẫn sẽ cho Hạ Dạng mượn đồ. Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội danh chính ngôn thuận mỗi thứ Ba hàng tuần sang lớp chất lượng cao tìm Thẩm Lệ Nghiêu.
 
Bây giờ thì sao?
 
Bình thường con gái ghen tuông đều đáng sợ như vậy sao?
 
Vả lại, chuyện của Ngạc Tiểu Hạ, tối hôm qua không phải Thẩm Lệ Nghiêu đã đến nhà họ Triệu nói giúp cho Triệu Minh Khê rồi sao?
 
Diệp Bách nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Lệ Nghiêu, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Hôm nay Nghiêu thần cố ý chờ Triệu Minh Khê đến, cho nên mới không đi ăn sao?
 
Cậu ấy cảm thấy suy nghĩ này quá điên rồ, vội vàng ném nó ra khỏi đầu.
 
Diệp Bách để bóng rổ xuống, đi rồi lại về: “Người ta trả lại vở rồi à?”
 
Thẩm Lệ Nghiêu không để ý đến cậu ấy, tùy tiện nhét vở ghi vào ngăn bàn, nét mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
 
Diệp Bách không nhịn được, nhắc tới chuyện vừa rồi mình nghe được ở sân bóng rổ.
 
“Nghe nói hôm nay Triệu Minh Khê mua rất nhiều đồ cho Phó Dương Hi ở lớp quốc tế, nào là ghế gấp tiện lợi, gối cổ Pikachu gì đó, chăm sóc từng li từng tí… Nghiêu thần, có phải cô ấy cố ý không? Biết thể nào trong hôm nay tin này chả truyền đến lớp chúng ta.”
 
“Là muốn cậu chủ động đi tìm cô ấy sao?"
 
Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng nói: “Sao mình lại phải chủ động tìm cô ấy? Mình đâu có thích cô ấy.”
 
“Đúng. Cô ấy không tới làm phiền cậu, mình sẽ cầu thần khấn phật!” Diệp Bách nói: “Tuy bánh kem và cơm hộp cô ấy làm rất ngon nhưng làm chậm cmn trễ tiền đồ của cậu quá rồi, mình không còn hy vọng gì với cô ấy nữa đâu."
 
Không biết là ảo giác của mình hay không, cậu ấy vừa nói xong liền thấy sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu hơi tối đi.
 
Thẩm Lệ Nghiêu không nói lời nào, thu dọn đồ trên bàn rồi xoay người ra khỏi lớp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận