Cho em xin chút vía của anh

Giờ nghỉ trưa, Minh Khê chạy ra ngoài cổng trường một chuyến. Nội dung học của lớp quốc tế khác xa với lớp phổ thông, tổ hợp dạy chương trình song ngữ rất nhiều. Cô phải ra ngoài hiệu sách mua sách tham khảo về đọc thêm.
 
Vừa trả tiền xong, cô xoay người lại, đập vào mắt là Triệu Vũ Ninh đang ôm vai bá cổ mấy thằng thanh niên đầu xanh đầu đỏ xỏ khuyên tai đi vào quán net phía bên kia đường, vừa nhìn là biết chẳng phải loại học sinh ngoan ngoãn gì.
 
Giờ này mà còn vào quán net, định trốn học à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một tên trong đám Triệu Vũ Ninh quay lại thì nhìn thấy Minh Khê.
 
“Cái cô đeo khẩu trang kia hình như là chị mày phải không?" Tên tóc vàng đứng bên cạnh Triệu Vũ Ninh cau có: “Không lẽ lại định lôi mày về? Cái đm, sao người nhà mày lắm chuyện vãi đạn."
 
Trước đây, Triệu Minh Khê đã bắt gặp mấy người họ trốn học nhiều lần, mỗi lần cô đều kéo Triệu Vũ Ninh về trường. 
 
Hội tóc vàng quen mặt cô hết rồi.
 
“Hay mày đi luôn cho rồi, đừng để chị mày lườm bọn tao nữa..."
 
Tóc vàng còn chưa dứt lời thì thấy Triệu Minh Khê ở bên kia đường đã thu mắt lại, cất bước đi tiếp, tay xách theo túi sách tham khảo, cứ thế đi sang đường bên kia né tránh bọn họ.
 
Đợi đã, cứ để vậy mà đi hả?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả tên tóc vàng lẫn đám học sinh bên cạnh Triệu Vũ Ninh thấy vô cùng lạ lùng: "Vi diệu vl! Hôm nay chị mày đổi gió hay gì? Rõ ràng thấy cả lũ bọn mình rồi mà lại coi như đéo thấy đứa nào hết?"
 
“Đi, đi, đi, nhân lúc hôm nay tâm trạng chị mày tốt, tha cho chúng ta rồi, nhanh vào làm vài trận cái nhỉ!" 
 
Triệu Vũ Ninh ngoái lại nhìn bóng hình Triệu Minh Khê khuất dần, cả người cứng đờ tại chỗ, đầu óc quay cuồng. 
 
Triệu Minh Khê thấy cậu ta đi chơi cùng đám lưu manh này mà thản nhiên coi như không thấy gì rồi bỏ đi? 
 
Đi thật?!
 
Cậu ta không dám tin chuyện này hơn là việc chính mình bị cho vào danh sách đen.
 
Hồi trước chị lên lớp cậu ta nhiều như thế nào? Là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Hễ nhìn thấy cậu ta đi chơi cùng đám người này thì chị sẽ nổi giận đùng đùng, ngay lập tức lôi cậu ta về trường đi học.
 
Nhưng sao hôm nay lại thành ra thế này?
 
Dù có xảy ra mâu thuẫn với gia đình cũng không đến mức phải lạnh nhạt đối xử với cậu ta như người hoàn toàn xa lạ vậy chứ? 
 
Lúc trước Triệu Vũ Ninh vô cùng chán ghét việc Minh Khê lúc nào cũng quản lý mình, còn coi chuyện cô sắm vai người làm chị là một việc khôi hài.
 
Nhưng bây giờ khi chị bỏ mặc mình thì không hiểu sao cậu ta lại thấy vô cùng bực bội.
 
Giống như đột nhiên sắp mất đi thứ gì đó vậy.
 
“Chúng mày vào trước đi, tao còn có việc." 
 
“Mày thì còn có chuyện gì nữa à? Đm, nổi hứng bùng kèo với chúng tao chứ gì?”
Tóc vàng tỏ vẻ khó chịu. 
 
Triệu Vũ Ninh thấy bóng hình Minh Khê dần dần biến mất, hất cánh tay tên tóc vàng đang khoác lên vai mình, không thèm quan tâm sắc mặt sầm sì của cậu chàng, vội vàng đuổi theo cô.
 
Minh Khê thật sự bỏ đi rất nhanh.
 
Triệu Vũ Ninh chạy đuổi theo đến mức thở hồng hộc, gần đến khu lớp 12 mới chặn được cô lại. 
 
“Triệu Minh Khê!” Triệu Vũ Ninh đứng chặn trước mặt cô, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển chẳng ra hơi: "Chị, rốt cuộc đến khi nào chị mới nguôi giận? Anh cả nhắn tin cho chị, anh ấy cũng đã xin lỗi chị rồi, như vậy vẫn chưa đủ sao? Em biết chuyện lần này là cả nhà đổ oan cho chị. Nhưng chị không thể cứ ở trong ký túc xá của trường mãi như vậy được. Rồi đến nghỉ lễ nghỉ Tết, chị còn có chỗ nào để ở chắc?" 
 

Minh Khê biết mình chẳng còn chỗ nào để đi cả.
 
Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng sẽ không về nhà nữa.
 
“Em chặn chị lại chỉ để nói mỗi chuyện này thôi sao? Chị có chỗ để về, cảm ơn, không cần gia đình em phải bận tâm. Chị phải lên lớp." 
 
Minh Khê cứ thế quay lưng đi tiếp. Triệu Vũ Ninh suýt chút nữa tức muốn hộc máu.
 
Dù sao chuyện lần này cũng là do gia đình họ đổ oan cho Minh Khê, Minh Khê vẫn chưa hết giận cũng là lẽ thường tình. 
 
Vì vậy, cậu ta cố gắng khống chế tính tình nóng vội của bản thân, đuổi theo cô đến dưới cầu thang, xuống nước khuyên: "Chị, em xin chị, đừng giận cả nhà nữa mà. Mẹ lúc nào cũng vậy, đâm bị thóc chọc bị gạo nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm đến chị mà. Em cũng xin lỗi, ngày chị bỏ nhà đi, hôm đó là em quá lời rồi." 
 
“Đều là người một nhà cả, có chuyện gì không thể cùng nhau giải quyết được. Đâu nhất thiết chỉ vì mấy chuyện cỏn con này mà chiến tranh lạnh với gia đình chứ?"
 
Vừa nói, Triệu Vũ Ninh vừa tủi thân, làm nũng nói: "Chị chỉ chuyện bé xíu này mà không thèm quan tâm đến em, còn chặn nick em, ban nãy nhìn thấy em, chị định coi như vô hình luôn rồi đúng không?"
 
Minh Khê trầm mặc một hồi lâu, nhìn đám cỏ mọc ven tường lớp học. Cô không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì chuyện gì mới là chuyện nhỏ, chuyện gì mới là chuyện lớn. 
 
Tại sao mỗi người trong nhà họ Triệu đều dùng chung một câu: "Chỉ vì chuyện cỏn con như vậy."
 
Khi cô vừa mới bước chân vào nhà họ Triệu, mới chạm vào dương cầm của Triệu Viện thôi đã bị anh thứ Triệu Mặc chạy xồng xộc tới quát thẳng vào mặt là đồ quê mùa, đừng động vào đồ của em ấy. 
 
Đến nước ấy cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi hay sao?
 
Cô chẳng hề muốn thảo luận xem rốt cuộc ai đúng ai sai, ai thiên vị ai công bằng nữa. 
 
Minh Khê quyết định nói rõ ràng hết mọi chuyện, cô quay người lại nói thẳng với Triệu Vũ Ninh: "Chị không chiến tranh lạnh với gia đình em." 
 
Triệu Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sao chị vẫn chưa chịu về nhà?"
 
"Từ nay về sau, chị không hề có ý định về nhà."
 
Triệu Vũ Ninh kinh hãi.
 
“Hai năm trước chưa có chị, gia đình em hòa thuận hạnh phúc, sau khi chị tới lại thành ra người thừa, người không cần thiết."
 
Triệu Vũ Ninh hoàn toàn không thể phản ứng lại, hai mắt trừng lớn: “Chị nói vậy có ý gì?”
 
“Ý của chị là, đừng đến tìm chị nữa. Chị hy vọng em có thể phân định rõ giới hạn, quay lại trạng thái của hai năm trở về trước."
 
Minh Khê rũ mắt, tính toán trong đầu một lúc rồi đưa ra một con số.
 
“Hai năm nay, gia đình em chi tiêu cho chị một ít tiền, tính cả tiền học phí, đại khái cũng khoảng một trăm ba mươi ngàn." 
 
“Bây giờ chị chưa có khả năng trả hết trong một lần. Đợi đến khi chị tốt nghiệp cấp ba sẽ trả dần dần. Mười lăm năm trước, gia đình em không nuôi chị, chuyện cơm nước hai năm qua của chị, cũng coi như trả ơn sinh thành. Còn lại, chị không nợ gia đình em thứ gì cả." 
 
Cô còn phải dành thời gian thay đổi kết cục của bản thân, thật sự không có thời gian dây dưa với những người nhà họ Triệu nữa. 
 
“Vậy nên, phiền em về truyền đạt lại với gia đình em, cho chị một chút thời gian, không cần ngày nào cũng đến tìm chị đòi nợ."
 
Dù cho Triệu Vũ Ninh có vắt nát óc cũng không thể hiểu nổi Minh Khê lại có suy nghĩ như vậy, ngay lúc này cậu ta không thể nào phân biệt được đây là lời nói khi Minh Khê tức giận hay là lời nghiêm túc của cô.
 
Cậu ta bị dọa đến ngu cả người.
 
Một hồi lâu.
 
“Cái gì mà nợ với không nợ? Chị là người nhà của em, vất vả lắm với tìm được về, ai bắt chị trả nợ?"
 

Triệu Vũ Ninh tức giận đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
 
Minh Khê không biết phải nói gì, cứ thế nhìn Triệu Vũ Ninh. Cô chẳng có cách nào giải thích rõ ràng cho cậu ta hiểu chuyện kiếp trước được.
 
Cô cũng lười không muốn tranh cãi với cậu ta.
 
“Phiền em nói lại lời của chị với mọi người."
 
Dù sao lời muốn nói cũng đã nói xong rồi, Minh Khê xoay người lên tầng.
 
Trong đầu Triệu Vũ Ninh cảm thấy rất hoang đường, một mặt tự an ủi chính mình rằng những lời Triệu Minh Khê vừa nói chỉ là nóng giận mà thôi, mặc kệ cô có về hay không, không về thì thôi. Đợi đến lúc cô thấy tất cả mọi người đều không quan tâm cô nữa, chắc chắn lúc đó sẽ khóc đến nỗi hai mắt sưng húp đòi về nhà cho xem.
 
Nhưng mặt khác, cậu ta thấy bộ dạng lạnh lùng của Triệu Minh Khê, lại nghĩ đến chuyện ban nãy ở ngoài cổng trường, cô hoàn toàn không hề chú ý đến mình, trong lòng lại càng hoảng sợ hơn.
 
Lỡ như những lời nói vừa rồi của Triệu Minh Khê là thật thì phải làm sao đây? 
 
Quả thật trước đây Triệu Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Triệu Minh Khê thật sự sẽ bỏ cái nhà này đi mà không bao giờ quay lại nữa.
 
Ánh nắng mặt trời quá gay gắt, Triệu Vũ Ninh đầu trống rỗng, đứng như trời trồng giữa sân trường.
 
Nhận ra sắp đến giờ lớp, lúc này cậu ta mới quay người về hướng lớp mười phía bên kia.
 
*
 
Vừa rồi, Triệu Viện xuống sân thể dục vô tình nhìn thấy Triệu Vũ Ninh và Minh Khê đứng tòa lớp 12.
 
Còn tưởng rằng cậu đang cãi nhau với Triệu Minh Khê.
 
Kết quả lúc Triệu Vũ Ninh đi tới, cô ta mới phát hiện hóa ra không phải hai người họ cãi nhau. Thế nhưng cậu lại trưng ra bộ dạng bối rối rầu rĩ, hai mắt còn hơi ửng đỏ. Ai không biết còn còn tưởng cậu bị Triệu Minh Khê đá không bằng. 
 
“Sao vậy, em đi tìm Minh Khê à? Hai người vừa nói gì thế” Triệu Viện thuận miệng nhờ một cậu nam sinh cất giúp chỗ thiết bị mình đang cầm trên tay. 
 
Triệu Vũ Ninh liếc Triệu Viện.
 
“Triệu Minh Khê chị ấy bảo...”
 
Triệu Vũ Ninh nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, không nói tiếp nữa. Chẳng lẽ cậu ta thật sự phải truyền đạt lại những lời Minh Khê nói khi đang nổi nóng à?
 
Rồi lỡ như mẹ nghe xong nổi cơn tam bành, chẳng phải mâu thuẫn gia đình càng thêm phần căng thẳng hay sao? Hơn nữa, nhỡ đâu đến lúc đó không chừng Triệu Minh Khê đổi ý rồi thì sao?
 
“Thôi, không có gì." 
 
Triệu Viện khẽ cau mày. Cô ta không thể hiểu nổi, tối hôm qua cô ta buộc phải ở lại họp, sau khi về nhà, mọi người ai nấy đều biểu lộ nét mặt nhớ nhung Triệu Minh Khê. Sau khi hỏi rõ ràng sự tình mới biết được hóa ra người khiến cô ta bị dị ứng là Ngạc Tiểu Hạ, Triệu Minh Khê hoàn toàn vô tội. 
 
Triệu Minh Khê dường như thành công khiến mọi người đồng cảm với mình, sau là chuyển sang thương hại, áy náy. 
 
“Chuyện hai người nói với nhau không thể nói với chị được sao?" Triệu Viện nửa đùa nửa thật nói: "Bây giờ hai người bí mật với chị nữa sao?" 
 
Hôm nay quan hệ giữa cô ta và Ngạc Tiểu Hạ căng thẳng lắm rồi, Triệu Vũ Ninh lại hỏi không thèm trả lời câu nào.
 
Cô ta không thích cảm giác này chút nào, giống như bị người khác cướp mất sự chú ý của mọi người dành cho mình vậy. 
 
“Đã bảo không có gì mà, chị đừng hỏi nữa, phiền chết đi được." Triệu Vũ Ninh bực bội cố gắng sải bước thật dài đi về phía dãy nhà lớp mười. 
 
Trong lòng cậu ta đang khó chịu, căn bản không có tâm trạng đi trả lời câu hỏi của Triệu Viện. 

 
Triệu Viện nhìn cậu ta cứ thế đi mất, không dám tin mà đờ người tại chỗ.
 
Từ nhỏ đến lớn Triệu Vũ Ninh đều chơi cùng cô ta, giống như cái đuôi nhỏ vậy. Trước giờ, chỉ cần cô ta nói một, cậu ta cũng không dám nói hai. Ở trường chỉ cần nghe thấy ai bắt nạt cô ta dù chỉ là bé tí xíu thôi cũng khiến Triệu Vũ Ninh quạu quọ ngay lập tức.
 
Nhưng bây giờ Triệu Vũ Ninh chỉ vì Triệu Minh Khê mà nói cô ta phiền?
 
*
 
Minh Khê xoa xoa hai thái dương, đã nói hết suy nghĩ của mình với Triệu Vũ Ninh rồi, theo tính cách kiêu ngạo giống y như đúc cùng một khuôn của nhà họ Triệu mà nói, trong thời gian ngắn sẽ không đến tìm cô nữa đâu.
 
Cô cầm túi sách lên tầng, vội vàng chạy về lớp, tính toán còn có thể nghỉ ngơi tại chỗ một chút, kết quả vừa mới đi đến cửa hành lang cầu thang thì bắt gặp Khổng Giai Trạch và Thẩm Lệ Nghiêu.
 
Trưa hôm nay nay mình đắc tội với Thái Tuế à? Chẳng hiểu sao cứ liên tục đụng phải mấy người không muốn gặp. 
 
Khổng Giai Trạch vừa là khoa khôi nổi tiếng, vừa là học sinh ưu tú của trường công lập bên cạnh, có năng khiếu múa ba lê, cùng tham gia các cuộc thi với Thẩm Lệ Nghiêu.
 
Hai người đứng đối diện nhau, Thẩm Lệ Nghiêu cúi đầu xuống nhận mấy tờ giấy ghi danh từ tay Khổng Giai Trạch. 
 
Minh Khê lập tức có phản ứng, đó chắc chắn là giấy ghi danh cuộc thi giữa 100 trường.
 
Cuộc thi này mỗi năm tổ chức một lần, mỗi trường chỉ chọn hai mươi học sinh tham gia. Giáo viên phụ trách đương nhiên sẽ chọn học sinh lớp chất lượng và lớp chất lượng cao tham gia thi đấu, nếu không cũng sẽ là mấy học sinh lớp quốc tế có tiếng Anh cực tốt đi thi. 
 
Thật ra, Minh Khê cũng rất muốn thử tham gia một lần, nếu có thể lọt vào top 20 học sinh cuối cùng, trường A sẽ tặng thêm ít phần thưởng. Bây giờ cô đang rất cần tiền, lại còn có thể cạnh tranh với nhiều người ưu tú như vậy, cũng nên thử một lần.
 
Nhưng cô vừa mới chuyển lớp, nghĩ kỹ lại thì chuyện này có lẽ không đến lượt cô.
 
Gặp mặt tình địch, Khổng Giai Trạch tức đỏ mắt, liếc nhìn cô, cau mày khó chịu.
 
Không cần đoán cũng biết ánh mắt Khổng Giai Trạch kia chắc chắn cho rằng cô vì Thẩm Lệ Nghiêu nên mới chuyển từ lớp kia sang đây. 
 
Thẩm Lệ Nghiêu hướng tầm mắt theo ánh nhìn của Khổng Giai Trạch.
 
Khổng Giai Trạch đột nhiên nhích gần thêm một chút, mỉm cười dịu dàng khoác tay Thẩm Lệ Nghiêu: "Nghiêu thần, năm nay lớp các cậu định cử ai tham gia vậy, có thể bật mí cho mình chút thông tin không?"
 
Thẩm Lệ Nghiêu lập tức đẩy cô ta ra, nhanh chóng lùi lại một bước, lui ra phía sau một bước, nhướng mày.
 
Cậu ta vô thức về hướng Minh Khê nơi cửa hành lang.
 
Nhưng Triệu Minh Khê thậm chí còn không thèm nhìn lại, cô cúi đầu, vội vã đi vòng qua chạy sang lớp quốc tế. Vì cô đang đeo khẩu trang nên Thẩm Lệ Nghiêu không thấy rõ nét mặt của cô là sao.
 
Minh Khê đi gần đến cửa lớp quốc tế mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Mẹ nó, xấu hổ chết đi được.
 
Xem ra từ giờ trở đi, phải sang cầu thang khác đi lên mới được.
 
Kết quả còn chưa kịp đi vào thì đã bị Thẩm Lệ Nghiêu tiến tới vài bước gọi lại.
 
“Triệu Minh Khê.”
 
Ngữ điệu của Thẩm Lệ Nghiêu trước sau như một, lạnh lùng nói. 
 
Hôm qua cậu ta vừa mới giúp mình, Minh Khê đành phải quay người sang hướng khác, cố gắng gượng cười xấu hổ, xã giao nói một câu: "Hai người tiếp tục đi."
 
Thẩm Lệ Nghiêu suýt chút nữa thì bị nghẹn. Cậu ta vô duyên vô cớ bực bội trong lòng.
 
Minh Khê thấy cậu ta không nói gì thêm, còn nghĩ rằng cậu ta chỉ muốn mình chào hỏi một tiếng. Hình như hôm nay mặt trời mọc đằng tây, Thẩm Lệ Nghiêu vô tình gặp mình trên đường, lại chủ động chào hỏi mình hay sao?
 
“Tôi vào lớp trước đây." Cô quay đi, định vào lớp.
 
Thẩm Lệ Nghiêu nhìn cô chằm chằm, bất thình lình lên tiếng: "Lần sau đừng cho Hạ Dạng mượn vở ghi của tôi."
 
Minh Khê không hiểu chuyện gì, hỏi: “Cho Hạ Dạng mượn thì sao?”
 
Thẩm Lệ Nghiêu một tay đút túi, tay kia cầm tờ ghi danh, mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn cô: "Người ta là bạn cô, không phải chân sai vặt của cô."
 

Minh Khê cũng không hiểu tại sao Thẩm Lệ Nghiêu lại tỏ ra chán ghét cô như vậy. Tuy rằng đúng là trước đây cô theo đuổi cậu ta, nhưng thật sự chẳng làm chuyện gì quá đáng khiến cậu ta ghét mình như vậy cả. 
 
Cô ỉu xìu nói: “Biết rồi.”
 
Minh Khê dừng lại, nghĩ ngợi một hồi, vẫn quyết định nói: "Nhưng sau này tôi cũng sẽ không mượn vở của cậu nữa đâu."
 
Thẩm Lệ Nghiêu nhíu mày: “Chương trình của lớp quốc tế với lớp thường không giống nhau, cô dám chắc có thể theo kịp được sao?" 
 
Minh Khê nói: "Tôi có thể tìm bạn học ở lớp quốc tế mượn. Còn nữa, chương trình lớp chất lượng cao như các cậu cũng không giống lớp quốc tế mà. Dù sao cậu cũng yên tâm đi, từ bây giờ thứ Ba hàng tuần tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
 
Cô vốn nghĩ rằng nói xong những lời này, Thẩm Lệ Nghiêu sẽ như trút bỏ được một gánh nặng, không hiểu tại sao Thẩm Lệ Nghiêu lại nhìn cô chằm chằm một cách đáng sợ hơn.
 
Minh Khê: ?
 
Không hiểu tại sao đột nhiên có cảm giác bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn.
 
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lẽo đến đáng sợ, cợt nhả một tiếng: “Bạn học ở lớp quốc tế? Phó Dương Hi à?”
 
Thẩm Lệ Nghiêu thật sự muốn bổ đầu Triệu Minh Khê ra xem rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, vì muốn làm cậu ta ghen mà cô thả nhiên trêu chọc người khác như vậy à? Cô có nghĩ đến chuyện lỡ như động vào loại người như Phó Dương Hi, sau này không thể dứt ra được thì phải làm sao không?
 
“Không phải cậu ta.” Minh Khê không thể hiểu nổi nhìn Thẩm Lệ Nghiêu: “Thành tích của cậu ta không tốt lắm."
 
Với thành tích của cậu ấm nhà họ Phó xếp ngược từ dưới lên, suốt ba năm trung học không thèm ghi chép quá một chữ hay sao. 
 
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu chẳng hiểu sao tốt lên trông thấy.
 
Cậu ta đưa một tờ ghi danh cho Minh Khê, giọng rất bình tĩnh: "Đây là mẫu đơn đăng ký cuộc thi giữa một trăm trường, ngoài việc điền các thông tin cá nhân còn có một số câu hỏi. Cậu điền đi rồi thứ Bảy tuần này đưa tôi nộp lên trên. Nếu cậu muốn tham gia vào cuộc thi giữa một trăm trường, chỉ cần trả lời đúng toàn bộ câu hỏi ở đây, sẽ có xác suất được chọn tham gia dự thi.
 
Điền cái này cũng không chắc chắn có thể tham gia, do giáo viên đích thân chọn học sinh mà. Minh Khê đoán mình có lẽ sẽ không được đi nhưng cũng không hề cự tuyệt cơ hội này.
 
Cô nhận đơn báo danh: "Cảm ơn."
 
Cô đang quay đi thì Thẩm Lệ Nghiêu dừng lại, lạnh nhạt nói: "Cuối tuần này đến thư viện đi, tôi sẽ dạy phụ đạo cho cậu những phần thuộc phạm vi thi đấu." 
 
Đây quả thực chính là chuyện khiến người khác kinh ngạc nhất hôm nay mà Minh Khê nghe được. Cô thật sự hoài nghi không biết có phải hôm nay Thẩm Lệ Nghiêu uống nhầm thuốc hay không. Trước kia cô bám lấy Thẩm Lệ Nghiêu cùng đến thư viện, Thẩm Lệ Nghiêu chỉ hận không thể dùng mắt mà giết chết cô.
 
Nhưng cô mau chóng quay về thực tại, Thẩm Lệ Nghiêu có phải biết chuyện cô xích mích với gia đình, dọn ra ngoài ở, đột nhiên thấy đồng cảm với cô nên định phá thiên hoang địa giúp cô không?
 
Minh Khê rất nhanh nói: “Không cần đâu.”
 
Sự giúp đỡ của Thẩm Lệ Nghiêu, cô không nhận nổi.
 
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu ngay lập tức lạnh như băng: "Tùy cậu, không tới càng tốt, vừa hay tôi cũng rất bận." 
 
Minh Khê nhìn Thẩm Lệ Nghiêu quay người đi mất, quay lại nhìn mình Khổng Giai Trạch, lúc này mới thấy Thẩm Lệ Nghiêu bình thường. 
 
Cô hít một hơi thật sâu, quay vào lớp.
 
Bên cạnh cửa sổ, Kha Thành Văn nhìn Phó Dương Hi thò nửa đầu ra ngoài, cố gắng quan sát Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu lớp bên cạnh ở hành lang cách đó không xa, không nhịn được vội vàng la lên: "Anh Hi, đừng nhìn nữa, mọi người vào lớp rồi."
 
Phó Dương Hi mau chóng ngồi xuống. làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng đeo tai nghe lên, tay cầm bừa một quyển sách, giả vờ chăm chú đọc.
 
Xem được đúng hai giây. Triệu Minh Khê về chỗ ngồi ở cuối hàng, nhưng không hề nhìn sang phía bên cạnh một lần. Cả ngày hôm nay cô chưa tiếp cận cậu rồi. 
 
Phó Dương Hi tức giận muốn bùng cháy, muốn tìm nhưng lại cố gắng kiềm chế lại. Cậu không nhịn được ném sách vở văng tung tóe: “Người đang nói chuyện với học sinh chuyển lớp là ai? Bạn cũ à?"
 
Kha Thành Văn nhớ tới mấy chuyện cậu vừa đi hỏi thăm được vào giờ nghỉ trưa, nuốt nước bọt, chẳng dám hó hé nửa lời.
 
Trong lòng nơm nớp lo sợ, bạn à?
 
Người “bạn” cùng cô trở thành nội dung bàn tán trong 7749 cuộc buôn dưa lê hả?!
 
Nếu để đại ca biết rằng có khi cậu chỉ là công cụ khơi mào cho cơn ghen tuông của người ta thôi...
 
Khéo khi ngày mai đại ca ôm bom đến trường cũng nên!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận