Chương 23: Hai mươi ba đồng tiền
Ánh mặt trời giữa trưa sáng chói, nóng nực.
Bắc Bắc và Chu Thịnh đứng ở bên ngoài nên mặt mày đỏ ửng hết lên. Chu Thịnh thấy như thế nên nhanh chóng nửa kéo nửa ôm Bắc Bắc mang vào nhà.
Vừa vào đến nhà, Bắc Bắc liền nhìn Chu Thịnh, chỉ tay vào người Chu Thịnh chất vấn: “Anh thành thật khai báo, buổi trưa là ai nhìn thấy em ở trung tâm thương mại?”
Chu Thịnh nhìn thấy bàn tay trắng ngần, nắm lấy rồi khẽ cười. Đặt bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay anh, rồi cười trả lời: “Đám Triệu Tử Dịch đúng lúc ra ngoài ăn trưa thì nhìn thấy em.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .” Cô trầm mặc sau một lúc lâu rồi hỏi: “Triệu Tử Dịch là ai?”
Chu Thịnh che miệng khẽ ho: “Em không nhớ sao?”
Bắc Bắc suy nghĩ về ký ức liên quan đến mấy chữ “Triệu Tử Dịch”, sau hồi lâu, cô à lên một tiếng to, vô cùng hiếu kỳ nhìn Chu Thịnh hỏi: “Chính là người trước đây mỗi ngày đều đi trêu hoa ghẹo nguyệt với anh đúng không?”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào?”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc cười lạnh, giương cằm liếc mắt dò xét Chu Thịnh: “Có cần em nhắc lại từng chút từng chút một chuyện cũ của anh không?”
Chu Thịnh hốt hoảng, vội vàng lên tiếng: “Đừng, đừng, vợ à chuyện cũ đều là hiểu nhầm cả thôi.”
“Hiểu nhầm cái gì?” Bắc Bắc giả vờ không hiểu, chớp mắt nhìn Chu Thịnh, cười nhẹ: “Hiểu nhầm sao?”
Chu Thịnh nghẹn lời, chuẩn bị giải thích chuyện cũ: “Thật sự là hiểu nhầm thôi.”
“Anh nói thử đi.”
Chu Thịnh cứng họng, nhìn vào đôi mắt của vợ mình, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Em đồng ý nghe anh giải thích không?”
Bắc Bắc nghĩ rồi lại phất phất tay: “Thôi khỏi. Đều là chuyện cũ rồi, em không muốn mua bực vào mình.” Cô liếc nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Chu Thịnh.”
“Ừm?”
“Nếu như em không nhầm thì anh có ý gì với em phải không?”
Chu Thịnh bật cười, một cánh tay ôm lấy đầu cô, tay kia vuốt ve gò má của cô, khẽ cười: “Em bị ngốc sao? Anh đã thể hiện rõ vậy rồi đó thôi.”
Bắc Bắc nhoẻn môi cười, vui tươi nhìn anh: “Vậy thì tốt, chúng ta sẽ tiếp tục Ước pháp tam chương*, thế nào?”
Ước pháp tam chương: Sở Hoài Vương lệnh chư hầu đánh Tần, có ước rằng ai vào Quan Trung trước thì làm vương Quan Trung. Lưu Bang vào Quan Trung, bắt Tần Vương là Tử Anh, rồi rút quân về Bá Thượng. Tiếp đó gọi các phụ lão nước Tần đến, quy định hình pháp tạm thời thay cho hình pháp hà khắc của Tần. Pháp luật chỉ có ba điều thôi: giết người thì xử tử, đánh người bị thương và trộm cắp thì xét tội mà trị. Còn lại những gì thuộc về hình pháp nước Tần đều bỏ hết.
Ý nghĩa: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản mà thực hiện.
Chu Thịnh: “. . . . . . . . .” Mặc dù biết có thể đây là cái “bẫy” nhưng mà đối với yêu cầu của vợ, Chu Thịnh thật sự không có cách nào từ chối.
Anh gật đầu đáp: “Được.”
Bắc Bắc gật đầu, khẽ nói: “Em không hiểu nhầm, may quá.”
Cô mím môi, mặt không nhăn nhó, nói thẳng suy nghĩ của bản thân: “Em có chút ít cảm giác về anh, cũng gần như là thích. Vì thế Chu Thịnh, những bê bối tình cảm trước đây của anh, em không quan tâm, dù sao khi đó giữa chúng ta cũng không có tình cảm gì.”
Chu Thịnh sửng sốt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị Bắc Bắc cắt lời.
“Chuyện cũ rồi chúng ta không phải để ý đến nó nữa.” Bắc Bắc ngước nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh, chậm rãi nói: “Tuy nhiên, nếu như anh thật lòng với em, nếu như chúng ta muốn bước tiếp trên đoạn đường hôn nhân này, sau này những scandal kia em mong rằng sẽ không phải nghe thấy nữa, được không anh?”
Chu Thịnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Em yên tâm, sau này sẽ không có nữa.”
Bắc Bắc ‘vâng’ một tiếng, bĩu môi: “Em không muốn một ngày nào đó ra ngoài cùng anh mà lại bị một cô gái lạ hoắc ôm lấy cánh tay anh.”
Nghe vậy, Chu Thịnh khe khẽ cười.
Anh nhìn Bắc Bắc, nở nụ cười: “Vẫn còn ghim chuyện lần trước à?”
Bắc Bắc hừ lạnh, không nói nhớ cũng không nói không nhớ. Cô không muốn đụng phải cái gì mà Vu Oanh Oanh hay là Vu Yến Yến nào nữa đâu.
Lúc này tâm trạng Chu Thịnh rất sung sướng, cho dù bị Bắc Bắc nói như thế nhưng mà tâm tình của anh vẫn vui vẻ. Bắc Bắc đã bằng lòng nói như vậy, chứng tỏ Chu Thịnh cũng có vị trí trong lòng Bắc Bắc.
Bằng không Bắc Bắc sao lại nói ra những lời tủi thân như vậy.
Rõ ràng là Bắc Bắc đang ghen.
Ánh mắt Chu Thịnh sáng quắc nhìn cô, cười nhẹ nói: “Vợ à.”
Bắc Bắc trừng mắt nhìn anh, lầm bầm: “Gọi thành nghiện rồi à.”
Chu Thịnh cười, nói tiếp: “Vợ à, buổi trưa muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . .”
Đột nhiên anh nhớ lại lời nói của Ngô Dân, một khi phụ nữ mà nói gì cũng được thì nhất định là đang băn khoăn, đắn đo. Vào lúc này, là một người đàn ông có trách nhiệm và yêu thương vợ thì nhất định phải thay vợ mình quyết định.
Vì vậy Chu Thịnh nghĩ ngợi vài giây rồi đề xuất món ăn yêu thích của Bắc Bắc trước tiên: “Vậy ăn lẩu nhé?”
Bắc Bắc ngẩn ra, khóc không được mà cười cũng không xong: “Lẩu thì làm sao gọi giao hàng được?”
Chu Thịnh nghẹn họng, giải thích cho sự ngốc nghếch của mình: “Vậy ăn lẩu khô cay tê* thì sao?” Bắc Bắc rất thích ăn cay, điều này Chu Thịnh hiểu rõ.
Không bất ngờ, khi nghe đến bốn chữ “lẩu khô cay tê” này, mắt Bắc Bắc sáng lên, lập tức nói: “Được đấy.”
*Trong nguyên tác, tên món ăn : 麻辣香锅
Chu Thịnh nhướn mày, cười tươi nói: “Vậy em ngồi đó đi để anh gọi món.”
“Vâng ạ.”
*
Bắc Bắc vô cùng hài lòng với bữa trưa ngày hôm nay, lẩu khô cay tê thực sự là món cô muốn được ăn từ lâu rồi.
Có thể nói Bắc Bắc thích nhất khoai tây trong lẩu cay, mềm mềm, ăn vào cực kỳ ngon, mà Chu Thịnh biết sở thích ăn uống của cô nên gọi rất nhiều món ăn cô thích.
Bữa trưa cô cố gắng ăn thật nhiều. Sau khi no rồi, Bắc Bắc cũng không quên chuyện chính. Bắc Bắc tiếp tục nói với Chu Thịnh về vấn đề liên quan đến việc chuyển chuyên ngành của cô.
“Chu Thịnh.”
“Hử?”
“Có phải anh không thích em chuyển qua khoa biểu diễn?”
Chu Thịnh cúi đầu nhìn cô, rũ mắt hỏi: “Em rất thích diễn xuất?”
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc thành thật trả lời: “Lúc đầu học hội họa là mong muốn của gia đình, bản thân em hoàn toàn không hứng thú, còn diễn xuất là lĩnh vực em muốn thử sức.”
Điều này cô không nói dối, cô rất thích diễn xuất, muốn được thử sức, muốn diễn, muốn trải nghiệm những cuộc sống khác nhau của con người, muốn thử sức với những kiểu tính cách không giống nhau, cũng có thể là những vấn đề mà Bắc Bắc không dám làm trong thực tế.
Cô luôn cảm thấy rằng diễn xuất có thể biểu đạt nhuần nhuyễn rất nhiều thứ trong một con người.
Đây chính là nguyên nhân cô yêu thích diễn xuất.
Chu Thịnh suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Không phải anh không thích em học chuyên ngành diễn xuất mà là bất ngờ khi em lại đam mê nó.”
Bắc Bắc bật cười, khóe môi kéo lên: “Thực ra bản thân em cũng không chắc có phải đam mê hay không nhưng mà em muốn được trải nghiệm.”
“Ừm.” Chu Thịnh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu em muốn trải nghiệm thì hãy thử đi.”
Bắc Bắc nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh không phản đối?”
Chu Thịnh nhịn không được mà cười: “Bắc Bắc, em đã lấy anh rồi nhưng không có nghĩa anh có quyền hạn chế sự lựa chọn của em. Bất kể em muốn làm gì thì cho dù anh không thích, anh cũng sẽ không ngăn cấm quyền lựa chọn của em, hiểu chưa?”
Kỳ thật Chu Thịnh hiểu rõ, bản thân anh thực sự không thích Bắc Bắc xuất hiện quá công khai ở bên ngoài, nhưng nếu như Bắc Bắc thích, anh cũng không cấm cản.
Cho dù không vui nhưng cũng sẽ không hạn chế và ngăn cấm.
Bắc Bắc bật cười, nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng mà anh không vui, không phải sao?”
“Không đâu.” Chu Thịnh dịu dàng nói: “Chỉ cần là những thứ em thích, anh cũng sẽ thử thích xem sao.” Chu Thịnh cúi đầu nhìn: “Yên tâm đi. Hãy làm những điều em mong muốn, anh sẽ ở phía sau em, ủng hộ em.”
“Vâng.” Bắc Bắc khẽ đáp lại.
Có câu nói này của Chu Thịnh, đối với bản thân, đối với tương lai của hai người, cô tràn đầy mong chờ.
Vấn đề liên quan đến chuyên ngành của Bắc Bắc cứ thế được quyết định.
Mà việc Bắc Bắc muốn đóng phim của Mã Viễn, sau khi nghe xong, Chu Thịnh cũng không phản đối gì, chỉ luôn nhắc nhở cô giữ khoảng cách với Lê Tiêu nếu không anh sẽ ghen.
Làm cho Bắc Bắc dở khóc dở cười.
Phải thẳng thắn bảo đảm với Chu Thịnh, bây giờ cô không thích Lê Tiêu nữa, anh ta cũng không phải thần tượng của cô nữa thì Chu Thịnh mới cho qua, coi như có chút yên tâm rồi.
Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, thời gian trôi qua thật nhanh.
Hai người nhàm chán ngọt ngào ở trong nhà. Sáng chủ nhật, Chu Thịnh dẫn Bắc Bắc ra ngoài dạo chơi, đến tối thì chở cô về ký túc xá.
Trước khi Bắc Bắc xuống xe, Chu Thịnh còn nhắc nhở: “Bắc Bắc, thứ Sáu về nhà nhé.”
Bắc Bắc bật cười, gật đầu: “Vâng, em biết rồi.” Cô mỉm cười: “Em đợi anh đến đón.”
“Ừm, vào trong đi.”
“Vâng, anh đi cẩn thận nhé.”
“Ừm.”
Sau khi đã nói rõ ràng, tình cảm giữa Chu Thịnh và Bắc Bắc tiến gần thêm một bước, trò chuyện càng thêm thân mật.
*
Sau khi về trường, Bắc Bắc tiếp tục bận rộn.
Bởi vì nguyên nhân chuyển chuyên ngành nên cô có rất nhiều môn học bị thiếu cần phải tự học bổ sung. Ngoài thời gian đi học ra thì còn lại đều ở ký túc xá gặm sách.
Điều may mắn duy nhất chính là dù có đổi chuyên ngành nhưng cô không cần đổi ký túc xá, vẫn ở như cũ, quan hệ với bạn cùng phòng càng tốt hơn nhiều.
Bắc Bắc là một người lười biếng, cũng không giỏi kết bạn. Làm quen với những người bạn mới, cuộc sống đó cô thấy rất mệt mỏi. Vì vậy, cô tình nguyện chỉ giao lưu với mấy người trong thế giới riêng của mình là được rồi.
Một tuần trôi qua, Bắc Bắc nhận được liên lạc từ Mã Viễn, nói rằng ngày hai mươi tháng ba bộ phim dự định bấm máy. Nếu khi đó Bắc Bắc sắp xếp được thì đến trường quay một chuyến, nếu cần thiết thì ở lại đoàn phim luôn, mất khoảng nửa tháng. Mặc dù phần diễn của cô không nhiều nhưng không thể xem nhẹ.
Bắc Bắc ngay lập tức đồng ý, cũng thuận lợi xin nghỉ học ở trường rồi về nhà sắp xếp đồ dùng.
Tiểu Ngư và hai người bạn ở ký túc xá cũng là một trong ít người biết việc cô đi quay phim.
Trước khi rời trường một ngày, Bắc Bắc cùng mấy người Tiểu Ngư ra ngoài ăn cơm.
Trong quán lẩu, tiếng nói cười náo nhiệt.
Bởi vì quá ồn ào nên bốn người trong ký túc xá Bắc Bắc đã chọn khu phòng riêng ngồi, thuận tiện cho việc trò chuyện ăn chơi.
“Nào, nào. Chúng ta hãy chúc mừng cho Bắc Bắc nhà mình sắp đi quay phim.”
“Đúng, đúng. Chúc Bắc Bắc sớm nổi tiếng.”
“Nói đúng lắm. Đến lúc đó Bắc Bắc nhớ ký tên cho tớ, tớ cầm đi bán lấy tiền.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . .” Mấy lời của bạn bè khiến cô dở khóc dở cười.
Cô cười: “Tớ còn chưa đi quay mà, hơn nữa chỉ diễn vai phụ thôi. Không nhanh vậy đâu.”
Tiểu Ngư nhướn mày, liếc mắt nhìn cô: “Phải có chí hướng to lớn mới được. Tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ nổi tiếng, chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi thì cũng đã có không ít người hâm mộ nhan sắc của cậu rồi.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . .”
Nói cũng đúng.
Ở bên ngoài vui vẻ ăn uống rất lâu, nồi lẩu này phòng ký túc xá bọn cô ăn hết hai tiếng đồng hồ mới chịu giải tán.
Sau khi về ký túc xá, Bắc Bắc dọn dẹp rồi tắm rửa đi ngủ. Vì người nào đó ở nhà mà cô đã xin nghỉ thêm để được ở nhà một ngày.
Từ sau khi biết tin Bắc Bắc đi quay phim, tâm trạng của Chu Thịnh cứ khó chịu.
Mỗi lần gọi điện thoại cho Bắc Bắc, hoặc là nói Bắc Bắc quên anh rồi, hoặc là nói Bắc Bắc sao lại đi quay phim sớm như vậy, giọng điệu buồn bã. Cách màn hình nhưng Bắc Bắc cũng có thể cảm nhận được.
Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Bắc Bắc quyết định dành riêng một ngày về nhà. Nguyên một ngày ở cùng với Chu Thịnh chắc có thể dỗ dành anh rồi.
*
Ánh mặt trời buổi sáng lan tỏa khắp nơi, thời tiết thật đẹp.
Đầu mùa xuân, gió thổi nhẹ hiu hiu rất dễ chịu.
Bắc Bắc không mang nhiều đồ, chỉ có một ba lô nhỏ trên lưng đi ra khỏi trường. Vừa ra đến cổng trường, cô liền thấy một chiếc ô tô màu đen dừng cách đó không xa. Bắc Bắc mỉm cười đi về phía chiếc xe đó.
Đến nơi, Bắc Bắc tự mở cửa ngồi vào trong xe.
“Chu Thịnh.”
Chu Thịnh mặt lạnh, xem ra tâm trạng có chút không bình thường: “Ừm, xong rồi?”
Bắc Bắc bật cười, hỏi: “Anh không nhớ em à?”
Chu Thịnh: “Không phải.”
“Vậy sao anh không nhìn em?”
Chu Thịnh giật mình, liếc nhìn cô: “Nhìn đây.”
Bắc Bắc buồn cười: “Vẫn giận à?”
“Ừm hừ.”
Bắc Bắc khẽ cười, dán mắt chặt lên cằm của anh, cảm thấy dáng vẻ người đàn ông bên cạnh này thật đáng yêu như con nít vậy.
“Ngày mai em mới đi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”
Ngay lập tức, đôi mắt Chu Thịnh sáng lên, ngạc nhiên nhìn cô: “Không phải nói là tối nay bay rồi sao?”
Bắc Bắc nói: “Em đổi lịch rồi, không đi cùng với đạo diễn Mã nữa.” Cô nói chậm rãi, nhẹ nhàng, không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của Chu Thịnh.
“Vậy em sẽ ở nhà cho đến ngày mai sao?”
Bắc Bắc bật cười: “Buổi chiều mới bay, sáng vẫn ở nhà.” Cô cười như không cười nhìn Chu Thịnh: “Vậy nên có còn giận em nữa không?”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . .Anh giận em khi nào?”
Bắc Bắc hừ lạnh, cũng không lật tẩy anh.
Sau khi Bắc Bắc nói cô sẽ ở nhà hai ngày nay, trong lòng Chu Thịnh vui vẻ hơn nhiều, ngay cả lúc lái xe cũng mỉm cười hạnh phúc.
Bắc Bắc dở khóc dở cười với anh.
“Anh thật là.”
Chu Thịnh nhướn mày, kiêu ngạo nói: “Hứ, anh không nỡ xa vợ anh, không được à?”
Bắc Bắc: “. . . . . . . .” Cô bật cười nói: “Được chứ sao không.”
Hai người về nhà. Vừa vào trong nhà Chu Thịnh không nhịn được mà cúi xuống hôn Bắc Bắc.
Vừa rồi trong xe, anh đã nghẹn lâu lắm rồi. Còn về Bắc Bắc, cô cũng chiều theo ý của anh, ngẩng mặt đón nhận nụ hôn.
Hai đôi môi quấn quýt, môi lưỡi triền miên.
Trong phòng ý vị tình yêu lan tỏa, làm tăng thêm nhiệt độ nóng bỏng khắp nơi.
Khi Chu Thịnh buông Bắc Bắc ra, môi cô đã sưng đỏ, không chịu nổi.
Cô hờn dỗi nhìn Chu Thịnh, tay sờ lên bờ môi: “Anh xem, sưng hết rồi đây nè.”
Đôi mắt Chu Thịnh trầm xuống, ánh mắt nhìn cô si mê như đang muốn nuốt cô vào trong bụng, khó mà kiềm chế được.
Anh ngưng lại, giọng nói khàn khàn: “Anh không nhịn được.” Rồi lại hôn lên, anh còn muốn làm nhiều hơn thế.
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . .”
Mặt cô đỏ bừng, hai mắt long lanh nhìn Chu Thịnh, bất đắc dĩ nói: “Lần sau đừng cắn em nữa, như vậy thì sao em ra ngoài được.”
Chu Thịnh cười: “Anh sẽ cố gắng.”
Làm sao khi hôn mà kiềm chế được chứ.
--
Thời gian vẫn còn nhiều. Vốn dĩ cho rằng buổi tối Bắc Bắc bay nên trước đó mấy ngày tất cả công việc đã được anh hoãn lại, an ổn ở nhà với Bắc Bắc, nhưng mà không ngờ chiều ngày mai cô mới đi.
Suy nghĩ một chút, Chu Thịnh hỏi Bắc Bắc: “Anh tìm trợ lý cho em nhé?”
Bắc Bắc giật mình, liền từ chối: “Đừng, chưa cần thiết đâu.”
Cô là người mới, lần đầu vào đoàn quay phim mà mang theo trợ lý, đây không phải đang công khai cho mọi người biết, tôi đây có chỗ dựa, tôi đây giàu có sao. Bắc Bắc suy nghĩ, kiên quyết từ chối.
Nếu sau này còn quay nữa thì đến lúc đó sẽ suy nghĩ đến việc tìm người quản lý, còn trợ lý thì tạm thời không cần thiết.
Những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, tự cô vẫn có thể làm được.
Bắc Bắc trầm tư, rồi nhìn Chu Thịnh hỏi: “Nhưng mà em có ý này.”
“Ý gì?”
“Lần trước Mã Viễn đề nghị với em hãy ký với công ty quản lý.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . .Vậy ký công ty nhà ta đi.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .công ty nhà ta?” Cô ngạc nhiên hỏi anh: “ Lĩnh vực kinh doanh nhà họ Chu còn có liên quan đến phim ảnh sao?”
Chu Thịnh bật cười, trêu ghẹo, nhéo nhéo vành tai đỏ ửng của Bắc Bắc: “Hiện tại thì chưa nhưng mà đang trong giai đoạn chuẩn bị, đến lúc đó em sẽ là nữ nghệ sĩ đầu tiên Chu thị ký hợp đồng.”
Bắc Bắc giật mình, sửng sốt nhìn Chu Thịnh, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ rất khó tin.
“Chu Thịnh.”
“Hử?”
Bắc Bắc ngạc nhiên hỏi: “Có phải vì em không?”
Tuy rằng cảm thấy ý nghĩ này rất vô căn cứ, Chu Thịnh không phải là người như vậy, nhưng mà không biết làm sao, Bắc Bắc cảm thấy khả năng chính là vì mình nên Chu Thịnh mới làm điều này.
Chu Thịnh gật đầu, giải thích cho Bắc Bắc: “Nhưng cũng không hoàn toàn vì em. Trước kia đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, chỉ là vẫn chưa thực thi thôi.”
Việc Bắc Bắc đổi chuyên ngành đã giúp tăng nhanh tốc độ thực hiện mà thôi.
Sau khi tìm hiểu kỹ tình hình thực tế, Chu Thịnh liền mở cuộc họp các giám đốc trong công ty, tăng ca thêm giờ để hoàn thành công việc. Hiện tại công việc đã hoàn thành được bảy mươi phần trăm rồi.
Khả năng tài chính của Chu thị rất dồi dào, nếu đầu tư cho mảng phim ảnh thì hoàn toàn không vấn đề gì. Sau khi Chu Thịnh quyết định, mọi người càng ủng hộ.
Bắc Bắc há miệng, không giấu nổi sự kinh ngạc nhìn Chu Thịnh.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người như thế. Không chỉ chiều chuộng những sở thích của cô, cổ vũ cô làm tất cả những việc cô muốn làm, thậm chí vì cô mà không ngại khó khăn mà thành lập một công ty chuyên môn về quản lý đại diện.
Tuy Chu Thịnh nói không hoàn toàn là vì cô nhưng mà Bắc Bắc hiểu rõ, từ trước đến nay cô chưa từng nghe tin Chu thị thành lập công ty điện ảnh hay là quản lý gì hết.
Cô trầm tư suy nghĩ: “Không xảy ra chuyện gì chứ? Ban giám đốc đồng ý sao?”
Chu Thịnh bật cười, véo má cô: “Em xem thường năng lực của anh sao. Không cần lo lắng, không có chuyện gì cả. Mọi người đều tán thành, hơn nữa còn có một lãnh đạo đây nữa, đáng để tin cậy.”
“Thật không?”
“Ừm, anh không lừa em đâu.” Chu Thịnh nói câu này không chút gì chột dạ.
Nếu như để nhân viên công ty nghe thấy, nhất định sẽ đến trước mặt Bắc Bắc kêu oan. Bởi vì quyết định này của Chu Thịnh mà nửa tháng nay, toàn thể nhân viên phải tăng ca. Chu Thịnh còn đảm bảo với Ban giám đốc, trong vòng nửa năm sẽ có lợi nhuận, đồng thời các thị trường khác đều sẽ tăng trưởng.
Những khó khăn này mà Chu Thịnh cũng lập tức đồng ý. Chỉ vì cho Bắc Bắc một công ty, để cô yên tâm đi quay phim mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào hay là hợp đồng có bất cứ điều khoản gì không hợp lý.
Chu Thịnh muốn, cho dù cô có ký hợp đồng đi chăng nữa thì cô vẫn là một người tự do.