Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 28: Hai mươi tám đồng tiền
 
Sáng tinh mơ.
 
Bắc Bắc thở hổn hển vì bị ghì cả đêm. Chu Thịnh ôm ghì lấy cô, hai tay còn vẫn không ngừng siết lại, ép cô vào trong lòng anh. Bắc Bắc mở mắt, thấy người đàn ông trước mặt thì hơi thất thần.

 
Kí ức tối qua bỗng chốc ào về trong óc, Bắc Bắc giật mình ngẩn ra vài giây mới phản ứng kịp.
 
Chu Thịnh không những tới mà còn ngủ lại ở chỗ cô.
 
Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm Chu Thịnh, nhan sắc của anh trước giờ vẫn luôn được mọi người coi là tinh xảo: mũi cao thẳng, góc nghiêng sắc nét, nhưng thật ra Bắc Bắc thích đôi mắt của anh nhất, sâu hun hút, tới mức khi anh nhìn người khác, cứ như là muốn hút cả người đó vào bên trong vậy.
 
Cô quá mải quan sát Chu Thịnh, nên người tỉnh lại lúc nào cũng không để ý.
 
Đột nhiên, có tiếng cười khẽ vang lên bên tai Bắc Bắc, cô ngẩn ra, nhìn vào con ngươi mang nét cười của anh, chợt thấy hơi lúng túng.
 
Ngắm người ta đến mức ngây người, quá mất mặt.
 
Chu Thịnh ôm chặt cô, mỉm cười hỏi: "Choáng rồi hả?"
 

Bắc Bắc lắc đầu, ngước mắt lườm anh: "Anh tỉnh từ lúc nào?" Mặt cô hồng hồng, thoạt trông rất ngon miệng, làm người ta muốn hôn lên đó, để lại một kí hiệu nhỏ.
 
Chu Thịnh nghĩ thế, cũng cứ làm vậy, trực tiếp cúi đầu cắn xuống một bên má cô, lại cười nói: "Sớm lắm, lúc em ngắm anh đã tỉnh rồi."
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Cô liếc Chu Thịnh, hơi ngượng, tỉnh từ lúc đó chứng tỏ Chu Thịnh đã biết rõ ràng mình nhìn chằm chằm anh tận mười mấy phút.
 
Nghĩ vậy, Bắc Bắc nói: "Thế sao anh không lên tiếng hả?"
 
Chu Thịnh cong cong môi, hạ giọng giải thích: "Ừm, muốn xem em có làm gì với anh không ấy mà."
 
Bắc Bắc nghẹn lời, vội vàng nói: "Đương nhiên sẽ không rồi." Cho dù có ý nghĩ đó, cô cũng không có gan làm.
 
Hơn nữa, hôm nay cô còn phải quay phim.
 
"Em rời giường đây."
 
"Ừ." Chu Thịnh ngồi lên theo cô, hai người lần lượt vào phòng tắm.
 
Sau khi vệ sinh cá nhân, Bắc Bắc không trang điểm đã thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra cửa, lúc này mới nhớ tới Chu Thịnh còn đang trong phòng mình, suy nghĩ vài giây, Bắc Bắc hỏi "Anh định mấy giờ thì về?"
 
Chu Thịnh nhíu mày: "Buổi chiều."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh một lúc: "Cùng đi ăn bữa sáng nhé?"
 
"Ừ."
 
Bắc Bắc và Chu Thịnh lần lượt ra cửa, cũng may hiện giờ Bắc Bắc vẫn chưa nổi tiếng nên không lo lắng bị chụp phải, nhưng người đàn ông đằng sau thì khác. Đi được vài bước, Bắc Bắc lui về bên cạnh người Chu Thịnh, nghĩ nghĩ hỏi: "Chu Thịnh, anh có sợ bị chụp ảnh không?"
 
"Không." Chu Thịnh giải thích: "Có bị chụp được cũng sẽ không bị tung lên mạng đâu."
 
Nghe vậy, trong nháy mắt Bắc Bắc đã thấy yên tâm hơn hẳn.
 
Không phải cô không muốn xuất hiện trên mạng với Chu Thịnh, mà chỉ vì giờ chưa phải lúc, quan hệ giữa hai người họ và cả tính chất công việc của cô đều không cho phép xảy ra những chuyện như vậy.
 
Bắc Bắc không muốn lộ ảnh nhưng cô hiểu rõ, chỉ cần là vợ Chu Thịnh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ. Nếu nhất quyết sẽ gặp chuyện như thế, cô mong ít nhất lúc ấy mình có thể đã có chút năng lực, chứ không như bây giờ, chẳng có bất cứ một thứ gì.
 
Chu Thịnh cũng coi như hiểu cô, anh duỗi tay xoa đầu an ủi: "Yên tâm, miễn là em không muốn thì sẽ không có tin tức nào xuất hiện chung với anh đâu."
 
Bắc Bắc áy náy nhìn anh: "Em xin lỗi."
 
"Ừm, lỗi tại anh."
 
Bắc Bắc bật cười, nhướng mày: "Đi thôi, em đưa anh đi ăn sáng, ở đây có quán làm hoành thánh ngon lắm, em thích lắm đó."
 
Ở đây một tuần, vì hầu hết đều ăn sáng ở ngoài nên cô cũng đã khá thông thuộc hoàn cảnh quanh nơi này.
 
Chu Thịnh cười đáp: "Ừ."
 
Quán ăn Bắc Bắc dẫn Chu Thịnh tới là một quán ăn lâu đời. Tuy trang trí không lộng lẫy nhưng lại sạch sẽ, thức ăn ngon nên vẫn có nhiều người tới đây ăn sáng. Lần trước Bắc Bắc tới quán cũng phải xếp hàng đợi mới mua được món hoành thánh thịt bằm như mong muốn.
 
Hôm nay lại vô cùng may mắn, cô và Chu Thịnh vừa đến thì trong phòng đã có sẵn hai vị trí trống trong góc. Bắc Bắc và Chu Thịnh chọn món xong rồi qua ngồi, vừa khéo ở góc khuất, Chu Thịnh còn đưa lưng ra ngoài vậy nên Bắc Bắc không quá lo lắng.
 
Cô thổi thìa hoành thánh, ngước mắt nhìn Chu Thịnh: "Thế nào?"
 
Chu Thịnh ăn một miếng, cảm thụ hương vị món hoành thánh thịt bằm mới ra, đúng là rất ngon, mùi vị cũng ổn: "Cũng không tệ lắm."
 
Mắt Bắc Bắc sáng rực lên, cô cười nói: "Đúng thế. Sau khi ăn ở đây một lần, mấy ngày nay em đều ăn ở quán này hết." Cứ nhớ mãi không quên được, Bắc Bắc là người hay nhớ những món ngon mình đã thưởng thức, một khi đã thích món gì, cô có thể ăn mãi ăn mãi mà không thấy chán.
 
Mà quán hoành thánh này, rõ ràng đã chiếm vị trí ngon nhất trong lòng cô trong thời gian tới.
 
Chu Thịnh gật đầu: "Ừm. Vậy ăn nhiều một chút."
 
Anh nhìn cơ thể nhỏ gầy của Bắc Bắc, khẽ nhắc nhở.
 
"Không được ăn nhiều, lên màn ảnh sẽ xấu lắm." Tuy có thể chất ăn không béo, nhưng Bắc Bắc vẫn không dám ăn nhiều, mỗi lần đến quán ăn hoành thánh cũng chỉ chọn bát nhỏ.
 
"Em tự tìm thấy quán này à?"
 
Bắc Bắc cười, lắc đầu nói: "Không phải, Manh Manh giới thiệu cho em."

 
Chu Thịnh hiểu ra, liếc vẻ mặt tươi cười của Bắc Bắc, nói thêm một câu: "Sau này cách xa Triệu Manh Manh một chút."
 
"A?" Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh: "Vì sao?"
 
Chu Thịnh mím môi, nghiêm túc đáp: "Vì cô ta dạy hư vợ anh."
 
Bắc Bắc: ". . ." Cô sa mạc lời, nhưng vẫn không nhịn được bật cười hỏi: "Đâu có đâu có, chuyện đó là Manh Manh đọc được trên mạng rồi kể lại mà."
 
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục đáp lại nữa.
 
*
 
Ăn xong bữa sáng, Bắc Bắc đưa thẻ phòng mình cho Chu Thịnh rồi tới phim trường.
 
Cô không hỏi lịch trình kế tiếp của Chu Thịnh, dù sao cô đã nói rõ từ tối qua, rằng cô không có thời gian tiếp anh. Chu Thịnh cũng tỏ ra thông cảm, Bắc Bắc nghĩ nghĩ, thật ra cho dù mình không đưa thẻ phòng cho Chu Thịnh, chắc anh cũng có thể đi tới nơi khác.
 
Lúc này, phim trường cũng chỉ có đạo diễn và một vài nhân viên công tác có mặt.
 
Mã Viễn vừa thấy Bắc Bắc đến đã vô cùng vui vẻ: "Bắc Bắc, tới đây một chút."
 
"Vâng." Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, đi về phía ông.
 
"Có chuyện gì vậy đạo diễn?"
 
Mã Viễn trả lời: "Giảng kỹ năng diễn cho cháu, vừa đúng lúc diễn viên khác vẫn chưa tới."
 
"Vâng."
 
Hai người chụm đầu thảo luận, cảnh quay Bắc Bắc sắp đóng sáng nay là cảnh đánh nhau, cũng là cảnh quay đầu tiên cô phải buộc dây ở kiếp này.
 
Mã Viễn tóm tắt sơ lược cốt truyện, Bắc Bắc tìm chỉ đạo võ thuật ôn tập vài chiêu đã học trước đó, chỉ chốc lát sau, nhóm Triệu Manh Manh đã tới đó.
 
"Bắc Bắc."
 
"Huh?"
 
"Lần đầu treo dây đừng khẩn trương quá, thật ra không có gì đáng sợ đâu, em có chứng sợ độ cao không?" Triệu Manh Manh vừa mở miệng đã tuôn ra một loạt vấn đề.
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn chị ấy, tay cầm kiếm: "Không có, em không khẩn trương, chị cứ an tâm đi."
 
"Vậy có sợ độ cao không?"
 
"Không ạ." Bắc Bắc thấy chị ấy có vẻ lo lắng, cười nói: "Cảm ơn chị Manh Manh."
 
Triệu Manh Manh xì một tiếng, nhìn cô với ánh mắt hơi ghét bỏ: "Nói gì thế, chị em mình còn khách sáo làm gì, em là nữ nghệ sĩ mà chị đây bảo kê cơ mà."
 
Bắc Bắc bật cười, mi mắt cong cong nhìn chị ấy: "Vậy tương lai sau này mong chị Manh Manh trông nom em nhiều hơn nhé."
 
Triệu Manh Manh hào sảng phất tay, trả lời một cách sảng khoái: "Không thành vấn đề."
 
"Sau này có chuyện gì cứ đến tìm chị Manh Manh của em."
 
 "Dạ."
 
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đầy ý cười chân thành.
 
--
 
Chốc lát sau, Bắc Bắc vào phòng trang điểm make up, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
 
Bởi vì đóng cảnh xô xát, hôm nay trang phục và lớp trang điểm của cô đều được điều chỉnh lại một số chỗ. Bắc Bắc rất thích trang phục cảnh đánh nhau, vừa bớt vướng víu hơn váy mọi ngày thường mặc, nên sau khi mặc trang phục đánh nhau, cô có thể cất bước lớn hơn một chút.
 
 Cô thấy rất thoải mái.
 
Triệu Manh Manh cũng có mặt trong cảnh đánh nhau lần này, hôm nay hai người cần phối hợp diễn cùng nhau.
 
Trở ra sau khi thay trang phục, hai người không khỏi khen nhau.
 
"Bắc Bắc đẹp lắm."
 
"Chị Manh Manh cũng đẹp nữa."
 
 "Ai bảo, rõ ràng trông em đẹp hơn. Chị mê da em muốn chết, mau mách cho chị Manh Manh của em một câu, rốt cuộc em đã chăm thế nào hả?"
 
Bắc Bắc cười bất đắc dĩ, về da dẻ của cô, Triệu Manh Manh đã hỏi không chỉ một lần hai lần, nhưng Bắc Bắc thật sự không biết nên nói như thế nào. Thật ra cô cũng như bao người khác: ăn cơm rồi ngủ, mỹ phẩm dưỡng da dùng như bình thường, cũng không có sản phẩm gì quá đặc biệt. Những sản phẩm cô dùng thì trên thực tế, chính Triệu Manh Manh cũng có sử dụng.
 
Nhưng chị ấy lại không thấy có hiệu quả lớn lắm, cuối cùng, Bắc Bắc chỉ có thể quy việc da đẹp là do trời sinh.
 
Khi Mã Viễn cầm bình giữ nhiệt đi ngang qua hai người, đúng lúc nghe thấy hai cô gái khen nhau, không thể nhịn được nữa, ông bèn bổ một đao: "Thôi đủ rồi, đừng ca tụng nhau nữa, mau vào vị trí đóng phim."
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Triệu Manh Manh: ". . ."
 
Hai người trợn mắt nhìn đạo diễn, đồng thanh đáp: "Đúng đúng."
 
Khi nhập vai, Triệu Manh Manh khác hẳn tính cách sôi nổi vốn có, trong việc quay phim, chị ấy đều trong trạng thái nghiêm túc cực độ.
 
Bắc Bắc cũng vậy. Vừa vào cảnh quay, hai người liền nhập vai, không còn dáng vẻ như khi chọc nhau trong phim trường nữa.
 
Mã Viễn nhìn chằm chằm hai diễn viên trong màn hình, vô cùng tập trung.
 

"Đã chỉnh dây treo chưa?"
 
 Nhân viên công tác ở bên kia trả lời: "Đạo diễn Mã, xong hết rồi."
 
"Được, các máy móc khác chuẩn bị."
 
"OK."
 
 Điều chỉnh xong, Mã Viễn nhìn Bắc Bắc và Triệu Manh Manh, cao giọng nói: "Thử quay một lần trước, tranh thủ qua luôn trong một lần đấy."
 
Đây là một màn đánh nhau trên không trung, tuy nói rằng cố hoàn thành trong một lần, nhưng bản thân đạo diễn Mã cũng biết đây là chuyện không thể. Chẳng qua ông vẫn nói vậy, cốt để cổ vũ cho diễn viên đang nhập vai.
 
"Bắc Bắc, khẩn trương không?"
 
Bắc Bắc cười: "Vẫn ổn."
 
Nói không hồi hộp là nói dối, nhưng ít nhất, trong trí nhớ của Bắc Bắc, đây không phải lần đầu cô treo dây, chắc sẽ không đến mức nhũn chân đâu nhỉ?
 
Mã Viễn im lặng rồi gật đầu, nhìn Triệu Manh Manh: "Dẫn dắt cô ấy một tí nhé."
 
Triệu Manh Manh bật cười, hơi bất đắc dĩ: "Khéo Bắc Bắc còn thành thạo hơn tôi ấy chứ."
 
Mã Viễn nhíu mày rồi cười nói: "Đều là diễn viên trong phim, ai trong các cô dẫn dắt người kia cũng như nhau." Yêu cầu của ông chỉ có một, thước phim được quay một cách trôi chảy, có được cảnh quay tốt nhất.
 
Tất cả đều đã vào vị trí, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh dần bay lên giữa không trung nhờ dây treo. Sau khi lên cao, Bắc Bắc nhìn xuống dưới, thật ra, cô thấy hơi sợ.
 
Có lẽ vì cơ thể này chưa bao giờ có trải nghiệm tương tự, vậy nên mới thấy sợ, hãi hùng theo bản năng.
 
Nhưng cũng may, Bắc Bắc biết giữ ổn định cảm xúc khá tốt, dù sợ hãi, thì cũng chỉ nháy mắt đã qua.
 
Mã Viễn nhìn người trên màn hình, chờ đến khi vẻ mặt hai người khôi phục như bình thường mới tuyên bố bấm máy.
 
 "Action."
 
Cảnh quay đánh nhau ngoạn mục bắt đầu.
 
Ba mươi giây sau, Mã Viễn cau mày nhìn màn hình: "Cắt, tạm dừng một chút."
 
Ông ngước lên nhìn Bắc Bắc: "Bắc Bắc, chú ý tới quần áo một chút, còn đâu không thành vấn đề."
 
"Vâng."
 
"Manh Manh, tư thế vừa nãy của cô sai rồi, tự cô nhớ xem chỉ đạo võ thuật đã dạy thế nào đi."
 
Triệu Manh Manh lơ lửng giữa không trung: "..." Giờ đang thế này, chị ấy biết nhớ kiểu gì hả???!!!!
 
"Đạo diễn, tôi quên rồi."
 
Mã Viễn: "..."
 
Cuối cùng, nhờ Bắc Bắc nhỏ giọng nhắc nhở một chút, Manh Manh đã nhanh chóng nhớ lại.
 
Cảnh quay được tiếp tục.
 
2 phút sau, rốt cuộc Bắc Bắc và Triệu Manh Manh cũng được hạ xuống.
 
Mãi đến khi chạm đất, Bắc Bắc mới thấy được an toàn. Thở phào một hơi, tới giờ cô vẫn như sắp tắt thở vậy.
 
Mã Viễn nhìn hai người, cười lạnh: "Tự sang mà chiêm ngưỡng cảnh quay vừa rồi của hai cô đi."
 
Bắc Bắc: ". . ."
 
Triệu Manh Manh: ". . ."
 
Không đến nỗi chứ nhỉ? Vừa rồi không phải đã nói qua rồi ư?? Hai người liếc nhau, đều có chung ý nghĩ đi tới bên cạnh đạo diễn: "Xem nào."
 
Mã Viễn cho hai cô xem lại cảnh quay vừa rồi. Váy Triệu Manh Manh bay bay trên trời, động tác không dứt khoát, còn Bắc Bắc thì nghiêm mặt cứ như thể đang đối diện cường địch. Rõ ràng theo kịch bản, Triệu Manh Manh là sư muội đồng môn, quan hệ còn khá thân thiết, cho dù giai đoạn sau có thay đổi, cũng không đến nỗi xuất hiện nét mặt như thế.
 
Bắc Bắc và Triệu Manh Manh xem xong, nhao nhao tỏ vẻ: "Đến đây đi, quay tiếp."
 
Mã Viễn nheo mắt nhìn hai người: "Nếu không thấy hai cô sắp tắt thở, còn lâu tôi mới cho xuống."
 
Hai người bị nghẹn họng, tỏ vẻ hơi tổn thương vì lời nói thẳng thừng của Mã Viễn.
 
Bọn họ đứng một bên thảo luận tình tiết trong kịch bản và phương pháp xử lí trở ngại về các chi tiết khi bay trên không.
 
Đột nhiên, trợ lý đạo diễn hấp tấp đi tới, gọi: "Đạo diễn Mã."
 
"Chuyện gì?" Bị ngắt lời, Mã Viễn mất kiên nhẫn thấy rõ.
 
Trợ lý hắng giọng đáp: "Nhà sản xuất nói rằng nhà đầu tư sẽ tới kiểm tra."
 
Mã Viễn: "Hả?"
 
Trợ lý lặp lại: "Nhà đầu tư của phim sắp tới đây kiểm tra rồi."
 
Mã Viễn: "...Mịe."
 

Hôm nào không đến, lại cứ nhằm hôm nay mới đến.
 
Mã Viễn nhăn mặt, không thể chuyển cảnh, lát nữa chỉ e phải để nhà đầu tư xem cảnh diễn viên treo dây thôi.
 
Ông nghĩ giây lát rồi xua tay nói: "Được rồi, tôi đã biết. Đến thì đến, chẳng lẽ còn muốn tôi rước kiệu lớn tám người nâng ra đón à?"
 
Trợ lý im lặng một lúc lâu, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Mã Viễn, bèn bổ sung thêm một câu: "Là tổng giám đốc Chu đích thân đến thị sát."
 
Mã Viễn: "..."
 
Mặt ông trông chẳng khác gì táo bón, thảng thốt nhìn trợ lý: "Là tổng giám đốc Chu tôi đang nghĩ tới đấy à?"
 
Trợ lý gật đầu: "Chính xác."
 
Mã Viễn sa mạc lời, quay phắt sang nhìn vẻ mặt Bắc Bắc, nào ngờ, Bắc Bắc cũng nghệt mặt.
 
Cô không biết gì cả, thật đấy.
 
*
 
Tuy rằng có nhà đầu tư sắp tới, còn là nhà đầu tư siêu lớn, nhưng cảnh cần phải quay vẫn sẽ tiếp tục.
 
Mã Viễn nhìn vẻ mặt của Bắc Bắc cũng hiểu rõ ràng, cô cũng là một trong số những người chẳng hay biết gì.
 
Cười khẽ, Mã Viễn gật đầu: "Rồi, khi nào thì tới?"
 
"Chắc là 30 phút nữa."
 
Mã Viễn nhíu mày, nhìn nhóm Bắc Bắc: "Vào trang điểm lại đi, quay lại cảnh vừa rồi."
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc ngây ngốc đi theo Triệu Manh Manh vào phòng trang điểm. Vừa vào trong, Triệu Manh Manh đã không thể kiểm soát tinh thần hóng drama của mình, chị ấy vừa để thợ trang điểm make up lại cho mình, vừa nói chuyện với Bắc Bắc: "Em nói xem tổng giám đốc Chu kia tới đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ anh ta biết hôm qua chị tán nhảm về anh ta nên tới để trả thù???"
 
Manh Manh tự nói một mình rồi lại tự phản bác: "Không, chắc là không đâu nhỉ? Gián điệp của tổng giám đốc Chu sao nhiều đến mức đó được chứ, chắc không đến nỗi biết được cả chuyện hôm qua chị đã tán phét về chuyện anh ta thay đổi xu hướng tình dục đâu, nhỉ?"
 
"Em nói đúng không Bắc Bắc."
 
Bắc Bắc: "..."
 
Cô khó xử nhìn Manh Manh, hơi muốn nói nhưng không nói được.
 
Cô không nhẫn tâm nói với Triệu Manh Manh, rằng anh tổng giám đốc Chu kia đã biết chị kể drama về anh ta trong phim trường, hơn nữa gián điệp... còn là mình.
 
Bắc Bắc đành trả lời bừa: "Ừ ừ, sao mà biết được chứ."
 
Triệu Manh Manh gật đầu: "Chị cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu không phải vì lí do đó, vậy tổng giám đốc Chu tới kiểm tra cái gì, kiểm tra ai?"
 
Bắc Bắc: "...Em không biết."
 
Cô liếm môi, hơi chột dạ.
 
Nhưng Bắc Bắc lại cho rằng, chưa chắc Chu Thịnh đã tới để kiểm tra cô mà. Nếu là thật, vậy vì sao buổi sáng không tự nói với cô chứ? Hay là muốn cho mình một niềm vui bất ngờ?
 
Vừa nghĩ tới đây, Bắc Bắc vội lắc đầu, cảm thấy quá không khả thi. Khả năng duy nhất có thể đó là Chu Thịnh tới vì có việc thật.
 
"Nhà đầu tư đến đoàn kiểm tra cũng là chuyện bình thường mà."
 
Manh Manh gật đầu: "Bình thường thật. Nhưng tổng giám đốc Chu tới kiểm tra đoàn, nghĩ thế nào chị cũng thấy bất thường ấy."
 
Bắc Bắc: "..." Cô nháy mắt chẳng biết nói gì nữa.
 
Sau khi chỉnh lại lớp make up, hai người tiếp tục cảnh treo dây.
 
Còn Mã Viễn, ông nghiêm mặt nhìn hai người, chỉ đạo quay phim.
 
Cũng may hiện giờ Bắc Bắc và Manh Manh đều đã có chút kinh nghiệm, không xảy ra sai sót trong những chi tiết nhỏ như lúc đầu.
 
Mã Viễn xem mà thỏa mãn vô cùng.
 
--
 
Chu Thịnh vừa vào đã thấy cảnh tượng vợ mình lơ lửng giữa không trung. Mặt anh biến đổi trong nháy mắt, nhìn chằm chằm bóng người giữa không trung, anh trầm giọng hỏi một câu: "Cứ để diễn viên lơ lửng trên không như vậy có bảo đảm an toàn không?"
 
Nhà sản xuất cười tiếp đón đờ ra, nhìn theo ánh mắt của Chu Thịnh rồi vội giải thích: "Sẽ không có vấn đề gì, tổng giám đốc cứ yên tâm. Chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa các biện pháp an toàn rồi ạ."
 
Chu Thịnh vẫn nhăn mày: "Không thể quay dưới đất à?"
 
Nhà sản xuất lau mồ hôi trên trán, "Chuyện này... hơi khó."
 
Chu Thịnh cau mày: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
 
"Không có."
 
Lúc này, nhà sản xuất hận không thể để Mã Viễn tới đây đối phó tôn đại Phật này.
 
"Mời tổng giám đốc Chu qua bên này." Ông ta muốn mời Chu Thịnh qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một lúc.
 
Nhưng Chu Thịnh lại lắc đầu, đi thẳng tới chỗ Mã Viễn: "Để tôi xem."
 
Nhà sản xuất nghẹn lời, định cản nhưng đã không còn kịp nữa.
 
Hai người đi bên cạnh Chu Thịnh cũng cười nói: "Đúng đúng, chúng tôi cũng qua xem thế nào, đạo diễn Mã quay phim, chúng tôi vô cùng tò mò đấy." 
 
Mã Viễn đã nghe thấy tiếng nói ở phía sau từ lâu, nhưng giờ đang tập trung nhìn người trên màn hình nên ông không rảnh để ý tới.
 
Cũng may Bắc Bắc và Triệu Manh Manh không chịu thua kém, sau mấy lần NG, cuối cùng cũng qua.
 
Đạo diễn Mã nhìn hình ảnh được thu lại trên màn hình, vô cùng thỏa mãn.
 
Chu Thịnh vừa liếc đã nhìn bóng dáng Bắc Bắc chăm chú, hạ giọng hỏi: "Treo dây cáp lên như thế không nguy hiểm chứ?"
 
Mã Viễn hơi cứng người, quay đầu nhìn anh: "Mời tổng giám đốc Chu ngồi."
 
Chu Thịnh hừ lạnh, nhìn ông: "Đạo diễn Mã."
 
Mã Viễn nghẹn họng, hơi bất đắc dĩ: "Không nguy hiểm, yên tâm đi, trước khi cho diễn viên treo dây, chúng tôi đã kiểm tra kỹ rồi."
 

"Chắc chắn chưa?"
 
Mã Viễn trợn trắng mắt nhìn anh: "Nếu cậu lo lắng thì có thể thuê mấy người tới."
 
Vốn chỉ là lời nói đùa, nhưng không ngờ ông nói xong, Chu Thịnh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ý hay đấy."
 
Mã Viễn: "..."
 
Hay cái rắm!
 
Ông chỉ buột miệng nói thế mà thôi, nếu để Chu Thịnh sai người tới thật, chỉ e bộ phim này không thể quay được nữa.
 
"Cậu tới đây làm gì?" Bên cạnh không có người, Mã Viễn cũng trở nên hống hách hơn hẳn.
 
Ông và Chu Thịnh là người quen cũ, hơn nữa, ông cũng là người chứng kiến Chu Thịnh trưởng thành, quan hệ đã trở nên thân quen hết nấc. Chẳng qua Mã Viễn rời nhà quá nhiều năm nên không biết quá nhiều chuyện trong gia đình.
 
Lại càng không biết tin Chu Thịnh đã kết hôn.
 
Chu Thịnh nhướng mày, liếc nhìn người đã cởi dây treo ở bên kia, rồi cười nói: "Chú đoán xem?"
 
Mã Viễn nghẹn lời, muốn mắng chửi người: "Cậu đừng hòng xằng bậy, đây là đoàn làm phim của tôi."
 
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn Mã Viễn với ánh mắt ghét bỏ: "Tôi xằng bậy cái gì?"
 
Mã Viễn lạnh nhạt nhắc nhở: "Đừng quên cậu là tổng giám đốc Chu sở hữu thể chất hút hotsearch. Ngay lúc này, tôi không mong bất cứ diễn viên nào trong đoàn xuất hiện trên hotsearch với cậu."
 
Lời này vô cùng hống hách.
 
Chu Thịnh vừa nghe xong đã đen mặt.
 
Anh im lặng một lúc, không khí áp suất thấp quét quanh người: "Phòng nghỉ của cô ấy ở đâu?"
 
Mã Viễn giật giật khóe miệng, im lặng nhìn anh: "Cậu coi lời tôi là gió thoảng bên tai đấy à?"
 
"Không."
 
Mã Viễn im lặng một lúc rồi bật thốt, "Thế mà cậu vẫn hỏi?"
 
Chu Thịnh cười, thờ ơ nói: "Nhưng tôi đến đây vì cô ấy, chẳng lẽ chú vẫn không cho tôi gặp người một lần à?"
 
Mã Viễn cười nhạo, lạnh lùng từ chối: "Không cho gặp."
 
Chu Thịnh gật đầu, đút tay vào túi, đứng lên: "Vậy thôi, tôi tự tìm." Anh nói rồi muốn đi ngay.
 
"Khoan đã, tôi sẽ bảo cô ấy tới phòng nghỉ, cậu vào trong trước đi." Mã Viễn thầm chửi má nó trong lòng, rất khó chịu với gã trai biến thái khó hầu hạ này.
 
Chu Thịnh cười đắc ý, vỗ vai Mã Viễn, nói: "Yên tâm, nhiều người ở đoàn làm phim như vậy, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu."
 
Chu Thịnh bình tĩnh nghĩ, cùng lắm thì anh cũng chỉ hôn hôn cô cộng thêm ôm ôm cô một cái thôi mà??? Chắc cũng không được coi như quá phận chứ.
 
Mã Viễn hừ lạnh, không thèm liếc anh lấy một lần.
 
"Dẫn cậu ta tới phòng nghỉ của tôi."
 
Trợ lý ở bên cạnh đáp: "Vâng."
 
Mã Viễn ngẫm nghĩ rồi gọi Chu Thịnh lại, hỏi thêm một câu: "Hai người có quan hệ gì?"
 
Chu Thịnh nhướng mày cười mỉm, trả lời: "Quan hệ hợp pháp."
 
Mã Viễn: "..." Nhìn Chu Thịnh đi xa, ông mới lẩm bẩm: "Quan hệ hợp pháp quái gì."
 
Lúc bấy giờ, Mã Viễn thật sự không nghĩ đến một mối quan hệ "hợp pháp" nào.
 
--
 
"Bắc Bắc, ra đây một lúc."
 
Bắc Bắc vâng một tiếng, ngước mắt nhìn Mã Viễn, "Đạo diễn có chuyện gì thế ạ?"
 
Mã Viễn nhìn Bắc Bắc, hơi không biết phải mở lời thế nào.
 
Ông nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: "Có người tìm cháu."
 
Bắc Bắc ngẩn ra, cúi đầu cười mỉm: "Vâng, ở đâu ạ?"
 
"Phòng nghỉ của chú."
 
Bắc Bắc vâng rồi chuẩn bị đi đến phòng nghỉ của Mã Viễn. Mã Viễn nhìn bóng lưng của Bắc Bắc, chỉ thấy quá bất thường.
 
"Gượm đã."
 
Bắc Bắc quay đầu, nhìn ông hỏi: "Đạo diễn còn chuyện gì ạ?"
 
Mã Viễn nhìn Bắc Bắc, hơi khó xử: "Cháu không bị ép đó chứ?"
 
Bắc Bắc: "...Hả?" Cô kinh ngạc nhìn Mã Viễn, bật cười: "Không ạ. Cháu có biết anh ấy, bọn cháu rất thân nhau."
 
Nghĩ nghĩ, Bắc Bắc giải thích thêm với Mã Viễn vẻ mặt lo lắng: "Đạo diễn Mã, quan hệ của chúng cháu không như chú nghĩ đâu, đợi đến lúc thích hợp, cháu sẽ nói với chú, chú cứ yên tâm."
 
Nghe vậy, cho dù lo lắng, Mã Viễn cũng khó ngăn cản.
 
Chỉ dặn dò: "Tự chú ý một chút."
 
"Vâng."
 
Bắc Bắc nhếch môi, đi tới chỗ phòng nghỉ.
 
Cô nhoẻn miệng cười, vươn tay đẩy cửa. Cửa mới vừa hé, một bàn tay đã vươn ra, kéo Bắc Bắc vào trong.
 
Bắc Bắc sửng sốt, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cười hỏi: "Chu Thịnh, sao anh lại tới đây?"
 
Chu Thịnh ừm một tiếng, cúi đầu hôn cô, qua loa nói: "Nhớ vợ của anh."
 
Trong phòng nghỉ, hai người ôm hôn nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận