Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 29: Hai mươi chín đồng tiền
 
Phòng nghỉ của Mã Viễn ở tầng một. Tuy là phòng riêng nhưng mà toilet ở cuối hành lang nên bên ngoài thường có tiếng người đi qua lại. 
 
Bắc Bắc và Chu Thịnh đang hôn nhau, đột nhiên hốt hoảng, nghe thấy tiếng ma sát sột soạt ở bên ngoài truyền vào. Bắc Bắc tóm lấy tay áo của Chu Thịnh từ từ nắm chặt. 

 
Có chút lo lắng và sợ hãi. 
 
Cô sợ có ai đó đột nhiên đi vào trong đây thì phải làm sao, cũng lo lắng….ngoài  cửa cũng không ai trông chừng, đột nhiên có ai đó đẩy cửa vào thì làm thế nào?
 
Chu Thịnh thấy cô lo lắng, có chút bất đắc dĩ, hôn lên khóe môi của cô, trêu chọc cô: “Bắc Bắc, em lo lắng cái gì?”
 
Bắc Bắc lắc đầu, tay chỉ vào cửa: “Vừa rồi anh không khóa cửa, lỡ như ai vào thì phải làm sao?”
 
Chu Thịnh nhướng lông mày, khẽ cười, cố ý nói: “Vậy bây giờ anh ra khóa cửa.”
 
“Đừng.” Bắc Bắc vội vàng kéo giữ người anh lại, lắc đầu nói: “Không thể khóa.” 
 
Nếu khóa cửa lại, vậy người bên ngoài không phải là biết bọn họ bên trong đang làm cái gì sao, chắc chắn sẽ bàn tán. Cho dù Bắc Bắc và Chu Thịnh ở trong không làm gì nhưng chỉ cần khóa cửa thì những người bên ngoài sẽ nghĩ bọn họ không kiềm chế được. 
 

Bắc Bắc không nhát gan, nhưng chỉ có loại chuyện này, nói thật sự vẫn có chút lo lắng. 
 
Chu Thịnh oái oăm nhìn cô: “Vậy giờ anh nên khóa hay không khóa?”
 
Bắc Bắc nghẹn họng, ngước mắt trừng anh: “Không khóa.”
 
Cô nghĩ rồi nhỏ tiếng nói: “Ngồi xuống đi.” Không làm mấy cái thân mật gì đó thì cô sẽ không lo lắng. 
 
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc mắt chế nhạo cô, hiểu rõ ý định của cô nhưng mà Chu Thịnh vẫn vui vẻ làm theo lời cô. 
 
“Được.”
 
Hai người ngồi trong phòng nghỉ, Bắc Bắc mới nghiêm túc nhìn Chu Thịnh, thình lình hỏi: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
 
“Nhớ em nên đến thôi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . .Vậy tại sao buổi sáng anh không nói với em?”
 
Rõ ràng có thời gian cũng có cơ hội để nói mà, không phải à? 
 
Chu Thịnh cười, vươn tay khều khều cằm của cô, lại cười nói: “Muốn cho em một sự ngạc nhiên.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . .” cô chửi thầm trong lòng, ngạc nhiên không thấy đâu, chỉ thấy bị dọa chết khiếp. 
 
Chu Thịnh bật cười, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, cảm xúc trên tay thật tuyệt, không muốn buông tay chút nào. 
 
“Vừa rồi treo người như vậy, có sợ không?”
 
“Không sợ.” Bắc Bắc nhìn anh: “Vui lắm, lần đầu tiên em được treo người trên dây đó.”
 
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . .” Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô, câu “chúng ta không quay nữa” đến cửa miệng rồi nhưng không làm sao để nói ra được. 
 
Anh cười: “Em vui là được.”
 
Bắc Bắc ừm ừm hai tiếng, nhìn anh hỏi: “Vậy chiều nay anh vẫn đi à?”
 
“Ừm. Phải quay về công ty.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc cau mày nhìn anh: “Vậy anh còn. . . . . .qua bên này?”
 
Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc cười, không giải thích thêm. 
 
Về việc tại sao lại qua bên này, bản thân Chu Thịnh cũng không nói rõ được, nhưng điều duy nhất anh hiểu rõ là anh muốn nhìn thấy cô, cũng muốn tìm hiểu về chuyên ngành Bắc Bắc yêu thích, tại sao lại thích như vậy. 
 
Trước đây, Chu thị cũng đầu tư cho nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình, chỉ là những việc này, Chu Thịnh chưa bao giờ tìm hiểu, không quan tâm, cũng không để ý, chỉ cần có báo cáo là được. 
 
Nhưng lần này nguyên nhân anh muốn đến đây tham quan hoàn toàn là vì Bắc Bắc. 
 

Anh muốn hiểu rõ hơn về vợ của mình, cho nên giữa lúc bộn bề công việc, anh vẫn bớt thời gian đến đây. 
 
Bắc Bắc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Chu Thịnh, chỉ liếc nhìn chút ít rồi nhanh chóng quay đi. 
 
Trong lòng lo lắng, nhỏ tiếng hỏi: “Vậy anh có mệt lắm không?”
 
“Không.” Chu Thịnh vươn tay vuốt mái tóc suôn mềm của cô. Vừa rồi Bắc Bắc đội tóc giả cho nên bây giờ cảm giác tóc đang rối loạn. 
 
“Ra ngoài ăn cơm trước thôi, ăn xong thì anh sẽ đi.” 
 
Bắc Bắc “a” một tiếng: “Anh muốn ăn ở đây?”
 
Chu Thịnh bật cười, trêu đùa cô: “Không được sao?”
 
“Không, không, không . . . . . .. . .” Bắc Bắc ngừng lại, uể oải nói: “Tất nhiên là được.”
 
Chỉ là Mã Viễn, chắc là không muốn đối phó với nhà đầu tư từ trên trời rơi xuống này đâu. 
 
*
 
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, sau đó Bắc Bắc còn cố ý đi toilet rồi mới đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, cô liền thấy nhiều nhân viên ăn mặc lạ hoắc đang chuyển đồ từ trên xe xuống. 
 
Bắc Bắc còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng của mọi người trong đoàn làm phim. 
 
“A a a a a a a a a a a a a a a Tổng giám đốc Chu mời chúng ta ăn lẩu! ! !”
 
“Trời ơi, có trời biết tôi muốn ăn như thế nào.”
 
“Được đó, tôi yêu sếp Chu, cảm ơn sếp Chu đã giải quyết nỗi thống khổ của tôi bao nhiêu ngày ăn cơm của đoàn phim.”
 
“A a a a a a a a a a a a a a a thích quá đi!”
 
Triệu Manh Manh thấy Bắc Bắc đứng đó không xa, hét lớn: “Bắc Bắc lại đây, chúng ta được ăn tiệc này, có lẩu đó! ! !”
 
Bắc Bắc: “. . . . .. . . . . .” Cô còn chưa trả lời, thì nghe tiếng người quản lý của Triệu Manh Manh gõ gõ lên đầu chị, cực kỳ giận dữ nhắc nhở: “Em chỉ được ăn rau xanh.”
 
Triệu Manh Manh: “Hả? Không phải chứ?”
 
Người quản lý hừ lạnh nói: “Mấy ngày nay em tăng ba cân* rồi.”
 
*3 cân = 1.5 kg
 
Nghe thấy vậy, cả người Triệu Manh Manh mất hết cảm hứng. 
 
“Nhưng mà em rất muốn ăn.” Chị vẫn còn muốn đấu tranh nhưng khi đối diện với ánh mắt của người quản lý thì ngay lập tức lặng lẽ rút lui. 
 
Bắc Bắc thấy vậy thì bật cười: “Em đến đây.”
 
Cô dắt Triệu Manh Manh qua ngồi: “Đi, hai chị em mình ăn rau xanh cũng không sao.”
 
Điệu bộ Triệu Manh Manh hờn tủi nhìn cô: “Nhưng chị có sao.”
 
Nhìn vẻ mặt của chị, Bắc Bắc không biết làm sao để an ủi chị. 
 
May mắn có Mã Viễn từ xa đến cứu, gọi tên Bắc Bắc và Triệu Manh Manh: “Hai cô qua bên này ăn đi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . .”  Cô thấy Chu Thịnh đang ở bên đó nhìn mình mỉm cười, bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng.”
 
Còn về Manh Manh, vì không bị người quản lý coi chừng nữa, lúc này đã vui vẻ chạy chậm qua bên đó. 
 
Người quản lý cười khổ, nhìn bóng lưng trốn thoát của nghệ sĩ nhà mình, không dám lên tiếng phản đối. Bên đó toàn là ông chủ lớn, cô chọc vào không nổi, chỉ có thể đợi ăn xong bữa cơm này, đặt lệnh cấm Triệu Manh Manh thời gian sắp tới không được ăn quá nhiều. 
 
Bắc Bắc nhìn người quản lý cười rồi đi qua bên đó. 
 
Khi đi cô qua bên đó, chỉ còn chỗ ngồi bên cạnh Chu Thịnh, giống như cố ý để lại cho cô vậy. Mã Viễn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim chỉ chỉ: “Bắc Bắc, cháu ngồi chỗ đó đi, để chú giới thiệu, bên cạnh là tổng giám đốc Chu của Chu thị, cũng là nhà đầu tư cho bộ phim này, vị này là tổng giám đốc Ngô . . . . . . . . . .” Mã Viễn cũng coi như là một đạo diễn có trách nhiệm, nghiêm túc giới thiệu các nhà đầu tư cho Triệu Manh Manh rồi còn giới thiệu một lượt cho Bắc Bắc. 
 
Manh Manh đối với mấy người này có quen biết cho nên cũng nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, sau đó thì, không có sau đó nữa. 
 
Còn về Bắc Bắc chỉ có thể kiên nhẫn chào hỏi từng người một. 
 

Chu Thịnh cười như không cười nhìn cô, khen cô: “Diễn xuất rất tốt.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .” anh nhìn thấy em diễn rồi hãy nói tốt được không? Hôm nay khi Chu Thịnh đến đây thì rõ ràng biết công việc đã kết thúc rồi. 
 
Giống như đi guốc trong bụng Bắc Bắc, Chu Thịnh bổ sung nói: “Đã xem phần diễn của em chỗ đạo diễn Mã.”
 
Bắc Bắc giật mình, ho một tiếng: “Tổng giám đốc Chu quá khen rồi.”
 
“Ừm, anh nói sự thật.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . .” Mong anh đừng nói sự thật. 
 
Mã Viễn ở bên cạnh cười. Sau khi thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Bắc Bắc, lên tiếng cứu vớt: “Ăn cơm thôi. Cảm ơn tổng giám đốc Chu đã mời bữa lẩu này.”
 
Manh Manh cũng cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Chu.”
 
“Không cần khách sáo.”
 
Nói xong, trong mắt Triệu Manh Manh không còn đạo diễn hay là các nhà đầu tư nữa, chỉ còn thấy thịt trong nồi lẩu. 
 
Bởi vì nước lẩu đã được nấu sôi sẵn rồi mới mang qua đây, cho nên có thể bắt đầu bỏ những loại rau nhúng lẩu khác nhau vào ngay, đợi một chút là ăn được. Trong đoàn phim ăn lẩu chỉ có thể chấp nhận như thế, nhưng mà cũng may Chu Thịnh không keo kiệt, bủn xỉn, mà cực kỳ hào phóng, đáp ứng dựa theo sở thích ăn mặn của mọi người, nói chung là có thể ăn cho đến lúc không ăn nổi nữa thì thôi. 
 
Triệu Manh Manh rất thích ăn thịt, đây cũng là nguyên nhân tại sao người quản lý luôn hạn chế chị ăn đồ ăn, thích ăn thịt, một khi ăn sẽ mập lên. 
 
Còn Bắc Bắc, mặc dù thích ăn nhưng ăn không mập, điều này rất là vi diệu. 
 
Bắc Bắc cúi đầu ăn, cũng không để ý Chu Thịnh ở bên cạnh. Cơm hộp của đoàn phim quả thực khó nuốt. 
 
“Đói lắm hả?” Chu Thịnh đột nhiên hỏi bên tai cô. 
 
Bắc Bắc giật mình, trừng mắt nhìn, những người khác đều tập trung ăn uống, không có ai để ý đến phía bọn họ. 
 
“Ừm, cơm của đoàn làm phim không ngon.”
 
Chu Thịnh bật cười, khóe môi cong lên: “Muốn ăn lẩu rồi à?”
 
“Muốn.” Bắc Bắc vui vẻ nhìn anh: “Cảm ơn anh.”
 
Lần trước, Chu Thịnh nói muốn cùng cô đi ăn lẩu, cô luôn ghi nhớ mà Chu Thịnh cũng vậy. Vì vậy hôm nay mua lẩu đến, cũng vì lời nói của hai người trước đây. 
 
Lần trước không ăn lẩu được, Chu Thịnh bù lại cho cô. 
 
Mặc dù ở đoàn phim ăn cùng mọi người nhưng mà Bắc Bắc vẫn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc. 
 
Sau khi ăn bữa trưa cực kỳ thỏa mãn, Chu Thịnh và mấy nhà đầu tư khác chào tạm biệt Mã Viễn rồi rời đi. Trước khi đi, Bắc Bắc còn nhìn thấy Chu Thịnh ra dấu tay với mình, cô nở nụ cười gật đầu. 
 
Sau khi Chu Thịnh đi, Manh Manh đặt cằm lên vai Bắc Bắc, xoa xoa bụng no của mình: “Chị quyết định rồi.”
 
“Hả?”
 
“Sau này sẽ không nghi ngờ tổng giám đốc Chu có phải thích đàn ông hay không nữa.”
 
Bắc Bắc giật mình, kinh ngạc nhìn chị: “Lẽ nào chị. . . . . . . . . .” Cô lo lắng, lẽ nào vì khi nãy ăn lẩu, Manh Manh nhìn ra mối quan hệ giữa cô và Chu Thịnh rồi.
 
Cô chưa nói xong, Manh Manh đã kiên quyết nói: “Chỉ bằng nồi lẩu hôm nay tổng giám đốc Chu mời, chị tuyệt đối không bàn tán về anh ấy nữa.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . .Vì nguyên nhân này? ? Một nồi lẩu mà mua chuộc được chị rồi?”
 
Manh Manh trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt kiên định: “Một nồi lẩu rất ghê gớm không được à?”
 
Bắc Bắc: “Được, được, được, rất được.” 
 
Manh Manh sờ bụng căng tròn của mình hỏi: “Bắc Bắc.”
 
“Dạ?”

 
“Chút nữa chị đến phòng nghỉ của em nằm nghỉ nhé?”
 
Bắc Bắc hoảng hốt, quay đầu nhìn: “Làm sao vậy?”
 
Manh Manh nghẹn họng: “Chị cảm thấy quản lý của chị chút nữa sẽ tìm chị tính sổ, vừa rồi ăn nhiều quá.”
 
Bắc Bắc bó tay, bật cười trêu đùa: “Vậy sao vừa rồi lúc chị ăn không nghĩ đến điều đó?”
 
Manh Manh rướn mày: “Nghĩ chứ nhưng mà chị vừa nhìn thấy đồ ăn thì không nhịn được.”
 
Bắc Bắc: “Chị ghê thật!”
 
Về sức ăn của Manh Manh, cô thực sự không còn lời nào để nói. Vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn, chị ấy đã ăn hết mấy đĩa thịt bò, còn ăn rất nhiều các loại thịt viên khác nhau, quả thực ăn rất nhiều, chẳng trách người quản lý lại lo lắng như vậy. 
 
Manh Manh ừ hứ một tiếng: “Vì chị đói, em có biết lúc treo dây cáp tốn biết bao năng lượng không?”
 
Bắc Bắc ghét bỏ liếc nhìn: “Chị đừng quên, em cũng treo dây cáp đó.”
 
“Trời ơi, chiều chị còn quay phim nữa.”
 
“Em. . . . . . . . . .cũng quay đó nha.”
 
Manh Manh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Không nói tiếp được nữa. 
 
Chị trừng mắt nhìn Bắc Bắc, nghiêm túc nói: “Nhanh, đỡ chị về phòng nghỉ, chị cứ ở phòng nghỉ của em nghỉ ngơi đó.”
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn chị chơi xỏ, đỡ cánh tay của chị rồi nói lia lịa: “Rồi, rồi, rồi, đến phòng nghỉ của em, ít nhất cho chị trốn cả buổi.”
 
“Cảm ơn nhé.”
 
“Không cần cảm ơn, dù sao trốn được mùng một nhưng không trốn được mười lăm.”
 
Manh Manh: “. . . . . . . . . . . . . .”
 
Mặc kệ, đối với chị mà nói, trốn được “mùng một” rồi hãy tính. 
 
*
 
Đoàn tham ban đi rồi, phim trường khôi phục vẻ yên tĩnh. 
 
Đạo diễn tiếp tục quay phim, chỉ trừ Lê Tiêu, sau khi mấy người Chu Thịnh đi rồi mới biết có nhà đầu tư đến thăm. 
 
Vốn là buổi sáng hôm đó Lê Tiêu đã đến phim trường nhưng mà sau đó không biết có chuyện gấp gì liền vội vàng rời đi, mới không gặp được nhà đầu tư.
 
Bắc Bắc nghiêm túc suy nghĩ, may mà không gặp, nếu mà gặp thì cô thực sự lo lắng cái bình giấm chua Chu Thịnh lại ghen tuông. 
 
May mắn không gặp, sau này Lê Tiêu hỏi, Bắc Bắc cũng không có tham gia vào. 
 
Sau khi Chu Thịnh đi, liên lạc của Bắc Bắc và anh chủ yếu nhờ vào điện thoại di động. Hằng ngày đều gọi video qua wechat. 
 
Có những lúc Bắc Bắc bận, việc quên gọi cho Chu Thịnh báo an toàn là điều không tránh khỏi, cũng may Chu Thịnh không để ý chuyện này, cứ đến tối thì tự nhiên anh sẽ chủ động liên lạc với Bắc Bắc. 
 
Thời gian không nhanh không chậm trôi đi. Trước khi bộ phim đóng máy mấy ngày, đột nhiên ở trường học xảy ra chuyện, gây náo loạn, sinh viên trong trường bàn tán sôi nổi. 
 
Nghe nói có sinh viên năm cuối chịu không nổi áp lực gì gì đó rồi nhảy lầu tự tử. 
 
Đêm hôm đó, trên nhóm wechat của Bắc Bắc hoàn toàn bùng nổ. Trong ký túc xá, trong lớp, tất cả đều nói về vấn đề này. 
 
Sau khi quay xong, Bắc Bắc nhận được điện thoại của Tiểu Ngư mới biết thông tin. 
 
“Hả?” Ánh mắt của Bắc Bắc khó nén sự kinh ngạc: “Ai vậy? Không cứu được hả?”
 
Tiểu Ngư cảm khái: “Ừm, hình như chết ngay tại chỗ.” Tiểu Ngư bỗng nhiên hét lên: “Bắc Bắc à, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu có chuyện gì thì nhất định phải nói cho chúng tớ hoặc tớ biết, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được nghĩ quẩn.”
 
Bắc Bắc cười không được mà khóc cũng xong, đối với lời khuyên của Tiểu Ngư, cô cười trả lời: “Yên tâm đi, nhất định tớ sẽ làm thế.”
 
“Ừm, ừm. Dù thế nào cũng không được để buồn phiền trong lòng. Tớ nói này, chị khóa trên của tụi mình đó phải chịu hai tầng áp lực mới trở thành như vậy.”
 
“Hả? Cái gì mà hai tầng áp lực?”
 
Tiểu Ngư thở dài, giải thích cho cô hiểu: “Áp lực tốt nghiệp này, tìm việc làm này, trước đây không lâu mới chia tay với bạn trai, thất tình đó.”
 
Nghe thấy vậy, Bắc Bắc có chút khó hiểu: “Là vì những cái này?”
 
Nhưng vừa nói xong, cô lại cảm thấy bình thường, dù sao Bắc Bắc trước đây cũng vì phải lấy Chu Thịnh mà cắt cổ tay tự tử. Bắc Bắc nghĩ ngợi, cảm thấy đau đầu, xoa xoa mi tâm. Tính mạng con người quá mỏng manh, có những lúc con người đối mặt với sự vật trước mắt, thực sự cảm thấy như không thể phản kháng. 
 
Nói chuyện với Tiểu Ngư khá lâu, đến khi cúp điện thoại thì đêm đó cả đêm Bắc Bắc không ngủ được. 
 

Với tính cách của cô, cô thực sự không chấp nhận được những người coi thường tính mạng. Đối với Bắc Bắc mà nói, bất kể là cuộc sống gặp bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu mệt mỏi thì cũng không thể lấy tính mạng ra làm trò đùa. 
 
Cô tình nguyện sống vất vả, cố gắng thay đổi, cũng không chọn phương pháp tự tử. Nghĩ vậy, Bắc Bắc liền theo bản năng sờ lên cổ tay mình, ở chỗ đó vẫn còn vết sẹo, mặc dù không rõ nhưng mà quan sát kỹ sẽ phát hiện ra. 
 
Ban ngày, Bắc Bắc vẫn thường đeo trang sức che lại, cho dù không có trang sức, mỗi ngày cô cũng không quên bôi kem che khuyết điểm lên chỗ đó. 
 
Cô không muốn người khác biết, cũng không muốn người khác hỏi. 
 
Đối với Bắc Bắc, đó đã là quá khứ rồi.
 
. . . . . . . . . . . . . . .
 
Đang thở ngắn than dài, cả ngày Chu Thịnh không gọi cho cô, đột nhiên lại gọi video cho cô. 
 
Bắc Bắc liếc nhìn, tâm trạng không tốt liền tắt máy. 
 
Bây giờ cô không muốn để Chu Thịnh nhìn thấy vẻ suy sụp tinh thần của cô. 
 
Anh gọi tiếp, cô lại tiếp tục tắt máy. 
 
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, Chu Thịnh đổi thành trực tiếp gọi điện thoại đến, Bắc Bắc mới nhận điện thoại. 
 
“A lô.” Giọng nói không có sức sống. 
 
Chu Thịnh mím môi, giọng điệu lo lắng: “Vợ à, sao em không nhận gọi video?”
 
Bắc Bắc ho một tiếng, không nói sự thật: “Trên trán của em mới nổi mấy cục mụn, không muốn anh nhìn thấy.”
 
Nghe thấy vậy, Chu Thịnh khẽ cười: “Có sao đâu, anh không để ý.”
 
“Em để ý đó.” Bắc Bắc ừ hứ một tiếng: “Phải rồi, hôm nay anh bận à?” 
 
“Hơi hơi.” Chu Thịnh nói nhỏ: “Vợ ơi!”
 
“Hả?” Bắc Bắc bất thình tình bị gọi nên giật mình, theo bản năng nói: “Làm sao vậy?”
 
Chu Thịnh mỉm cười nói: “Em ở trong lòng anh là đẹp nhất.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . .” Cô bật cười, cảm thấy dở khóc dở cười. 
 
“Ừm ừm, em biết rồi.” Bắc Bắc bỏ qua chủ đề này, nói chuyện khác với Chu Thịnh.
 
“Bây giờ ba mẹ anh có còn hỏi chuyện của em không?”
 
“Ừm, thỉnh thoảng cũng hỏi.”
 
Bắc Bắc “a” một tiếng, cảm thấy có lỗi: “Mấy ngày nữa em quay xong rồi, đến lúc đó tụi mình về nhà thăm mọi người nhé.”
 
“Được, không cần vội.” Chu Thịnh đổi chủ đề, bắt đầu hỏi những chuyện ở đoàn phim hôm nay.
 
Nghe thấy giọng nói đều đều của cô, Chu Thịnh nhìn chằm chằm vào tin tức hiện trên máy tính, may quá, Bắc Bắc hình như vẫn chưa bị ảnh hưởng gì cả. 
 
Hai người tiếp tục trò chuyện hơn nửa tiếng nữa, Bắc Bắc bắt đầu ngáp, Chu Thịnh nghe thấy liền nói cô đi ngủ sớm. 
 
Bắc Bắc cũng không ngại, chúc Chu Thịnh ngủ ngon rồi cúp điện thoại. 
 
Vừa mới cúp, điện thoại trên tay Bắc Bắc vẫn không ngừng rung. 
 
Cô chần chừ vài giây, cầm điện thoại xem, toàn là tin nhắn của Manh Manh gửi đến. 
 
[hahahahahahahaha! Bắc Bắc, sau này chị không nghi ngờ giới tính của tổng giám đốc Chu nữa.]
 
[Tin đồn tối hôm nay thật quá đã!]
 
[Bắc Bắc, Bắc Bắc, em đâu rồi? Sao không trả lời tin nhắn? Chị muốn chia sẻ cho em chuyện này.]
 
. . . . . . . . . . .. . . . . .
 
Triệu Manh Manh vừa gửi hơn mười cái tin nhắn, trong đó hơn nửa là dấu chấm than. 
 
Bắc Bắc thấy vậy, cau mày nhắn trả lời.
 
[Chia sẻ chuyện gì?]
 
[Manh Manh: Chị nói nè, vừa rồi tổng giám đốc Chu vừa lên hotsearch! ! ! ! hahahahahahahahaha! !]
 
[Bắc Bắc: . . . . . . . . . . . . . .]
 
Nhưng cô không có vui.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận