Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 90: Chín mươi đồng tiền
 
Trong nhà trở nên tĩnh lặng một lúc lâu, Bắc Bắc ngồi trầm tư, còn Chu Thịnh lại thấp thỏm nhìn cô.
 
Anh thầm cầu khấn trong lòng, ngàn mong vạn ngóng vợ mình không nóng giận, nếu không sau cuộc trò chuyện "thẳng thắn" này, anh xong đời. 

 
Bắc Bắc nghi ngờ liếc Chu Thịnh, nhìn một lúc lâu mới nhìn sang chỗ khác. Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng, Bắc Bắc bật hỏi: "Sao lúc trước anh lại chọn em?"
 
Đây là nghi vấn lớn nhất của cô, suy cho cùng, ngoài đẹp ra, Bắc Bắc không thấy mình có ưu điểm gì khác. Hơn nữa khi ấy hai người cũng không thân quen gì. 
 
Chu Thịnh ho một tiếng, đáp bằng một câu nói cực kì nông cạn: “Đẹp, ngoan.”
 
Bắc Bắc: “……Người say rượu ngoan chỗ nào?" 
 
Chu Thịnh cười: “Đó là ngoài ý muốn, vả lại cũng không phải ngày nào em cũng uống. Trước đó anh đã điều tra về em, có lẽ lúc ấy còn thấy tội nghiệp, không tra kĩ nên anh không biết em không phải con ruột nhà họ Đồng, chỉ hỏi đến tình trạng sinh hoạt của em: trong sạch." 
 
Đời sống sinh hoạt cũng cần phải được nhà họ Chu chấp nhận. 
 
Bắc Bắc sống rất trong sạch, cô cũng không mắc các thói quen xấu, là một cô gái ngoan và lành mạnh. 
 

Đây cũng là nguyên do chỉ mới gặp lần đầu, cô đã được mẹ và bà nội chồng thích. Cô không mưu tính sâu xa, có chuyện gì để thể hiện rõ trên mặt, làm người ta vừa nhìn đã biết. 
 
Gia đình như nhà họ Chu đã không còn đặt nặng việc nhà gái phải có tiền có thế lớn nữa, dù sao nhà họ Chu cũng đủ lớn mạnh rồi, thế nên sau khi gặp Bắc Bắc, mẹ Chu cũng không làm gắt, chỉ cần Chu Thịnh đồng ý kết hôn là được. 
 
Kể cả bà nội Chu cũng thế.
 
Nhờ vậy, Chu Thịnh cưới được Bắc Bắc về nhà, tới giờ, tình cảm giữa hai người đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ thưởng thức tới thích, rồi đến yêu.
 
Đây là một quá trình thay đổi từ từ, cũng là thay đổi diễn ra trong quá trình sống chung. 
 
--
 
Bắc Bắc im lặng thật lâu sau mới nhìn Chu Thịnh, cô lẩm bẩm: "Hơi khó tin.”
 

Chu Thịnh cười, ôm người vào lòng, hôn trán cô hỏi: “Khó tin chỗ nào? Em tốt tính thế cơ mà, không thích em mới là lạ."
 
Bắc Bắc liếc anh: “Càng ngày anh càng nói hay như hát ấy nhỉ.”
 
Chu Thịnh: “…… Anh nói thật mà.”
 
Bắc Bắc bật cười, bất chợt không thấy rối rắm rốt cuộc Chu Thịnh thích mình hay thích nguyên chủ Bắc Bắc nữa. Tóm lại, giờ cô đã ở trong thân xác này, cô sẽ sống thật tốt, cũng sẽ nỗ lực hoàn thành tâm niệm của cô ấy, ít nhất cô sẽ hoàn thành tâm nguyện tìm hiểu về mẹ ruột của nguyên chủ Bắc Bắc. 
 
“Chu Thịnh.”
 
“Sao thế?”
 
Bắc Bắc cọ xát trong lòng anh, hỏi nhỏ:  “Em muốn tìm mẹ ruột, anh giúp em được không?"
 
Chu Thịnh cười bất đắc dĩ, anh xoa xoa tóc cô, ôm người vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, dịu dàng đáp:  “Đương nhiên, anh là chồng em, anh không giúp thì ai giúp em nữa. Sau này có chuyện cứ nói với anh, hai người chúng ta không cần khách sáo với nhau như thế." 
 
Bắc Bắc khẽ cười, tay cô ôm lấy eo anh, rồi ừ nhẹ một tiếng. 
 
Chuyện này cũng xem như dừng lại tại đây. 
 
Sau khi bày tỏ, Bắc Bắc cảm thấy nhẹ hẳn người, tâm trạng cũng bớt nặng nề, chuyện cô lo nghĩ cũng bớt đi không ít.
 
Hai người ngồi trên sô pha ôm nhau, thật lâu sau Chu Thịnh mới đứng dậy rót nước cho Bắc Bắc. Nước vừa được rót ra thì ông Chu gọi tới.
 
Chu Thịnh ra ban công nghe máy, Bắc Bắc lấy di động ra tiếp tục đọc tin tức, xem xem chuyện của bà Đồng diễn tiến tiếp thế nào.
 
Rất nhiều người tham gia bàn luận trên Weibo, có vô vàn comment. Bắc Bắc đọc được một lúc thì nhận được tin nhắn từ Wechat của Manh Manh.
 
Manh Manh: 【Bắc Bắc, mẹ em bị bắt à???】
 
Bắc Bắc: 【Vâng chị, em nghe rồi.】
 
Manh Manh: 【Mỗi thế thôi à??? Hình như cả Chu Thịnh cũng có dính líu đến đó, em biết nguyên nhân không?】
 
Bắc Bắc cười, ngón tay nhanh chóng bấm phím trên màn hình: 【Biết chứ. Chị không nhớ em đã bảo bà ấy không phải mẹ em à? Nguyên nhân bị bắt em cũng biết đấy, lúc ấy em còn có mặt ở hiện trường nữa cơ, Chu Thịnh cũng thế. Nguyên do cụ thể thì tạm thời em chưa nói được, tóm lại... âu cũng coi như là trừng phạt đúng tội chị ạ.】

 
Manh Manh: 【Ồ?? Là vậy ạ, bọn em không sao chứ?】
 
Bắc Bắc: 【Em không sao, đừng lo quá.】
 
Manh Manh: 【Không thì mai gặp nhau đi, không thấy em chị thấy không an tâm.】
 
Bắc Bắc bật cười, cô chăm chú nhìn tin nhắn Manh Manh gửi đến rồi đi lật xem lịch trình công việc, đồng ý không hề chần chừ: 【Vâng, mai gặp nhau nhé.】
 
Sau khi hẹn nhau thời gian và địa điểm, Bắc Bắc ngả người xuống sofa nghĩ ngợi.
 
Cô vẫn không hiểu vì sao hai người kia không nói cho cô biết mẹ ruột là ai. 
 
*
 
Trong đồn cảnh sát, bà Đồng liên tục la ó, mắng nhiếc Bắc Bắc và Chu Thịnh.
 
Những câu chửi mắng hầu như đều bị bà ta sử dụng hết. Cảnh sát ngồi đối diện yên lặng nhìn, thật sự cảm thấy bà ta hơi điên khùng, y như mắc bệnh thần kinh vậy. 
 
Mẹ Đồng hung tợn trừng mắt với cảnh sát, gào lên: "Các anh mau thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!"
 
Cảnh sát im lặng không đáp, cười lạnh, đôi co với bà ta: "Thế nào, bà đây quên việc mình đã làm rồi à? Chẳng lẽ bà không biết những việc bà đã làm đã đủ cho bà sống trong tù mấy năm rồi à?"
 
"Phạm tội giết người không thành đó, chẳng lẽ luật sư không nói gì với bà ư?"
 
Mẹ Đồng trợn trừng mắt nhìn cảnh sát, la to: "Tôi muốn gặp luật sư của tôi, tôi muốn gặp luật sư của tôi."
 
. . .
 
Cả đêm, mãi đến khi luật sư nhà họ Đồng tới, mẹ Đồng đều đứng hò hét, làm cho toàn bộ cục cảnh sát vô cùng phiền chán.
 
Bên này ầm ĩ đinh tai, Bắc Bắc và Chu Thịnh lại không có cảm giác gì, vẫn sinh hoạt như ngày thường, tắm rửa xong liền ngủ.
 

Tuy hôm nay ngủ muộn, nhưng Bắc Bắc thấy khoan khoái hơn mấy ngày trước, thậm chí còn nằm sát Chu Thịnh hơn. 
 
"Chu Thịnh."
 
"Hả?"
 
"Anh nói xem bà ta sẽ nhận hình phạt nào?"
 
Chu Thịnh cúi đầu nhìn cô: "Em muốn bà ta bị kết án theo quy trình bình thường không?"
 
Bắc Bắc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: "Còn có cả mức án không theo quy trình bình thường ư?"
 
Chu Thịnh bật cười, thấp giọng phân tích cho cô: "Có, chỉ cần luật sư nhà họ Chu ra sức, người kia có thể nhận án phạt mười năm thậm chí là hai mươi năm." Đó là sự khác biệt khi có một luật sư ra sức và sức ảnh hưởng của một tập đoàn lớn, trong những trường hợp thế này, thêm thắt một vài mánh nhỏ là chuyện rất bình thường.
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, khẽ nói: "Tùy anh, em thì chẳng sao cả."
 
Chu Thịnh đáp: "Ừ, em đừng nghĩ nhiều, ngày mai có lịch làm việc không?"
 
"Không, nhưng mai em hẹn Manh Manh cùng ăn cơm trưa."
 
Chu Thịnh nghẹn  nghẹn, bất đắc dĩ nói: "Thôi, vợ tôi lại bỏ tôi một mình."
 
Bắc Bắc bật cười, véo mặt Chu Thịnh nói: "Em ăn cơm xong sẽ qua công ty tìm anh. Em cứ thấy bất an thế nào ấy."
 
"Thế nào?"
 
"Em có dự cảm thân phận mình sẽ bị lộ trong nay mai thôi."
 
Chu Thịnh đã hiểu, "Đừng khẩn trương, sau khi bị lộ còn có anh, nhà họ Chu, có cả bà nội và cha mẹ bên em."
 
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Chu Thịnh, nói nhỏ: "Cảm ơn anh."
 
Tuy biết nói cảm ơn nghe có vẻ xa cách, cũng hơi khách sáo, nhưng nhà họ Chu đối xử với cô quá tốt, cô thật sự không biết nên báo đáp thế nào, chỉ có hai chữ cảm ơn này có thể biểu đạt tấm lòng của cô.
 
Chu Thịnh cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng nói khàn khàn của anh vang lên ngay bên tai cô: "Còn sức để nói cảm ơn với anh cơ à?"
 
Bắc Bắc: ". . ." Cô vội vã kéo chăn lên, vùi cả người vào bên trong chăn, buồn bực nói: "Mệt lắm, đêm nay chúng ta ngủ bình yên thôi."
 
"Lúc nào em ngủ không bình yên hả?"
 
Bắc Bắc: "Em không có ý đó, chính là. . . Ờm... ngủ đơn thuần thôi."

 
Chu Thịnh bật cười thành tiếng, xoa tóc cô, khẽ đáp: "Ừ, nghe em, đêm nay chúng ta chỉ ngủ thôi."
 
Trăng tròn vành vạnh, căn phòng yên tĩnh hình thành thế giới riêng của hai người, tách bạch hết những tiếng ồn ã ở thế giới bên ngoài.
 
--
 
Đêm nay nhà họ Đồng lại không được yên bình như thế.
 
Tất cả con gái của nhà họ Đồng, trừ Bắc Bắc, đều có mặt ở nhà, các anh con rể cũng về cùng vợ, mọi người tập trung cùng nhau bàn bạc về chuyện mẹ Đồng bị bắt.
 
Mỗi người mỗi khác, mỗi người một ý.
 
Chồng Đồng Xuân không tán thành với hành vi của mẹ vợ, vậy nên anh ta cho rằng muốn cứu người bằng quan hệ là việc không khả thi.
 
"Đối thủ của chúng ta là nhà họ Chu, ai có tiền có thế như nhà đó chứ? Rốt cuộc mẹ vợ đã nghĩ gì thế, đối nghịch với nhà họ Chu để làm gì?"
 
Cha Đồng sắc mặt nặng nề, không nói chuyện.
 
Đồng Xuân kéo áo chồng mình, nhỏ giọng nói: "Đừng nói lung tung, ai cũng thấy rõ rành rành nhà họ Chu đang thu mua công ty nhà chúng ta mà, là do nhà họ Chu quá đáng trước."
 
Chồng Đồng Hạ cau mày, nhìn bố vợ, hỏi: "Cha, ban đầu cha có biết chuyện này không?"
 
Cha Đồng khựng lại một chút, lắc đầu: "Ban đầu không biết, nhưng biết trước mấy đứa."
 
Thật ra cha Đồng có nghe thấy chuyện này, nhưng lúc đó ông ta bị Chu thị làm cho tức điên, nên khi nghe vợ nói phải dạy cho chúng một bài học, cha Đồng không phát biểu ý kiến. Đến khi ông ta phản ứng kịp, mẹ Đồng đã sai người hành sự.
 
Chuyện đến mức này, cha Đồng cũng chỉ có thể vờ như không biết gì. 
 
Mà cũng phải đến chạng vạng cha Đồng mới hay tin có người bị đâm.
 
Ông ta đau đầu day day phần giữa hai đầu lông mày, nghiêm túc nhìn mọi người: "Tóm lại không thể không cứu mẹ mấy đứa Đồng Xuân được."
 
Vài anh con rể cũng không tán thành lắm, anh ta trả lời với giọng điệu không quá tình nguyện: "Vậy cha cho bọn con cách liên lạc với những ai giúp được chúng ta đi."
 
Cha Đồng sửng sốt, kinh ngạc nhìn các anh con rể: "Hiện giờ cha cần các con góp sức."
 
Tất cả đều lặng đi một lúc, cuối cùng vẫn là chồng Đồng Hạ nói trước: "Cha vẫn nên quan tâm giá cổ phiếu của công ty trước đi, giờ đã bắt đầu giảm rồi đấy."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận