Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 91: Chín mươi mốt đồng tiền
 
Sáng sớm hôm sau, giá cổ phiếu của Đồng thị giảm mạnh, gần như đã rơi xuống giá thấp nhất từ trước đến nay.
 
Cổ phiếu lẻ đã bị một người vô danh thu mua toàn bộ.

 
Chu Thịnh đến công ty từ khi còn rất sớm, thông báo mọi người họp sáng. Tào Nhất Minh thông báo từ trên xuống dưới, chỉ trong một lúc tất cả mọi người đã có mặt đủ ở phòng họp.
 
Chu Thịnh nhìn quanh một vòng, nhếch môi cười: "Thu mua thế nào?"
 
Video clip đã được kết nối với các công ty con trong tập đoàn Chu Thị, người trong video đáp: "Sếp yên tâm, sắp đủ rồi ạ."
 
"Mua hết cổ phiếu lẻ chưa?"
 
"Rồi ạ, nhưng bên phía thân thích của Đồng Thị vẫn còn hơi rắc rối."
 
Chu Thịnh đã hiểu: "Làm hết sức." Im lặng một chút, Chu Thịnh nói thêm: "Công phá phía hai anh con rể nhà họ Đồng thử xem sao."
 
Mọi người ngẩn ra, đồng thanh đáp lời: "Vâng."
 

Chu Thịnh sắp xếp công việc cho từng bộ phận, dự án thu mua Đồng Thị chính thức được thực hiện. Thật lòng, Chu Thịnh chẳng thích bất cứ ai trong nhà họ Đồng, ngoại trừ Bắc Bắc.
 
Vừa nghĩ đến những chuyện đám người đó đã gây ra cho Bắc Bắc, Chu Thịnh chỉ muốn đấm cho mấy phát, nhưng chỉ đấm đá một chút vẫn chẳng bù được những nỗi đau trước kia Bắc Bắc đã phải chịu đựng, những ký ức đó cũng chẳng thể phai mờ. 
 
Rời khỏi phòng họp, Chu Thịnh gọi Tào Nhất Minh vào phòng làm việc riêng.
 
"Sếp có gì căn dặn ạ?"
 
Chu Thị nới lỏng cravat trên cổ, thấp giọng nói: "Tìm thám tử tư tra ít chuyện giúp tôi."
 
"Anh cứ nói đi ạ?"
 
"Điều tra người đứng đầu nhà họ Đồng và vợ của ông ta, tra hết từ lúc quen đến bây giờ, không được bỏ qua bất cứ chuyện nào." Chu Thịnh nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: "Nhất là vào ngày Bắc Bắc sinh ra, tra xem cô ấy được đỡ đẻ ở bệnh viện nào, ở đó có những ai."
 
Tào Nhất Minh ngẩn ra, hơi kinh ngạc, "Vâng sếp, tôi sẽ đi liên lạc ngay."
 

"Ừ, bảo thám tử liên hệ với tôi để hỏi thăm khi gặp vấn đề đấy."
 
"Vâng."
 
"Chu Thịnh nhìn Tào Nhất Minh, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Còn một chuyện nữa, gọi luật sư đến hầu tòa vào phòng tôi."
 
"Vâng, sếp đợi một lát."
 
Sau khi Tào Nhất Minh ra ngoài, Chu Thịnh mới cúi đầu đọc tài liệu trong tay, hơi giật mình.
 
Xem ra có rất nhiều chuyện mà anh không biết, Bắc Bắc cũng chưa nghe đến bao giờ. Chu Thịnh không biết rốt cuộc bí mật lớn mà nhà họ Đồng đang che giấu là gì, tóm lại, hiện giờ anh muốn đào ra, phơi bày tất cả bí mật này. 
 
--
 
Bắc Bắc ngủ một giấc đến tận chín giờ sáng. Đêm qua cô nằm mãi vẫn không ngủ được, phải đến nửa đêm, sau khi Chu Thịnh dỗ dành một hồi lâu, cô mới dần dần ngủ mất. 
 
Làm một giấc mộng dài ơi là dài, cô mơ thấy tất cả những chuyện mình đã trải qua từ thế giới trước rồi lại đến thế giới này. Bắc Bắc muốn tỉnh lại, nhưng dù giãy dụa thế nào vẫn không tài nào tỉnh được, mãi đến khi toàn cảnh được phát lại một lần, cô mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.
 
Xoa xoa đầu còn choáng váng, Bắc Bắc hoảng hốt đi ra phòng bếp. Chu Thịnh không ăn sáng ở nhà, mà đến công ty từ sáng sớm. Bắc Bắc đứng trong phòng bếp rót nước, uống xong cô mới bắt tay làm một bữa sáng đơn giản. 
 
Vừa ăn xong, Bắc Bắc liền gọi điện thoại cho Manh Manh, tuy rằng hẹn ăn cơm trưa, nhưng ra cửa sớm một chút còn có thể đi dạo thỏa ý, hai người đã hẹn gặp nhau lúc mười giờ.
 
Bắc Bắc cười khẽ, cô không biết lái xe, chính xác là nguyên chủ Đồng Bắc Bắc không có bằng lái. Lái thì cô vẫn lái được, nhưng không có bằng thì không được lái xe ra ngoài, nghĩ vậy, Bắc Bắc đeo khẩu trang và mũ rồi bắt taxi ra ngoài. 
 
Nơi hẹn gặp Manh Manh cách nhà không xa, là một trung tâm thương mại nằm ở ngay trung tâm thành phố, chỉ cần ngồi xe 20 phút là đến nơi.
 
Khi Bắc Bắc đến, Triệu Manh Manh chưa tới. Cô nhìn dòng người lui tới xung quanh, chớp chớp mắt, sau một hồi lâu, Bắc Bắc đi tới quán trà sữa, thuê một phòng nhỏ riêng, những quán trà sữa ở đây đều có phòng, tiện cho những khách hàng cần riêng tư. 
 
Bắc Bắc thuê phòng nhỏ dành cho hai người.
 
Lúc Manh Manh đến nơi thì vừa đúng lúc đồ uống mà Bắc Bắc gọi được mang lên, "Cảm ơn."
 
Nhân viên phục vụ nghi ngờ nhìn hai người, rồi chợt trợn tròn hai mắt, nhỏ giọng hỏi: "Có thể tôi xin chữ ký được không?"
 
Bắc Bắc bật cười, môi cong cong: "Được chứ."
 
Nhân viên phục vụ khựng lại, nhỏ giọng nói: "Chờ tôi đi lấy vở nhé?"

 
Manh Manh gật đầu: "Đi đi, chúng tôi chưa đi đâu, nhưng phiền cô đừng để lộ ra nhé."
 
"Ok ok ok." Sự kích động của nhân viên phục vụ làm hai người vô cùng bất ngờ. Manh Manh còn đỡ, còn Bắc Bắc, đây là lần đầu tiên cô gặp người muốn xin chữ ký của mình.
 
Nhân viên phục vụ nhanh chóng trở lại cùng với một quyển vở xinh xinh, sau khi có chữ ký của hai người, cô ấy phấn khởi ra ngoài. 
 
Bắc Bắc và Manh Manh nhìn nhau cười cười, yên tâm bắt đầu ăn uống.
 
"Mau kể cho chị nghe, tình huống lúc ấy thế nào?" Manh Manh vừa tới liền nhịn không được bát quái lên.
 
Bắc Bắc bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Chị muốn biết thật hả?"
 
"Muốn chứ, không muốn chị hỏi làm gì."
 
Bắc Bắc trầm ngâm một lát, kể hết cho chị ấy. Dù sao với Bắc Bắc, kể cho Manh Manh hay không cũng chẳng có khác biệt gì lớn, Trần Tĩnh cũng đã biết rồi, Manh Manh lại giống như bạn của cô, nói một câu cũng không có gì đáng ngại.
 
Cô chưa bao giờ để ý tới cái nhìn của người khác về mình, cũng chẳng có gì phải giấu diếm sự thật là cô không phải con gái ruột của nhà họ Đồng.
 
Manh Manh nghe xong lại yên tĩnh một hồi lâu. Chị ấy nhìn Bắc Bắc, tức tối nói: "Nhà họ Đồng đối xử với em như thế suốt à?? Đm quá đáng lắm rồi đấy, cho dù em không phải con gái ruột của bà cả nhưng bét ra cũng là con gái của ông nhà đấy cơ mà. Cùng cha khác mẹ thì sao, đấy cũng đâu phải lỗi do em!!"
 
Nói xong lời cuối cùng, Manh Manh không thể kìm được cơn tức.
 
Thật sự không còn gì để nói về gia đình cực phẩm này nữa, sao trên thế giới này vẫn còn những người tâm địa độc ác đến mức này cơ chứ? 
 
Bắc Bắc uống một ngụm trà sữa, gật gật đầu: "Em cũng không biết nữa."
 
Dù sao từ nhỏ đến lớn, cho dù mẹ Đồng đối xử với cô thế nào, cho dù bốn chị gái trong nhà làm gì cô, cha Đồng cũng dường như chưa bao giờ chỉ trích họ, cũng chẳng bảo vệ cô. Ngoại trừ thím giúp việc nấu cơm thì trong nhà họ Đồng, thật sự không còn ai chăm sóc quan tâm đến cô nữa. 
 
Bà nội mà Bắc Bắc còn chút ấn tượng cũng chưa bao giờ thân thiện với cô. 
 
Manh Manh uống một hớp trà chanh quất đá lớn vẫn không nhịn được phải châm chọc: "Người thân thế này có khác gì không có đâu, may mà em còn có sếp Chu."
 
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, gật gù: "Chị nói phải lắm."
 

Cô thở dài, than thở: "Nhưng mỗi khi nghĩ đến mấy chuyện cũ vẫn thấy hơi khó chịu ấy."
 
Manh Manh nhìn vẻ mặt của bạn, hơi đau lòng: "Đừng khó chịu đừng khó chịu, lát nữa chúng ta đi thay máu ha, nghe nói shopping có thể làm con gái vui hơn đấy
 
Bắc Bắc: "... Em chỉ muốn dạo phố thôi."
 
Triệu Manh Manh cười he he, không hề chột dạ chút nào: "Haiz, em không biết do mấy nay em bận bịu quá, chị cũng chẳng dám tìm em luôn."
 
"Chị không đi quay phim à?"
 
"Có chứ, nhưng mấy nay được nghỉ, tuần sau chị phải vào đoàn mới rồi."
 
Hai mắt Bắc Bắc sáng ngời: "Phim mới hả chị?"
 
"Ừ, thể loại chiến tranh."
 
Bắc Bắc bật cười, đánh giá Triệu Manh Manh: "Hình như chị chưa diễn thể loại này bao giờ nhỉ?"
 
"Ừ ừ."
 
Triệu Manh Manh thở dài, hờn tủi nhìn cô, than: "Chắc em chưa biết, bộ phim này do quản lý nhận thay chị, thấy bảo là để hình tượng chị có vẻ chính nghĩa trong mắt các fan, ai bảo trước đó chị đi cãi nhau với đám người trên mạng."
 
Bắc Bắc: "...Điều này không phải chỉ đóng phim mới có mà..."
 
"Quản lý của chị nghĩ thế, chị cũng bó tay rồi."
 
Bắc Bắc cười trừ, tỏ vẻ thông cảm cho đàn chị.
 
"Không sao không sao, không chừng sau thể loại chiến tranh này chị lại gầy mấy cân ấy chứ. Thật ra thì em thấy không phải quản lý chị muốn fan có ấn tượng tốt về chị, mà là muốn chị giảm béo thôi." Bắc Bắc nghiêm túc đánh giá Manh Manh, nói thẳng: "Hình như chị tròn hơn thì phải."
 
Triệu Manh Manh: "... Thế mà em cũng nhìn ra được hả?"
 
"Dạ, thấy rõ lắm." Bắc Bắc bật cười nhìn vẻ mặt không còn thiết sống của đàn chị: "Khai mau cho em, tăng mấy cân rồi hả?"
 
Triệu Manh Manh nguýt cô một cái, đau thương giơ ba ngón tay lên.
 
"Ba cân á? Chỉ trong có mấy ngày nay thôi?"
 
Triệu Manh Manh gật đầu: "Chị không dám gặp mặt quản lý nữa luôn đây."
 
Chị ấy lại không nhịn được oán trách về cơ địa của mình: "Em nói xem tại sao chị ăn có một tí thôi cũng béo, em uống trà sữa còn chẳng béo, chị chỉ dám uống nước chanh thôi đấy!"
 
Bắc Bắc xì xầm: "Em hên hơn đó."

 
"Dỗi."
 
Hai người phì cười, ngồi một hồi lâu trong quán trà sữa, mới ra ngoài.
 
Ở tầng trên có một cửa hàng lớn, trung tâm thương mại ở nơi này rất đắt giá, Triệu Manh Manh là khách quen, chị ấy dẫn Bắc Bắc lên thẳng tầng ba, bắt đầu dạo ở đó.
 
Do khá hợp nhau nên cả hai dạo phố vô cùng vui vẻ.
 
Manh Manh được mua không ít đồ. Đột nhiên, Bắc Bắc dừng lại, cô đứng thất thần nhìn một cái áo khoác gió trong cửa hàng quần áo nam.
 
"Sao thế? Em muốn mua cho giám đốc Chu hả?"
 
Bắc Bắc lắc đầu nghĩ nghĩ: "Quần áo của Chu Thịnh toàn bộ đặt may riêng, em thấy em có mua anh ấy cũng không mặc được đâu."
 
Triệu Manh Manh trợn mắt lườm cô: "Chưa chắc đâu. Chị thấy miễn là em mua, cho dù chỉ là bộ quần áo 100 đồng, sếp nhà em cũng mặc hết."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn chị ấy bằng ánh mắt ngờ vực: "Thế thì chị nghĩ sai rồi."
 
"Hả? Là sao?"
 
Bắc Bắc cười nói: "Chu Thịnh sẽ lấy làm ghét lắm, bởi vì anh ấy còn thích chưng diện hơn cả em."
 
Triệu Manh Manh: "... Không đến mức đấy đâu."
 
"Thật mà."
 
Bắc Bắc nghĩ tới quần áo, cúc áo và màu caravat ngày thường Chu Thịnh  phối với nhau. Lúc trước cô không để ý, nhưng gần đây, Bắc Bắc càng ngày càng nhận ra Chu Thịnh là một người đàn ông vô cùng tinh tế.
 
Yêu cầu chất lượng quần áo của anh vô cùng cao.
 
"Tùy thôi, em thích thì mua đi. Tuy không phải đặt may riêng, nhưng quần áo nam cửa hàng này cũng đẹp mà."
 
Cuối cùng, Bắc Bắc thật sự bị Manh Manh thuyết phục, cô quẹt thẻ mua chiếc áo gió nọ với giá hơn hai vạn. Đối với Chu Thịnh, mức giá này không tính là đắt.
 
Hai chị em dạo phố xong, Manh Manh liền chuẩn bị đưa Bắc Bắc tới Chu Thị, mới vừa lên xe, Trần Tĩnh liền gọi đến.
 
"Chị Tĩnh ạ."
 
Trần Tĩnh hít sâu một hơi, nói thẳng: "Bắc Bắc, thân phận của em bị bại lộ rồi." 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận