Chồng Yêu Là Quỷ

“Vậy rốt cuộc anh là ai? Có phải là người đàn ông trong nấm mộ máu ấy không? Người đã quan hệ với tôi hôm trước có phải anh không? Anh giấu Vương Văn ở đâu rồi?” Dù sao cũng sắp chết rồi, tôi bỗng dâng lên sự can đảm, hỏi hết mọi nghi vấn trong lòng tôi ra. Có chết thì tôi cũng không thể chết một cách mơ màng như thế được, ít nhất tôi phải biết sau khi thành ma thì tôi phải tìm kẻ nào để báo thù chứ.

“Đương nhiên là tôi rồi, nếu không phải tôi, cô cho rằng tên Vương Văn đó có thể ‘cày’ tốt được như tôi sao?” Anh ta hừ lạnh một tiếng, một nụ cười gian xuất hiện trên khuôn mặt bảnh trai ấy, kề lại gần tôi, nói: “Cô đã biết tôi không phải Vương Văn rồi thì tôi cũng không rảnh diễn kịch với cô nữa, tên tôi là Tô Mộc, đi ra từ nấm mộ máu đó, tới dương gian là để làm một chuyện, vậy nên cô phải giúp tôi. Trước khi tôi làm xong mọi chuyện, cô phải nghe lời tôi, còn về tên Vương Văn đó… Bây giờ tôi không thể nói với cô được, cô chỉ cần biết rằng tính mạng của anh ta nằm trong tay cô là được, chỉ cần cô biểu hiện cho tốt, anh ta sẽ không chết.”

“Dựa vào đâu chứ, anh đi tìm vợ anh, sao phải dính dáng tới tôi?” Tôi nói trong cơn tức, anh ta dám dùng tính mạng của Vương Văn để uy hiếp tôi!

Nghe vậy, Tô Mộc nhíu mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, hỏi tôi: “Sao cô biết tôi đi tìm người?”

“Hai người vốn được hợp táng trong cùng một ngôi mộ, sau đó quan tài của bên nữ bị trộm mất, bây giờ anh đi ra, không vì tìm cô ta thì còn vì cái gì được chứ?” Tôi không nhịn được trợn trắng mắt.


Tô Mộc gật đầu: “Xem ra cô cũng không đần như trong tưởng tượng của tôi đâu. Biết mục đích của tôi rồi thì nhất định phải giúp tôi, nếu không trong vòng ba tháng cô sẽ chết, Vương Văn cũng sẽ chết.”

Anh ta nói rất thản nhiên, nhưng biểu cảm không hề giống như đang nói đùa. Nghĩ tới việc mình còn trẻ, cuộc sống tươi đẹp vừa mới bắt đầu, mọi can đảm của tôi biến mất hết cả, do dự nói: “Nếu tôi nghe lời anh, anh có thể cam đoan tôi được sống lâu trăm tuổi, Vương Văn cũng sẽ không chết không?”

“Đương nhiên, sống lâu trăm tuổi thì không dám nói, nhưng để cô sống tới lúc chết theo tự nhiên thì không có vấn đề gì.” Tô Mộc nói.

Anh ta đã nói vậy rồi, tôi cũng chỉ đành đồng ý với yêu cầu của anh ta, nếu không rất có thể anh ta sẽ bóp chết tôi ngay lập tức.

Thấy tôi đồng ý, Tô Mộc không nói gì thêm với tôi nữa, cũng không nhắc tới chuyện nghỉ trưa, anh ta lôi va li ra, cho quần áo của cả hai vào.

Tôi chẳng hiểu gì cả, dè dặt hỏi anh ta cho quần áo vào làm gì.

Anh ta nói là đi khỏi đây. Sau hai ngày tìm kiếm, anh ta chắc chắn rằng người cần tìm đã rời khỏi đây, đi theo hướng đông nam rồi.


Hướng đông nam?

Tôi sửng sốt, đó chẳng phải là hướng về Giang Minh sao? Nhà tôi ở Giang Minh mà, vợ anh ta không ngoan ngoãn ở đây, tới Giang Minh làm gì?

Không đợi tôi nghĩ cho ra lẽ, Tô Mộc đã sắp xếp đồ đạc xong, biến thành hình dạng của Vương Văn đi chào hỏi bố mẹ Vương Văn, rồi vội vàng kéo tôi đi.

Chúng tôi mua vé tới thẳng Giang Minh, trên đường đi, tôi với Tô Mộc dần quen thuộc hơn đôi chút nên tôi hỏi anh ta: “Sao anh biết vợ anh tới Giang Minh rồi, có phải tới Giang Minh tìm được vợ anh xong là hai người được đoàn viên, sau đó chúng ta sẽ ai đi đường nấy không?”

Tôi còn chưa nói hết, trên mặt Tô Mộc đã hiện lên sự phiền chán, anh ta trực tiếp ngắt lời tôi: “Cô ta tên là Lâm Yến Nhi, không phải vợ tôi.”


Không phải vợ anh ta?

Đúng là quá ngạc nhiên luôn, tôi vội hỏi anh ta vì sao Lâm Yến Nhi không phải vợ anh ta mà lại được hợp táng cùng anh ta, chẳng lẽ người nhà anh ta sợ anh ta chết rồi sẽ lẻ loi một mình nên tìm đại một người con gái chôn cất chung với anh ta à?

Thực sự là tôi rất tò mò, hỏi liên tiếp mấy vấn đề liền. Dù sao Tô Mộc cũng là người đẹp trai thế cơ mà, không đúng, là con ma đẹp trai thế cơ mà, có vợ rồi thì đáng tiếc quá.

Tôi còn muốn hỏi thêm đôi chút về cảnh ngộ của anh ta, nhưng lại sợ anh ta phát cáu nên đành ngậm miệng lại, dựa vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh dọc đường đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận