Chử Ca FULL


6.
Đại Chu rất xem trọng võ nghệ.

Vậy nên sau khi tiệc tối kết thúc thánh thượng đề nghị các công tử, tiểu thư thế gia rút thăm chia đội thi bắn cung.
Thật trùng hợp, ta và Chu Sính bốc cùng thăm có kí tự giống nhau.
Nhìn thấy Chu Tẫn và Chử Kiều cùng một đội, trong lòng ta bỗng chốc hồi hộp, tay vô thức siết chặt tờ giấy.
Ta còn chưa phân biệt được cảm giác này là gì thì nữ nhi của Đại Tướng Quân- Tề Tiểu Nhiên đã ghé sát vào tai Chử Kiều nói nhỏ gì đó, sau đó hai nàng tráo đổi phiếu thăm.
Chu Tẫn có rất nhiều nữ nhân ái mộ, chẳng trách mắt hắn không chứa nổi sự hèn mọn.
Ta rủ mắt đi đến bên cạnh Chu Sính, y nói: "Đừng lo lắng".
"Thần nữ chỉ vừa học bắn cung một thời gian, sợ rằng làm gánh nặng cho điện hạ rồi".
Chu Sính cúi đầu vuốt ve chiếc cung Mãn Nguyệt, vẻ mặt dịu dàng: "Đừng ngại".
Khi ở cùng thái tử, ta cảm thấy y rất bình tĩnh và thoải mái.

Ở đây có kẻ tranh giành háo thắng, lại có người không kiêu cũng không vội.
Kí tự của ta và Chu Sính phải bắn mũi tên đầu tiên.
Ta thở dài một hơi để giảm bớt căng thẳng, nhắm chuẩn hồng tâm, cung tên như xé gió lao đến, xung quanh vang lên tiếng thán phục.
Ta quay đầu nhìn Chu Sính, y nhìn ta cười dịu dàng ấm áp.
Sau vài vòng thi đấu, Chu Tẫn và Tề Tiểu Nhiên giành được hạng nhất.
Chu Tẫn liếc nhìn ta rồi lại chuyển hướng sang Chu Sính: "Điện hạ, nếu thần đệ chiến thắng thì mạn phép xin được ban thưởng".
"Nói đi".
"Thần đệ muốn cáo đỏ mà điện hạ săn được".
Nghe Chu Tẫn nói vậy, lòng ta như bị bóp nghẹn, ta biết Chu Sính cũng sẽ không đồng ý nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Vừa căng thẳng, vừa chua xót đến ngay cả cung tên cũng cầm không nổi.
"Đó là của Chử tiểu thư".

Chu Sính hơi chau mày: "Đổi cái khác đi".
Chu Tẫn mím môi: "Vậy cung Mãn Nguyệt của điện hạ có được không?".
"Được".
Tuy hắn không do dự nhưng ta lại nhớ đến khoảnh khắc ban nãy hắn dịu dàng vuốt ve chiếc cung ấy.
Đây là lần đầu tiên ta nảy sinh cảm giác muốn chiến thắng.
Vòng quyết định, ta và Chu Sính bắn cuối cùng.
Nhìn thấy Chu Tẫn lại bắn trúng hồng tâm, lòng ta liền chùng xuống.
Khi hai mắt chạm nhau, ngoài sự lạnh lùng ra ta còn thấy trong mắt hắn ánh lên sự hài lòng.
Tựa như một đứa trẻ đang khoe ra thành tích của mình.
Biểu cảm của hắn làm ta cảm thấy lo sợ.

Cả trường bắn trầm trồ khen ngợi, Tề Tiểu Nhiên cũng thuận thế bắn mũi tên vào hồng tâm.
Mũi tên của Chu Sính đã chẻ mũi tên ở hồng tâm ra làm đôi.
Lúc này thành hay bại là do ta.
Mọi người có vẻ rất mong chờ làm ta run rẩy.
"Đừng sợ, cô tin ngươi".

Y vươn tay đỡ lấy cây cung của ta.
Y tin ta? Là tin ta sẽ thắng sao? Chưa từng có ai tin ta cả, ta chỉ là một đào kép hèn mọn mà thôi.
Nhưng thái tử tôn quý của Đại Chu lại đặt niềm tin vào ta.
Khi bị đánh mắng ta cũng không rơi một giọt lệ nào nhưng thời khắc này ta lại muốn khóc rồi.
Ta cố kìm nén cảm xúc, nghiêm túc nhìn Chu Sính: "Điện hạ, thần nữ sẽ không để người thua cuộc".
Thần sắc của Chu Sính vốn lạnh lùng, ẩn chứa đôi nét dịu dàng nhưng giờ phút này ánh mắt y trở nên thâm trầm, tất cả cảm xúc đều biến mất, giọng khàn khàn:
"Được".
Ta nhắm vào giữa mũi tên kia, kéo căng hết sức có thể rồi mới buông ra.


Một tiếng nứt vang lên, nó đã xuyên qua mũi tên trước đó mà cắm vào hồng tâm.
Không gian lặng ngắt như tờ, một lúc sau từng tràng vỗ tay mới bắt đầu vang lên.
Ta đổi tay cầm cung, nhìn về hướng Chu Sính.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh hoàng hôn phía sau Chu Sính tựa gấm, ta cảm thấy y không thuộc về nơi trần thế này, đáng ra y phải làm tiên trên trời mới đúng.
"Được.

Quả là cha nào con nấy, trẫm phải thưởng thật xứng đáng".

Hoàng thượng vỗ tay đi đến, ngài nhìn ta với ánh mắt tán thưởng.
Ta lướt nhanh qua Chu Tẫn.
Hắn đứng trong bóng râm, tất cả cảm xúc đều bị che giấu duy chỉ có sự lạnh lùng vô tận....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận