Lưu Trì Thành bị đuổi khỏi Năm An hắn ta dù không cảm tâm nhưng vẫn im lặng mà rời đi, bây giờ trong tay hắn chỉ có 10% cổ phần của Nam An.
Hắn muốn dành quyền kiểm soát Nam An nên mới lập kế hoạch mua cổ phần của những cổ đông khác trong tập đoàn, nhưng chuyện thu mua cổ phần chưa bắt đầu thì Lâm Vân Đường đã biết chuyện.
Có vẻ Vân Đường cũng tìm đến những cổ đông kia rồi, kế hoạch thu mua cổ phần chưa gì hết đã thất bại.
Xem ra hắn phải thực hiện kế hoạch B, nếu không thu mua được cổ phần của các cổ đông thì hắn sẽ cướp từ tay nhà họ Lâm.
Lưu Trì Thành ngồi trong xe hơi nhìn vào toà nhà, nếu nhà họ Lâm đã biết hết tất cả thì hắn chỉ có thế mạnh tay, thù giết cha mẹ hắn không thể không báo.
" Về nhà họ Lâm! "
Tài xế lái xe đưa hắn về nhà họ Lâm, hắn vào nhà đã thấy năm người ngồi ở sofa, có ba mẹ Lâm, cô và anh, còn có Trần Kinh Văn.
Hắn nhìn thấy đồ đạc của hắn và Trương Khâm Từ được dọn bỏ trước cửa, Dì Năm và Thủy cũng bị cô đuổi đi rồi.
Trương Khâm Từ thấy hắn về liền chạy đến chỗ của hắn, cô ta cũng như hắn về nhà liền thấy hành lý đồ đạc của mình đều bị dọn bỏ trước cửa.
" Về rồi à, đấy đồ của anh và chị ta chúng tôi đã dọn giùm rồi đó nhanh chóng dọn đi đi. "
Vân Đường nhàn nhã uống trà ăn bánh, không cho hắn ta một chút mặt mũi nào.
" Các người! "
" Thành anh xem bọn họ không xem anh ra gì cả, nói đuổi là đuổi nếu họ đã đuổi thì chúng ta đi đi, chứ để họ khinh thường mình. "
Trương Khâm Từ ấm ức nói, cô ta khom người xách hành lý, Lưu Trì Thành giữ tay cô ta lại.
" Để anh gọi người thu dọn, em ra xe trước chờ anh. "
" Vậy được! "
Lưu Trì Thành bấm gọi tài xế riêng đang ngồi ngoài xem vào, chỉ mất một lát đồ đạc đã được chuyển lên xe, hắn rời đi không nói gì.
Lâm Vân Đường cảm thấy có chút vui vẻ khi đuổi được hai bọn họ đi.
Chuyện tiếp theo là bảo vệ tốt cho ba mẹ, cô thừa biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà của cô, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ có hành động.
" Ba mẹ, tuy rằng đã đuổi được anh ta đi rồi nhưng con sợ anh ta sẽ làm hại tới ba mẹ, chú nhờ chú cho người âm thầm theo dõi hành động của anh ta, cũng cho người âm thầm bảo vệ ba mẹ. Đợi lúc anh ta ra tay dính tới pháp luật, chúng ta có bằng chứng nhân chứng thì anh sẽ không thoát được, phải đưa Lưu Trì Thành vào tù chúng ta mới có thể sống bình yên được. "
" Được! Chuyện này chú sẽ lo, anh chị yên tâm có em ở đây Lưu Trì Thành sẽ không hại tới nhà họ Lâm được đâu. "
" Vậy nhà chú rồi, thôi anh chị cũng hơi mệt nên anh chị lên phòng nghỉ ngơi trước, em ở lại tối cùng ăn cơm nhé. "
" Ừm! Anh chị lên nghỉ ngơi đi "
Trần Kinh Văn nhận được cuộc gọi đến Đức Huy, liền rời đi.
Bây giờ dưới phòng khách chỉ còn có hai người anh và cô.
" Lát nữa anh muốn ăn gì em sẽ nấu cho anh ăn? "
" Em nấu gì anh cũng sẽ ăn, anh dễ ăn lắm. "
" Vậy anh thích ăn ớt chuông không? Hay là em nấu món thịt bò xào ớt chuông nhé? "
Nghe tới hai từ ớt chuông anh liền cứng ngắt, ớt chuông sao…anh không muốn ăn nó, ký ức lúc nhỏ lại hiện lên.
Anh tự dưng ớn ớn lắc đầu
Vân Đường cười xỉu với biểu cảm của anh, đúng là ông chú nhà cô rất ghét ớt chuông rồi nhìn cái mặt trông thương chưa kìa.
" Em đùa anh thôi, em không nấu ớt chuông cho anh ăn đâu, em cũng không thích ăn ớt chuông mà. Em sẽ nấu món thịt gà hầm mà anh thích, anh phải ăn hết đó nha! "
" Sao em biết được anh thích ăn gà hầm? "
" Là ông nội nói đó, anh thấy em quan tâm đến anh không em đặt biệt hỏi mấy anh về anh đó, họ nói với em rất nhiều em điều ghi nhớ hết rồi. "
" Họ không nói xấu gì về anh chứ? "
" Có chứ! Em biết nhiều chuyện thú vị về anh lắm đó, nên anh cứ liệu hồn, anh mà làm em buồn là em sẽ cho anh biết tay! "
" Anh nào dám chứ "
" Không dám thật không? "
" Thật! "
" Em tạm tin anh vậy, đi lên phòng em cho anh xem cái này. "
Cô kéo tay anh lên phòng, đi tới bàn cầm lấy từ trong hộp tủ ra một chiếc hộp nhung nhỏ, bên trong là hai cái vòng tay.
Vòng được làm bằng sợi dây màu đỏ, do chính tay Vân Đường tự tay làm thủ công, ở giữa có hai chiếc chuông nhỏ màu vàng đồng.
Cô cầm tay anh đeo vòng tay vào tay anh.
" Em đeo cho anh rồi tới lượt anh đeo cho em"
Anh mỉm cười cầm vòng tay đeo vào tay cho cô.
" Anh thích không? "
" Đây là vòng đôi? "
" Đúng là do chính tay em thắt đó, hai cái chuông vàng này tượng trưng cho hai chúng ta, anh và em luôn luôn bên nhau mãi mãi không tách rồi. Em đặc biệt nhờ thợ khắc tên của chúng ta lên mặt sau của hai chiếc chuông nhỏ đó. Nếu sau này chúng ta có lỡ lạc nhau thì anh rung chuông, như vậy chúng ta sẽ tìm thấy nhau. "
Anh ôm lấy cô vào lòng: " Sẽ không có chuyện chúng ta xa nhau hay lạc nhau đâu, anh sẽ không để nó xảy ra. "
Cô áp mặt vào lòng ngực của anh cảm nhận hơi ấm từ anh, không biết là cô nghĩ nhiều hay không dạo này cô cứ luôn cảm thấy dường như sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó cảm giác nó cứ bất an trong lòng, hi vọng là cô linh cảm sai.