Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh trai cũng nói hết tất cả cho anh biết, dù sao biết là thứ gì với cách sử dụng như thế nào là hai khái niệm khác nhau.Sau đó, Trần Kiến Quân đã có đế.Khác biệt không lớn, anh biết được chức năng của mấy thứ kia là có thể nhanh chóng liên hệ với những gì mình biết.
Chờ đến khi thực sự quen tay, chắc hẳn không vấn đề gì.Căn nhà này là do ba của Trần Lão Tam, cũng là ông nội của Trần Kiến Quân, xây dựng.
Lúc Trần Lão Tam kết hôn thì nó được chia cho ông ấy, căn nhà có tất cả bốn phòng.Vợ chồng Trần Lão Tam ở một phòng, hai vợ chồng họ ở một phòng, em trai đã dọn ra ở riêng, hai phòng còn lại là của em trai và em gái út.
Đừng tưởng mỗi người một phòng thì sẽ thoải mái, thoải mái thật, nhưng không có phòng dư cũng có nghĩa là ở trong phòng của mỗi người sẽ chứa rất nhiều đồ linh tinh.
Trước khi hai chị lấy chồng, em trai còn chưa lập gia đình, nhà đông người ở nên phải chen chúc nhau mà sống, gia đình đông con đều sẽ có vấn đề này, đông dân là thế đó, vì không có đủ phòng nên anh chị em phải ở chung một phòng.Phòng thì không đủ, nhà thì quá nghèo, mấy tờ báo cũ màu vàng vàng dán đầy trên tường, nhìn qua cũng thấy chút không khí cổ xưa, đồ dùng trong nhà cũng là do nhóm người Trần Lão Tam để lại, dùng mấy chục năm rồi, không có hoạ tiết gì, có bị lồi chỗ này lõm chỗ kia cũng là chuyện bình thường.Sàn nhà đã được trát xi măng nên vẫn sạch sẽ, nhưng vẫn khác với xi măng ở thế kỷ hai mươi mốt, sàn xi măng này có mấy vết rỗ nhỏ, lúc trước trộn xi măng với cát nên không thể đẹp được, rất thô ráp, nhưng như vậy cũng được rồi, nhà mới của em trai anh còn không có đủ xi măng để dùng, chỉ trát một chút ở nhà bếp.Mấy thứ này có được là do Trần Lão Tam sai anh hai của anh đi làm.Cửa chính và cửa sổ đều được làm bằng gỗ, không phải là không có kính, nhưng không mua được, giá cao là một chuyện, mà muốn mua thì phải có phiếu.Không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng gỗ mà thôi.Trong sân nhà bọn họ có nuôi hai con gà mái, không dám nuôi nhiều, nếu bị phát hiện sẽ bị tịch thu, còn bị phạt, hai con gà mái này không sợ người, thường xuyên đi vào trong nhà kiếm ăn, còn để lại dấu vết kinh hoàng, nếu không chú ý thì rất dễ ‘trúng thưởng’.To gan hơn nữa, nó còn nhảy lên bàn.
Trần Kiến Quân nhìn nó ‘lười biếng' nằm trên bàn ăn cơm, sắc mặt không đổi nhưng nội tâm sụp đổ rồi.Anh… đã ở đây từ khi vụ lúa mùa thu kết thúc, nhưng vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng này.Anh ngồi xổm trên con đường đó hai lần nữa, chỉ toàn là người lạ, sau đó anh đi đến chỗ đoàn xe, người bảo vệ vẫn còn nhớ anh, thấy anh tới hỏi thì chỉ vào một người đàn ông trung niên mặc áo Lenin rồi nói với anh: “Đó, người đó là đội trưởng của đoàn xe.”Trần Kiến Quân nói cảm ơn rồi lập tức đi tìm người hỏi xem đoàn xe có nhận người hay không, anh chưa có bằng lái nhưng có thể lái xe.Thật đúng lúc, bây giờ đang lúc bận rộn, đáng lẽ là có bốn tài xế, nhưng có một người chạy không cẩn thận đâm vào núi, một chân bị thương nên tạm thời không lái xe được, sau đó là xảy ra nhiều chuyện gấp, nên yêu cầu tìm thêm một tài xế, nhưng đâu dễ gì mà tìm, đây đều là những nhân tài kỹ thuật, những người không biết lái xe thì cần được huấn luyện, tốn mấy tháng mới biết cầm lái.Trần Kiến Quân nói anh biết lái..