19.
Trận lửa này là do đám cường đạo phóng.
Trang phục của Dao Nương thu hút ánh mắt khao khát của đám nạn dân, bọn chúng bắt tay với bọn thổ phỉ địa phương, muốn phóng hoả gi.ết người cướp tài sản.
Tất cả nạn nhân trong trận hoả hoạn đều vì sự ngu xuẩn của nàng ta.
Nàng ta đáng nhận trừng phạt, trừng phạt thật nặng.
Tuy nhiên Tống Vân Giai một chữ cũng không nhắc đến.
Quay trở về Thẩm phủ, gương mặt ta đã ngưng mủ, trông khó coi vô cùng.
Mẫu thân ta đóng chặt cửa quát mắng: “Ngươi xem ngươi đang biến thành thứ quái gì vậy?!”
“Mất đi dung mạo Thái Tử sao còn sủng ngươi, ngươi còn không hiểu sao!”
“Bên cạnh Thái Tử bỗng xuất hiện một con yêu nữ, ngày ngày ngươi trườn cái mặt này ra, ngươi muốn làm gì vậy hả!”
“Phụ thân ngươi giận biết bao nhiêu, ngươi biết không hả? Ngươi có từng nghĩ ngày tháng sau này ta và đệ đệ ngươi phải sống như thế nào không hả?!”
Bà ấy chọc thật mạnh vào chỗ cửa ta đang tựa đầu vào, trách ta là kẻ bất hiếu: “Hài nhi thì giữ không được, chuyện nên nhớ thì lại không nhớ, ngươi nói xem não ngươi bị úng rồi sao!”
Bà ấy bưng đến súp trứng gà đến tận miệng ta, nói muốn bù đắp cho ta.
Ta có chút nuốt không trôi, muốn vứt đi không ăn.
Trước nay ta không ăn trứng gà.
Lúc nhỏ ta từng đón sinh thần với hai quả trứng gà do trù phòng mang đến nhưng lại không có phần của ta. Mẫu thân nói những món đồ tốt không có phần của ta, phải nhường những món đồ tốt cho đệ đệ.
Mẫu thân của ta chỉ là một thiếp thất không được sủng ái, nhưng vận khí của bà ấy tốt.
Trong phủ đông con, phu nhân chăm lo không xuể, những đứng trẻ bà ta không nhìn vừa mắt đều sẽ chuyển đến chỗ mẫu thân ta.
Mẫu thân lúc nào cũng mong đợi, sau này đệ đệ thành danh có thể giúp bà ấy lấy chút oai phong.
Ngày hôm ấy, ta bưng bát mỳ trên tay nhìn đệ đệ ăn hai quả trứng gà nóng hôi hổi, không kiềm được mà chảy nước dãi.
Đệ ấy ăn rất vội, làm rơi một phần nhỏ lòng trắng trứng.
Ta lén lít nhặt lên bỏ vào miệng, thậm chí không dám nhai mà nuốt thẳng, sợ mẫu thân sẽ phát hiện.
Tuy nhiên đệ ấy bỗng khóc oà lên: “A tỷ ăn mất trứng của con!”
Mẫu thân dùng ngón tay móc họng ta, không móc ra được gì cả, bà ấy nổi giận tát vào mặt ta liền mấy cái muốn trút giận cho nó.
Bà ấy nói, nhất định phải khiến ta nhớ kĩ bài học ngày hôm nay.
Mẫu thân kêu đệ đệ lấy đến một cây roi đánh ta, đánh cho đến khi nào nó thấy mệt thì thôi.
Ta quỳ trên đất không ngừng khấu đầu, khấu đầu với mẫu thân và khấu đầu cả đệ đệ.
Ta vừa khóc vừa nói, con không dám ăn vụn nữa.
Sau này, mẫu thân bớt giận lại ôm ta vào lòng dỗ dành.
Nhưng bà ấy không biết, nỗi đau đớn và nhục nhã không thể vì một câu xin lỗi mà dễ dàng tan biến.
Bà ấy nhắc ta nhớ rằng từ lúc sinh ra đã là mạng rách, mạng này của ta còn không đáng giá bằng hai quả trứng gà của đệ đệ.
Mẫu thân vừa cầm thìa vừa đút ta, trên miệng còn không quên oán trách: “Đối với ngươi tốt ngươi còn không biết tốt xấu, ăn hết cho ta, ăn cho bằng hết!”
Ta một tay hất văng chén.
Bà ấy trừng mắt nhìn ta, mày xếch lên định mắng ta, nhưng lại bị ta lạnh lùng chặn miệng: “Bà nhớ cho kỹ, bổn cung không phải là loại tiểu cô nương mặc ai bắt nạt cũng được.”
“Bổn cung cho bà chút mặt mũi gọi bà một tiếng mẫu thân, bà nên nhớ tới ân huệ này, cẩn thận cho ta, lúc bổn cung giận thì rất thích cắt lưỡi người đấy.”