Chưa Tới Ngày Về FULL


Ngày hôm sau ta vội tới phủ tướng quân một chuyến.

Thái tử vẫn đang tức giận, người chưa đến nhưng lễ vật đã chuẩn bị chu toàn, chuẩn bị lễ xong còn nhờ ta nhân tiện thay lời đến hỏi thăm.
Đã qua ngày thứ ba Hạ Thịnh hồi kinh, hiện vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Ta đến phủ Tướng quân, đại phu nhân nên đích thân ra đón, nhưng đại phu nhân từ đầu đến cuối cáo bệnh.

Vì vậy người mẹ đẻ Lý thị của vị Nhị tiểu thư kia tới chủ trì, giờ nghiễm nhiên đã có tác phong của một đương gia chủ mẫu.
Liên Vi bước tới nói rõ ý đồ hôm nay ta đến, trên mặt Lý thị mang ý cười mềm nhẹ, vô cùng cung kính nghênh đón ta.

Thế nhưng sống lưng căng cứng kia đã làm bại lộ chuyện bà ta đang đề phòng.

Trong lòng ta có dự cảm không tốt lắm, thái độ này của người nhà họ Hạ đã không giống như chỉ là đối địch đơn thuần, càng giống như là… có tật giật mình.
Ta đến sảnh chính ngồi xuống, hạ nhân Hạ phủ đã dâng trà lên, ta nhàn nhạt nhấp một ngụm.

Lúc này Liên Vi nói với Lý thị: “Thuở nhỏ thái tử và Tam công tử có quen biết, bây giờ nghe nói Tam công tử bị trọng thương vẫn đang hôn mê nên rất quan tâm.

Không biết phu nhân có thể để phu nhân qua thăm một chút?”
Tiếng gọi “phu nhân” khiến Lý thị muôn phần vui vẻ, tuy nhiên vẫn do dự một lúc, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Ta nâng tầm mắt thoáng nhìn qua, chén trà trong tay rơi bộp xuống bàn: “Bản cung nể tình trước kia có chút giao tình với Tam công tử, chỉ muốn tới thăm một chút, cũng không ở lại lâu.

Phủ Tướng quân nề nếp như vậy, ngay đến chuyện này cũng không được sao?”
Lý thị cuống quít đứng dậy: “Nương nương quá lời, thần thiếp chỉ là sợ lây bệnh qua cho nương nương”
Ta cười lạnh một tiếng, không biết từ lúc nào mà bị thương trong lúc đánh trận lại có thể gây ra bệnh.
Cũng may Lý thị không cản trở gì thêm, chỉ mất thời gian độ vài chén trà là ta có thể đến bên giường Hạ Thịnh.
Giây phút tận mắt nhìn thấy không thể không mắng thầm trong lòng một câu, hổ dữ còn không ăn thịt con, Hạ đại tướng quân này định mang tính mạng của con trai mình ra ước lượng thử trên tay xem thế nào à.
Chỉ là thương thế của Hạ Thịnh nặng hơn ba phần so với dự đoán của ta, giờ phút này vẫn đang ngủ mê man, những gì xảy ra xung quanh đều không hề hay biết.

Ta khẽ thở dài một hơi, bộ dạng này của hắn, đừng nói là tra hỏi, có để lại biến chứng hay không còn là một ẩn số.
Thấy lo lắng nên ta quay đầu hỏi Lý thị: “Hôm qua ngự y trong cung cũng đã tới rồi, ngự y nói thế nào?”
“Bẩm nương nương, ngự y nói vết thương kia nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng vết thương không sâu.

Trước tiên dùng một miếng cao sâm đắp vào, thêm vài liều thuốc mạnh nữa sẽ thông kinh lạc, lúc đó sẽ không quá mức đáng ngại nữa” Bà ta lại bỏ thêm câu: “Có trọng nhưng không hiểm, nương nương không cần lo lắng”
Ta thoáng an tâm hơn chút: “Đúng lúc hôm nay đi mang theo một củ sâm ngàn năm đến, nếu có thể dùng đến thì tốt”
Lời còn chưa dứt, mắt của ta thoáng liếc, thấy ngón út bên phải của Hạ Thịnh khẽ giật, hơi ngẫm nghĩ một chút rồi cười với Lý thị: “Trước đó vài ngày bản cung ngẫu nhiên có được một ít hương, nói là đốt lên có thể trừ đi tâm hỏa, yên thần dưỡng khí, để bệnh nhân đang nằm liệt giường dùng là thích hợp nhất, cho nên đã mang theo.

Nghe nói phu nhân rất hay tìm hiểu về hương đạo, không biết bản cung có vinh hạnh được chiêm ngưỡng qua không?” Nói rồi lại quay sang phân phó Liên Vi: “Ngươi đi với phu nhân đi lấy hương tới đây”
Lời nói này tuy khách khí là vậy, thật ra lại là công khai sai khiến bà ta, Lý thị nhất thời tối sầm mặt.

Ngày nào bà ta vẫn là tiểu thiếp thì ngày ấy sẽ không thể có lời nào oán giận, đáp một tiếng rồi theo Liên Vi đi, trong lúc quay đầu còn phóng ánh mắt qua mấy nha hoàn trong phòng.
Ta bước lên trước hai bước, tựa ở bên giường, giả bộ cúi xuống đắp kín chăn lại cho Hạ Thịnh vừa vặn che đi ánh mắt của mấy nha hoàn, khẽ sát lại một chút.
Hạ Thịnh quả nhiên mở miệng nói: “Có âm mưu… không thể tin tưởng, thông tin bị phong tỏa… không thể tiến vào” Chỉ là thanh âm có chút hư ảo, ta lại không thể áp sát hơn, chỉ có thể nghe được sơ qua.
Hắn vừa nói xong đã hết chống đỡ nổi, thân thể lại chìm vào giấc ngủ mê man.
Lúc này Lý thị cũng đã mang hương trở lại, ta lui về sau mấy bước, lẳng lặng nhìn bà ta châm hương, lặp đi lặp lại mấy câu ban nãy của Hạ Thịnh, suy nghĩ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Lời Hạ Thịnh lúc tranh luận với ta trước khi kết thúc kiếp trước vẫn còn văng vẳng bên tai, thánh chỉ bị chặn lại, quả thật trước khi thông tin được truyền tới bên trên đã sớm xảy ra vấn đề, chỉ là phụ thân và ca
ca còn chưa nắm rõ được tình hình.
Nhưng mà hắn nói không thể tin, không thể tin cái gì, hoặc nên nói là không thể tin ai? Là không thể tin Hạ gia, hay là không thể tin Tần gia?
Tâm trí ta không yên, tùy tiện tìm một lý do ra khỏi Hạ phủ, phân phó phu xe trực tiếp đi về Hầu phủ.
Ta bất chợt về phủ lần này, mẫu thân kinh ngạc nhảy lên một cái, đuổi theo hỏi sao một mình trở lại đây.

Ta chỉ nói qua loa muốn về tìm tẩu tẩu có việc gấp, bị bà chặn lại quở trách, khó khăn lắm mới có thể trốn vào phòng tẩu tẩu.
Tẩu tẩu dường như đã sớm liệu đến chuyến này, hương trầm thủy dùng để an thần tràn ngập khắp phòng, ta hít một hơi thật sâu, nàng liền đưa tới một bát rượu trong qua: “Ép cho mồ hôi ra đi”
Ta nhận lấy bát nhưng chưa vội uống, gấp gáp muốn mở miệng đã bị nàng ngăn lại, sẵng giọng: “Mặc kệ muốn nói gì hay làm gì, trước tiên không thể để bản thân bị loạn.

Chỉ lúc nào muội ổn định thì phương hướng trong lòng mới rõ được.

Chưa phát sinh chuyện gì mà đã hấp tấp thành cái bộ dạng này rồi”
Ta yên lặng uống cạn bát rượu.

Rượu này không giống rượu bình thường, nếm vào có cảm giác mát lạnh, mùi rượu cũng không hăng, khí nóng đang xao động trong lòng thật sự chìm xuống không ít.
Lúc này nàng mới nói: “Nói đi, Hạ Thịnh đã nói với muội những gì?”
“Ta chỉ nghe được đôi ba câu, hắn nói cái gì mà không thể tin, còn nói tin tức ở Bắc Cương đã bị Hạ gia phong tỏa”
Tẩu tẩu trầm ngâm một lát, trong phòng tĩnh lặng lạ thường.
“Thánh chỉ năm đó đều bị chặn lại, cũng do ta chủ quan, sơ sót mất việc này” Nàng kéo tay ta đi: “Bởi kế hoạch hôm nay cũng không còn cách nào khác, tin tức đã không thể truyền tới, những ngày này chúng ta chuẩn bị ở kinh thành, sự việc ở Bắc Cương từ đầu ta và muội đã không thể nhúng tay vào được, đường dây của Hạ Thịnh cũng bị chặt mất.

Muội chỉ có thể tập trung vào bên Thái tử mới có thể xoay chuyển được tình thế”
Ta cắn môi một cái: “Nước xa không cứu được lửa gần, đủ loại ở kinh thành cũng không thể phòng được thủ đoạn ở Bắc Cương”
Ta đã có chủ ý, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt kiên định: “Nếu thật sự không thể thực hiện được, ta sẽ đích thân đi Bắc Cương một chuyến.

Dù gì cũng ở Bắc Cương mười mấy năm, đã quen thuộc địa hình.

Hạ gia đã phong tỏa hết tin tức, nhưng sẽ không dám phong toả ở bên ngoài, chỉ cần ta cẩn thận chút thì bọn họ sẽ không thể ngăn được ta.

Phụ thân và ca ca bị vây hãm trong cục diện này, bị che mắt, chỉ cần có người tới làm rõ, chắc chắn vẫn giành được một phần ưu thế”
Tẩu tẩu lập tức nói: “Không thể! Hiện giờ muội đang là thái tử phi, phá đám cái gì?”
Ta vỗ vỗ lưng nàng: “Nếu ta đã muốn đi, dĩ nhiên sẽ có cách không để lại dấu vết.

Ta được sống lại một lần nữa không phải vì chuyện cấp bách này hay sao? Nếu cứ một mực vì cái gọi là thái tử phi khiến quý phủ đi vào vết xe đổ một lần nữa, mới thật sự là có lỗi với ý tốt của trời xanh, sao có thể sống tạm bợ như vậy được chứ?”
Nàng thở dài: “Cho dù muội có qua mắt được hoàng thượng và hoàng hậu, vậy còn thái tử thì sao, hắn đâu chịu để muội đi? Muội nghe lời khuyên của tẩu tẩu đi, cứ theo sát bên thái tử, không cần phải lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm”
Ta lắc đầu: “Người dưới tay thái tử có như nào cũng phải thua địa lợi trên đó, địa hình Bắc Cương phức tạp, đường vào thành trì lại rắc rối, bọn họ không thể dễ dàng tìm ra nơi ở của phụ thân và ca ca.

Mà nhiều người đi sẽ gây chú ý, chỉ có ta mới là người không thể gây ra sai sót”
Nàng do dự một hồi, ta nhíu mày nói: “Tẩu tẩu nói chẳng lẽ không phải là cái này? Vậy tại sao lại phải theo sát bên thái tử?”
Ta cảnh giác nhìn nàng: “Có phải tẩu tẩu có chuyện gì giấu ta không?”
“Những chuyện đó đã không còn quan trọng.

Lúc này không giống vậy nữa đâu, An Bắc à” Nàng nắm chặt tay ta: “Xoay chuyển được thời cơ tám chín phần vẫn là ở bên Thái tử”
Ta không kịp hỏi nhiều mẫu thân đã vén rèm đi vào, cười nhẹ nói: “Thái tử điện hạ đang chờ ở trước sảnh, nếu hôm nay các con vẫn chưa nói đủ thì tạm giữ lại để lần sau hẵng nói”
Ngồi trên xe ngựa trở về Đông cung, ta hãy còn đang suy nghĩ về lời tẩu tẩu nói, thái tử hỏi ta: “Sao một mình nàng về Hầu phủ không thông báo cho ta một tiếng để đi cùng nàng?”
Ta ừ một tiếng.
Hắn lại hỏi: “Tình trạng vết thương của Hạ Thịnh có khá hơn không?”
Ta lại ừ một tiếng.
Trong giọng nói của hắn đã ẩn chứa hai phần tức giận: “Rốt cuộc nàng có nghe ta nói gì không?”
Ta lại ừ một lần nữa.
Hắn nâng cằm ta lên ép ta phải nhìn hắn, lúc này ta mới hoảng hốt nói: “Chàng vừa mới nói gì cơ?”
Hắn nheo mắt lại: “Nàng thấy vết thương của Hạ Thịnh xong là cứ mất hồn mất vía như thế này à?”
Ta thở dài trong lòng một tiếng, phàm là chuyện về Hạ Thịnh trong lòng thái tử gia sao lại có thể sâu không thấy đáy như vậy, cũng không thể bỏ xuống được.

Lúc này suy nghĩ trong lòng đang nhiễu loạn, không được thông suốt nên đâm ra lười giải thích với hắn, dứt khoát chọn biện pháp đỡ tốn thời gian và sức lực nhất.
Ta nhìn hắn thật lâu, hai tay đặt lên vai hắn, nhanh chóng hôn môi chặn miệng hắn lại.
Hai mắt hắn mở to, kinh ngạc đến nỗi người khẽ run lên, chớp mắt hai cái, sau đó mới kịp phản ứng, nhân lúc ta chuẩn bị rời đi liền ôm ta đè vào ngực dùng sức hôn lại, vừa tùy ý vừa có chút điên cuồng, tựa như đang âm thầm đánh dấu chủ quyền.
Xe ngựa hơi xóc nảy, lúc này ta mới thuận thế thoát thân, vỗ vỗ mặt hai cái mới có thể tỉnh táo lại.
Hắn dựa vào người ta ôm chặt, ta gối trên lồng ngực hắn, nghe thấy hắn rầu rĩ hỏi: “Nếu một ngày nào đó ta cũng bị thương…”
Ta đưa tay che miệng hắn: “Sẽ không có ngày đó đâu”
Hắn không buông ra mà chỉ nhìn ta, ta khẽ thở dài một hơi: “Tất nhiên ta sẽ cực kì bi thương, không nuốt trôi cơm, ngày đêm cầu phúc, không yên ổn nghỉ ngơi mà sẽ tự mình chăm sóc chàng, cho dù phải rơi xuống mười chín tầng địa ngục, ta cũng phải mang chàng trở về”
Thấy tâm tình của hắn không tốt mới yếu ớt đế thêm câu: “Thế này thật sự không có hời.

Không bằng ta tái giá là thuận tiện nhất, chàng thấy thế nào? Nếu chàng dám để mình bị thương, ngay ngày hôm sau ta sẽ lập tức thu dọn nữ trang quần áo đắt tiền gả cho người khác luôn”
Hắn thấp giọng cười: “Ta cũng muốn nhìn xem là kẻ nào không muốn giữ lại mạng, dám lấy thái tử phi đương triều”
Trở về Đông Cung, chuyện của Hạ Thịnh mới thật sự trôi qua.
Hôm nay ta chỉ ru rú ở trong phòng nghĩ ngợi cả ngày, mãi đến tối muộn vẫn ngủ không yên.

Trời đã có chút lạnh, Đông Cung hai ngày nay nhân lúc có ánh nắng mới phơi được chăn đệm.
Hương đốt trong tẩm điện được cố ý điều chế ra, nguyên liệu dùng để điều chế đều rất quý báu, tất cả vì để thái tử ngày thường quá mức vất vả có thể có một đêm ngủ ngon.

Trong quân đội không có thói quen đốt hương, bình thường còn không chịu nổi hương an thần huống chi là cái loại đặc chế này.

Thường thường tầm nửa canh giờ đã ngủ như chết, sang ngày hôm sau cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khoan khoái ngay lập tức.
Dù có ở Đông cung thì loại hương này xưa nay cũng quá mức xa hoa lãng phí, chỉ khi nào thái tử hết sức bận rộn mới được mang ra dùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui