Chung Thái Phó

“Tiên sinh… Ngài tỉnh lại rồi sao?”

Chung Dật mông lung mắt nhắm mắt mở, nghiêng đầu, ánh nến mờ tỏ từ xa phác họa bóng người mơ hồ trước mắt, y thở ra: “Thế An, là ngươi à.”

Thế An cúi người, má dụi sát vào đệm chăn của y: “…Tiên sinh, ngài thật sự tỉnh rồi. Ta lo muốn chết…”

Ngoài trời, ve sầu rấm rít kêu không ngừng, đang là một đêm hè tĩnh mịch, Chung Dật xoa lưng Thế An, giọng hơi khản, nhẹ hỏi: “Mới về hả? Sao về muộn thế.”

“Gặp gỡ người này đến người kia, lúc hoàng hôn Ngô tướng quân lại dẫn Thế An đi một vòng quanh quan ải.”

Thấy đứa nhỏ vẫn nỗ lực như thế, lòng Chung Dật có phần thương xót, y nói: “Mệt lắm rồi phải không… Tiên sinh không sao, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Thế An lắc đầu, dụi: “Không mệt, tiên sinh… Nói chuyện với Thế An đi.”

Chung Dật hơi buồn rầu, nếu là đêm hè năm trước, hai người sư sinh họ rúc vào nhau, chủ đề nói chuyện chỉ đơn giản là trong trường, ở hồ câu, chim trên trời, cỏ cây trên núi. Còn hiện tại, ngoại trừ một số chuyện phiền lòng, thì còn có thể nói về vấn đề gì khác: “Đám thích khách đó, có manh mối gì không?”

“Ngô tướng quân với Mạc tướng quân đều giúp Thế An tra…”

Một hỏi một đáp xong, không còn gì khác để nói, gian phòng rơi vào tĩnh lặng, cuối cùng, vẫn là Thế An lùi lại, đứng thẳng lưng lên, cậu mở miệng: “Tiên sinh, ngày mai Đại tư mã sẽ đến thăm ngài, nếu tất cả thuận lợi, chắc hẳn Thế An có thể cầm lại được ngọc tỷ.”

“…Ừ.”

“Tiên sinh, ngài không vui cho Thế An sao?”


Chung Dật nửa cụp mắt, nói: “Ngọc tỷ chẳng qua cũng chỉ là một cái ấn… Đối với người thường, nó cùng lắm chỉ rộng 2 đốt ngón tay, nặng ba lạng mà thôi. Làm chủ của một quốc gia, trên vai vác gánh nặng, hiển nhiên cũng giống với ngọc tỷ, là cái mà người thường không cách nào so sánh được.”

Chung Thế An hiểu ý của tiên sinh, cậu lập tức nghiêm mặt lại: “Thế An đã hiểu…”

“Nhưng cho dù là vậy, Thế An cũng phải cầm lại ngọc tỷ. Chỉ có thế, mới có năng lực bảo vệ tiên sinh, không để tiên sinh lại chịu thương tổn.”

Chung Dật cười: “Tiên sinh nào có tổn thương gì đâu, so với tiên sinh, bây giờ trước ngươi là sài lang sau ngươi là ác hổ, phải chú ý đến an nguy của ngươi hơn mới đúng.”

“Hiện giờ xung quanh Thế An có trọng binh bảo vệ, vô cùng an toàn…” Nói đến đây, Thế An bỗng buông mày xuống, lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, lại ghé sát đến: “Tiên sinh.”

Chung Dật khó hiểu, khẽ vuốt lưng cậu hỏi “Sao vậy”, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu nguầy nguậy, hỏi mãi không ra được nguyên cớ. Sau đó, Thế An lại dính lấy y một lúc, rồi đứng dậy, thổi tắt ánh nến, rời đi cùng với thị vệ canh gác ngoài phòng,

Chung Dật không nghĩ gì cả, cơn mệt mỏi chưa tan hết nên dần rơi vào giấc ngủ.

***

Trăng sáng sao thưa, vào canh ba, một bóng đen nhẹ nhàng không tiếng động lách vào sân của Chung Dật. Theo một tiếng vang nhỏ đến mức không nghe thấy, một tia sáng rọi qua khe cửa, gió đêm mát mẻ của nội lục lọt vào, khẽ lay động lụa mỏng rủ xuống trước giường, mơ hồ thấy được bàn tay với khớp xương rõ ràng lộ ra ngoài chăn mỏng.

Đến khi bóng đen lén lút đến đầu giường, vén rèm lên xác nhận mặt, thì người trên giường vẫn không hay biết có người xông vào, ngực y nhẹ nhàng hô hấp, yên tĩnh say giấc.

Bóng đen im lặng nhìn một lúc, tựa hồ đang do dự, sau cùng cũng quyết định rút một tấm vải dài hơn 10 thước từ trong tay áo.


Bóng đen quấn chặt hai đầu vải ở mu bàn tay, cúi người muốn hành hung thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ, các cây đuốc sáng nối đuôi nhau, ánh lửa xuyên thấu qua tấm màn giấy, hắt sáng gian phòng vốn đang tối đen như mực.

Hắc y nhân không kịp xoay xở, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, hắn quay lại bước đến chỗ người trên giường, trong sự hỗn loạn, Chung Dật bừng tỉnh giấc, mặt đầy vẻ thảng thốt giơ tay vùng vẫy thoát khỏi ràng buộc nơi cần cổ, nhưng khó địch nổi sức lực của đối phương, thiếu dưỡng khí khiến trước mắt y biến đen, gần như ngất đi. Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Ngô tướng quân phẫn nộ dẫn mấy người đẩy mạnh cửa vào, quát lên: “Bắt Chung Ngọc Thương lại cho ta!”

“Khụ! Khụ khụ!”

Nguồn lực lớn bị gạt bỏ, một luồng khí tràn vào ngực Chung Dật, tức thời khiến Chung Dật đầu choáng mắt hoa, té lả xuống giường, nhưng được người nhanh chân chạy đến đỡ lại.

“Tiên sinh!…”

Giọng nói vừa sợ mà vừa gấp, là giọng của Thế An, Chung Dật hơi an lòng hơn, đỡ cổ, chờ tầm mắt khôi phục rõ lại, mới ngước mắt nhìn người thanh niên bị mọi người áp chế quỳ trong phòng, trong khoảnh khắc, tự nhiên nhớ ra: “Ngọc… Ngọc Thương?”

Chung Ngọc Thương cúi đầu, ánh mắt nguội lạnh như tro tàn, phía sau cậu ta chính là Ngô tướng quân đối đãi với cậu như thân tử, và Hùng phó tướng đã sớm chiều ở bên nhau mấy năm qua.

Ngô tướng quân nắm tên thích khách, mặt không có nổi một nét vui mừng nên có, trái lại hắn tức đến đuôi mày run run, chỉ vào tên thanh niên gằn từng chữ: “Lúc đó Hùng Thiên Nhạc nói với tài bắn cung của ngươi, thừa sức chế trụ thích khách, không thể giết người diệt khẩu như vậy, lão tử còn không tin!… Chung Ngọc Thương, ngươi… ngươi thật sự làm ta thất vọng quá rồi!”

“…” Chung Dật rốt cục sắp xếp lại dòng suy nghĩ, hôm nay Thế An khác thường chắc là vì muốn lấy mình làm mồi nhử, khiến y lo lắng không yên lòng. Nhưng y không thể nào tưởng nổi cho đến giờ, làm hại Thế An không những không phải người của Khâu gia, mà lại là Chung Ngọc Thương. Trong ký ức của y, đứa nhỏ Ngọc Thương vẫn rất hiểu chuyện hiếu thuận, xem như là trưởng tử, đối xử với đệ muội cũng chu đáo cẩn thận…

Chung Thế An nhớ lại những chuyện ở Lê Sơn, đối phương nhất định phải dồn mình vào chỗ chết, bây giờ lo ngại trọng binh, càng không luyến tiếc ra tay với tiên sinh, mắt cậu đều là hận thù, gần như bắn ra tia lửa: “Đến cùng thì ngươi được ai sai khiến, đồng mưu với ai! Còn không mau thành thật khai báo.”

“…Không ai sai khiến, Ngọc Thương tự làm tự chịu.”


Chung Thế An tức điên lên: “Ngươi thân là một tiểu phó tướng, tìm thích khách ngay tại đây? Mạc lão tướng quân đã đi thỉnh Tam công Cửu khanh, chờ Đại tư mã đến đây, ngươi có biết hành động của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì cho Chung gia không?”

(*) Tam công là 3 chức quan cao nhất phong kiến: Thái sư, Thái phó, Thái bảo. Dưới Tam công có các khanh, gọi là Cửu khanh.

Chung Ngọc Thương ngẩng đầu nhìn Tam vương tử đứng bên giường, gương mặt không cảm xúc bỗng nhếch thành một nụ cười: “Chung gia có hậu quả gì thì liên quan gì đến ta? Bán tính mạng của chính thân tử, một tên quan cặn bã tráo người bán chức chỉ biết niềm nở trước mặt người khác, lão có hậu quả gì thì có liên quan gì đến ta?”

“…” Cậu ta dứt lời, trong phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ là có vài người có nét mặt ngờ vực nội tình, trong tức thời Ngô tướng quân thấy rất hổ thẹn.

Cuối cùng, Ngô tướng quân nhíu chặt lông mày, không thể làm gì ngoài đánh vỡ sự trầm mặc: “Ngọc Thương… hóa ra ngươi vẫn… còn vướng bận chuyện năm đó sao.”

“Vướng bận?… Không thích đáng lắm, là hận, ta hận các ngươi! Hận hắn!” Chung Ngọc Thương hét lớn, đầu ngón tay chỉ thẳng vào Chung Thế An đứng bên giường.

Chung Thế An hoàn toàn bất ngờ, trước 11 tuổi cậu vẫn còn sống trong cung, sau này mới đến Ung thành, bây giờ ký ức khôi phục lại hết nhưng vẫn chẳng nhớ Chung Ngọc Thương là ai, lần tiếp ứng qua sông Vị Hà này chắc hẳn là lần gặp mặt đầu tiên của bọn cậu, Chung Thế An thật sự không hiểu vì sao đối phương lại hận cậu đến vậy.

Ngô tướng quân giẫm chân, mạnh đến như hán tử làm bằng đồng, nhưng dịu giọng, xấu hổ: “Ngọc Thương, là ta có lỗi với nhà các ngươi. Năm đó Đô thành không thủ nổi, ta là một kẻ thô kệch, trong nhất thời không nghĩ được biện pháp khác… Chỉ đành… chỉ đành…”

Ngoại trừ Thế An và đa số những người khác đều mơ hồ, thì các mảnh ký ức nhỏ vụn đang dần chắp vá lại trong đầu Chung Dật, tạo thành một sự thật khiến người ta không mặt mũi đối diện, giọng y run run hỏi: “Năm đó tại Đô thành… đứa bé thế mạng cho Tam vương tử… lẽ nào là Ngọc Tang?”

Ngô tướng quân hổ thẹn, ngầm thừa nhận suy đoán này, trong thoáng chốc Chung Dật nghĩ thông suốt mọi chuyện, cảm thấy tim như bị đao cắt. Năm ấy Ngô tướng quân dẫn Tam vương tử đến Lê Sơn, y cứ nghĩ là vạn hạnh, vừa kinh mà cũng vừa hỉ, nhưng chưa từng ngẫm lại một đứa bé vô tội đã thế Tam vương tử xuống hoàng tuyền.

“Nhiều năm qua, ta cứ nghĩ, chẳng lẽ sinh mạng của con người cũng phân chia địa vị tầng lớp sao?” Nghe đến tên của Ngọc Tang, Chung Ngọc Thương đỏ mắt rơi lệ, “Bọn họ đổi mạng của Ngọc Tang lấy mạng của nó, rồi đổi thân phận của Thiên Nhạc với thân phận của nó, 5 năm qua chúng tướng sĩ chết dần chết mòn ở đây, còn nó thì không buồn không lo hưởng thụ cuộc sống điền viên, kết quả là, nhẹ nhàng gửi một phong thư, trở lại chốn này, tiếp tục làm Tam vương tử, cầm lại ngọc tỷ, phát hiệu lệnh với người! Tất cả những thứ đó lẽ nào là công bằng ư?”

“Mà tên Hùng Thiên Nhạc ngu muội, vì cái gọi là tận hiến mà dễ dàng hoài nghi hảo hữu sớm chiều sống chung.” Nói đến đây, Chung Ngọc Thương quay đầu nhìn lại Hùng Thiên Nhạc đang sững người, cậu ta nhếch khóe miệng cười, “Có thể thấy, con người ắt có địa vị cao thấp. Còn kẻ tự khinh rẻ cả bản thân mình, thế gian đâu đâu cũng có.”

Tuy Hùng Thiên Nhạc nói lắp nhưng không ngốc, ngực cậu ta phập phồng, trăm ngàn tâm tình không nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể nhíu mày tông cửa xông ra.

Cậu ta vừa rời đi, một nhóm người liền xông vào ngưỡng cửa, chen chúc vào gian phòng vốn không rộng rãi lắm, dẫn đầu chính là Đại tư mã Khâu Quang Viễn. Ánh mắt Khâu Quang Viễn trầm tĩnh, nhìn quét qua một vòng, còn chưa mở miệng nói, Đình úy đại nhân Chung Duẫn đã vội bước theo sát ở sau, thấy tình hình trong phòng thì giận tím mặt, thậm chí hỏi cũng không hỏi, rút kiếm của thị vệ đứng cạnh nhắm đến Ngọc Thương.


“Đường huynh dừng tay!”

Ngô tướng quân phản ứng trước mọi người một bước, vội kéo Chung Duẫn, khuyên nhủ: “Đình úy đại nhân! Tỉnh táo lại!” Những người khác phản ứng lại, cũng vội bỏ Chung Ngọc Thương ra, xoay người cản Chung Duẫn.

“…” Chung Ngọc Thương quay đầu nhìn phụ thân của mình, chớp mắt chảy nước mắt cười to, “Lão ta vội chứng minh không còn quan hệ gì đến ta, hà tất ngăn lão làm chi, cứ để lão giết ta, tiếp tục làm cho tốt cái trọng thần nhị phẩm của lão.”

Chung Duẫn tức giận đến râu mép run run, vung kiếm trong tay chỉ trực diện vào cậu: “Nghịch tử! Nghịch tử!!!”

Chung Ngọc Thương cười to xong, bỗng hệt như chết tâm, nói lẩm bẩm: “…Nếu Dần quân duy trì hiện trạng, sớm muộn cũng bị quy thành dưới cờ của Thổ Phiên, người Hồ không muốn Dần quân bỗng nhiên có quân chủ, chúng muốn loại bỏ Tam vương tử. Mà ta với bọn chúng tuy khác đường nhưng cùng đích, nên cấu kết trong ngoài, tình báo là do ta tiết lộ, thích khách là do Thổ Phiên bố trí…”

Nói đến đây, Chung Ngọc Thượng đột nhiên nở nụ cười quái dị, trước khi mọi người kịp phản ứng, miệng cậu ta trào máu, chỉ chốc sau, ngã vẹo xuống đất.

*** 

Mặc dù đã ngừng nhốn nháo, nhưng đây là một đêm không chợp mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Chung Dật thức dậy rửa mặt, Thế An dẫn theo vài tùy tùng đến phòng y, đứng bên cạnh lo lắng nhìn.

“Tiên sinh, không ấy cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, chỗ Đại tư mã không cần vội lắm đâu.” Dù sao hôm qua cũng đã xảy ra nhiều chuyện như thế.

“Tề quân đã xuất phát từ Ung thành, hành quân cùng lắm chỉ nửa tháng, có lẽ đến Vị Hà rồi. Huống hồ sự vụ của Đại tư mã bận rộn, làm những tính toán khác nữa thì phiền phức quá.”

“…” Chung Thế An suy nghĩ, không phản bác lại, chỉ tiến lên vài bước, vén mái tóc đen đậu trên vai Chung Dật, đến gần muốn nhìn thử vết trói ngày hôm qua nhưng không xem rõ đã bị tiên sinh buông khăn mặt nhẹ nhàng đẩy tay ra. Lúc này, cậu mới phát hiện động tác vừa rồi quá thân mật, Thế An lúng túng đỏ mặt, giải thích, “Tiên sinh, ta chỉ muốn…”

“Không sao, mờ đi nhiều rồi.” Sắc mặt của Chung Dật tự nhiên, y né ra, chống gậy ra ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài, quay đầu nói, “Đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận