Cô nhóc đã trở về

 
_Đại tỷ tới kìa- cả đám học viên đang luyện tập bỗng nhao nhao lên khi thấy nó đến
_Sư huynh- nó cúi đầu cung kính chào một người con trai cao 1m9 khuôn mặt không chút cảm xúc quan sát đám học viên luyện tập, cậu ta tên là Tom.
_Sư muội, tính chết ở bên đó hay sao vậy- Tom thay đổi nét mặt cười hiền với nó
_Hừm, anh hai...- nó bay lên bấu cổ Tom rồi lắc cổ Tom- anh hai được lắm, em mail qua bao nhiêu bức thư mà không trả lời em một cái nào- hành đông của nó làm cả đám học viên chảy mồ hôi vì ngay cả baba nó cũng không dám đùa với con trai như thế.
_Ngoan... anh xin lỗi , do anh bận quá nên cũng đâu xem mail được- Tom vừa cười vừa lắc đầu theo hai cánh tay của nó làm cả đám học viên biết được sức mạnh của nó là như thế nào, đại tỷ đúng là đại tỷ, ngay thầy Tom cũng đùa được.
_Jenifer (tên ở Mỹ của nó đó)- một bóng người lao vào chỗ nó vào Tom, phản xạ của Tom là hất nó ra sau lưng và cản cái bóng ấy, cái bóng ấy là Jonh, được xem là sát thủ xuất sắc nhất học viện của baba nó trước khi nó đến đây, rất ít khi xuất hiện ở học viện- Này... Tom, sao lúc nào cậu cũng cản tôi đến với Jen vậy hả
_Jen là em gái tôi, muốn tiến tới hả, đừng có mơ- Tom cao hơn Jonh 10 cm nên có phần áp đảo hơn một tý, cả hai bắt đầu nổi lên thứ sát khí đáng sợ.
_Anh hai, vào em nấu cơm cho anh ăn- bằng một chú chặt vào cổ của Jonh khiến Jonh gục tại chỗ, nó thong thả nắm tay Tom vào nhà trước những cái mồm há hốc của lũ học viên.... siêu thần tượng của bọn họ bị nó hạ gục dễ dàng...oài... huyền thoại mãi mãi là huyền thoại.
_Ai da... hình như là Jen nấu cơm thì phải- Jonh tỉnh dậy sau 10 phút ngất đi- Jen muôn năm- rồi bằng tốc độ nhanh nhất Jonh cũng biến mất sau cánh cửa phòng luyện tập.Trong bữa cơm ấm cúng thân mật baba nó cất tiếng:
_Jen... sao con không cho Tú một cơ hội- baba nó vào vấn đề luôn
_Phải đó, cậu ta qua đây và quyết tập luyện để cho bằng em thì thôi- Jonh gật đầu- cứ tuyên chiến với anh hoài thôi
_Anh không ý kiến- Tom tiếp tục thưởng thức những món ăn của nó
_Baba, mami, 2 anh... con thật sự mệt mỏi khi nghe mọi người nhắc đến tên của cậu ta- nó húp một miếng canh- luyện để cho bằng con ư...hừ... nhìn cũng đủ biết là không thể, và con cũng đâu cần cậu ta làm điều đó để làm gì.
_Đúng là cậu ta không thể bằng em, nhưng cậu ta cũng tiến bộ rất nhanh- Tom gật đầu- em cần gì ở cậu ta
_Dạ... bây giờ thì không cần nữa- nó buông đũa- nếu không phải vì ông nội, chắc em đã chuyển qua đây sống luôn cho thanh thản.
_Em cứ nói thử đi xem nào- Jonh nhìn nó
_Ở cậu ta ư, cái đó là không thể nào và nếu em đòi hỏi như thế thì em cảm thấy mình cũng đáng ghét và ích kỷ như Băng Băng- nó đáp
_Cụ thể là con muốn gì- Mami hỏi nó
_Con muốn cậu ta giết chết Băng Băng- nó thong thả trả lời
_Hả...- Jonh nhìn nó
_Phì.... em đùa thôi- nó bật cười - cô ta cũng phải trả giá cho điều mình phải làm, còn em thì cũng có mong muốn như bao cô gái khác thôi.
_Ý con là...- mami nó ngập ngừng- chỉ cần Tú nó chung thủy với con thôi...đúng không
_Nhưng chuyện đó là không thể mami à, xung quanh cậu ta đầy hoa thơm và cỏ lạ, cậu ta cũng còn vương vấn tình cảm với Băng- nó lắc đầu- con không cần một con người như thế, thà cứ như kaka của con, chỉ yêu duy nhất một mình My mà thôi.
_^^, thôi... nói chuyện này mất vui, ăn cơm tiếp đi- baba nó ra hiệu - con định ở đây bao lâu
_dạ 1 tuần, con cũng phát hiện ra vài thứ vũ khí mới khá thú vị, con sẽ thử ráp vào vũ khí của con, 2 anh có tuyệt chiêu gì mới để dạy em chứ- nó hỏi Jonh và Tom
_Tất nhiên là có, đang để dành chờ ngày em trở về đây- Tom và Jonh gật đầu.
Những ngày sau đó nó bắt đầu luyện tập với hai ông anh của mình không ngừng nghỉ, đám học viên có cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm làm sát thủ ờ nó vì nó chính là huyền thoại của học viện này khi chỉ trong 2 năm đã đánh bại tất cả các sát thủ chuyên nghiệp của học viên, đơn giản vì nó được học theo "thực đơn" của baba nó mà. Một tuần trôi qua nó đã luyện thêm được một số kĩ năng mới và hoàn thiện hơn món vũ khí của mình. Tạm biệt mọi người một cách khó khăn (vì bị Jonh quấn chân) nó trở về Việt Nam.Tiếp xúc với cái không khí mát mẻ mùa đông ở đây chứ không lãnh lẽo như ở Mỹ, nó rùng mìng một cái, khuôn mặt DarkMoon đã quay trở lại, vừa bước ra khỏi sân bay nó đã thấy hắn đứng chờ nó. Định lướt qua hắn luôn nhưng hắn đã chụp tay nó lại.
_Hoan nghênh em trở về- hắn ôm nó vào lòng
_Bang chủ thật quá rảnh đó- nó đẩy hắn ra- Devil không phải hết chuyện làm rồi chứ
_Anh..- hắn tiếp tục ôm nó mà không thèm để ý lời nó nói- anh đã tìm ra chìa khóa để Lam trở lại
_Hết chuyện đùa rồi à- nó quay phắt đi
_Xin lỗi nhưng anh đã đọc lén nhật kí của Moon- hắn cất tiếng khiến nó đang bước đi bỗng đứng khựng lại. tại sao hắn lại có thể vào nhà nó, cuốn nhật ký nó để trong học bàn kia mà- và anh biết... em chỉ đang đóng kịch trước mặt mọi người.
_Đủ rồi- đôi vai nó run lên, bước lại gần hắn, khuôn mặt nó bây giờ là tràn đầy sự tức giận- dù có đối với mọi người là đóng kịch thì đối với anh...thì đó là khuôn mặt tôi muốn biểu hiện, trả cuốn nhật kí cho tôi.
_^^, nếu anh không trả thì sao- hắn hài lòng với thái độ của nó bây giờ, cuốn nhật kí đúng là chìa khóa, phải có cảm xúc thì mới là Lam chứ
_Đó là bạn tôi- nó gầm gừ trong miệng
_Vậy cho anh giữ bạn em một thời gian, bởi nó là chiếc chìa khóa của anh-hắn vui vẻ- còn em muốn lấy lại thì...
_Nói, muốn gì- nó khoanh tay nhìn hắn
_Cứ để anh chở em về đã- hắn kéo nó đi mà chưa kịp để nó từ chối, ra đến chỗ cục cưng của hắn- em đội mũ đi-hắn thảy cho nó một cái mũ- anh chở về hoặc bye bye bạn tốt của em là do em quyết định- hắn leo lên xe, bất đắc dĩ... nó đành phải ngồi, nó không muốn nhật ký của mình rơi vào tay hắn, không muốn chút nào, tâm trạng nó rối như tơ vò trong khoảng thời gian hắn chở nó đi mà nó không nhận ra hướng hắn đi không phải là về nhà nó.Sao vừa trở về là nó đã gặp chuyện rồi thế này.
Đến khi hắn dừng lại, mọi suy nghĩ của nó bỗng chút dừng lại, nhìn căn biệt thự to thật to trước mắt, nó tự hỏi đâu là đâu, sao hắn không chở nó về nhà, ôi mệt chết đi thôi mà.
_Em định bám dính chiếc xe của anh luôn à- hắn quay lại nhìn nó
_Đưa tôi về nhà- nó nói nghiêm túc
_Vậy em tự về đi- hắn vừa dứt lới nó đã leo xuống xe đi luôn- nhưng anh không nói là trả cuốn nhật kí cho em- hắn gọi với theo nó- em vào nhà đi chứ- nó đứng hình...á sao nó lại quên cái vụ nhật kí chứ, nó suy nghĩ đi đâu thế này, tỉnh lại đi Lam (quảng cáo Netcafe)
_Thiếu gia đã về- một tập đoàn người giúp việc cúi chào hắn và ngước nhìn nó như sinh vật lạ
_Con về rồi đấy à- một người đàn ông có nụ cười hiền hậu và ấm áp, nó cảm thấy thế, đó là ba của hắn, bỗng dưng nó thấy nhớ ba mình quá đi thôi.
_Vâng...đây là...- hắn định giới thiệu thì
_Á... Moon, trời đất ơi, mới ngày nào con còn bé xíu mà bây giờ đã lớn như thế này rồi sao- một người phụ nữ còn khá trẻ, nó nghĩ thế , chạy ra ôm chầm lấy nó- ôi... cái mùi oải hương làm cô chết mê chết mệt- đó chính là mẹ của hắn.
_Cô... ơi ...- nó bối rối không xoay sở bằng cách nào để thoát khỏi mẹ của hắn
_Mẹ làm cô ấy sợ đấy- hắn khẽ gọi mẹ mình
_Chồng à, thằng con trai mình vừa có bạn gái là bỏ mama nó bênh bạn gái nó chằm chặp thôi- bà vẫn chưa chịu buông nó ra- đứa con gái nào mẹ cũng không chịu, chỉ trừ bé Moon mẹ mới cho con trai mẹ bênh thôi.
_Ẹm à, thả ra cho bé Moon nó thở, nó sắp chết ngạt rồi đấy- ông mỉm cười nhìn vợ mình
_Hai bác biết cháu ạ- nó mở mắt tròn xoe nhìn cặp vợ chồng trước mặt mình
_Haha, sao mà không biết cháu được, thằng Dark nhà bác quên cháu chứ sao hai bác quên cháu được, cô bé cứ hay ngồi xích đu ngắm trăng- bà vui vẻ ngồi gần nó- lúc Moon và Dark chơi với nhau 2 bác và ông nội cháu đều biết hết, nên khi 2 đứa thề non hẹn biển ý, 3 người chúng ta cùng có chung một quyết định là lập hôn ước cho hai đứa đó.
_Hả...- nó nghệch mặt...
_Thôi hai đứa nói chuyện, thằng này cũng tệ, dắt cháu tới chơi mà không chịu nói cho bác, bác phải chuẩn bị thêm thức ăn mới được- bà kêu chồng mình đi mất.
_Đây là nhà của anh- hắn nhàn nhã uống một tách trà
_Trả cuốn nhật kí cho tôi- nó quay lại chủ đề chính
_Anh chưa muốn trả lúc này- hắn nhún vai- đi theo anh- hắn kéo nó đi lên phòng của mình- anh có thứ muốn đưa cho em
_....- nó im lặng không thèm đáp,sao hắn cứ phải đối xử với nó như thế chứ, không phải hắn yêu Băng sao, đáng lẽ hắn phải dắt Băng ra mắt ba mẹ hắn mới đúng chứ. Dường như nhìn thấy được nó nghĩ gì hắn khẽ mỉm cười.
_Anh đã chia tay với Băng rồi- hắn khẽ lục một thứ gì đó ở trong tủ, còn nó thì há hốc miệng vì kinh ngạc... trời ạ... tên này thay bồ như thay áo... đó là suy nghĩ của nó vào lúc này- cho em- hắn đưa cho nó một cái túi nhỏ xíu, cẩn thận, hàng dễ vỡ đấy/
_....- nó cũng không trả lời... chỉ mở cái túi gấm ra nhè nhẹ vì sợ vỡ, bên trong là một mảnh đá màu xám và được bao bên ngoài bằng một khối pha lê trong suốt và vuông vức, nó tự hỏi....
_Đá ở mặt trăng đấy- hắn nói tiếp- anh mua lâu lắm rồi, là để dành cho Moon, nhưng Moon đã biến đi đâu không biết, nên anh đành cất luôn, tuy không lên được mặt trăng nhưng anh cũng có thể lấy một chút gì đó ở mặt trăng về cho Moon chứ nhỉ- Oa... nó không biết nói gì, hai mắt long lanh nhìn khối pha lê chằm chằm mà không chút chớp mắt, thật sự nó muôn hét lên... vì nó có đá mặt trăng, ông nội cũng đã cố tình mua cho nó nhưng đã hết hàng vì thật sự rất hiếm hoi- em thích chứ
_...- nó lại im lặng nhưng mắt không rời được viên đá, khiến hắn không nhịn được cười, nó 17 tuổi rồi nhưng vẫn còn con nít, chỉ cần một chút gợi ý của mẹ hắn mà hắn đã đi guốc trong bụng nó, cách nó xử sự trong mọi tình huống là im lặng hoặc bỏ chạy hoặc đánh người ta, suy nghĩ cực đơn giản khiến hắn thấy nó đáng yêu cực kì.
_Còn cuốn nhật kí- hắn nhắc đến cuốn nhật kí làm nó bừng tỉnh, ngước mặt lên nhìn hắn, cuối cùng cũng đã thức tỉnh được nó rồi
_Trả đây- nó xòe tay ra, mắt nhíu lại nhìn hắn
_Anh mượn nghiên cứu vài hôm- hắn cố nhịn cười- cầm viến đá và xuống dưới ăn cơm- hắn đẩy nó xuống dưới nhà
_Nhưng...- nó cố kiềm chân lại
_Yên tâm, nó sẽ không bị hư hỏng gì đâu, anh sẽ xem nó như là báu vật- hắn đẩy nó ngồi xuống bàn với ba mẹ hắn.
Sau bữa cơm, hắn mới chịu chở nó về nhà, trên đường về thì hắn phát mệt khi nó cứ nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc: " trả nhật kí đây ", hắn định vào nhà nó thì bị nó đá ra ngoài không thương tiếc (nghĩa đen, dùng chân đá ra ngoài ).Sau khi nó vào nhà rồi thì hắn cứ ngồi trên xe mà cười như điên.
_Cô nhóc đã trở về- hắn nhìn lên căn phòng của nó đến khi tắt đèn thì hắn mới trở về nhà
Sáng hôm sau nó thức dậy, thong thả lái xe đến trường, cả trường nhìn nó bằng ánh mắt lạ... nó nhận xét là thấy lạ cực kì, ánh mắt nó chưa bao giờ gặp cả...á... nó chạy vào nhầm trường, đây là ngôi người cấp 3 ở đằng sau trường nó, nó đành lè lưỡi vội vàng quay ra, nhưng đã có một người trông thấy nó và nở ra một nụ cười hạnh phúc, nhưng đó không phải hắn.Sau khi đã gửi xe xong, nó lại thong thả bước vào lớp, từng đám đàn em trong Devil cúi chào nó.
_Lam....- My bay nhào tới ôm nó- sao vậy hả, bỏ đi đâu suốt một tuần trời vậy hả, làm cho My lo lắng quá đi
_Buông Lam ra- Hạnh gỡ My ra, hai tay Hạnh giữ chặt vai nó rồi bất ngờ rung mạnh vừa rung Hạnh vừa nói- tại sao vậy hả, có sang Mỹ cũng phải báo tụi này một tiếng chứ, muốn gì đây hả- nói hết câu... Hạnh buông nó ra làm nó choáng váng nhưng chưa kịp hoàn hồn thì...
_Lam...- Lan đứng trước mặt nó, mắt đong đầy nước- huhu, Lam không quan tâm đến tâm trạng của bọn này gì cả, cứ nghĩ Lam xảy ra chuyện gì thì bọn này rối hết cả lên- Thông đành dỗ Lan nín khóc.
_=.=, tôi có gửi mail ọi người rồi- nó trả lời
_Hả...- cả đám mở điện thoại thì thấy mail của nó, ôi cái lũ...không biết mua điện thoại để trang trí hay sao ý (cho tớ cái, tớ chưa có đây)- hahaha- cả đám bật cười- quên chuyện hồi nãy đi nhé Lam- Hạnh, My, Lan cùng đồng thanh.
_Có muốn chết không- nó tỏa ra sát khí đáng sợ nhìn 3 cô nàng- mới sáng sớm là đã gây sự là sao
_Ấy ấy- 3 cô núp sau lưng người yêu mình- do bọn này lo cho Lam quá thôi mà
_Trả anh Tú lại cho tôi- Băng từ đâu chạy xộc đến khóc lóc với nó- là cô đã cướp mất anh Tú của tôi...
_Kenvin- nó lạnh lùng- xử cho lẹ, tôi nhức đầu rồi đấy- nó lắc lắc đầu rồi bước vào lớp
_Vâng- Kenvin ra hiệu cho vài đứa con gái lôi Băng đi
_Em ngồi ở chỗ này- vừa bước vào lớp hắn đã gọi nó, nhưng nó không thèm nghe mà ngồi với Kenvin- anh nhớ là anh vẫn còn giữ '' bạn hiền'' của em trong tay- sau câu nói của hắn, nó đành lết thết quay xuống ngồi chung với hắn, khuôn mặt xám xịt không thể tả được, còn cả bọn thì trố mắt nhìn nó ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.
_Lam đã trở lại- Nam thì thầm vào tai My
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui