Có Phải Yêu Nhau Không


“Tống Dạ Huyền?” Triều Ca quay đầu nhìn sang với ánh mắt bình tĩnh nhưng xen lẫn cẩn thận từng li từng tí một.
“Tôi đây” Dạ Huyền cũng quay đầu lại, sau khi nhìn ánh mắt của anh liền mở cửa ra ngoài.
Tâm Triều Ca nhất thời hoảng loạn, nhưng anh vẫn duỗi tay ra lấy kính râm trên mặt cô xuống.
“Tại sao vừa nãy không đi?”
Tống Dạ Huyền lấy kính râm lại “Tôi còn có việc, không quấy quấy rấy anh đi làm!”
Nói xong, tay đã cầm mở cửa xe, tay trái Triều Ca khẽ nhúc chốt cửa khóa lại, cô quay đầu nhìn anh.
“Anh muốn như thế nào?” Dạ Huyền bực mình hỏi
“Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện chút”
“Tôi không muốn muốn cùng anh nói chuyện!” Dạ Huyền căm giận nói “ Để tôi xuống xe, Ngài Đường!”
“Vậy chúng ta ở trên xe nói chuyện” Triều Ca đè lại khóa chốt không buông tay, Dạ Huyền buông tay cầm không thể làm gì khác hơn là trừng mắt với anh.
“Tôi không cảm thấy tôi cùng anh có chuyện gì đáng nói!”
Triều Ca nắm tay cô đang lung tung giãy dụa, kéo đến trước mặt mình “Nhìn anh, em rốt cuộc có muốn cùng hắn ly hôn không?
Bị bức ép đối diện Triều Ca, khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, mặt mày anh vẫn quen thuộc như thế.
“Chuyện này không có liên quan gì đến anh, Đường Triều Ca, anh…”
Nụ hôn của anh mang theo khí tức nóng hổi, chiếm lấy từng hơi thở của cô, bàn tay anh hạn chế cô giãy giụa, hai người cắn lẫn nhau mãi đến khi nếm được mùi máu lan ra…
“Tôi có thể cảm ơn anh nhưng không phải phương thức như thế!” Dạ Huyền cắn môi có chút căm hận đẩy Triều Ca ra, mở cửa xe nhanh chân chạy đi.
Khi Dạ Huyền về đến nhà Tần Địch Phi vừa vặn ngồi trong phòng sắc mặt hết sức khó coi.
“A, nhìn dáng vẻ của anh hình như đợi lâu rồi?” Cô nhớ tới khi gọi điện thoại cho Tần Địch Phi mặc dù là phụ nữ nhận thế nhưng Tần Địch Phi xuất hiện ở đây hiễn nhiên chứng minh hắn biết cú điện kia rồi.
“Tại sao không nhận điện thoại?” Tần Địch Phi có lúc cảm thấy điện thoại đối với Tống Dạ Huyền mà nói là chưa bao giờ có tính tác dụng. Mỗi lần anh gọi tìm cô hoặc là tắt máy hoặc là người khác nghe.
“Điện thoại di động để trong xe, xe còn ở trước cửa trường học Tần Huyên” Cô về đây, may mà xuống xe chỗ không xa, coi như cô đi bộ về.
“Đây là thái độ cô nói chuyện cô cùng tôi?” Tần Địch Phi đi tới một phát bắt được tay cô.
Dạ Huyền cười khẽ “Vậy anh muốn tôi phải nói chuyện như thế nào với anh? Thiên kiều bá mị, ôn nhu uyển chuyển hay là cảm động đến rơi nước mắt?”
“Tôi gọi điện thoại di động lại không ai nghe, tôi là đang quan tâm cô đấy Tống Dạ Huyền, trái tim cô để ở đâu?”
“Tôi chính là ít thông minh, làm sao? Anh cảm thấy một người phụ nữ bình thường sẽ chọn gả cho anh sao? Tần Địch Phi, cái anh gọi là quan tâm vẫn là cho những phụ nữ bên ngoài nghe đi!” Trước khi gả cho anh cô không phải là không biết những hành vi của Tần Địch Phi, nhưng luôn cảm thấy xa vời, ngày hôm nay, từ đầu đến cuối, cô cảm thấy cảm giác kia lại một lần nữa quay về.
“Tống Dạ Huyền, cô không thể nói lý!”
“Ra ngoài rẽ trái, phiền anh ngày hôm nay không nên xuất hiện trước mặt tôi, tôi mệt chết rồi,không muốn cùng anh cãi nhau. Chuyện ly hôn nếu anh không đồng ý thì tôi không thể làm gì khác là đưa nhau ra tòa án!”
Dạ Huyền vừa nói vừa bước tới cánh cửa thể hiện mở cửa hộ Tần Địch Phi.
Tần Địch Phi tức giận mù quáng “Tống Dạ Huyền, tôi cho cô biết, chớ nói tôi quá ác, cô đừng quên tôi nắm trong tay cái gì của cô!”
Thấy Tần Địch Phi ra ngoài, Dạ Huyền đem cửa lớn đóng lại.
Cô muốn ngủ bù, muốn nghỉ ngơi,nhất định là tối hôm qua ngủ mơ quá nhiều rồi cho nên sáng sớm mới gặp phải nhiều chuyện không thuận lợi, nhiều người không vừa mắt như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui