“Em đã sớm nói với anh, em không thể yêu anh, lúc trước chúng ta kết hôn, chuyện này em đã nói rõ với anh, chuyện của Tần Huyên thật sự em rất biết ơn anh, nhưng đó chỉ là sự biết ơn!”
“Em thật sự rất tàn nhẫn, thật sự rất tuyệt tình” Tần Địch Phi nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt có lẫn vài phần sầu khổ “Vừa nãy, nếu như không phải Tần Huyên ở đấy, em căn bản sẽ không theo anh trở về, em là sợ anh đang khi nóng giận, nói ra thân thế Tần Huyên, Tống Dạ Huyền, anh hỏi em, có phải như vậy không?”
“Đúng vậy”. Dạ Huyền sau khi dịch chuyển ánh mắt, hai tay khoanh trước ngực, “Tần Địch Phi, chuyện này có liên quan đến việc chúng ta đang nói sao?”
“Có, đương nhiên là có!”. Tần Địch Phi nhặt từ dưới đất lên một tấm hình, chỉ vào Triều Ca, hung tợn nói với Dạ Huyền “Đây chính là người đàn ông năm đó, để cho lòng em nguội lạnh tro tàn! Người đó cùng Tần Huyên có phải là có quan hệ!”
“Tần Địch Phi, chúng ta đang nói về chuyện ly hôn!”. Dạ Huyền đem âm lượng mở rộng vài lần!
“Hoảng rồi sao?”. Tần Địch Phi cười khẽ “Tống Dạ Huyền, hóa ra khi em hoảng loạn chính là bộ dạng như vậy? Năm năm, mặc kệ anh ở bên ngoài như thế nào, em xưa nay đều lạnh nhạt như khối băng ngàn năm không thay đổi như thế! Em coi Tần Địch Phi anh là vật trang trí sao? Chỉ cần Tần Địch Phi anh nói không cho phép, em xem tòa soạn báo nào dám đưa tin chuyện của anh! Nhưng Tống Dạ Huyền ơi, em xưa nay không dùng danh nghĩa của anh đi làm những chuyện này, lại càng không có đi gặp bất kì cô gái nào anh tìm tới! Anh ta trở lại chưa được một tháng, nhìn xem ,em liền hoảng loạn như vậy?”
“Đúng, là tôi quan tâm anh ấy, tôi quan tâm Tần Huyên bao nhiêu thì quan tâm anh ấy bấy nhiêu! Tần Địch Phi, anh vĩnh viễn không hiểu cảm giác đó, bởi vì xưa nay anh không biết yêu bất cứ người nào, anh chỉ yêu chính bản thân anh. Anh cảm thấy tôi là vợ của anh, anh cảm thấy anh phải cho người ta thấy anh yêu vợ anh ra sao, anh muốn biểu hiện ra anh quan tâm đến tôi mọi thứ, anh cảm thấy Tần Huyên là con trai của anh, anh liền cho người ta thấy anh là một người cha tốt! Tần Địch Phi, tình yêu xưa nay không phải dựa vào vật chất để biểu đạt, nếu như Tần Huyên thật sự là con trai của anh, mỗi ngày ở trên giường vào buổi tối nó gọi bố, anh lại đang ở nơi nào!”
Tần Địch Phi càng cười nhạt “Vậy em có nghĩ tới hay không, anh thay người khác nuôi con năm năm, trong lòng là cảm giác gì? Em có thể rõ ràng khi Tần Huyên gọi anh là bố, anh nghĩ liệu em có thể vì anh mà sinh một đứa bé, sau đó nó sẽ chạy đến bên anh, sà vào lòng anh gọi một tiếng baba, cho dù nó tát anh một cái, anh cũng tình nguyện! Tống Dạ Huyền, anh vì em làm bao nhiêu chuyện, em có thể hay không nghĩ tốt về anh một chút?”
Tần Địch Phi nói tới đây, vừa chỉ vào người đàn ông trong hình “Nhưng là chính người này, năm năm trước bỏ em mà đi, năm năm sau trở về, liền muốn chia rẽ gia đình chúng ta! Em không phải rất muốn một gia đình yên ổn sao? Lẽ nào anh ta chia rẽ gia đình ta, cũng là muốn cho em cuộc sống yên ổn như vậy?”
Dạ Huyền rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt, giọng nói cũng có mấy phần khàn khàn “Gia đình, cái gì là gia đình? Tần Địch Phi, gia đình của chúng ta, cùng lắm là ba người chúng ta trong giấc mộng của anh thôi! Năm năm, anh nhìn thấy Tần Huyên vui vẻ chạy vào phòng học sao? Nhìn qua nó chỉ vì người khác tự tay làm ột ít điểm tâm mà cười ngốc cả buổi sao? Năm năm trôi qua, chúng ta cũng nên tỉnh mộng rồi!”
Biểu hiện của Tần Địch Phi có mấy phần hoảng loạn “Vậy em khẳng định anh ta có thể cho em những ngày tháng như vậy sao? Không phải lo cuộc sống vật chất, tự do chi phối thời gian, anh cho em những thứ này, anh ta cho nổi sao? Tống Dạ Huyền, em hao tâm tổn chí cũng chỉ vì muốn ly hôn với anh, rồi đến lúc nào đó lại chờ cho anh ta vứt bỏ lần nữa!”.