Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 38:
 
Khoảnh khắc nghe thấy ba tiếng này, cả người Tần Khả bỗng run lên. Đôi đồng tử gắt gao co rút, không thể tin nổi mà ngoảnh lại nhìn Hoắc Cảnh Ngôn phía sau.
 

Hoắc Cảnh Ngôn lúc này không rảnh để chú ý thấy biểu cảm thất thố của cô, nhân lúc Hoắc Tuấn đứng ngoài mép sân thượng bị tiếng gọi của anh làm giật mình khựng lại động tác, anh lao nhanh qua, lưu lại tiếng gió bên tai Tần Khả.
 
Tần Khả bị tiếng gió làm ù đặc hai tai, gần như đứng không vững.
 
Hai chân cô mềm nhũn, theo bản năng lùi về sau nửa bước, dựa lên bức tường sân thượng thấp sau lưng, ánh mắt hoảng sợ nhìn ra xa.
 
Thiếu niên đã hoàn toàn mất đi lý trí, Hoắc Cảnh Ngôn cùng các giáo viên khác xông tới hợp sức mới miễn cưỡng giữ chặt được hắn.
 
Cậu học sinh phát tán tin đồn hãm hại Tần Khả sau khi được cứu vì hoảng sợ cực độ mà ngất xỉu, các học sinh đứng quanh thấp giọng bàn tán, sắc mặt khó coi...
 
Bên tai Tần Khả đầy rẫy tạp âm khiến cô như muốn ngạt thở.
 
Không biết qua bao lâu.
 
Sân thượng rốt cuộc cũng dần vãn người, thế giới chậm rãi khôi phục lại sự yên tĩnh.

 
Hoắc Cảnh Ngôn một mình quay lại sân thượng, đi tới trước mặt Tần Khả.
 
Anh lo lắng ngồi xuống gọi, “Tần Khả??”
 
Thấy hai mắt cô như mất tiêu cự nhìn mông lung, Hoắc Cảnh Ngôn đưa tay ra trước mắt cô vẫy vẫy, lo lắng hỏi: “Em sao rồi?... Bị dọa sợ sao, hay là có chỗ nào không khỏe?”
 
“...”
 
Tần Khả há đôi môi khô khốc, thế nhưng suốt nửa ngày cũng không thốt ra nổi một chữ.
 
Bộ dạng cùng trạng thái này của cô làm Hoắc Cảnh Ngôn lo lắng, anh nhíu mày, đưa tay thử độ ấm trên trán cô.
 
Rồi lại dùng mu bàn tay chạm thử đầu ngón tay cô.
 
Lạnh toát.
 
Qủa nhiên cô đã bị dọa sợ, hơn nữa mức độ không hề nhẹ.
 
“Em thế này không ổn, tôi đưa em tới phòng y tế.”
 
Nói rồi Hoắc Cảnh Ngôn nhíu mày khom người, đưa tay ra muốn dìu cô đứng dậy.
 
Tần Khả gần như tránh đi anh theo bản năng, ôm chặt cánh tay mình. “Không...”
 
“?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn cô khó hiểu.
 
Qua thêm mười mấy giây, hô hấp Tần Khả mới dần ổn định lại, tinh thần vừa chịu chấn động mạnh cũng chậm rãi hồi phục lại.
 
Cô nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, cố gắng kéo ra một nụ cười thật nhẹ.
 
“Em không sao... thầy Hoắc.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Sắc mặt em hiện giờ không giống như không có chuyện gì.”
 
“Em chỉ là...”
 
Tần Khả há miệng, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
 
Im lặng vài giây, Tần Khả ngẩng lên, hai mắt hơi run nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn, “Thầy Hoắc, em muốn hỏi thầy một chuyện.”
 
“Ừ, em nói đi.”
 
“Thầy vừa gọi Hoắc Tuấn là... Hoắc Trọng Lâu?” Cổ họng cô khô khốc đến đau đớn, cô siết chặt đầu ngón tay trong vô thức, “Anh ta... cái tên ấy...”
 
Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt.
 
“Không phải em nói, Hoắc Tuấn đã nói cho em biết về thân thế của mình rồi sao?”
 
Tần Khả thất thần gật đầu, “Anh ta có nói, anh ta nói mình là con riêng của nhà họ Hoắc...”
 
Cô ngẩng lên, giọng nói gấp gáp, “Nhưng Hoắc Trọng Lâu không phải... người thừa kế chính thức của Hoắc gia hay sao?” Tần Khả cắn môi, “Hoắc Trọng Lâu hiện giờ chẳng phải đang ở... nước ngoài du học sao?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ đáp: “Xem ra Hoắc Tuấn không có nói với em, Hoắc Trọng Lâu chính là cậu ấy, hoặc là nói, Hoắc Trọng Lâu thật sự ngay từ đầu đã không hề tồn tại.”
 
“...”
 
Tần Khả kinh hãi nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, không thốt nên lời.
 
“Hoắc Trọng Lâu sao có thể... không tồn tại?”
 
“Cái tên Hoắc Trọng Lâu này, cùng tất cả lý lịch mà nó đại biểu, đều do ngài Hoắc Thịnh Phong - cha Hoắc Tuấn dựng lên.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn sắc mặt thâm trầm, thở dài.
 
“Khi Hoắc Tuấn vừa ra đời, ngài Hoắc Thịnh Phong đã muốn đón cậu ấy về Hoắc gia, nhưng thân phận con riêng của cậu ấy sẽ không được các nhân vật có tiếng trong giới chấp nhận. Vì không muốn vấn đề về thân thế làm ảnh hưởng đến cuộc đời cậu ấy sau này, cho nên ngay từ năm cậu ấy được sinh ra, ngài Hoắc đã bịa cho cậu ấy một thân phận, là Hoắc đại thiếu gia do phu nhân sinh, hơn nữa vừa mới sinh ra sức khỏe đã rất yếu nên đưa ra nước ngoài điều dưỡng, đợi đến năm cậu ấy mười tám tuổi là có thể lấy thân phận người thừa kế chính thống được nhận nền giáo dục tinh anh của nước ngoài mà ‘về nước’.”
 
Thông tin này khiến Tần Khả hoàn toàn khiếp sợ sững người tại chỗ.
 
Đầu cô trống rỗng.

 
Bắt đầu từ giây phút này, dường như mọi hiểu biết của cô về người con trai kia ở kiếp này lẫn kiếp trước đều đổ vỡ hết.
 
Từ tận đáy lòng cô dâng lên cảm giác áp lực phức tạp khó nói thành lời. Rất lâu sau, cô mới siết chặt móng tay, muốn nhờ cơn đau ở lòng bàn tay kéo lý trí của mình trở lại.
 
——
 
Nếu những điều Hoắc Cảnh Ngôn vừa nói mới là sự thật.
 
Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đời trước cô bị ‘Hoắc Trọng Lâu’ và Hoắc Cảnh Ngôn cùng hợp lại lừa gạt.
 
Cái gọi là sự thật cắm rễ sâu trong ấn tượng của cô - ‘Hoắc Trọng Lâu thời trẻ ở nước ngoài vì một trận tập kích khủng khiếp bất ngờ mà bị hủy dung’ - hồi đầu chính Hoắc Cảnh Ngôn là người nói với cô như vậy.
 
Mà người có thể bắt anh lừa gạt cô, chỉ có thể là Hoắc Trọng Lâu.
 
Hoắc Trọng Lâu làm vậy vì muốn che giấu sự thật bản thân từng là Hoắc Tuấn. Nhưng hắn yêu cô, thậm chí còn từng cứu mạng cô, vì sao hắn phải giấu giếm lừa gạt cô?
 
Trừ khi...
 
Trong đầu Tần Khả chợt lóe lên một tia sáng trắng.
 
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cô vô thức phát ra tiếng rên khe khẽ, nhưng hiện tại đã chẳng còn tâm tình mà để ý tới nó nữa.
 
——
 
Vụ việc xảy ra tại đoàn phim ở đời trước, một cảnh quay vì cần tới đạo cụ pháo hoa lại không may dẫn tới cháy nổ.
 
Chính từ ngày đó, Hoắc Tuấn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô.
 
Mà Hoắc Trọng Lâu lại bị hủy dung, còn cả giọng nói...
 
Đồng tử cô chợt mãnh liệt co rút.
 
Trong miệng cô nếm được mùi tanh rỉ sét của máu. Có lẽ trong lúc vô thức cô đã cắn rách đầu lưỡi hoặc chỗ nào đó trong miệng, nhưng cảm giác đau đớn đã sớm tê dại.
 
Tần Khả thống khổ cúi thấp đầu, co rụt người lại, chôn mặt sâu vào giữa hai chân, lồng ngực âm ỉ phát ra tiếng khóc đau đớn như chim nhỏ bị thương.
 
——
 
Thì ra tất cả là vì cô.
 
Thì ra hai kẻ điên đời trước chỉ nhận định một mình cô, là cùng một người...
 
Hoắc Tuấn.
 
Hoắc Trọng Lâu...
 
*
 
Tần Khả ngồi trên sopha trong phòng làm việc của Tống Kỳ Thắng, hồn vía như trên mây.
 
Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm chai nước khoáng ấm đã vặn lỏng sẵn, đưa tới trước mặt Tần Khả.
 
“Uống miếng nước nhé?”
 
“...”
 
Tần Khả hoàn hồn, nhận lấy, khẽ nói tiếng cảm ơn.
 
Khẽ đến mức tưởng chừng có thể bị gió thổi tan bất cứ lúc nào.
 
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ cùng Tống Kỳ Thắng ngồi kế bên bốn mắt nhìn nhau, sau đó Tống Kỳ Thắng cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, còn Hoắc Cảnh Ngôn thì kéo một chiếc ghế tới, đặt ngay trước sopha chỗ Tần Khả ngồi.
 
Anh ngồi xuống.
 
Phòng làm việc yên tĩnh giây lát, cuối cùng Hoắc Cảnh Ngôn vẫn chậm rãi lên tiếng.
 
“Em là... bị Hoắc Tuấn dọa sợ?”
 
Tần Khả mím chặt đôi môi khô khốc, mở chai nước uống.
 
“Không ạ...”
 
“Vậy thì là làm sao?” Hoắc Cảnh Ngôn hỏi.
 
“...”
 
Tần Khả không biết phải giải thích thế nào.
 
Cũng may Hoắc Cảnh Ngôn rất tâm lý, cũng không phải người có thói hay soi mói hỏi vặn, thấy cô thật sự không muốn nói, anh cũng chủ động nói sang chuyện khác.
 
“Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa.”
 
“Vâng...” Cô rũ mắt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn nhìn không ra cảm xúc, “Cảm ơn thầy Hoắc.”
 
“Cái này có gì mà phải cảm ơn?”
 
“...” Tần Khả khẽ mím môi, giơ chai nước trong tay lên, “Em nói cái này.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nghẹn lời, lát sau anh bật cười lắc đầu.
 
“Vẫn còn nói đùa được, xem ra tôi cũng không cần lo lắng quá?”
 
“Vâng, em không sao.”

 
Tần Khả gật đầu.
 
Ngay sau đó dường như cô mới nhớ ra tình hình hiện tại, vội ngẩng đầu hỏi Hoắc Cảnh Ngôn, “Cái cậu bị ngất xỉu kia có sao không ạ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn hiếm khi trêu đùa, “Em mong cậu ta có sao, hay là không sao?”
 
Tần Khả không chút nghĩ ngợi đáp:
 
“Tất nhiên là không sao.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Ồ, nhìn không ra, bạn học Tần Khả của chúng ta lại là tốt bụng như vậy, vậy mà còn mong người có ý hại mình không có chuyện gì?”
 
“...”
 
Tần Khả nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đầy vẻ bất đắc dĩ.
 
“Thầy Hoắc, em thật sự không sao hết, thầy không cần bày trò chọc em cười đâu. Chuyện này thầy hiểu rõ hơn em, cậu ta thế nào em không quan tâm, nhưng nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, Hoắc Tuấn nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.”
 
Nghe cô nói, Hoắc Cảnh Ngôn còn chưa nói gì, Tống Kỳ Thắng đang ngồi sau góc bàn làm việc đã khẽ hừ một tiếng.
 
“Cũng may trong đám điên các cô cậu vẫn còn có người tỉnh táo, tôi còn tưởng ai cũng giống Hoắc Tuấn, nóng đầu lên thì mặc kệ hậu quả.”
 
Tống Kỳ Thắng tức giận nện điện thoại xuống bàn, liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Yên tâm, phía bệnh viện có kết quả rồi, thằng nhóc kia chỉ bị sợ hãi tí thôi, không đáng ngại, nhiều nhất kêu Hoắc gia gánh một phần tiền thuốc thang an ủi tinh thần, chuyện này coi như kết thúc.”
 
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn thoáng thả lỏng.
 
Có thể thấy sự bình tĩnh cũng vui đùa lúc trước hoàn toàn là giả.
 
“Có điều tính chất vụ việc lần này nghiêm trọng ra sao cậu có biết không?” Tống Kỳ Thắng nổi giận đùng đùng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, “Sự việc xảy ra ngay trước mặt các giáo viên học sinh, lúc sáng làm ầm ĩ một trận ở lớp tinh anh 11 nhiều nhất cũng chỉ coi như hù dọa, nhưng ban nãy có bao nhiêu người nhìn chòng chọc, cũng may hai người tới kịp, nếu không cậu học sinh kia chắc chắn đã bị đẩy xuống...”
 
Nói tới đây, Tống Kỳ Thắng chợt nhíu mày.
 
Sắc mặt thầy khó coi, giọng điệu cũng mang thêm chút lạnh lùng trào phúng.
 
“Cái tai họa kia nhà họ Hoắc các cậu có thể sớm xách về không, đừng có làm mấy trò này ở trường chúng tôi nữa.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ.
 
Tần Khả ngồi trên sopha ngơ ngác nhìn hai người: cả Hoắc Cảnh Ngôn và Tống Kỳ Thắng cô đều hiểu rất rõ, nhưng thái độ của hai người lại không giống quan hệ đồng nghiệp bình thường như trong tưởng tượng của cô, thoạt nhìn rất thân thiết.
 
Hoắc Cảnh Ngôn liếc qua, như nhìn ra thắc mắc trong lòng cô, anh mỉm cười giải thích.
 
“À, có vẻ tôi chưa nói cho em biết, thầy chủ nhiệm của các em cũng là bạn thời cấp ba của tôi... phải không, lão Tống?”
 
“...”
 
Tống Kỳ Thắng lạnh lùng quét mắt.
 
“Cậu còn không biết ngại mà nói à. Trước tôi giúp cậu rước cái tai họa Hoắc Tuấn kia vào, sau lại giới thiệu cậu tới trường nhận chức, kết quả cậu gây cho tôi bao nhiêu phiền phức? Rồi chủ nhiệm với ban lãnh đạo lại tính trách nhiệm lên đầu tôi, có biết lương của giáo viên bèo bọt lắm không, cho dù có là lương giáo viên trường cấp ba tư nhân cũng không đủ cho mấy người bòn rút thế đâu.”
 
Hiếm khi Tần Khả thấy Hoắc Cảnh Ngôn lộ ra vẻ mặt cam chịu như hiện tại, anh lắc đầu đầy bất đắc dĩ, áy náy nói:
 
“Không phải không xảy ra chuyện gì lớn sao?”
 
“May mà không đấy!”
 
Tống Kỳ Thắng đứng bật dậy, “Tôi thật sự chỉ nghĩ tới hậu quả thôi cũng thấy gai người, lần này lỡ mà xảy ra chuyện gì thật, cậu có biết sẽ liên lụy tới bao nhiêu người không?”
 
“...”
 
Thấy bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Tần Khả vội vàng đứng dậy, khẽ lên tiếng hòa hoãn bầu không khí:
 
“Thầy Tống, em xin lỗi, suy cho cùng những chuyện này đều do em mà ra...”
 
“Chuyện này không liên quan gì tới em cả!” Tống Kỳ Thắng nói xong mới nhận ra bản thân mình có hơi thiên vị, thầy quét mắt nhìn Tần Khả, sau đó bổ sung: “Ít nhất ngọn nguồn không phải do em. Nếu không phải thầy Hoắc các em đưa ông ôn thần kia tới, đến mức cả chuyển trường hay về nhà cũng phải ba quỳ chín lạy mới mời đi được, Hoắc Cảnh Ngôn còn cần tới trường chúng ta sao?”
 
Thầy vừa nói xong, Tần Khả kinh ngạc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Thầy Hoắc, thầy tới vì Hoắc Tuấn?”
 
“Ừ.”
 
Đã nói đến nước này, Hoắc Cảnh Ngôn cũng không thể giấu giếm được nữa. Anh cười khổ:
 
“Lúc trước tôi cũng đã nói với em, ngài Hoắc Thịnh Phong đã quyết định sẽ chính thức đón Hoắc Tuấn trở về Hoắc gia vào năm cậu ấy mười tám tuổi... Nhưng lại xảy ra chút sự cố nên giờ Hoắc Tuấn làm sao cũng không chịu về, cho nên chuyến này tôi tới là muốn xem xem liệu sự tình có hòa hoãn hay chuyển biến tốt đẹp lên không.”
 
Tống Kỳ Thắng ở một bên cười lạnh.
 
“Nói ra thì, ông bố nuôi kia của cậu cũng giỏi... chỉ vì chút danh dự mà vứt bỏ con ruột mình bên ngoài không thèm đoái hoài suốt bao nhiêu năm, giờ tới nước này có gì mà bất ngờ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn thay Hoắc Thịnh Phong biện giải mấy câu: “Năm đó ngài Hoắc đã cung cấp cho mẹ con Hoắc Tuấn đầy đủ sinh hoạt phí cùng giúp việc. Chỉ là mẹ Hoắc Tuấn vì quá tức giận nên mới cố tình lén trốn đi, sau đó lại vứt bỏ Hoắc Tuấn giống như một hành động báo thù. Những chuyện này mãi sau này chúng tôi mới biết, chỉ là lúc đó, Hoắc Tuấn đã...”
 
Lời còn chưa dứt, Hoắc Cảnh Ngôn đã thở dài khe khẽ.
 
“Được rồi được rồi, nói mấy cái này làm gì.”
 

Tống Kỳ Thắng phẩy tay.
 
“Giờ cậu nghĩ cách xem làm thế nào để dẫn ông ôn thần Hoắc gia nhà cậu cùng đi đi.”
 
“Cùng... đi?”
 
Tần Khả nhạy cảm bắt trúng từ này, cô ngạc nhiên nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Thầy Hoắc, thầy sắp rời trường sao ạ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn thoáng do dự, ánh mắt có chút trách móc mà nhìn về phía Tống Kỳ Thắng.
 
“Bình thường không thấy cậu lắm lời như vậy.”
 
Tống Kỳ Thắng hơi đuối lý, “... Này không phải do bị mấy người nhà họ Hoắc các cậu chọc tức à.”
 
Thầy ho khan một tiếng, tự mình đào hố tự mình lấp. Tống Kỳ Thắng quay ra nhìn Tần Khả:
 
“Tần Khả, chuyện em và thầy Hoắc bị cậu học sinh kia ác ý vu oan bôi xấu, chân tướng sự thật ra sao, tất cả giáo viên cùng học sinh trong trường đều biết. Nhưng em phải biết là, sự việc lần này giống như cái mầm, tuy bây giờ không có gì, nhưng nếu sau này hai người cứ tiếp tục ở chung một trường, tiếp tục mối quan hệ thầy trò thân thiết, những học sinh trông thấy sẽ không khỏi nghĩ rằng... rốt cuộc quan hệ giữa em với thầy Hoắc là thế nào.”
 
Ngừng lại chốc lát, Tống Kỳ Thắng nhìn chằm chằm Tần Khả.
 
“Em hiểu ý thầy không?”
 
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, có tiếc nuối, có không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là hiểu rõ thế sự khôn lường.
 
“Em hiểu, thầy Tống, chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt(*).”
 
(*) Miệng lưỡi quần chúng có thể phá hủy cả kim loại, những lời phỉ báng có báng bôi nhọ có thể giết chết người.
 
“Em hiểu được là tốt.”
 
Tống Kỳ Thắng thở dài.
 
“Vì thế, sau chuyện này, bắt buộc phải có một người rời khỏi tầm mắt mọi người, có như vậy chuyện này mới dần lắng xuống. Em không thích hợp, trung học Càn Đức là ngôi trường em đã và đang theo học, môi trường ở đây có đầy đủ mọi thứ giúp em có thể phát triển; mà thầy Hoắc...”
 
Tống Kỳ Thắng liếc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, mặc dù ánh mắt đầy vẻ bất lực, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy châm chọc:
 
“Nghiệt mình tự tạo, tự mình gánh lấy đi. Vả lại, ngôi miếu nhỏ bé rách nát này của chúng tôi sao đón nổi vị Phật tôn quý như ngài?”
 
“Hôm nay cậu nói ba câu ít nhất có hai câu rưỡi chọc vào chỗ đau của tôi,” Hoắc Cảnh Ngôn tức đến bật cười, “Hay là tôi cho cậu cơ hội, chúng ta ra ngoài đánh nhau?”
 
Tống Kỳ Thắng lập tức đanh mặt lại.
 
“Tôi đây là người văn minh. Thân là thầy giáo, phải làm gương tốt cho học sinh.”
 
“Cậu vẫn còn nhớ rõ hồi trung học bị tôi đè trên đất đấm nhỉ?”
 
“Vớ, Vớ vẩn! Rõ ràng là cậu bị tôi đấm!”
 
“Ha, cậu tới đây, tôi giúp cậu nhớ lại, rốt cuộc bị ăn đấm là đứa nào.”
 
“Cậu cách xa tôi ra chút... chỗ này là văn phòng, cậu xem cậu có chút dáng vẻ của người làm thầy không!”
 
“Tôi sắp phải nhận lỗi từ chức rồi, còn là thầy cái gì? Nào tới đây, hôm nay chúng ta chỉ là bạn trung học bình thường, phải ‘ôn lại’ chuyện cũ một phen.”
 
“... Cút cút cút!”
 
Nhìn hai thầy giáo đã xấp xỉ bốn chục tuổi còn bày trò y như trẻ con, Tần Khả trong lòng đang nặng nề mà cũng nhịn không được lộ ra ý cười.
 
Nhưng rất nhanh, cô lại nhớ đến Hoắc Tuấn.
 
Đời trước qua mấy lần ngầu nhiên nghe Tần Yên nhắc đến, cô biết Hoắc Tuấn sau đêm bị người ta chuốc thuốc vây đánh ở con hẻm sau Hell bar thì phải nhập viện nửa năm, về sau gần như biệt tung biệt tích khỏi trung học Càn Đức.
 
Lần xuất hiện tiếp theo chính là vụ hỏa hoạn tại đoàn phim kia...
 
Sau lần đó, Hoắc Tuấn bị hủy cả dung mạo lẫn giọng nói, có lẽ vì thế mà bị bắt trở về Hoắc gia.
 
Đời trước hắn đã đủ bất hạnh, mầm cây gan góc mọc lên từ bùn lầy sâu thẳm, vốn dĩ hắn đã có thể bước đi trên đường ngập nắng, lại vì cô mà triệt để vùi thân dưới đáy bùn sâu không ánh sáng.
 
Khi đó, hắn đã tuyệt vọng biết bao, đã sa ngã biết bao...
 
[Trước kia tôi cho rằng em thật đơn thuần sạch sẽ, giống như viên ngọc không tì vết, tôi đứng ngắm nhìn em từ xa, tưởng tượng sau này em sẽ được mài dũa thành dáng vẻ tinh diễm ra sao... nhưng tôi chưa từng dám chạm vào em, vì sợ vấy bẩn em.]
 
Lời nói của thiếu niên khó thuần ở hành lang nghệ thuật ngày đó dường như lại văng vẳng bên tai.
 
——
 
Có lẽ đây chính là lý do hắn âm thầm ở bên bảo vệ cô bao nhiêu năm mà không cho cô biết.
 
Hắn nói mình là quái vật, hắn coi bản thân là quái vật bò ra từ vũng bùn lầy, hắn không chạm vào cô là vì sợ vấy bẩn cô.
 
Hắn coi cô như thủy tinh sạch sẽ không thể chạm vào, như thứ tín ngưỡng cao nhất mà nâng trong tay.
 
Cho nên...
 
Tối ngày kết hôn, trông thấy người trên giường là cô, hắn mới ngỡ ngàng cùng thống khổ như vậy.
 
——
 
Hắn nâng niu bảo vệ quả cầu thủy tinh trong lòng bàn tay, chính mình lại nhảy xuống vũng lầy.
 
Câu nói bị cô xem nhẹ năm xưa chợt vang lên:
 
[Sớm biết thế này, tôi đã không nên...]
 
Cô cúi đầu thật thấp, hàng lông mi run rẩy giữa không trung.
 
Ngực trái khó chịu đau âm ỉ.
 
Không nên làm gì?
 
Lúc đó, có phải hắn đã hối hận vì bản thân hủy đi cả một đời chỉ để cứu một người như cô không?
 
“... Tần Khả??”
 
Bên tai chợt vang lên tiếng gọi kéo Tần Khả ra khỏi thế giới hồi ức đau thương.
 
Cô cuống quýt ngẩng lên, rơi vào đáy mắt là vẻ mặt đầy lo lắng của Hoắc Cảnh Ngôn và Tống Kỳ Thắng.

 
“Em không sao chứ?” Hoắc Cảnh Ngôn hỏi, “Hay để thầy hoặc thầy Tống đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé?”
 
“...” Tần Khả lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Em thật sự không sao đâu, thầy Hoắc.”
 
Tống Kỳ Thắng cũng nói chen vào: “Nhưng sắc mặt em thật sự rất không ổn. Nếu trong người không khỏe thì trở về nghỉ đi, không được cậy mạnh.”
 
“Chỉ là hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, mà tối qua em lại ngủ không ngon giấc.”
 
Tần Khả cố gắng cười.
 
“Đúng rồi, thầy vừa nói gì với em ạ? Em hơi thất thần, không nghe thấy.”
 
“À, thực ra cũng không có gì.” Tống Kỳ Thắng vẫy vẫy di động, “Phía phòng y tế báo, trạng thái của Hoắc Tuấn về cơ bản đã ổn định lại rồi.”
 
“...”
 
Tần Khả ngẩn người.
 
Hoắc Cảnh Ngôn đứng dậy bước đi, “Tôi qua phòng y tế xem cậu ấy.” Do dự một chút, anh ngoảnh đầu lại hỏi: “Tần Khả, em có muốn đi cùng không?”
 
“...”
 
Tần Khả chần chờ rất lâu mới chậm rãi rũ mắt.
 
Cô gật đầu, “Vâng.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc nhìn cô giây lát, cuối cùng không nói gì, quay sang hỏi Tống Kỳ Thắng: “Thế cậu...?”
 
“Tôi còn phải thu thập cục diện rối rắm mấy người để lại, cả đám lãnh đạo đang chờ tôi cúi đầu khom lưng xin lỗi đây này.”
 
Tống Kỳ Thắng nói, mặt không cảm xúc.
 
“Ồ, cậu cúi đầu khom lưng? Cảnh tượng kia đúng là khó tưởng tượng.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn sắp bước chân ra cửa còn không quên chế nhạo:
 
“Không được tận mắt chứng kiến, tiếc ghê ha.”
 
“... Cút đi, tuyệt giao, đừng quay lại nữa!”
 
*
 
Lúc Tần Khả cùng Hoắc Cảnh Ngôn tới ngoài cửa phòng y tế, bên ngoài có hai bảo vệ trường mặc đồng phục đang đứng.
 
Hai ông chú bảo vệ đứng một trái một phải, tay phải đặt lên khúc côn an toàn giắt bên thắt lưng, vẻ mặt nghiêm trọng đầy cảnh giác nhìn cánh cửa phòng, giống như đề phòng thứ đáng sợ nào đó sẽ từ bên trong xông ra bất cứ lúc nào.
 
Thấy cảnh tượng này, Hoắc Cảnh Ngôn và Tần Khả bất đắc dĩ nhìn nhau.
 
Hoắc Cảnh Ngôn khẽ ho khan một tiếng, bước lên trước.
 
“Hai chú vất vả rồi.”
 
“?”
 
Hai bảo an ngoảnh lại, thấy rõ là Hoắc Cảnh Ngôn mới thở phào một hơi.
 
Một trong hai người bất đắc dĩ nói:
 
“Bên trong vừa có tiếng đổ vỡ, không biết là gì... thầy Hoắc, thầy mà tới muộn chút nữa, tôi còn tưởng mình sắp hy sinh vì nhiệm vụ mất thôi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn bật cười, vỗ vai hai người.
 
“Chuyện hôm nay thật sự đã phiền toái hai chú rồi, ngày mai tôi sẽ mời mấy anh không phải trực ban đi ăn bữa cơm, coi như tạ lỗi.”
 
Bảo vệ trường rất ít khi được đối xử khách sáo như vậy, huống hồ người kia lại là thầy giáo lý lịch lấp lánh ánh vàng, người được vỗ vai vừa mừng vừa sợ, cười ngại ngùng xoa xoa sau gáy.
 
“Có gì đâu, đây là chức trách của chúng tôi mà?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn khách khí với hai người vài câu, cuối cùng cũng khuyên được hai người rời đi.
 
Hai bảo vệ đi rồi, Hoắc Cảnh Ngôn thở phào một hơi, bất đắc dĩ quay lại nhìn Tần Khả.
 
Tần Khả khẽ mỉm cười.
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Chúng ta vào thôi?”
 
“Vâng.”
 
Tần Khả hít sâu một hơi theo bản năng, nín thở.
 
Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa vào, đi vào trước. Tần Khả theo sát phía sau.
 
Sàn nhà bừa bãi.
 
Khắp nơi tung tóe những mảnh vỡ, nào chỉ là vỡ một thứ?
 
Tần Khả nhíu mày, nhìn về phía chiếc giường duy nhất coi như lành lạnh trong phòng.
 
Người con trai ngồi trên giường, sắc mặt tối tăm, đường nét khuôn mặt căng chặt, sắc bén.
 
Giống như đang chực chờ làm bị thương người khác.
 
Đôi chân dài dẫm trên đất, giống như đang dồn tụ năng lượng để bùng nổ bất cứ lúc nào; tay áo sơ mi vén lên để lộ ra cánh tay trắng nhợt không biết bị thứ gì cứa rách một đường dài, ngoài miệng vết thương vẫn còn vết máu mới khô.
 
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng phắt đầu lên.
 
Ánh mắt sắc lạnh hung ác, tựa như dã thú bị nhốt trong lồng.
 
Trong không gian lặng ngắt không một tiếng động, dường như có thể nghe rõ tiếng rít gào đè nén trong cổ họng hắn.
 
Chỉ là, khoảnh khắc trông thấy bóng dáng cô, ánh mắt hắn chợt sững lại.
 
Sau đó, hắn chậm rãi cúi thấp đầu.
 
Sói hoang trong nháy mắt trở thành chó nhà.
 
Lại còn là con chó vừa cắn xé tan tành mọi thứ trong nhà thì bắt gặp chủ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận