Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 39:
 
Có lẽ khoảnh khắc chớp nhoáng ấy diễn ra quá nhanh, ngay đến Hoắc Cảnh Ngôn cũng không nhận ra. Anh cười như không cười, ngoái đầu lại nháy mắt với Tần Khả.
 

Tần Khả bất đắc dĩ nhìn lại.
 
Sau đó cô lại hạ tầm mắt nhìn về phía người con trai đang ngồi trên giường.
 
Hoắc Tuấn vẫn là Hoắc Tuấn kia, không có gì thay đổi hết.
 
Cô thầm an ủi bản thân.
 
Thế nhưng khi nhìn hắn, trong đầu cô lại luôn vô thức hiện ra khuôn mặt Hoắc Trọng Lâu, những kí ức hắn cho cô đời trước, ăn sâu bén rễ trong lòng, một sự tồn tại tựa như ác mộng.
 
Vì thế dù đã làm chuẩn bị tâm lý biết bao nhiêu lần, khoảnh khắc khi nhìn thấy Hoắc Tuấn, cước bộ cô vẫn không tự chủ mà bước chậm lại.
 
Cuối cùng, cô đi đến vị trí cách cửa hai ba mét thì dừng lại.
 
Hoắc Cảnh Ngôn không hề phát giác.

 
Anh vào trong phòng, đi thẳng tới cạnh giường Hoắc Tuấn đang ngồi mới dừng bước.
 
“Cảm thấy thế nào?” Hoắc Cảnh Ngôn cúi đầu, đồng thời dùng ánh mắt quan sát Hoắc Tuấn, “Có thấy không khỏe ở đâu không?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn không nói gì.
 
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường cong sắc lạnh. Phòng y tế rơi vào yên lặng, đến mức tưởng chừng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ, không khí trong phòng cũng dần ngột ngạt khó thở, đến lúc này Hoắc Tuấn mới ngẩng đầu lên.
 
“Người đâu?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhướn mày, “Ai cơ?”
 
Hoắc Tuấn lạnh lùng ngước mắt, “Đừng có biết rõ còn cố hỏi. Tất nhiên là đứa anh đoạt từ tay tôi.”
 
“À, cậu ta ấy à, đưa vào viện rồi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn khẽ cười, giọng điệu lạnh lùng hiếm thấy, “Không đưa vào viện, để lại trong trường, đợi cậu phát điên lần nữa ném người ta từ trên sân thượng xuống à?”
 
Nhắc tới cậu học sinh kia, ánh mắt Hoắc Tuấn đanh lại.
 
Ngay sau đó, hắn cười nhạt quay mặt đi.
 
“Nó không xứng, Tôi chỉ cho nó một bài học thôi.”
 
“Bài học?” Hoắc Cảnh Ngôn thu lại nụ cười, lạnh giọng, “Nếu lúc đó chúng tôi không đuổi tới, bản thân cậu có thu tay lại hay không chính cậu còn không rõ!”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn không nói gì, chỉ bực bội liếc xéo Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hoắc Cảnh Ngôn thở dài, đè lại cảm xúc hiếm thấy sắp sửa bộc phát.
 
Con ngươi trong mắt hơi tối lại, “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, Hoắc Tuấn. Cậu đã là người trưởng thành rồi, có những việc giống như đường dây cao thế, không được tùy tiện động vào. Hay là, vui chơi bên bờ nguy hiểm khiến cậu phát nghiện?”
 
“Tôi làm gì thì mắc mớ gì đến anh?” Hoắc Tuấn mắt cũng chẳng thèm ngẩng lên, “Khi nào thì đến lượt anh tới dạy đời tôi?”
 
“...”
 
Cơn giận của Hoắc Cảnh Ngôn vừa mới đè xuống lại bị câu nói này của Hoắc Tuấn khơi lên.
 
Anh nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn, lát sau chầm chậm thở ra một hơi, dời tầm mắt.
 
“Lần này cậu gây ra chuyện gì tự bản thân cậu hiểu rõ, cũng đừng mong ở lại trung học Càn Đức được nữa.”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lạnh lẽo.
 
Hắn nghiêng mặt qua, ánh mắt quét qua Tần Khả đang đứng trước cửa. Dừng trên người cô ít lâu, sau đó lại dời đi.
 
“Anh tới truyền đạt lại ý bên phía nhà trường?”
 
“Không chỉ nhà trường, còn cả ba cậu nữa.” Hoắc Cảnh Ngôn nói, “Không phải cậu muốn thông qua mấy trò tùy hứng quá đáng của mình để chống đối ba cậu sao? Giờ trung học Càn Đức không giữ nổi cậu nữa, các trường công lập khác trong thành phố càng không dám nhận loại học sinh như cậu.”
 
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc nhìn anh.
 
Nhìn chằm chằm hai giây, hắn nhếch khóe miệng, từ ánh mắt lộ ra nụ cười nhạt lạnh lùng hung ác.
 
“Thì sao.”
 
“Cậu chỉ có thể theo tôi trở về.”
 
“Nằm mơ.” Hoắc Tuấn mặt không đổi sắc, đáy mắt là ý cười trào phúng lạnh như băng, “Lấy chuyện đi học để uy hiếp tôi, Hoắc Cảnh Ngôn, anh xem tôi là con chó trung thành chỉ biết nghe lời Hoắc Thịnh Phong như anh sao?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu định không tốt nghiệp cấp ba mà trực tiếp bỏ học?”
 
Hoắc Tuấn nhìn anh đầy khinh miệt.
 
“Anh ở nước ngoài học đến ngu rồi à? Chưa từng nghe nói tới thí sinh xã hội bao giờ sao?”
 
“...”
 
Tần Khả hiếm khi thấy Hoắc Cảnh Ngôn bị người ta chọc tức tới nghẹn họng.
 
Vài giây sau, dường như Hoắc Tuấn lại nghĩ tới gì đó.
 
Hắn ngẩng lên nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
 
“Anh sắp trở về?”
 
“...”

 
Hoắc Cảnh Ngôn đè xuống lửa giận, lườm hắn. “Cho dù bây giờ tôi trở về, cậu nghĩ ba cậu sẽ để yên cho cậu ở Càn Thành gây rối, lấy tương lai của bản thân ra chơi đùa?”
 
Hoắc Tuấn: “Tôi nói lần cuối, Hoắc Cảnh Ngôn, Hoắc Thịnh Phong không phải ba tôi. Ông ta không xứng.”
 
“Những thứ cậu ăn mặc dùng, có thứ nào không phải ông ấy cho cậu?”
 
“Ông ta cho tôi?” Hoắc Tuấn cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao, “Năm xưa khi tôi lưu lạc đầu đường như chó nhà có tang, người giúp tôi sống sót không phải ông ta, mà là tôi. Về sau các người tìm đến cửa quấy nhiễu, tôi mới bị ép phải nhận cái thứ gọi là quan tâm chiếu cố của Hoắc gia. Những năm qua, tôi đã tiêu nhiều hơn một đồng tiền của Hoắc gia các người bao giờ chưa?”
 
Sắc mặt Hoắc Cảnh Ngôn trầm xuống.
 
Anh không nói gì, chứng tỏ những lời Hoắc Tuấn nói là thật.
 
Hoắc Tuấn cười lạnh.
 
“Cho nên đừng lấy mấy thứ này ra mà uy hiếp tôi. Tôi còn mong ông ta lấy hết toàn bộ về ấy là.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn trầm giọng: “Cậu quyết tâm không muốn cùng tôi trở về?”
 
“...”
 
Hắn quắc mắt, ánh mắt dừng lại trên người con gái đứng trước cửa đúng một giây. Cảm xúc tối tăm nơi đáy mắt càng thêm trầm trọng.
 
“Không đi. Hoắc gia là Hoắc gia của các người, không liên quan đến tôi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn không nói gì nữa.
 
Anh lẳng lặng nhìn Hoắc Tuấn hồi lâu, sau đó chợt quay lại nói với Tần Khả đứng sau lưng: “Tần Khả, phiền em ra ngoài một lát, tôi có lời muốn nói riêng với Hoắc Tuấn.”
 
“... Vâng, thầy Hoắc.”
 
Tần Khả quay đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
 
“Đợi đã,” Hoắc Tuấn bất ngờ lên tiếng gọi Tần Khả lại, hắn đứng dậy đi tới cạnh cô, “Bất cứ điều gì nói với tôi cũng có thể cho cô ấy nghe.”
 
Lúc nói xong, Hoắc Tuấn đã tới sau lưng Tần Khả, vươn tay định kéo người đang quay lưng về phía mình trở lại.
 
Thế nhưng, ngay một giây trước khi chạm tới cổ tay cô, Tần Khả như cảm nhận được mà nhấc tay lên.
 
——
 
“Nếu thầy Hoắc đã bảo muốn nói chuyện riêng với anh, vậy tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện riêng của hai người.”
 
Tần Khả cố gắng để giọng nói mình nghe không có gì thay đổi, đưa tay mở cửa phòng.
 
Chỉ là cánh cửa vừa được mở ra 10 centimet, một bàn tay thon dài chợt đè lên.
 
‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa gỗ bị cánh tay kia đóng sầm lại.
 
“...”
 
Sống lưng Tần Khả cứng ngắc, nhưng vẫn không quay đầu.
 
Đôi đồng tử Hoắc Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm vào thân hình người con gái trước mặt.
 
Dừng một lát, hắn nhướn mày, giọng nói chậm rãi trầm thấp.
 
“Em sợ tôi?”
 
“!”
 
Thân người Tần Khả hoàn toàn cứng ngắc.
 
Cô đau đầu nhíu chặt mày, thật sự không rõ vì sao mỗi một tia cảm xúc biến hóa của cô đều không thể thoát khỏi ánh mắt người này, giống như hắn lén cài trên người cô một cái radar dò cảm xúc.
 
Giằng co vài giây, Tần Khả cắn đầu lưỡi, cố gắng lôi lý trí trở về.
 
Cô nghe thấy mình cố hết sức giữ cho giọng nói thật bình thản:
 
“Thấy anh suýt chút nữa đã đẩy người ta xuống lầu, chẳng lẽ tôi không nên sợ?”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn nghẹn lời.
 
Lát sau, hắn mất tự nhiên mà tránh mắt đi, “Là lỗi của tôi... sau này sẽ không thế nữa.”
 
Tần Khả quay lưng lại với hắn, cô sửng sốt.
 
Ngay sau đó, hàng lông mi cô khẽ run rẩy, cô chầm chậm hạ tầm mắt.
 
“Ừm, không sao.”
 
Nói xong, không cho Hoắc Tuấn có cơ hội ngăn cản, cô lần nữa mở cửa bước ra khỏi phòng.
 
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Hoắc Tuấn khẽ nheo mắt.
 
Hắn đưa tay lên muốn mở cửa đuổi theo cô, đúng lúc này Hoắc Cảnh Ngôn ở phía sau lên tiếng, kéo hắn lại.
 
“Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân, chẳng lẽ cũng không biết nghĩ cho Tần Khả?”
 
Bước chân Hoắc Tuấn chợt khựng lại.
 
Hai giây sau, hắn ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh tựa hàn băng.
 
“Anh lấy cô ấy uy hiếp tôi?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn trầm giọng, “Chính cậu cũng rõ cha cậu là người thế nào, năm xưa ông ấy có thể vì thanh danh tương lai của cậu mà đưa ra quyết định kia, hiện tại ông ấy cũng có thể làm ra bất cứ chuyện gì để ép cậu về nhà. Trước khi tôi tới, ông ấy đã biết cậu và Tần Khả có hành vi thân mật quá mức, dặn dò tôi phải chú ý giám sát chuyện này... tôi vẫn luôn giúp hai người giấu giếm.”
 
“...”
 
Gân xanh trên trán Hoắc Tuấn giật giật, hắn siết chặt nắm đấm.
 
Nhưng không nổi điên.

 
Bởi vì hắn biết Hoắc Cảnh Ngôn nói không sai. Hoắc Tuấn quá rõ ràng cái kẻ là cha kia đến tột cùng là một kẻ như thế nào. Để đạt được mục đích, ông ta tuyệt không sợ phải thương tổn bất cứ kẻ nào.
 
Hoắc Cảnh Ngôn lại bồi thêm một câu.
 
“Cậu không muốn thấy cô ấy vì chuyện của cậu mà bị Hoắc gia tổn thương chứ?”
 
“...”
 
Phòng y tế chìm trong im lặng hồi lâu.
 
Không biết qua bao lâu, Hoắc Tuấn đang đứng trước cửa mới dần buông lỏng nắm tay.
 
“Cho nên, tôi hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác, phải không.”
 
 Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng, “Hoắc Tuấn, nếu cậu thật sự muốn chống đối lại ba cậu, cậu không được phép có điểm yếu. Trước kia cậu không sợ hãi kiêng kỵ gì cả, hiện tại thì không. Vì vậy, nếu được, cậu có thể lựa chọn bỏ Tần Khả, như vậy cậu có thể quay trở lại là một Hoắc Tuấn bất bại trước kia.”
 
Hoắc Tuấn xoay hẳn người lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo.
 
Hoắc Cảnh Ngôn bình tĩnh đối diện ánh mắt hắn, “Chưa biết chừng cậu từ bỏ, đối với cả cậu và cô ấy đều là chuyện tốt?”
 
“...” Hoắc Tuấn nhếch miệng, lộ ra nụ cười hung ác, “Có phải anh cũng thích Tần Khả?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “...”
 
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Tôi không muốn phải giải thích hai lần cùng một vấn đề vô nghĩa. Hơn nữa, tôi đã có bạn gái, cảm ơn.”
 
Nghe tới câu cuối, Hoắc Tuấn mới miễn cưỡng buông lỏng ánh mắt, lười biếng đi sang bên cạnh.
 
Hắn mở miệng, không quay đầu lại, giọng nói cũng có vẻ tùy ý.
 
“Không có chuyện tôi sẽ từ bỏ Tần Khả.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Vậy trước khi cậu đủ lớn mạnh, cậu chỉ có thể nghe theo ba cậu sắp xếp.”
 
“...”
 
Người con trai ngồi trở lại giường, hai mắt rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc, đẹp như một bức tượng điêu khắc.
 
Lát sau hắn mới chầm chậm cất tiếng.
 
“Tôi có thể trở về, nhưng không phải bây giờ.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhíu mày, “Tôi đã kéo dài rất lâu rồi.”
 
“Vậy thì kéo dài thêm đi.”
 
Hoắc Tuấn nhìn bức tường, ánh mắt như muốn xuyên qua bức tường trắng, nhìn người con gái đang đứng ngoài hành lang.
 
“Tôi vẫn cần thời gian.”
 
“Bao lâu?”
 
“...”
 
“Hoắc Tuấn, giao dịch cũng phải có giới hạn.”
 
“Ba tháng.” Hoắc Tuấn chầm chậm phun ra một hơi thở lạnh buốt, nhếch khóe miệng cười trào phúng, quay lại nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, “Ba tháng sau, không cần các người ép, tôi sẽ tự quay về.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Được, là cậu nói đấy.”
 
Nói đoạn, anh xoay người rời khỏi phòng. Vừa mở cửa phòng y tế, chợt trông thấy người con gái đứng phía cuối hành lang dài, Hoắc Cảnh Ngôn đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh dừng bước.
 
Nhíu mày nhìn về phía Hoắc Tuấn.
 
“Đến lúc đó, phía Tần Khả cậu định giải quyết thế nào?”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe lên, không muốn đáp lời, nhưng thấy Hoắc Cảnh Ngôn tỏ vẻ không có được đáp án sẽ đứng mãi không đi, hắn lạnh mặt nhìn liếc qua.
 
“Liên quan đếch gì tới anh.”
 
“...” Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc hai giây, “Bắt cóc là phạm pháp, cái này không cần tôi phải nhắc nhỉ?”
 
Hoắc Tuấn: “Tôi sẽ không bắt ép cô ấy làm bất kỳ chuyện gì mà cô ấy không thích.”
 
Nhìn vẻ mặt kiên định của Hoắc Tuấn, ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn thoáng rục rịch.
 
Lát sau, anh cúi đầu.
 
“Dòng máu đang chảy trong xương cốt vẫn là của cha cậu, có một số điểm, hai người thật sự rất giống nhau.”
 
Nhiệt độ nơi đáy mắt Hoắc Tuấn giảm tới mức thấp nhất.
 
“Anh muốn nói gì?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngẩng lên.
 
“Tần Khả là hạt giống tốt, đừng hủy hoại em ấy.”
 
Hoắc Tuấn cười lạnh.
 
“So với anh, với tất cả các người, tôi trân trọng cô ấy gấp vạn lần.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn trầm mặc.
 
Điều này anh tin. Đây có lẽ cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hoắc Tuấn với cha mình.
 
“Tần Khả là học sinh của tôi, tôi sẽ giám sát em ấy, bất kể là ở đâu.”

 
Nói rồi, Hoắc Cảnh Ngôn cất bước rời khỏi phòng.
 
*
 
Thấy Hoắc Cảnh Ngôn đi tới bên cạnh mình, Tần Khả mới chậm rãi lấy lại ý thức từ cơn thất thần.
 
Cô ngầng đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Thầy Hoắc, lớp thưởng thức nghệ thuật cuối tuần này... thầy có tới không?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn áy náy cười.
 
“E là không được. Muộn nhất là ngày mai tôi phải nộp đơn từ chức lên ban giám hiệu, còn phải viết bản kiểm điểm thông báo toàn trường...”
 
Anh hơi nhíu mày, nói đùa: “Nhưng cũng phải dọa họ một lần, tỷ như nếu sau này còn dám tùy tiện truyền tai nhau mấy lời lẽ sai sự thật, tôi sẽ mời luật sư tới đưa đơn chẳng hạn.”
 
Tần Khả biết Hoắc Cảnh Ngôn làm thế đều vì mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
 
“Thầy Hoắc, em xin lỗi.”
 
“Em không cần xin lỗi, em không có lỗi với ai cả.”
 
Nghe thấy cô nói câu này, rõ ràng Hoắc Cảnh Ngôn không mấy vui vẻ:
 
“Người bị hại thì có gì sai? Người bị hại không phải siêu nhân không bức tường nào không phá nổi, chẳng lẽ như vậy là sai?”
 
“Nhưng thầy vì em nên mới bị buộc từ chức.”
 
“Không phải tại em, mà tại cậu học sinh truyền tin đồn ác ý kia, cậu ta chắc cũng đã nhận hình phạt thích đáng, vậy là đủ rồi.” Giọng điệu Hoắc Cảnh Ngôn hòa hoãn hơn, “Vả lại mục đích của tôi khi tới đây cũng coi như đã hoàn thành được một nửa, người chịu thiệt tính ra phải là em mới đúng.”
 
Tần Khả sửng sốt, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đầy khó hiểu.
 
“Cái gì... một nửa ạ?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn cười cười.
 
“Đây là bí mật.”
 
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn anh.
 
Hoắc Cảnh Ngôn: “Được rồi, em cũng coi như là học sinh tâm đắc của tôi, nhưng mà bị lão Tống giữa đường cướp mất rồi. Có một học sinh như em tôi thật sự rất vui, chúng ta tạm thời từ biệt tại đây vậy.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn như có thâm ý sâu xa mà ám thị.
 
“Hơn nữa tôi có cảm giác, vì người nào đó mà tôi sẽ còn gặp lại em.”
 
Tần Khả không định phản bác, cô vội vàng lên tiếng gọi với Hoắc Cảnh Ngôn lại.
 
“Thầy Hoắc, thầy chờ chút đã.”
 
“Hử, em còn chuyện gì à?”
 
“... Em muốn hỏi thầy một chuyện.” Do dự chốc lát, Tần Khả cắn răng, ngẩng đầu lên hỏi thẳng, “Thầy đã có bạn gái chưa?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngây người.
 
Hiển nhiên anh khá bất ngờ, nhưng cũng không giấu giếm gì mà gật đầu.
 
“Rồi.”
 
Tần Khả: “Em mạo muội phỏng đoán một câu, hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh ạ?”
 
“?” Hoắc Cảnh Ngôn càng ngạc nhiên hơn, “Sao em biết?”
 
Tần Khả hàm hồ giải thích: “Theo, theo suy luận logic ạ, dựa vào việc trước giờ thầy chưa từng có mấy cuộc điện thoại thân mật với bạn gái, buổi triển lãm ở hành lang nghệ thuật cả ngày cũng không thấy hai người liên lạc, trên người thầy cũng không có dấu vết giống như đã từng làm chuyện thân mật với ai...”
 
Nghe Tần Khả nói bậy một hồi, Hoắc Cảnh Ngôn bật cười.
 
“Xem ra em còn là fan Sherlock Holmes nữa nhỉ?”
 
Tần Khả ngại ngùng, vội nhảy sang chủ đề khác.
 
“Em nhớ cuối tuần này là sinh nhật thầy.”
 
“Ừ, đúng vậy.”
 
Tần Khả gật đầu, lôi từ trong túi ra hai tấm vé, đưa cho Hoắc Cảnh Ngôn.
 
“Cái này, mong thầy sẽ nhận.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn sửng sốt, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, vừa nhìn vừa tò mò hỏi, “Đây là?”
 
“Hai vé xem nhạc hội ạ, diễn ra vào buổi chiều hôm sinh nhật thầy.” Tần Khả hít sâu một hơi, “Mong thầy có thể dẫn bạn gái cùng đi xem.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngẩn người.
 
Qua giây lát anh mới lấy lại tinh thần, “Vậy không được, em còn là học sinh, hai tấm vé xem nhạc hội này nhất định rất đắt, tôi không thể nhận món quà sinh nhật này được.”
 
Tần Khả kiên định nhìn anh.
 
“Thầy Hoắc, thầy là giáo viên mà em tôn kính nhất. Thực ra em đã biết thầy từ lâu, em biết thầy chính là họa sĩ ‘Nhất Ngôn’. Có lẽ thầy không biết, tranh của thầy đã từng là niềm hy vọng giúp em có thể kiên trì bước tiếp... Vì thế, trước khi thầy tới trung học Càn Đức, đối với em thầy đã là người thầy rồi.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ngây người nhìn Tần Khả.
 
“Tần Khả, em...”
 
“Món quà này thầy nhất định phải nhận.”
 
Tần Khả lùi về sau một bước, gập người với Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Nhớ lại đời trước mỗi lần Hoắc Cảnh Ngôn nhắc tới sinh nhật mình, sự ân hận cùng tự trách dâng đầy trong đáy mắt, Tần Khả siết chặt ngón tay, thấp giọng nói:
 
“Xin thầy cho phép em tùy hứng một lần. Nếu thầy và bạn gái không cùng nhau tới xem nhạc hội, đây sẽ là niềm hối tiếc cả đời của em.”
 
Nói xong, không cho Hoắc Cảnh Ngôn bất cứ cơ hội phản bác nào, cô đứng thẳng dậy xoay người bỏ chạy.
 
Hoắc Cảnh Ngôn đứng ngây người tại chỗ nửa ngày, nhìn hai tấm vé mà cười khổ đầy bất đắc dĩ.
 
Lát sau, anh bỏ hai tấm vé vào túi, xoay người đi xuống lầu.
 
Tiếng bước chân của Hoắc Cảnh Ngôn biến mất ở lối cầu thang.
 
Trong góc ngoặt hành lang, bóng dánh Tần Khả ló ra lần nữa.
 
Cô chậm rãi thở phào một hơi.
 
——
 
Nhìn phản ứng của Hoắc Cảnh Ngôn, chắc là đồng ý rồi.

 
Đến hôm diễn ra nhạc hội, chỉ cần hai người cùng tới, cô phải nghĩ cách giữ chân hai người tới khi qua thời gian mà Hoắc Cảnh Ngôn nói mới được.
 
Còn nếu như không tới, cô chỉ đành sử dụng biện pháp bất đắc dĩ ban đầu thôi...
 
Tần Khả suy nghĩ quá chuyên chú, không phát hiện trước mặt bất ngờ xuất hiện bóng người bị ánh nắng ngoài cửa kéo dài.
 
Đợi đến khi cảm nhận thấy gì đó mà ngẩng lên, muốn chạy cũng đã muộn.
 
——
 
Hoắc Tuấn nhướn mày, cúi đầu nhìn cô.
 
Ánh mắt gần như tỏa ra hơi lạnh.
 
Cô chưa từng thấy Hoắc Tuấn nhìn mình như vậy bao giờ.
 
... Nhưng Hoắc Trọng Lâu thì có một lần.
 
Đời trước khi cô bị người ta vu oan ngoại tình, có quan hệ mập mờ với Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Nhờ kinh nghiệm đời trước, Tần Khả lập tức hiểu được suy nghĩ trong đầu Hoắc Tuấn lúc này.
 
Dưới đáy lòng thầm thở dài.
 
Người con trai trước mặt lên tiếng...
 
“Em thích hắn đến mức nào hả, Tần Khả? Đến mức phải kêu anh ta dẫn bạn gái tới trước mặt cho bằng được em mới hết hy vọng?”
 
Tần Khả rũ mắt, không nhìn hắn.
 
“Tôi đối với thầy Hoắc chỉ là sự kính ngưỡng, không có tình cảm nào khác, anh đừng đoán mò.”
 
“Nếu chỉ vậy, vì sao em lại lấy vé xem nhạc hội làm quà, vì sao muốn anh ta phải đưa bạn gái cùng tới cho bằng được?”
 
Tần Khả: “...”
 
Một câu hỏi hay.
 
Hay đến mức cô không biết phải trả lời thế nào.
 
Tần Khả im lặng làm Hoắc Tuấn nổi giận, hắn trầm mặt bước lên một bước.
 
Vì luôn trộn lẫn thân phận Hoắc Trọng Lâu với người con trai đang đứng trước mặt, bản năng của Tần Khả sinh ra cảm giác đề phòng, gần như phản ứng trong vô thức.
 
Cô như bị giật mình, cuống quýt lùi về phía sau một bước, áp lưng dựa lên tường.
 
Đôi đồng tử trong mắt Hoắc Tuấn co rụt lại.
 
Tần Khả có thể cảm nhận được, nhiệt độ quanh người hắn dường như đã hạ xuống mười độ.
 
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
 
Thật lâu sau, Tần Khả nghe thấy tiếng cười thật nhẹ của Hoắc Tuấn, chỉ là tiếng cười ấy lạnh lẽo tựa hồ muốn chui vào trong xương cốt.
 
“Mấy tiếng trước, em còn nói sẽ không sợ tôi... Tần Khả.”
 
Hô hấp lạnh băng chầm chậm đè xuống, ghé lại gần, giống như đang ở sát bên tai cô.
 
“Là khi đó em nói dối, hay bây giờ em đang giả bộ với tôi?”
 
“...”
 
“Trong mắt em, có phải tôi giống như thằng ngốc, mặc em đùa bỡn, lúc xa lúc gần, tôi thì sao cũng được?”
 
“...”
 
Câu nói cuối cùng của Hoắc Tuấn khiến cô nhớ lại những kí ức tựa như yểm mộng ở đời trước, cô siết chặt nắm tay ngẩng đầu lên, lăng lăng nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Tôi chưa từng tỏ ra lúc gần lúc xa với anh!”
 
Hoắc Tuấn hạ mắt nhìn cô, đôi đồng tử đen thăm thẳm.
 
Lát sau, hắn cười lạnh, “Phải, đều là tôi tự mình đa tình. Em bố thí cho tôi một chút lòng thương hại, vậy mà tôi lại coi nó thành...” Giọng hắn trầm xuống, gần như nghẹn ngào, mỗi một chữ như rít qua kẽ răng, “Tôi đây lại cmn coi nó thành lời hồi đáp?”
 
“...”
 
Sự đau đớn trong mắt hắn làm Tần Khả bối rối.
 
Cô vô thức tránh khỏi ánh mắt ấy.
 
Trầm mặc mấy giây, cô khẽ cất tiếng: “Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Hoắc Tuấn, cả hai chúng ta đều cần bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ. ... Chuyện anh cần giải quyết sau tuần này hẳn cũng rất nhiều, chúng ta để sau hãy nói.”
 
Tần Khả nói xong, cô lách người qua khe hở giữa Hoắc Tuấn và bức tường bước đi.
 
Thẳng tới cửa cầu thang, người phía sau vẫn luôn yên lặng.
 
Ngay khi cô xoay người chuẩn bị đi xuống cầu thang, giọng nói khàn thấp của người con trai ấy chợt truyền tới.
 
“Người cần suy nghĩ và lựa chọn, từ đầu tới giờ chỉ có mình em.”
 
“...”
 
Tần Khả sững người, cô ngoảnh đầu nhìn lại.
 
Thế nhưng người con trai ấy đã xoay người rời khỏi ngay khi nói xong.
 
*
 
Thứ bảy.
 
Nhà hát công viên trung tâm Càn Đức.
 
Cách giờ mở màn nhạc hội còn nửa tiếng đồng hồ, nhà hát mở cửa cho mọi người vào, khán giả lục tục tiến vào bên trong.
 
Khán giả vào xem ca nhạc đều là người trưởng thành kết đôi kết cặp, ăn mặc rất trang trọng. Giữa khung cảnh đó, một cậu con trai mặc áo T-shirt quần dài tiến vào trông vô cùng bắt mắt.
 
Huống hồ, cậu trai đó còn sở hữu một khuôn mặt người khác nhìn một lần chắc chắn sẽ không quên.
 
Những khán giả ngồi rải rác bên trong nhìn bóng dáng thẳng tắp của cậu ta tiến vào, dừng lại bên cạnh nhân viên bảo an đứng cách cửa không xa.
 
Hai người hình như thấp giọng nói với nhau vài câu, bảo an ban đầu lộ ra ánh mắt không tán đồng, rất nhanh sau đó đã chuyển sang cung kính lấy lòng.
 
Sau khi bảo an liên tục gật đầu đáp ứng, cậu con trai khẽ nhếch đôi môi mỏng, lộ ra nụ cười có chút xấu xa, đi về phía dãy giữa.
 
——
 
Đó là khu VIP có sopha chuyên dụng dành cho hai người, độ bảo mật cực tốt.
 
Lát sau, cậu ta đi tới ngồi vào vị trí bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận