Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
 
Chương 63:
 
Hoắc Tuấn đẩy mạnh cửa phòng trang điểm.

 
Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Ngôn An và người đang trang điểm cho cô đều giật bắn người, một đường kẻ mắt cuối cùng bất ngờ bị lệch, nhân viên trang điểm sau khi hoàn hồn trực tiếp nổi điên, quay đầu nhảy dựng lên tại chỗ:
 
“Đã sắp vẽ xong rồi! Ai kêu mấy người đột nhiên...”
 
Câu mắng người lập tức nghẹn ứ lại ở cổ.
 
Vì ánh mắt thiếu niên đứng ngoài cửa lạnh lẽo dọa người, quá mức khủng bố, khiến nhân viên trang điểm vừa thấy đã giật thót tim, nửa câu chưa nói ra khỏi miệng lập tức nuốt ngược trở lại.
 
“Hoắc, Hoắc thiếu...?”
 
“Tần Khả đâu?”
 
Hoắc Tuấn quét mắt những người đang im như thóc trong phòng, không tìm được người mình muốn tìm, tức thời giọng nói cùng ánh mắt hắn trầm thêm ba độ.
 

Đứng mũi chịu sào là trợ lý của một chuyên viên trang điểm đứng cách đó gần nhất, tay còn đang cầm đồ chuẩn bị thay, lúc này biểu cảm trên mặt cứng đờ, đầu lưỡi thô cứng, lắp ba lắp bắp nói: “Tần Tần Tần Khả tiểu thư đứng đây một lát đã đi, đi rồi...”
 
“Cô ấy đi đâu?”
 
Giọng Hoắc Tuấn khàn đặc.
 
Người nọ ù ù cạc cạc lắc đầu, sắp bị đôi mắt hung ác tràn đầy tơ máu của hắn dọa sợ bật khóc.
 
Mà lúc này, người hầu vẫn luôn đứng ngoài cửa rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, dè dặt mở miệng: “Thiếu gia Trọng Lâu, tiểu thư Tần Khả vừa nói cảm thấy ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí, cho nên đi ra ban công tầng hai rồi...”
 
Hoắc Tuấn nghe vậy ánh mắt tối sầm, không nói một lời lập tức quay đầu chạy về phía cầu thang lên tầng hai.
 
Chạy dọc trên đoạn hành lang dài trải thảm, sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm đáng sợ, gân xanh hằn rõ trên nước da trắng lạnh. Hắn nhìn chằm chằm khoảng không phía trước, ánh mắt hung ác như muốn giết người.
 
——
 
Không một ai nhìn thấy, chỉ có một mình hắn thấy.
 
Càng lúc càng có nhiều ảo ảnh xuất hiện trong ảo giác của hắn. Tại mỗi một ngóc ngách trong tòa chính rộng lớn, người đàn ông kia, người đàn ông mà hắn chưa bao giờ thấy rõ dáng vẻ, người đàn ông vĩnh viễn là một khối mơ hồ, không chút kiêng nể mà ôm hôn người con gái của hắn.
 
Hắn thấy Tần Khả vô lực giãy giụa, bật khóc trong im lặng, cho tới khi trái tim hóa thành tro tàn tuyệt vọng.
 
Hình ảnh hai người dây dưa cứ liên tiếp xẹt qua, hết cái này tới cái khác, Hoắc Tuấn mất kiên nhẫn bắt đầu chạy. Hắn muốn xô nát những ảo ảnh tan thành bong bóng, muốn xé nát bóng người đàn ông mơ hồ kia thành mảnh vụn, muốn cứu Tần Khả thoát khỏi ảo cảnh thống khổ,... Ánh mắt tuyệt vọng của cô trong mỗi ảo cảnh, khiến trái tim hắn như bị xé rách.
 
“Tần Tần...”
 
Hoắc Tuấn thống khổ vô thức bật ra tiếng gọi.
 
Hắn chạy lên cầu thang, siết chặt nắm tay, mạch máu xanh nhạt dữ tợn hằn lên cánh tay.
 
Hoắc Tuấn sải bước chạy nhanh lên tầng hai.
 
Cùng lúc đó.
 
Trong phòng trang điểm tầng một.
 
Hoắc Tuấn vừa rời đi được nửa phút, lại có người hấp tấp chạy ào vào. Lần này không chỉ một người, cách phòng trang điểm hơn chục mét, mọi người trong phòng đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân náo loạn ngoài hành lang.
 
Rút kinh nghiệm từ vụ vừa nãy, lần này chuyên viên trang điểm hạ bút kẻ mắt xuống trước.
 
Qủa nhiên, vài giây sau cửa phòng lại bị đẩy ra.
 
Đậu Anh Kiệt thở hồng hộc xông vào trước tiên, không kịp nghỉ lấy hơi, vội chống cửa hỏi:
 
“Hoắc... Hoắc Trọng Lâu có phải vừa mới... vừa mới đi qua đây không?”
 

Đến lúc này Ngôn An đang ngồi trước gương trang điểm dù được khuyên thế nào cũng không thể ngồi yên được nữa.
 
Cô đứng dậy.
 
“Cậu ấy lên ban công tầng hai tìm Tần Khả rồi.”
 
Đậu Anh Kiệt rối rít hỏi: “Thế còn Tống Thanh Trác? Anh ta cũng tới đó sao?”
 
“Tống Thanh Trác?” Ngôn An lắc đầu, “Tôi không rõ, chỉ thấy một mình Hoắc Tuấn.”
 
“...”
 
Đậu Anh Kiệt không kịp giải thích, vội vã quay đầu chạy ra ngoài.
 
Mấy người trong phòng ngơ ngác, Ngôn An hoàn hồn, lập tức túm lấy người chạy cuối cùng trong nhóm.
 
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
 
Người rơi lại cuối cùng vừa hay chính là Tề Nhất Minh.
 
Cậu ta dừng bước, nhìn thoáng qua đám bạn đã chạy xa phía trước, thầm nghĩ giờ mình có lên cũng chỉ nhiều thêm một người không nhiều, thiếu đi một người không ít, cuối cùng bèn dứt khoát dừng lại.
 
Cậu ta quay lại áy náy nhìn Ngôn An.
 
“Xin lỗi chị Ngôn An. Hoắc Tuấn có thể sẽ gây ra chút chuyện, tốt nhất chị hãy chuẩn bị tâm lý trước.”
 
Ngôn An nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
 
“Chắc không đâu, thời gian ngắn thế này, không kịp xảy ra chuyện gì đâu.”
 
“?”
 
Nhìn ánh mắt hoang mang của Ngôn An, Tề Nhất Minh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Là thế này, có một người có suy nghĩ kia với Tần Khả, có khả năng đã đi tìm cô ấy, về mặt thời gian khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn trạng thái vừa rồi của Hoắc Tuấn... Cho dù Tần Khả và người kia không ở cùng một chỗ, nếu để Hoắc Tuấn bắt gặp anh ta, có khả năng cậu ta cũng sẽ không kiềm chế được cảm xúc.”
 
Ngôn An nghe vậy thở dài: “Có muốn gọi 120 trước không?”
 
Tề Nhất Minh: “Vậy phải xem bọn Tưởng Sấm có đến kịp hay không đã.”
 
“Nếu không có việc gì thì tốt.” Ngôn An nâng góc váy, đi ra ngoài: “Tôi đi cùng mấy cậu.”
 
“Xin lỗi chị Ngôn An, gây phiền toái cho chị rồi.”
 
“Không sao,” Ngôn An bước nhanh trên hành lang, “Từ lúc quyết định chọn cậu ấy với Tần Khả làm phù dâu phù rể, chị đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”
 
...
 
Tại ban công tầng hai.
 
“Tống tiên sinh, anh còn tiến gần thêm, đừng trách tôi không khách khí.”
 
Tần Khả đứng trước lan can bằng bạch ngọc, ánh mắt cảnh giác nhìn Tống Thanh Trác.
 
Nhìn cô gái trước mặt vóc người nhỏ hơn mình hẳn một vòng, Tống Thanh Trác định bật cười, nhưng chợt nhớ ra một năm trước chính cô là người quật hắn qua vai, khiến hắn ngã sõng soài ra sàn.
 
Cơ mặt Tống Thanh Trác cứng đờ.
 
Lát sau, hắn cười lạnh, “Sao nào, định chơi trò quật vai với tôi tiếp à? Lần trước là do tôi không đề phòng, lần này sẽ không cho em cơ hội đó nữa đâu.”
 
“...”
 
Tần Khả không nói gì, mặt không cảm xúc lăm lăm nhìn hắn.
 
Tống Thanh Trác lại nói: “Hơn nữa với độ cao này, ai trong chúng ta ngã xuống cũng không tốt lắm đâu.”
 
Tần Khả nhíu mày.
 
Thấy cô vẫn không thả lỏng cảnh giác, Tống Thanh Trác dừng bước. “Tôi không ép em, tôi chỉ tới ôn chuyện với em thôi, em không đến mức phải đề phòng tôi như vậy chứ?”

 
Tần Khả lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi không nghĩ là chúng ta có chuyện gì để nói.”
 
Tống Thanh Trác bật cười: “Những người trong phòng tiệc dưới kia chưa chắc đã có cùng suy nghĩ với em.”
 
“...” Tần Khả nhíu mày, “Nơi này là Hoắc gia, tôi chỉ cần cất cao giọng gọi là sẽ có người tới ném anh ra ngoài. Vậy nên, thưa ngài Tống, mong anh đừng làm ra chuyện gì thiếu sáng suốt.”
 
Tống Thanh Trác nghe thế thì phụt cười, dứt khoát xách một chiếc ghế qua thong thả ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Khả.
 
“Tôi cái gì cũng không làm, vì sao em lại có địch ý với tôi như vậy?”
 
“...”
 
Tần Khả hít sâu, đè câu mắng ‘bởi vì anh là tên điên’ trong lòng xuống.
 
“Thật ra tôi cũng không sợ em gọi người tới.” Ánh mắt Tống Thanh Trác lóe lên, bất ngờ nói: “Vì nếu em gọi người ta tới, thử nghĩ xem người ta sẽ nghĩ gì.”
 
“...”
 
Không đợi Tần Khả mở miệng, Tống Thanh Trác đã tiếp tục nói: “Tôi phải cảm ơn Tề Điềm, nếu không phải nhờ mấy lời của cô ta, tôi thật sự không nghĩ ra mình có thể dựa vào thủ đoạn này. Nếu em gọi người tới, có lẽ tôi càng vui. Tôi muốn để người ta thấy, những lời Tề Điềm nói là thật, em có quan hệ không rõ ràng với tôi... Tôi khá tò mò, đến lúc đó, liệu gia chủ nhà họ Hoắc còn chấp nhận một đứa con dâu như em hay không?”
 
“...”
 
Ánh mắt Tần Khả tối đi.
 
Cô hoàn toàn không lo lắng Hoắc Thịnh Ngôn sẽ nghĩ gì về mình, nhưng cô không muốn người ta hiểu lầm Hoắc Tuấn, nhất là nếu bị người hầu âm thầm bàn tán khắp nơi, chắc chắn không có lợi đối với bệnh tình của hắn.
 
Dường như nhìn ra Tần Khả đang dao động, Tống Thanh Trác chẳng những không vui, ngược lại chỉ cho rằng mình đã nói trúng tử huyệt của Tần Khả, hắn sa sầm mặt.
 
“Em thật sự một lòng một dạ muốn gả vào nhà họ Hoắc ư? Hoắc Trọng Lâu có cái gì tốt, những thứ cậu ta cho em, tôi cũng có thể cho em!”
 
“... Anh đừng có nằm mơ.”
 
Ngoại trừ một chút gợn sóng nơi đáy mắt, vẻ mặt Tần Khả vẫn lạnh nhạt như cũ, cô nhìn chằm chằm Tống Thanh Trác: “Tôi nói cho anh biết lần cuối. Tôi với anh ấy yêu đương bình thường, anh đừng có đoán mò bằng mấy suy nghĩ ác ý bẩn thỉu của mình, cũng đừng ảo tưởng rằng tôi đang chơi trò gì với anh nữa. Bởi vì, anh càng cố dây dưa, tôi chỉ càng cảm thấy ghê tởm hơn thôi.”
 
“...!”
 
Nghe Tần Khả nói, nụ cười trên mặt Tống Thanh Trác rốt cuộc không thể duy trì được nữa.
 
Hắn lạnh mặt.
 
“Tần Khả, cô đừng rượu mời không uống uống rượu phạt. Hoắc Trọng Lâu bẻ gãy tay tôi, món nợ này nhất định tôi sẽ tính với cậu ta! Còn cô... Cô thật sự tin hắn sẽ cưới mình? Hoắc gia sao có thể cưới về một người không có bối cảnh cùng thế lực gì. Ngay cả đứa con nuôi nhà họ Hoắc cưới cũng là tiểu thư Ngôn gia, cô nghĩ Hoắc Thịnh Phong sẽ chấp nhận cho cô vào cửa??”
 
Nói rồi, Tống Thanh Trác lại cười lạnh.
 
“Tôi khuyên cô, trước khi Hoắc Trọng Lâu bị vứt bỏ thì nên ngoan ngoãn đi theo tôi, bằng không đến cuối cùng cô sẽ mất tất cả, cái gì cũng không còn!”
 
Tần Khả đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ dưới bục gỗ truyền tới.
 
Cô theo bản năng nhìn sang, trông thấy một bóng người quen thuộc đang sải bước tiến về phía này.
 
“Hoắc...”
 
Không đợi Tần Khả kịp phản ứng, Hoắc Tuấn mặt mày u ám dọa người, ngay khi vừa đứng vững, hắn lập tức giơ chân hung hăng đá bay chiếc ghế mây mà Tống Thanh Trác đang ngồi quay lưng về phía mình.
 
‘Rầm’ một tiếng, chiếc bàn kế bên cũng bị đạp đổ, Tống Thanh Trác ngã lăn ra sàn, đáy bình thủy tinh rắn chắc nện lên người hắn, hoa hồng champagne và nước trong bình đổ đầy khắp người.
 
Sàn gỗ hỗn độn nhếch nhác.
 
Tần Khả sợ ngây người.
 
Tống Thanh Trác dường như bị ngã ngu người, chiếc ghế mây gã vừa ngồi bị đạp chổng vó, úp lên lưng hắn y như cái mai rùa.
 

Tống Thanh Trác chật vật lật người bò dậy.
 
Nhưng Hoắc Tuấn không cho gã dậy.
 
Hắn tiến lên mấy bước, quỳ xuống sàn gỗ, xách caravat của Tống Thanh Trác lên, cổ áo siết chặt, gã bị siết đến mức trợn trắng mắt. Mà giây phút này, ánh mắt Hoắc Tuấn lại tối tăm lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
 
Hắn siết chặt nắm đấm, mặt không cảm xúc hung hăng nện từng đấm lên mặt Tống Thanh Trác. Mỗi lần giáng xuống một đòn đều tưởng chừng như muốn đập chết gã.
 
Mấy giây sau Tần Khả mới lấy lại tinh thần.
 
Thấy Tống Thanh Trác bị Hoắc Tuấn đánh cho cả mũi lẫn miệng đều ộc máu, đôi con ngươi Tần Khả mãnh liệt co rút.
 
 “Hoắc Tuấn!”
 
Dưới ban công lại vang lên rất nhiều tiếng bước chân dồn dập, đám người Đậu Anh Kiệt nghe thấy động tĩnh lũ lượt chạy tới.
 
Tần Khả không có tâm tư nào mà nhìn bọn họ.
 
Cô mặt mũi trắng bệch nhìn hai người dưới sàn, giờ phút này Hoắc Tuấn đã hoàn toàn mất hết lý trí, đôi đồng tử ngập trong tơ máu, sắc đỏ khiến người ta khiếp sợ.
 
Nếu còn tiếp tục, rất có khả năng Hoắc Tuấn sẽ thật sự đánh chết người kia!
 
Suy nghĩ khủng bố ấy khiến cô choáng váng.
 
Cô bất chấp tất cả, cuống quýt chạy tới giữ lấy cánh tay đang sắp sửa vung lên của Hoắc Tuấn.
 
“Anh điên rồi sao, anh muốn ngồi tù à!?”
 
Giọng Tần Khả gào lên khàn đặc.
 
Nhưng lý trí của Hoắc Tuấn đã hoàn toàn chìm trong ảo giác, hắn đầu cũng không ngoái lại, giật phăng cánh tay ra.
 
“Rầm”.
 
“... Tần Khả!”
 
Trong số những người đuổi tới dưới ban công, có người kinh hãi kêu lên.
 
“!”
 
Cánh tay Hoắc Tuấn vung lên nửa chừng bỗng cứng đờ.
 
Giây tiếp theo, hắn giật mình sực tỉnh, vội quay đầu lại, khóe mắt như muốn nứt ra.
 
Tần Khả bị hắn vung tay đẩy ngã nhoài ra sàn, sắc mặt trắng bệch.
 
Trong nháy mắt, hắn như bị một xô nước lạnh tạt vào đầu.
 
Tất cả lửa giận lập tức được dập tắt, lý trí cũng quay trở lại.
 
Hắn vội đứng dậy chạy qua, lảo đảo muốn đỡ cô dậy.
 
Sắc mặt hắn trắng bệch, dường như chính hắn cũng khiếp sợ, hắn không nói gì, đôi môi mỏng run rẩy hoảng hốt sờ nắn khắp người cô:
 
“Tần Tần...”
 
“... Em không sao.”
 
Một thoáng trước trước mắt còn tối sầm, Tần Khả dần lấy lại tinh thần, thấy nét mặt Hoắc Tuấn kinh hãi của Hoắc Tuấn, cô nắm lấy bàn tay hắn.
 
Bàn tay dính đầy máu không biết của ai, bàn tay khi nãy hung hăng giáng xuống từng đòn, giờ đây lại không kiềm được run rẩy.
 
Tần Khả đau lòng.
 
Cô chịu đựng cơn váng vất, lặp lại: “Em không sao, anh đừng sợ.”
 
Thấy người con gái sắc mặt trắng như giấy còn cố an ủi mình, trong lòng Hoắc Tuấn như có khối đá nghìn cân ầm ầm nện xuống.
 
Khiến ý thức hắn mơ hồ choáng váng, trái tim đau như cắt.
 
Hoắc Tuấn ôm chặt lấy cô, vùi đầu ủ rũ, giọng nói khàn đặc: “Xin lỗi... anh...”
 
Hoắc Tuấn chưa nói xong, Đậu Anh Kiệt dưới kia vừa thở phào nhẹ nhõm định đi lên, bất ngờ biến sắc mặt:
 
“Cẩn thận!!”
 
Hô hấp Tần Khả cứng lại.
 

Hoắc Tuấn chỉ nghe thấy tiếng gió đánh úp bên tai.
 
Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức mạnh mẽ ôm cô vào lòng bảo vệ.
 
“Rầm!”
 
Bình thủy tinh rắn chắc nện mạnh lên đầu Hoắc Tuấn.
 
“......!”
 
Trái tim Tần Khả thắt lại.
 
Sự sợ hãi như biển đen nháy mắt nuốt lấy cô.
 
Trong cảm giác khủng hoảng tưởng chừng như vô tận, cô chỉ kịp trông thấy Tống Thanh Trác mặt đầy máu gằn ra nụ cười dữ tợn ghê tởm, cùng với máu tươi của người con trai trước mặt theo thái dương chảy xuống.
 
Không——
 
Tần Khả nghe trong lòng mình có tiếng gào thét nghẹn ứ nơi cổ họng.
 
Ánh sáng rút khỏi.
 
Ý thức cô chìm vào bóng tối.
 
*
 
Giây phút ý thức vừa quay trở lại, Tần Khả hốt hoảng bật dậy.
 
“Hoắc Tuấn!”
 
Cơn choáng váng kịch liệt khiến thân người cô chao đảo, suýt chút nữa lại ngã nằm xuống giường.
 
Người hầu đứng bên giường phụ trách chăm sóc sững người, sau đó lập tức hoàn hồn, chạy nhanh ra ngoài cửa:
 
“Tiểu thư Tần Khả tỉnh rồi!”
 
“...”
 
Tần Khả nhịn cơn choáng váng trèo xuống giường, mọi thứ trước mắt chòng chành chao đảo, cô cố vịn tường tiến ra cửa.
 
“Hoắc Tuấn đâu... Hoắc Tuấn đang ở đâu... Để tôi gặp anh ấy!”
 
Giọng cô khàn đặc yếu ớt, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo cùng phẫn nộ chưa từng có khiến người hầu luống cuống tay chân.
 
Ngôn An từ bên ngoài chạy vào, ngăn Tần Khả lại:
 
“Khả Khả, em vẫn chưa được kiểm tra, hiện tại chưa thể xuống giường!”
 
“Chị Ngôn An...” Vừa thấy Ngôn An, Tần Khả chợt thấy sống mũi cay xè, cô cố nén nước mắt hỏi: “Hoắc Tuấn anh ấy đâu rồi hả chị, anh ấy không sao chứ?”
 
Ngôn An gật đầu, “Bác sĩ đã kiểm tra rồi... cũng giống em, cậu ấy chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, sẽ không có việc gì đâu!”
 
“...!”
 
Ngụm khí nghẹn ứ trong lòng rốt cuộc thả lỏng, hai chân Tần Khả chợt mềm nhũn, cô ngã ngồi xuống sàn.
 
Cô cúi đầu, nước mắt xuôi theo chiếc cằm nhọn, lặng lẽ rơi xuống.
 
Tới khi nước mắt rơi lên mu bàn tay, Tần Khả mới sực lấy lại tinh thần, vội vàng lau đi.
 
Nhưng chúng dường như không chịu nghe lời cô, càng lau càng nhiều, nước mắt như dây châu bị đứt, liên tiếp không ngừng.
 
Cuối cùng Tần Khả không kiềm chế được nữa, cô đưa tay lên ôm mặt.
 
“Dọa em sợ chết khiếp...” Cô nghẹn ngào, “Em còn tưởng anh ấy xảy ra chuyện rồi...”
 
“...”
 
Ánh mắt Ngôn An thoáng do dự.
 
Lát sau, cô quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang im lặng đứng ngoài cửa, ánh mắt như cầu cứu anh.
 
Hoắc Cảnh Ngôn khẽ nhíu mày.
 
Im lặng giây lát, cuối cùng anh vẫn trầm giọng lên tiếng:
 
“Khả Khả. Mặc dù Hoắc Tuấn không bị thương nặng, nhưng bác sĩ nói... hiện tại cậu ấy đang rơi vào hôn mê sâu không rõ nguyên nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận