Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

 
Chương 64: Đại mộng bình sinh (1)
 
Hoắc Tuấn không biết vì sao mình lại ở đây.
 

Hắn chỉ nhớ vừa ngẩng lên đã trông thấy bức tường vây quanh trung học Càn Đức. Màu tường đỏ gạch, dây thường xuân xanh biếc leo chi chít đầy mặt tường, một cơn gió thổi làm lá cây ào ào bay lên, tựa như sóng biển.
 
Ánh mặt trời nhức mắt khiến lòng người hoảng hốt.
 
Trong một thoáng ấy, hết thảy trước mắt chợt có cảm giác quen thuộc như xa cách lâu ngày gặp lại.
 
Hoắc Tuấn cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng dường như ý thức không cho hắn cơ hội suy nghĩ thêm.
 
Hắn nghe theo bản năng của cơ thể, lùi về sau, dừng lại, chạy lấy đà, rồi nhảy...
 
Hắn nhảy qua bức tường thấp dễ như trở bàn tay.
 
Khi tiếp đất, mặt đất xốp mềm hơi lún xuống. Bên cánh mũi là hương cỏ xanh thơm mát nhàn nhạt tỏa ra từ mặt cỏ mềm dưới chân.
 
Thiếu niên đứng thẳng dậy, đi tới gốc cây cao bên cạnh. Lá cây xanh um rậm rạp, ánh mặt trời len lỏi qua vòm lá, chiếu xuống mặt cỏ tạo thành từng đốm sáng vàng kim vụn vặt.

 
Ánh mặt trời giữa trưa khiến người ta uể oải lười biếng, Hoắc Tuấn bước tới dưới tàng cây, ngồi dựa vào gốc cây quay lưng lại với con đường lớn.
 
Đây là chỗ hắn thường xuyên tới nhất. Góc tây bắc trường ít người tới làm phiền. Bài vở lớp 10 đối với hắn vô cùng nhẹ nhàng, mỗi lần không muốn lên lớp, rảnh rỗi hắn lại chạy tới đây.
 
Hơn hai giờ chiều, từ phòng học không xa thấp thoáng vang lên tiếng đọc bài.
 
Gió mát nhẹ, ánh mắt trời không quá gay gắt, rất thích hợp để ngủ một giấc.
 
Hoắc Tuấn kéo vành mũ lưỡi chai xuống, che đi những đốm ánh sáng lọt qua tàng cây rơi xuống mặt mình.
 
Cho tới khi tiếng khóc nghẹn ngào yếu ớt vang lên, khiến Hoắc Tuấn không thể nào ngủ yên được.
 
Chiếc mũ lưỡi chai chụp trên mặt hắn khẽ động, vài giây sau, hắn mất kiên nhẫn lấy xuống, ló ra nửa người muốn đuổi ‘cút’ kẻ kia.
 
Nhưng tiếng đầu tiên còn chưa thốt ra đã nghẹn ứ ngay cổ họng.
 
Hắn thấy một cô bé tuổi tác không lớn đang ngồi xổm ở góc tường cách đó không xa.
 
Tóc đuôi ngựa vừa dài vừa đen tản sau lưng. Cô mặc chiếc váy vải trắng không nhiễm một hạt bụi, nhưng sắc trắng ấy vẫn không đẹp bằng lan da cô, làn da hơi hồng lên vì phơi nắng đã lâu, trong sáng đầy sức sống.
 
Khuôn mặt trái xoan chỉ bằng một bàn tay, ngũ quan cũng vô cùng thanh tú xinh đẹp. Chỉ là lúc này chóp mũi hơi đỏ, vành mắt cũng đỏ hồng vì khóc.
 
Dù chỉ bật ra những tiếng nức nở khe khẽ, nhưng Hoắc Tuấn vẫn nhìn ra cô đang cực lực khắc chế. Cô dùng sức vỗ về lồng ngực, khẽ lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi bản thân không được khóc.
 
Lửa giận vì bị đánh thức của Hoắc Tuấn đã bị những giọt nước mắt cứng đầu chảy xuống dập tắt hoàn toàn.
 

Cố gắng kìm lại tiếng nức nở, lát sau, cô gái bắt đầu nấc khẽ.
 
Này là cố nín khóc đến mức nào hả trời?
 
Hoắc Tuấn không khỏi thấy buồn cười. Vừa nghĩ vậy, chợt thấy cô đứng lên. Hắn cho rằng cô sắp bỏ đi, nhưng bất ngờ là cô chỉ vừa nén tiếng khóc nấc vừa dáo dác nhìn bốn xung quanh, không phát hiện có người, kể cả Hoắc Tuấn đang trốn sau gốc cây. Lúc này, cô mới khe khẽ trúc trắc ngân nga một đoạn nhạc đệm piano.
 
Khúc nhạc này Hoắc Tuấn từng đàn trong một lần rảnh rỗi cách đây không lâu, cho nên hắn rất quen thuộc với nó.
 
Hoắc Tuấn trầm tư nhìn qua. Giọng hát ngân nga thi thoảng lại ngắt quãng bởi tiếng nấc nhẹ, cô gái nọ đứng tại chỗ, bắt đầu cất bước nhảy theo điệu ngâm của mình.
 
Hoắc Tuấn sửng sốt.
 
Lát sau, hắn rũ mắt, khóe môi khẽ nhếch.
 
Vừa nhìn là biết cô chưa được huấn luyện vũ đạo bài bản. Mặc dù điều kiện thân thể rất tốt, độ mềm dẻo cao, động tác cơ bản cũng không tồi, nhưng nhảy điệu mà cô không quen thuộc, khó tránh khỏi có phần trúc trắc giữa các động tác.
 
Quan trọng nhất là, cô đang nhảy với cái mũi đỏ hồng, chốc chốc lại nghẹn ngào khóc nấc.
 
Khác hẳn với vẻ bề ngoài của cô.
 
Đúng là một điệu nhảy xấu ớn...
 
Hoắc Tuấn nghĩ vậy, nhưng độ cong khóe môi từ đầu tới cuối vẫn không hề hạ xuống.
 
Hắn cũng không biết bản thân mình bị làm sao, cứ nhìn như vậy hồi lâu, sau đó lại ma xui quỷ khiến mà xoay người trở về, nằm dựa trở lại gốc cây.
 
Hắn ngửa đầu, nhìn những đóm sáng vụn vặt trong kẽ lá.
 
Trong tiếng gió vọng tới tiếng ngâm nga khe khẽ không thành điệu...
 
Từ ngày đó, thi thoảng bắt gặp nữ sinh mặc váy trắng trong trường, hắn lại vô thức nhớ tới người con gái mà mình từng gặp.
 
Tuần đó, số lần tới rừng cây nhỏ góc tây bắc trường của hắn cũng tăng lên rõ rệt. Nhưng không lần nào gặp được cô ấy nữa.
 
Đến khi cái cảm giác không quen trong lòng hắn dần bị thời gian chậm rãi hòa tan, hắn bất ngờ gặp lại cô ấy lần nữa.
 
Nói chính xác, là nhìn thấy ảnh chụp của cô.
 
“Hoắc ca, nhìn gì mà ngẩn ngơ thế?” Kiều Cẩn đứng sau lưng hắn, ngó đầu vào nhìn theo tầm mắt hắn. Tờ thông tin và ảnh chụp của thí sinh được dán trên góc phải bàn đầu tiên của phòng học.
 
Hoắc Tuấn hỏi: “Đây là cái gì?”
 
Kiều Cẩn bật cười: “Hoắc ca, cậu chả chịu nghe gì cả. Các em lớp 9 sắp thi rồi, là cuối tuần này nè. Nghe bảo không đủ phòng thi, cho nên họ mượn tạm phòng học bên mình. Đây là thông tin thí sinh họ dán lên đó.”
 
“...”
 
Hoắc Tuấn lại cúi xuống nhìn.
 
Tần Khả.

 
Hắn khẽ nhẩm cái tên này trong lòng. Nhìn cô gái nở nụ cười ngại ngùng trong hình, Hoắc Tuấn chợt hoảng hốt.
 
Thật không ngờ, dù đã cách nhiều ngày, nhưng hắn vẫn còn ấn tượng sâu đậm đối với cô tới như vậy. Vốn tưởng rằng đã quên, nhưng chỉ một thoáng liếc mắt, bao nhiêu cảm xúc lại vén lớp sương mù ùa về.
 
Hoắc Tuấn nhìn chăm chú thật lâu, khiến Kiều Cẩn cũng tò mò nhìn theo.
 
Lát sau, Kiều Cẩn nghi hoặc nhíu mày: “Cô bé này nhìn quen thế nhỉ?... Tần Khả, Tần Khả...”
 
Kiều Du không biết bất ngờ nhảy ra từ xó nào, nói: “Tần Khả? Hoa khôi hệ cấp hai đó, mấy cậu ông không biết à?”
 
“...” Hoắc Tuấn quay đầu nhìn sang, “Cậu biết?”
 
Kiều Du: “Tất nhiên là biết rồi. Em ấy nổi tiếng trong trường ta lắm đấy, vừa xinh xắn, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt.”
 
Kiều Cẩn: “Học giỏi á? Giỏi đến mức nào?”
 
Kiều Du: “Đứng đầu toàn khối có tính không?”
 
“Đệch?”
 
“Hơn nữa gần như em ấy luôn đứng nhất trong tất cả các kỳ thi, học bổng mỗi kỳ chưa bao giờ vắng tên.”
 
“Vậy thì ghê rồi. Thế, em ấy có bạn trai chưa?”
 
“Hê, cái này anh đừng có mơ, người ta là học sinh ba tốt, được các thầy cô cưng như con, dám lôi kéo người ta yêu sớm, anh không sợ giáo viên phụ trách lấy thước đập chết à?”
 
“Cũng đúng, người ta không cùng một thế giới với chúng ta mà...”
 
Kiều Cẩn Kiều Du trò chuyện rôm rả, không ai để ý người con trai đang đứng trước bàn, nhìn chằm chằm tấm ảnh dán trên mặt bàn, ánh mắt khẽ dao động...
 
Duyên phận giữa người với người là một thứ vô cùng kỳ diệu.
 
Dù Hoắc Tuấn không tin cái gọi là nhân quả, nhưng từ sau khi đơn phương biết tới cô bé tên Tần Khả, hắn không thể không thừa nhận điều này.
 
Học sinh hệ cấp hai và cấp ba Càn Đức cùng gộp lại, tổng hơn mười ngàn học sinh, giữa biển người ấy, hồi chưa biết đến cô, suốt hai ba năm hắn cũng chỉ gặp cô đúng một lần đó. Nhưng từ sau khi bắt đầu chú ý đến cô, ở mỗi một ngóc ngách, ở bất cứ thời điểm nào, Hoắc Tuấn luôn có thế trông thấy cô xuất hiện trong tầm mắt.
 
Một cách chủ động hoặc bị động, hắn bắt đầu góp nhặt tất cả những thông tin vụn vặt liên quan tới cô. Hắn nhận ra mình ngày một quan tâm tới cô gái đó nhiều hơn. Nhưng Kiều Cẩn và Kiều Du cũng đã nói, hắn và cô không phải người của cùng một thế giới, cho nên Hoắc Tuấn khắc chế lại tất cả cảm xúc của mình.
 
Khoảng cách thích hợp nhất đối với cô, chính là khi cô không quen biết hắn. Hoắc Tuấn hiểu rõ tình tình không tốt đẹp gì của mình, hắn sâu sắc hiểu rõ.
 
Nhưng mọi việc lại xảy ra ngoài dự đoán.
 
Mối tình đơn phương giấu kín ấy kéo dài suốt một năm, đến cuối tháng 6, kỳ thi vượt cấp của học sinh lớp 9 kết thúc, các học sinh được nghỉ học.
 
Nhưng Hoắc Tuấn lại phát hiện, Tần Khả không giống những bạn học khác trong khối. Các học sinh sau khi kết thúc kỳ thi thì mừng rỡ như điên chạy nhảy khắp nơi vui đùa, còn Tần Khả vẫn đều đặn mỗi ngày ôm sách tới phòng tự học, sớm đi tối về, vất vả chẳng khác nào các anh chị hệ cấp ba.

 
Điều khác biệt duy nhất là, cô không còn bạn học cùng đi về nữa, ngày nào cũng một mình tới trường rồi lại một mình về nhà.
 
Hơn nữa tối nào cũng đi qua con hẻm sau trường học.
 
Quán Hell bar Hoắc Tuấn chung vốn với Vệ Thịnh mở cũng nằm trên con hẻm này, cho nên hắn biết trong con hẻm đó có bao nhiêu kẻ cặn bã vô công rồi nghề, lòng dạ bẩn thỉu hiểm ác, tiêu chuẩn đạo đức cũng chẳng cao hơn ai.
 
Tần Khả nhỏ nhắn xinh đẹp, mỗi ngày đều đi qua nơi đó, chẳng khác nào con thỏ trắng tươi ngon lượn qua lượn lại trước hang sói.
 
Dưới tình hình ấy, Hoắc Tuấn không cần đến ba giây suy nghĩ đã lập tức quyết định đá văng Kiều Cẩn Kiều Du, để hai anh em đó tự lực cánh sinh, còn mình thì mỗi tối đều đứng trong con hẻm nhỏ, đợi Tần Khả tan lớp tự học buổi tối rồi dẫn cô về nhà.
 
Cứ như vậy, Hoắc Tuấn ‘hộ tống’ Tần Khả suốt nửa tháng trời, mà cô thì hoàn toàn không hề hay biết, đám côn đồ kia cũng rục rịch ý định vài lần, nhưng vì sự tồn tại của Hoắc Tuấn mà lần nào cũng không dám ra tay.
 
Nhưng cuối cùng bọn chúng cũng không nhịn được nữa.
 
Chuyện xảy ra vào giữa tháng bảy.
 
Hoắc Tuấn theo thói quen rời khỏi Hell bar, đi về hướng cổng Tây trung học Càn Đức, cũng là lối cổng mà Tần Khả thường đi ra.
 
Nhưng vừa tiến vào hẻm được một đoạn, hắn chợt phát giác ra gì đó, bước chân chậm lại.
 
Hắn liếc mắt nhìn, thấy một đám người dáng vẻ lén lút đứng sâu trong hẻm.
 
Ánh mắt hắn lạnh xuống.
 
Vài giây sau, hắn khẽ nhếch khóe môi, đút tay túi quần, xoay người đi thẳng tới trước lối vào hẻm
 
Hắn đứng dựa tường, hỏi: “Có việc gì?”
 
Vẻ mặt đám người kia trở nên vi diệu, thấy Hoắc Tuấn chủ động tiến đến, tên cầm đầu hơi biến sắc, quay lại nhìn kẻ đứng sau một cái, sau đó mới cười cười mở miệng: “Không, không có gì, tụi này ra ngoài này đi dạo, hít thở không khí chút thôi.”
 
“Hít thở không khí?”
 
Hoắc Tuấn cười nhạt, ánh mắt càng lạnh hơn, hắn đột nhiên tiến lên một bước, không hề báo trước mà túm lấy cổ áo kẻ đứng đầu, ‘rầm’ một tiếng đập vào tường.
 
Cả đám người không ngờ Hoắc Tuấn chưa nói hai câu đã động thủ, nhất thời ngây ra như phỗng.
 
Hoắc Tuấn dùng cánh tay và cùi chỏ ghìm chặt cổ người kia, khiến gã nghẹt thở trợn trắng mắt, điên cuồng giãy giụa.
 
“Hít thở cái con mẹ mày.”
 
Nói rồi, hắn lại nện mạnh vào bụng gã.
 
Người nọ bật ra một tiếng kêu thảm thiết, Hoắc Tuấn thả tay lùi lại nửa bước. Gã cuộn người lại như con tôm, vừa ngã xuống vừa hổn hển đứt quãng mắng:
 
“Chúng mày đứng chết trân ra đấy... làm gì! Đánh... đánh chết nó, cho tao!”
 
Hoắc Tuấn cười lạnh, xoa xoa cổ tay, giơ chân đạp kẻ đầu tiên bổ nhào tới...
 
...
 
Đối với Hoắc Tuấn, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa, hắn đã sớm quen từ khi còn rất nhỏ.
 
Nhưng sau khi trận đánh kết thúc, lỡ đãng ngước mắt, trông thấy người con gái bị dọa chết khiếp đứng ngoài đầu hẻm, trong lòng hắn chợt cảm thấy không thoải mái.
 
Trước mặt không có tấm gương nào, hắn không thấy được dáng vẻ của mình lúc này, nhưng nghĩ cũng biết, trận đánh vừa rồi quá hung ác, đối phương rút gậy ra, hắn theo bản năng mà đoạt lấy... Sau vài trận, trên người hắn chắc hẳn đã vấy đầy bụi bặm, thậm chí còn có không ít máu.

 
Bộ dạng nhếch nhác như vậy, có lẽ trong thế giới của cô chưa từng trông thấy bao giờ...  Dưới ánh đèn, trong đôi đồng tử đen láy trong suốt là sự kinh hoảng cùng trốn tránh.
 
Nếu không phải đã sợ tới ngây người, chỉ e cô đã lập tức quay đầu chạy mất.
 
Hoắc Tuấn rũ mắt, bật cười tự diễu.
 
Rõ ràng chỉ cách vài bước ngắn ngủi, cô đứng ngoài sáng, hắn đứng trong tối, thật giống như hai thế giới hoàn toàn không có bất cứ giao điểm nào.
 
Cho nên ngay từ đầu, hắn đã không hi vọng xa vời.
 
Hoắc Tuấn bước ra ngoài.
 
Khi đi ngang qua cô, hắn vẫn không nhịn được mà dừng bước.
 
Nhìn đôi đồng tử tràn đầy kinh hãi, Hoắc Tuấn như thấy ảnh ngược của mình phản chiếu bên trong.
 
Cô há miệng, dường như muốn nói gì, nhưng Hoắc Tuấn lại không cho cô cơ hội nói. Nhân tâm không thể khảo nghiệm. Hắn đã nhịn lâu như vậy, hắn thật sự không dám chắc sau khi đã xác định rõ vực thẳm giữa hai người, liệu hắn có bị ác niệm nơi đáy lòng sai khiến làm ra sai lầm gì hay không.
 
“... Xuỵt.”
 
Hắn nghe tiếng mình thấp giọng bật cười.
 
“Cô bé ngoan.”
 
Nói rồi Hoắc Tuấn đi thẳng.
 
Giây phút vừa ra khỏi tầm mắt cô, tất cả cảm xúc dịu dàng trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú đều rút sạch.
 
*
 
Hoắc Tuấn không ngờ, tối hôm đó sẽ trở thành lần gặp mặt cuối cùng của hắn và cô trong suốt nửa năm tiếp theo.
 
——
 
Từ hôm đó trở đi Tần Khả không có tới lớp tự học nữa.Vài ngày sau là sinh nhật Hoắc Tuấn, cũng chính vào buổi tối lễ trưởng thành tổ chức tại Hell bar, hắn bị người ta hạ thuốc vào rượu.
 
Đám người từng bị hắn dần nhừ tử tối đó xách gậy sắt mai phục trong con hẻm sau Hell bar, đó là lần đầu tiên trong đời Hoắc Tuấn sơ sót phạm sai lầm, khiến bản thân phải vào nằm trong phòng ICU hai tháng.
 
Sau khi thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, bác sĩ nói với hắn, mười ngón tay hắn gãy mức độ nặng nhẹ khác nhau, Hoắc gia đã mời bác sĩ đứng đầu ngoại khoa tiến hành phẫu thuật cẩn thận, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khôi phục lại hình dạng ban đầu.
 
Từ ngày đó, hắn không còn chạm vào dương cầm nữa.
 
Hoắc Thịnh Phong - người cha trên danh nghĩa của hắn nổi trận lôi đình, bắt hết đám cặn bã tối đó mai phục hắn trong hẻm, không sót một đứa, tất cả đều bị ghép cho tội nặng rồi tống vào tù.
 
Hoắc Tuấn sau khi biết tin tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.
 
Ít nhất, hắn không cần lo lắng lại có đám rác rưởi quấn lấy Tần Khả.
 
Nhưng, sau bao ngày tháng kiên trì làm trị liệu phục hồi đầy thống khổ, chịu đựng nỗi đau gân cốt lần lượt bị kéo ra, cơ hồ thống khổ cùng giày vò gấp trăm ngàn lần buổi tối ngày hôm đó, sau khi xuất viện trở lại trung học Càn Đức, Hoắc Tuấn lại nhận được một tin.
 
——
 
Tần Khả không lên hệ cấp ba của Càn Đức.
 
Cô đã tới học ở một trường khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận