Chương 76: Mộng hồi (5)
Trong phòng ăn, trên bục cửa sổ cao, cánh cửa thủy tinh hé mở ra một cái khe nhỏ, gió đêm lùa vào làm tấm mành dài khẽ tung bay.
Trên chiếc bàn ăn dài, hai hàng nến hương cũng bị gió thổi qua, ánh lửa in dưới sàn run rẩy.
Ngoại trừ tiếng gió, trong phòng ăn yên tĩnh không một tiếng động.
Cuối dãy bàn dài, trên chiếc ghế dựa cao.
Từ lúc nghe cô nói câu kia, cả người hắn cứng ngắc ngồi đó, thậm chí không còn lòng dạ nào mà để ý thấy cô vòng tay qua cổ, gần như sắp ngồi lên đùi mình tới nơi.
Hắn gắt gao nhìn chăm chăm vào đôi đồng tử sạch sẽ trong suốt gần ngay trước mặt, dưới đáy mắt là sự kinh ngạc cùng ngồn ngộn cảm xúc như không dám tin vào tai mình.
“Cô nói gì?” Giọng hắn khàn đặc, trong bóng tối u ám nghe vô cùng đáng sợ, “... Lặp lại lần nữa?”
Thế nhưng người con gái trước mặt, đã là người duy nhất trên đời này không còn sợ hãi hắn nữa.
Tần Khả rũ mắt, lại khẽ bật cười.
“Không phải anh nhất định muốn cưới Tần Yên sao? Để em làm vợ bé, cái kiểu không cần danh phận ấy.”
“...!”
Con ngươi Hoắc Trọng Lâu giăng đầy tơ máu, hắn giơ tay nắm lấy cổ tay đang vòng qua cổ mình, gần như thô lỗ mà giật ra, lôi ngược tới trước mặt.
“Tần, Khả.” Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn ra tên của cô, “Cô cần gì phải tự coi rẻ mình như...”
Từ cuối cùng còn chưa bật ra khỏi miệng.
Tần Khả đã bật cười.
“Bởi vì em thích anh.”
Thân người Hoắc Trọng Lâu tức khắc cứng đơ như đá.
Vài giây sau, con ngươi đen nhánh lộ ra sau mặt nạ hồ ly trắng nhuốm đầy ý cười trào phúng lạnh băng.
“Cô thích tôi ở điểm nào?”
Tần Khả ngẩn người.
Phản ứng này hơi khác với dự tính của cô. Hoắc Trọng Lâu sở dĩ chịu đựng không tiếp cận cô, không phải vì cho rằng cô hoàn toàn không có tình cảm với hắn, cũng tốt nhất không nên dây dưa gì với hắn sao?
Nhưng cô đã bày tỏ tình cảm rồi, vì sao người này còn...
Cho đến khi nhìn thấy những tình cảm khắc cốt giấu sâu trong đôi mắt đen, Tần Khả mới chợt tỉnh ngộ.
——
Dù ban nãy đã làm sẵn một loạt chuẩn bị, nhưng cuộc tỏ tình này vẫn quá hời hợt. Trong nhận thức của Hoắc Trọng Lâu, cô chưa từng có tiếp xúc cũng như không hiểu về con người hắn. Hiện tại nghe thấy những lời này của cô, có khả năng hắn sẽ cho rằng cô đang muốn...
Đúng với suy đoán của Tần Khả.
Giây tiếp theo, Hoắc Trọng Lâu quay mặt đi, lạnh giọng:
“Cho dù tôi lấy Tần Yên, nhưng Hoắc gia cũng sẽ không bạc đãi cô. Cô muốn gì... tôi cũng sẽ cho, không cần phải dùng cách này.
Qủa nhiên, hiểu lầm mất rồi.
Trong lòng Tần Khả có chút dở khóc dở cười.
Nhưng trên mặt cô không lộ nhiều cảm xúc dư thừa, chỉ mỉm cười hỏi: “Anh đã sắp cưới Tần Yên rồi, Hoắc gia không bạc đãi em thế nào? Hơn nữa, em muốn gì anh cũng cho em, anh chắc chắn chứ?”
“...”
Hoắc Trọng Lâu hai mắt âm trầm nhìn cô.
Tần Khả nhoẻn miệng cười, “Vậy nếu, em nói em muốn anh?” Cô cúi người, dường như không hề quan tâm việc mình đang bị hắn siết chặt cổ tay, cô ghé lại gần tai hắn, khẽ cười: “Anh cũng có thể cho em sao?”
“...!”
Hai bên huyệt thái dương Hoắc Trọng Lâu nặng nề nảy lên.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, hắn không những không đẩy cô ra mà còn để tùy ý cô leo lên người mình.
Tần Khả tức khắc có cảm giác leo lên lưng cọp khó xuống.
——
Trước tình cảnh ái muội này, cô chỉ có thể cố gắng không để biểu cảm dao động quá nhiều. Nếu không phải vẫn luôn ra ám thị để chuyển dời lực chú ý, hai má cô lúc này có lẽ đã đỏ bừng.
“Sao không tiếp tục?”
Bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp của người kia, mang theo ý cười khô khốc khiến người ta lạnh sống lưng.
Tần Khả mím môi, đang định nói chuyện, chợt cảm thấy eo bị nắm chặt, tiếp sau đó trọng tâm thay đổi, cả người cô bị nhấc bổng đặt lên khoảng bàn trống không bày dụng cụ đồ ăn.
Góc bàn cứng rắn cộm dưới đùi, mặt Tần Khả cứng đờ, trong mắt xẹt qua tia hoảng hốt.
Một chút cảm xúc ấy bị Hoắc Trọng Lâu thấy hết, đáy mắt hắn tức khắc lạnh đi, cổ họng bật ra tiếng cười khàn đặc.
“Sợ thành thế này, còn dám nói dối là muốn tôi. Cô thật sự không biết sống chết là gì, Tần Khả.”
Tần Khả sửng sốt, hoàn hồn.
Nếu bây giờ cô lùi bước, chắc chắn Hoắc Trọng Lâu sẽ cho rằng cô tiếp cận hắn vì mục đích khác, đến lúc đó tất cả mọi việc cô làm sẽ thành công cốc...
Nghĩ vậy, Tần Khả cắn răng, ngẩng lên nghiêm túc nhìn Hoắc Trọng Lâu.
“Em không hề nói dối.”
Giây phút này tất cả sự không đành lòng trong đáy mắt hắn đều bị thiêu đốt sạch sẽ, thay vào đó là lửa giận hừng hực. Hắn đứng bật dậy, dấn lên một bước, trực tiếp ép sát người con gái đang ngồi trên mép bàn.
Hai cánh tay hắn cứng như sắt giam cứng cô ở giữa, Tần Khả không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, hắn dấn người về trước, giữa hai người không còn khoảng cách.
“Nói lại lần nữa...”
Hắn bật cười, tiếng cười khàn đặc mà lạnh lẽo.
“Cô không nói dối?”
“Em...”
Tần Khả vừa định mở miệng, cả người chợt cứng đờ.
Vài giây sau, cô chậm rãi chớp mắt, có chút kinh ngạc không dám tin mà cúi đầu nhìn xuống.
Trong bóng tối nhập nhằng không nhìn rõ thứ gì, nhưng hai má cô đã đỏ bừng.
Giây tiếp theo, Tần Khả giận dữ ngẩng đầu lên.
“Hoắc Trọng Lâu, anh...”
“Không phải em muốn tôi sao?” Con ngươi hắn đen lạnh, kèm theo đó là nụ cười dữ dằn khiến người ta lạnh buốt sống lưng, “Không phải em không nói dối ư? Vậy thì tới!”
Giọng nói tức giận của hắn vang vọng trong phòng ăn trống trải.
Tần Khả cắn răng.
Vừa định nhấc cẳng chân, cửa phòng ăn bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng Hoắc Cảnh Ngôn bình tĩnh vang lên:
“Thiếu gia Trọng Lâu. Tài xế báo, tiểu thư Tần Yên cùng ông Tần và bà Ân đang trên đường trở về biệt thự.”
“...!”
Hai thân người bên bàn ăn đồng thời cứng đờ.
Không phải vì những lời kia, mà vì tiếng gõ cửa bất ngờ cùng giọng nói kia, chứng tỏ Hoắc Cảnh Ngôn không biết đã đứng ngoài cửa đợi bao lâu mới quyết định lên tiếng vào thời khắc mấu chốt này.
Thậm chí, có thể ngay từ đầu anh ta đã đứng đó.
Nghĩ đến điều này, hai người đồng thời biến sắc mặt.
Tần Khả vội đẩy Hoắc Trọng Lâu ra nhảy xuống bàn, mặt đỏ đến mức chỉ muốn kiếm một cái hố mà nhảy xuống.
Hoàn hồn lại, Tần Khả định rời khỏi phòng ăn bằng cửa sau, nhưng lại bị Hoắc Trọng Lâu nắm lấy cổ tay.
Cô sửng sốt, quay đầu lại, không hiểu vì sao cái người suốt cả buổi tối luôn tỏ ra xa cách bây giờ lại chủ động chạm vào mình.
Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng rũ mắt, giọng nói hơi mất tự nhiên.
“Đợi lát nữa hãy đi.”
Tần Khả: “??”
Thấy Hoắc Trọng Lâu không chịu nói tiếp, cô đành mở miệng hỏi: “Vì sao?”
Hoắc Trọng Lâu cắn răng, kéo cô tới trước gương đặt bên sườn phòng ăn.
Trong gương, Tần Khả hai má ửng đỏ, đôi môi xinh đẹp ướt át, đôi đồng tử long lanh ánh lệ.
Hoắc Trọng Lâu quay lưng lại với gương, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng hỏi: “Cô muốn cứ như vậy ra ngoài, để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của mình?”
“...”
Tần Khả nghe vậy càng thêm thẹn thùng. Nhưng lát sau, như chợt nghĩ tới điều gì, cô bật cười ra tiếng.
Hoắc Trọng Lâu nhíu mày nhìn cô.
“... Cô cười cái gì.”
Tần Khả chắp tay sau lưng, mỉm cười quay người lại, “Hoắc Trọng Lâu, thực ra anh thích em phải không?”
“...!!”
Đôi đồng tử trong mắt hắn bất chợt co lại.
Sự khiếp sợ khiến hắn mấy đi cơ hội lập tức mở miệng phủ nhận, đến khi muốn vãn hồi thì đã muộn, người con gái trước mặt mang vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’, hai mắt sáng ngời, nụ cười tươi như hoa.
“Mặc dù em không biết vì sao anh rõ ràng là thích em nhưng lại nhất quyết phải cưới Tần Yên...” mới lạ.
“Nhưng em vừa chợt nghĩ tới một điều, có lẽ anh cho rằng mình có thể nhịn được, nhịn việc thích em, nhịn việc có suy nghĩ với em, thậm chí có thể nhẫn nhịn việc nhìn em ở bên người khác?”
Gân xanh trên trán Hoắc Trọng Lâu nảy lên.
Hắn siết chặt nắm đấm, quay mặt đi.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì, đừng tự mình đa tình.”
Hắn nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Người con gái sau lưng mỉm cười nói với theo.
“Nhưng anh thật sự nhịn được sao, Hoắc Trọng Lâu?”
“...!”
Giống như bị điểm trúng tử huyệt, thân người Hoắc Trọng Lâu bỗng chốc cứng đờ.
Tần Khả mỉm cười chắp tay sau lưng đi về phía cửa, bước chân tung tăng như đang nhảy múa, thong thả lướt qua người hắn.
Dư âm rớt lại phía sau.
——
“Thật kỳ lạ, rõ ràng ngay cả dáng vẻ vừa rồi của em anh cũng không muốn người khác trông thấy, vậy làm sao anh lại nghĩ mình có thể nhẫn nhịn để em ở bên cạnh người khác?”
Những lời này của cô khiến trước mắt hắn trắng xóa, cô đứng bên cạnh cửa, ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, nụ cười trên mặt cô dường như nhạt đi so với lúc trước.
“... Người nói dối rõ ràng là anh mới đúng, Hoắc Trọng Lâu.”
“!!”
Rầm.
Cánh cửa dài một lần nữa đóng lại.
*
Tối hôm nay Tần Khả đã ra một đòn mạnh tay.
Cô nghĩ rằng, sau khi bị cô vạch trần cái sự thật mà cô cũng mới biết tối nay, Hoắc Trọng Lâu sẽ tự cảnh tỉnh, không còn giữ mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu nữa, sau đó sẽ cho phép cô chủ động tiến vào thế giới của hắn...
Thế nhưng sau đó cô đã nhận ra, bản thân thật quá ngây thơ.
Từ tối đó trở đi, suốt hai ngày hai đêm Hoắc Trọng Lâu không hề xuất hiện tại Hoắc gia.
——
Sau khi bị Tần Khả chỉ rõ sự thật, dường như hắn đã nhận ra căn nguyên của vấn đề, dứt khoát quyết định chạy khỏi cô càng xa càng tốt, tránh cho tình huống như ngày hôm đó lại xuất hiện.
Tần Khả giận đến nghiến răng.
Chạng vạng tối ngày thứ ba.
Tần Khả đã sốt ruột đến mức muốn rời khỏi nhà cũ Hoắc gia đi kiếm kẻ nào đó trở về, thì bất ngờ nhận được ‘mật báo’ của người hầu.
Bên ngoài biệt thự, xe của Hoắc Trọng Lâu rốt cuộc cũng dừng lại. Hắn xuống xe đi vào nhà chính.
Tần Khả bỏ lại bữa tối mới ăn được một nửa, chạy thẳng sang nhà chính.
Cuối cùng khi Hoắc Trọng Lâu xuyên qua đại sảnh, đặt chân lên cầu thang đi lên tầng hai, Tần Khả cũng thành công ngăn hắn lại.
“Hoắc Trọng...”
Trông thấy mấy người cấp dưới cùng người hầu đi theo sau Hoắc Trọng Lâu, Tần Khả im bặt.
Do dự một lát, cô đổi cách gọi.
“Anh rể... lát nữa anh có thời gian không? Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Mấy người phía sau vốn đang ngạc nhiên, nghe thấy cách gọi ‘anh rể’ thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở giữa cầu thang, quay lưng lại với bọn họ.
——
Thế mà bọn họ không hề hay biết Hoắc Trọng Lâu đã kết hôn??
Tấm lưng người phía trước cứng đờ.
“Đến phòng họp.”
Hắn không hề nhìn Tần Khả lấy một lần, chỉ nói một tiếng với mấy người đang ngây ra như phỗng, sau đó đi thẳng lên lầu.
Tần Khả là người bất ngờ nhất.
Cô gần như theo bản năng mà chạy tới cầu thang, muốn đuổi theo hắn, nhưng sau đó đột nhiên dừng bước.
Bởi vì cô chợt hiểu ra, vì sao Hoắc Trọng Lâu lại tỏ ra lạnh nhạt với cô như vậy, không thèm nói với cô một lời mà, thậm chí không quay lại nhìn cô lấy một cái.
——
Hắn trở về vội vàng, không nghĩ sẽ gặp cô, cho nên không đeo mặt nạ. Hẳn là hắn không muốn để cô trông thấy khuôn mặt của mình.
Tần Khả thầm than một tiếng.
Cuối cùng rút chân trái trở về.
Đứng dưới chân cầu thang gỗ suy nghĩ rất lâu, cô vẫn không nghĩ ra nên làm gì.
Mà lúc này, một người hầu trong nhà từ trên tầng hai đi xuống, nhìn Tần Khả nói:
“Tiểu thư Tần Khả.”
Người nọ dừng lại bên cạnh cô, do dự quan sát sắc mặt Tần Khả, sau đó mới ngập ngừng mở miệng:
“Thiếu gia Trọng Lâu nói, tối nay cậu ấy không có thời gian gặp cô, bảo cô trở về đi.”
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Tần Khả hỏi.
“Dạ?” Người hầu mờ mịt.
“Anh ấy đã vào phòng họp rồi sao?”
“Dạ... Vâng, thiếu gia Trọng Lâu đã... Tiểu thư Tần Khả, cô muốn đi đâu vậy!”
Tần Khả đi vòng qua người hầu, nghe vậy thì quay đầu lại, cười đáp:
“Anh ấy không có thời gian, nhưng tôi có. Tôi ở ngoài cửa đợi đến khi nào anh ấy có thời gian là được, muộn bao lâu cũng không sao.”
“......”
Người hầu còn đang ngơ ngác, cô đã xoay người đi lên lầu trên.
Người hầu đứng tại chỗ do dự vài giây, rốt cuộc không dám lên ngăn cản, đành chạy ra sảnh chính lấy điện thoại bàn gọi lên phòng họp.
“Thiếu, thiếu gia Trọng Lâu... không ngăn được, tiểu thư Tần Khả hình như đang lên phòng họp, cô ấy nói sẽ ở bên ngoài đợi cậu, muộn, muộn bao lâu cũng không sao.”
Người hầu vừa nói vừa run như cầy sấy, chỉ sợ người ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình.
Nhưng bất ngờ là, người ở đầu bên kia sau khi nghe xong cũng chỉ yên lặng vài giây, sau đó giọng nói cũng không nghe ra có bao nhiêu tức giận:
“Tôi biết rồi.”
Nói xong lập tức cúp máy.
“...”
Người hầu mờ mịt nhìn ống nghe một lúc, cuối cùng cúp máy, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phòng họp tầng hai.
Người đàn ông mặc tây trang đang chuẩn bị phát biểu, thấy Hoắc Trọng Lâu sau khi cúp máy thì ngồi ngẩn người, anh ta liếc nhìn những người khác, sau đó dè dặt hỏi: “Chủ tịch, nếu ngài bận, ngày khác chúng ta có thể...”
“Không cần.” Hoắc Trọng Lâu lấy lại tinh thần, ngẩng lên nhìn anh ta, “Cậu chuẩn bị đi, đợi dữ liệu nhập vào máy tính xong thì bắt đầu.”
“Vâng, chủ tịch.”
Nhóm cấp dưới đáp lời. Người ngồi bên cạnh Hoắc Trọng Lâu không phải cấp dưới trong công ty hắn, mà là cố vấn lần này mời tới đồng thời cũng là bạn tốt trong nghề của Hoắc Trọng Lâu, tên Phương Húc Thăng.
Tranh thủ lúc người kia đang diễn thuyết, Phương Húc Thăng ghé lại gần Hoắc Trọng Lâu:
“Cậu giấu anh em kết hôn từ bao giờ thế? Chẳng trượng nghĩa gì cả!”
“...”
Bị anh ta nhắc nhớ đến lời của Tần Khả, Hoắc Trọng Lâu nhíu mày, hời hợt đáp: “Chưa kết hôn.”
“Chưa kết hôn?” Phương Húc Thăng nhướn mày, “Thế sao cô gái ban nãy ở dưới lầu lại gọi cậu là anh rể? Tôi mới chỉ nghe nhận anh nuôi em nuôi, chứ chưa nghe nói ai tự dưng đi nhận anh rể nuôi với chị dâu nuôi bao giờ.”
Hoắc Trọng Lâu: “...”
Hoắc Trọng Lâu đè lại bực bội, liếc anh ta một cái: “Tôi mời cậu tới làm cố vấn công việc, chứ không mời cậu tới để hóng hớt về cuộc sống riêng tư.”
Phương Húc Thăng câm nín.
“Rồi rồi rồi, coi như tôi chưa nói gì.”
*
Hai tiếng rưỡi sau, cuộc họp lâm thời kết thúc.
Từ cửa sổ sát đất trông ra, sắc trời đã tối mịt.
Nhóm cấp dưới thu dọn tài liệu xong, chào Hoắc Trọng Lâu một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Phương Húc Thăng cũng vươn vai một cái, nhăn nhó than thở: “Cuối cùng cũng kết thúc. Lần sau việc của công ty cậu đừng gọi tôi nữa, người khác muốn tiến độ, còn cậu thì muốn mạng người ta. Hai ngày nay tôi không được một giấc ngủ ngon.”
Hoắc Trọng Lâu không nói gì, đứng dậy.
Phương Húc Thăng: “Này, lát có bận gì không? Nếu không thì ra ngoài làm vài ly thả lỏng nhé?”
Hoắc Trọng Lâu đang định mở miệng, bất ngờ sực nhớ tới một chuyện.
Hắn không trả lời Phương Húc Thăng mà đi thẳng ra ngoài, ‘chen ngang’ mấy cấp dưới đang lục tục rời đi, tới cửa phòng họp.
Mấy người đang nhỏ giọng thảo luận nhất thời ngây người, đánh mắt sang nhìn Hoắc Trọng Lâu.
Hoắc Trọng Lâu không để ý bọn họ.
Hắn đứng trước cửa mấy giây, cả người căng thẳng, bóng lưng cứng đờ. Lát sau, hắn mới đưa tay mở cửa phòng họp.
Cửa hé ra một khe nhỏ.
Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động.
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa dừng lại.
Hoắc Trọng Lâu rũ mắt tự giễu.
Lại vọng tưởng rồi.
Cái ‘thích’ mà cô nói cũng chỉ là lời lấy lòng hắn cho mục đích khác, thế mà trong lòng hắn lại ôm vọng tưởng, cho rằng cô sẽ ở bên ngoài đợi mình suốt đêm...
Hoắc Trọng Lâu lùi lại nửa bước, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lùng không cảm xúc.
“Các anh đi đi.”
“Vâng, chủ tịch, ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Mấy người nối đuôi nhau đi ra ngoài, nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng, người đi đầu tiên bất chợt dừng bước.
Mấy giây sau.
“Chủ, chủ tịch...”
Người nọ bối rối quay lại nhìn Hoắc Trọng Lâu đứng sau cánh cửa...
“Cô gái ban nãy chúng ta gặp dưới tầng một, hình như đang ngủ ngoài này.”
“...!”
Thân người Hoắc Trọng Lâu bỗng cứng lại.
Vài giây sau, bất chấp ánh mắt của những người khác, hắn vội vàng đi ra ngoài cửa.
Một chiếc ghế đặt ở góc hành lang. Người con gái lúc trước nói sẽ đợi hắn, lúc này đang ghé người lên ghế, nằm cuộn người ngủ ngon lành dưới ánh đèn vàng dịu trong hành lang.
Trái tim Hoắc Trọng Lâu chợt mềm nhũn, sau đó là đau đớn xót xa. Tựa như khối tim bị đóng băng quá lâu, bất ngờ băng vỡ, từng vết nứt rơi xuống mang theo dòng máu đỏ tươi.
Hắn chỉ đứng lặng người giây lát, sau đó vội vàng ngồi xuống, cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ nâng dậy.
Dường như cô hơi giật mình, nhưng chỉ hướng lên cổ áo hắn cọ cọ ngửi ngửi, như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, ấn đường cô buông lỏng, khóe miệng mềm mại cong lên, nhích gần vào cổ hắn thêm chút nữa, yên tĩnh cuộn trong lòng hắn, tiếp tục ngủ vùi.
Hoắc Trọng Lâu không trì hoãn lâu.
Hắn ôm cô trong lòng, do dự giây lát, cuối cùng nhẹ bước tới phòng ngủ của mình cách đây gần nhất.
Sau lưng, bên ngoài phòng họp.
Mấy người trợn mắt há mồm.
“Chuyện tôi vừa nhìn thấy... các anh cũng thấy phải không??”
“Đó là chủ tịch sao? Tôi chưa từng nghĩ ngài ấy có thể đối xử với một cô gái...”
“Không đúng, lúc nãy dưới tầng một, không phải cô gái này gọi ngài ấy là anh rể sao? Mặc dù chưa thấy chị gái cô ấy, nhưng chắc hẳn không phải gọi bừa đâu nhỉ?”
“Ôi trời ơi, tôi đang nghĩ đến cái gì thế này.”
“... Tôi cũng thế.”
Mấy người mặt mày vi diệu không thể kiềm chế mà giao lưu ánh mắt với nhau, đúng lúc này, có người từ trong phòng họp đi ra.
“Đừng đoán bừa.”
Phương Húc Thăng vỗ vai người đứng gần mình nhất, “Lỡ không may truyền mấy lời linh tinh gì ra ngoài, đến lúc đó chủ tịch của các anh sẽ tìm các anh tính sổ, tôi không cứu được các anh đâu.”
“...”
Được nhắc nhở, mấy người kia run rẩy trong lòng.
Bọn họ lần lượt chào, sau đó lập cập rời đi như có lửa sau mông.
Phương Húc Thăng đứng tại chỗ một lúc rồi mới nheo mắt nhìn về hướng Hoắc Trọng Lâu vừa ôm cô gái kia đi, khóe miệng kéo lên một nụ cười.
Hoắc Trọng Lâu ôm cô đặt lên giường trong phòng ngủ chính, cẩn thận đắp chăn mỏng cho cô, im lặng nhìn cô một lúc, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Ra đến gian ngoài, hắn thấy Phương Húc Thăng đang đi về phía này.
“Sao cậu còn chưa đi?” Hoắc Trọng Lâu hỏi.
“Chủ tịch à, nhiệm vụ trên hợp đồng của chúng ta đã kết thúc rồi. Bây giờ là thời gian tự do, chẳng lẽ việc này cậu cũng muốn quản?”
“Tùy cậu.” Hoắc Trọng Lâu đóng lại cánh cửa sau lưng. Vừa xoay người, hai giây sau hắn lại nhíu mày, giơ tay ngăn cản Phương Húc Thăng vừa đi ngang qua mình, “Cậu muốn làm gì?”
Phương Húc Thăng cười híp mắt, hất cầm về phía cánh cửa sau lưng Hoắc Trọng Lâu.
“Đã lâu không tới nhà cậu chơi rồi, muốn vào phòng ngủ tham quan một lát?”
Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu âm trầm, sự bực bội cuộn lên nơi đáy mắt.
“Cậu điên à?”
Phương Húc Thăng bất đắc dĩ gãi đầu, lùi lại.
“Được rồi, không nhìn thì không nhìn, đùa chút thôi mà.”
Anh ta đã quen với tính cách vui giận thất thường của Hoắc Trọng Lâu, hơn nữa mình còn quá cmn tốt tính, nếu không đã chẳng thể làm bạn với Hoắc Trọng Lâu hiện tại. Cho nên bị hắn mắng cho một câu, anh ta cũng không giận, còn lùi tới trước bàn đá cẩm thạch, cười hỏi:
“Vị bên trong kia, rốt cuộc có quan hệ gì với cậu?”
Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu lóe lên.
“Không phải cậu nghe thấy rồi sao.”
“Nghe thấy gì cơ? Anh rể á?” Phương Húc Thăng bật cười vẫy tay, “Cậu kết hôn không thể nào có chuyện tôi không hay biết, chút tự tin này ít nhất tôi vẫn có.”
Hoắc Trọng Lâu dời mắt, cũng đi qua đó.
Dừng lại trước bàn đá cẩm thạch, hắn cầm bình thủy tinh bên cạnh, rót cho mình và Phương Húc Thăng một cốc nước lọc.
Uống xong, Hoắc Trọng Lâu mới nói.
“Chưa kết hôn, nhưng sắp rồi.”
Hắn hơi rũ mắt, trong con ngươi đen sâu thẳm dường như đang áp chế cảm xúc nào đó.
Phương Húc Thăng kinh ngạc quay sang, “Cô ấy thật sự có chị sắp gả cho cậu?”
“...” Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Từ ánh mắt hắn đọc được ý ‘không thì sao’ trong mắt hắn, Phương Húc Thăng cười rộ lên, thành thật nói: “Nhìn ánh mắt cậu trước và sau khi ôm cô ấy, tôi còn nghĩ hai người mới là một đôi, anh rể với em vợ gì đó chỉ là tình thú giữa hai cô cậu thôi.”
“...”
Hoắc Trọng Lâu dời tầm mắt, lạnh lùng nói:
“Đừng có nói bừa.”
“Tôi nói bừa? Có phải do cậu không nhìn thấy ánh mắt mình lúc đó không?? Cái đó gọi là trong cái liếc mắt đưa tình có vẻ thèm thuồng như sói... Tôi đi theo không phải vì muốn hóng hớt, chỉ là thấy cô bé kia tuổi không lớn, sợ cậu không kiềm chế được lại nhân cơ hội làm gì sai lầm.”
Xương gò má Hoắc Trọng Lâu khẽ run lên.
Tựa như đang cực lực kiềm chế, sau đó mới gằn giọng nói:
“Một tuần nữa là hôn lễ, tôi chỉ có thể là anh rể của cô ấy, không nên cũng không thể có quan hệ gì khác. Cậu còn nói linh tinh nữa, hoặc dám ra ngoài nói linh tinh...”
“Rồi rồi rồi, là tôi nói vớ vẩn, tôi nói vớ vẩn được chưa?”
Phương Húc Thăng lắc đầu, lười tranh biện với hắn.
Im lặng giây lát, anh ta lại quay sang hỏi, “Thế hôn thê của cậu đâu, tôi có tư cách gặp người ta không?”
Hoắc Trọng Lâu lạnh nhạt.
“Không biết. Không cần gặp.”
Phương Húc Thăng gãi mũi: “Thì thôi.”
Anh ta liếc mắt sang bên cạnh, chợt thấy trên mặt bàn sau lưng mình có một cái mặt nạ hồ ly thì nhướn mày ngạc nhiên, cầm lên xem.
“Giờ cậu còn chơi mấy thứ này nữa hả? Hồi trước tôi giúp cậu liên hệ bao nhiêu chuyên gia nước ngoài để chữa mặt, cậu sống chết không chịu, giờ lại làm cái trò gì đây? Hối hận rồi hả?”
“...”
Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng lườm anh ta, đoạt lại mặt nạ, đang định ném qua một bên.
“Hoắc Trọng Lâu!”
Trong phòng bất ngờ vang lên tiếng Tần Khả hốt hoảng kêu.
Hoắc Trọng Lâu và Phương Húc Thăng đồng loạt sững người.
Hoắc Trọng Lâu cầm mặt nạ lên, không kịp suy nghĩ lập tức đeo lên, sau đó xoay người vào phòng.
Chạy tới giường, đúng lúc thấy cô từ trên giường lăn xuống.
Hoắc Trọng Lâu bước nhanh tới, vươn tay ôm cô vào lòng, gấp gáp hỏi: “Tần Tần...??”
Tần Khả không biết mơ thấy gì mà sợ hãi, trên mặt đều là nước mắt, cô ôm chặt hắn, rồi bất ngờ xông lên cắn mạnh vào cổ hắn.
“Hoắc Trọng Lâu...”
Hoắc Trọng Lâu vừa định mở miệng, đột nhiên ôm chặt người con gái trong lòng.
Hắn nhíu mày.
Phương Húc Thăng đứng dựa cửa xem náo nhiệt thì bị bắt quả tang, hắn cũng không ngại, ngược lại còn cười tủm tỉm nói:
“Chủ tịch Hoắc, tình cảm của anh rể với cô em vợ... đúng là chắc như vàng, nhỉ?”