Chương 85: Hiện tại (1)
Đại sư là sự tồn tại không đáng tin nhất trên đời.
Tần Khả giận bầm gan mà nghĩ.
Lúc trước còn thấy ông lão ngời ngợi khí thế cao nhân, thế mà Hoắc Tuấn vừa lộ ra nụ cười sởn gai ốc, ông cụ đã biến mất không thấy tăm tích, ngay cả tấm lều cùng chiếc bàn thấp và quả cầu thủy tinh nhìn chẳng khác gì hàng chợ cũng bị ông ‘nẫng’ đi luôn từ lúc nào không hay.
Ngay cả một câu ‘cảm ơn’ cũng không kịp nói, bỏ lại một mình Tần Khả hứng chịu ‘lửa giận’.
Tần Khả rụt rè nhìn Hoắc Tuấn.
“Ừm... em nghĩ... em có thể giải thích...”
“Giải thích? Anh lại thấy không cần thiết đâu.”
Hoắc Tuấn cười lạnh.
Từ lúc tỉnh lại hai người đã ngồi trên mặt cỏ, lúc này Tần Khả vừa chột dạ vừa sợ hãi, vô thức dịch người về sau. Hoắc Tuấn cũng không khách khí, dựa vào điều kiện địa lý, hắn vừa chống một tay đã phủ lấy người cô. Đôi mắt mang cảm giác áp bách tuyệt đối, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cười như có như không, đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
“Có gì để giải thích đâu hả, chị?”
Tần Khả: “...”
Tần Khả chột dạ cười yếu ớt, khẽ nói: “Không dám không dám.”
Hoắc Tuấn khẽ bật ra tiếng cười nhạt.
“Em dám hôn người khác trước mặt anh, nhốt anh lại để đi kết hôn với người khác, em còn chuyện gì mà không dám làm nữa?”
Càng về cuối, ánh mắt hắn càng đanh lạnh hung hăng, dường như nhớ lại việc gì đó, đáy mắt đã ẩn ẩn có dấu hiệu không kiềm chế được cảm xúc.
Nhận được tín hiệu nguy hiểm từ ánh mắt ấy, nghĩ đến nơi này là góc xó xỉnh ít người qua lại của công viên trò chơi, lòng cầu sinh của Tần Khả bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Em nghĩ là quả cầu thủy tinh kia có vấn đề,” Tần Khả nghiêm túc phân tích, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ hoảng loạn, “Có phải anh nằm mơ không? Thực ra em cũng mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, trong mơ...”
“Anh không muốn biết em mơ thấy gì.”
Giọng hắn trầm xuống vài độ, đôi đồng tử sâu thẳm ảm đạm. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, tầm mắt quét qua đường nét khuôn mặt cô từng chút một, cuối cùng dừng lại trên hai cánh môi.
“Anh chỉ nhớ... trong giấc mơ kia, có người nói anh là đứa trẻ, không được bắt chước cách nói chuyện của người lớn, như thế rất kỳ quái, rất buồn cười.”
Vừa nói, hắn vừa hạ thấp cằm, hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Hắn cau mày, giống như phát tiết cơn giận mà khẽ cắn một cái, sau đó mới nhấc người dậy.
Khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén mang nụ cười lạnh như băng: “Bây giờ còn thấy buồn cười không, chị?”
Tần Khả: “...”
Tần Khả: “Anh lớn hơn em, gọi như vậy không thích hợp đâu, thật đấy.”
“Có gì mà không thích hợp? Ở trong mơ, không phải em bảo anh là đứa trẻ sao?”
Hắn ghé sát tai cô, hơi thở nóng hổi, giọng nói khàn khàn, mang theo chút ý cười âm trầm.
“Trẻ con làm gì cũng sẽ được tha thứ, phải không, chị?”
Tần Khả: “... Thực ra với em thì không sao, nhưng mà, lỡ đâu, để người khác nghe thấy, thì không hay lắm đâu...”
Hoắc Tuấn cười nhạt, đôi đồng tử đen trầm như phủ kín mây đen, bên góc vầng mây ấy lại lấp ló ánh sáng nhàn nhạt, tựa như đang cười, lại như càng thêm lạnh lẽo.
“Tình thú, người ta quản được chắc.”
“.”
“Chị?”
Tần Khả: “...”
Đúng là tổn thọ.
*
Cuối cùng cuộc điện thoại gọi hai người trở về của Hoắc Thịnh Phong đã cứu Tần Khả một mạng.
“Thầy Hoắc, em cũng phải... về cùng ạ?”
Tần Khả do dự nhìn người đặc biệt tới đón hai người - Hoắc quản gia Hoắc Cảnh Ngôn.
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười gật đầu, “Đây là ý của ngài Hoắc.”
Không còn cách nào khác, Tần Khả chỉ đành nghe theo mà ngồi vào hàng ghế sau.
Hoắc Tuấn lên xe từ lối còn lại, liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng ngoài xe, hạ giọng, mang ý trào phúng nhàn nhạt: “Sao không gọi là Hoắc quản gia nữa?”
Mặt Tần Khả bạnh ra, cũng hạ giọng xuống thật thấp: “... Hoắc Tuấn, ghi thù là không tốt đâu, thật đấy.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Hoắc Cảnh Ngôn đã ngồi lên ghế phó lái, cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.
Xe bắt đầu lăn bánh. Trong xe yên tĩnh vài giây, Tần Khả hơi do dự, hỏi: “Chú Hoắc gọi chúng em về là có chuyện gì vậy ạ?”
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn hai người qua kính chiếu hậu, “Cụ thể tôi cũng không rõ. Nhưng thiếu gia Trọng Lâu sau khi xuống máy bay không về nhà ngay đã qua thẳng gần đại học A, ngài Hoắc chắc là muốn gọi cậu ấy về quan tâm một chút.”
“Quan tâm?” Hoắc Tuấn cười nhạt, “Đống việc đám lão già ở công ty con dồn xuống suýt nữa thì làm tôi mệt chết, vụ này không có ý của ông già?”
Hoắc Cảnh Ngôn cười đáp: “Đó cũng là vì rèn luyện cậu. Dù sao cũng đã mấy tháng không gặp, cho dù cậu sốt ruột muốn gặp Khả Khả trước, giờ cũng nên về nhà một chuyến mới đúng.”
“...”
Hoắc Tuấn hừ lạnh, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, không nói gì nữa.
Qua kính chiếu hậu, Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn trao đổi một ánh nhìn bất đắc dĩ.
Hoắc Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn khoảng cách giữa hai người vài giây, hơi ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa cãi nhau đấy à?”
“.”
Hoắc Tuấn lười nhác quay sang, mặt không cảm xúc liếc xéo anh.
Hoắc Cảnh Ngôn bật cười, “Nhìn cái thái độ này của cậu là biết.”
Hoắc Tuấn nhếch khóe môi, không tính là cười, chỉ khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
“Cãi nhau rồi.”
Hoắc Cảnh Ngôn: “Làm sao vậy?”
“...” Xương gò má hắn khẽ nhúc nhích, quay sang nhìn người con gái đang cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy muốn đá tôi, đi theo người khác.”
Hoắc Cảnh Ngôn: “...?”
Tài xế: “!!”
Chiếc xe hơi trật tay lái mà lượn ngoằn ngoèo theo hình chữ S một đoạn.
Thân xe rung động, Hoắc Tuấn theo bản năng vươn tay ôm người con gái bên cạnh vào lòng, đợi đến khi xe ổn định lại, hắn ngẩng đầu, mặt nhăn nhó giận dữ.
“Có biết lái xe không!”
Tài xế sợ rụt cả cổ, vội vàng nói xin lỗi.
Vài giây trước bất ngờ bị người nọ ôm vào lòng, Tần Khả giật mình sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn.
Khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén gần ngay trước mặt, rõ ràng trước đó còn đang bốc giấm chua giận dỗi, thế nhưng khi bất ngờ có dấu hiệu nguy hiểm, hắn vẫn lập tức bảo vệ cô theo bản năng.
Trái tim Tần Khả mềm nhũn, nhói lên đau xót.
Hoắc Cảnh Ngôn lúc này cũng hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: “Đừng trách anh ấy, rõ ràng là tại cậu nói năng vớ vẩn, đúng là không chết không yên mà!”
“Tôi nói sự thật.”
“Sự thật? Vậy nếu Khả Khả đá cậu rồi, cậu còn ôm em ấy chặt thế làm gì?”
“...”
Hoắc Tuấn như bị chọc trúng chỗ đau, khẽ hừ một tiếng. Hắn cúi đầu, ánh mắt nguy hiểm hung hăng liếc người con gái trong lòng một cái, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới thấy cô không việc gì, hắn mới thả tay ra.
“Ôm nhầm.”
Nói rồi, Hoắc Tuấn đang định lùi ra.
Đúng ngay lúc này, người con gái vì tư thế lúc trước mà hơi cuộn người trong lòng hắn bất ngờ ngước cằm, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mỏng của hắn.
Thân người Hoắc Tuấn cứng đờ.
Đến khi hắn lấy lại tinh thần thì cô đã lùi ra trước.
Hoắc Tuấn nheo mắt, giơ tay túm cô lại, ngón tay nhéo niết mặt cô, “Tùy tiện hôn một cái là muốn anh tha thứ sao?”
“...”
Làm động tác thân mật trước mặt người khác đã khiến Tần Khả xấu hổ lắm rồi, nghe Hoắc Tuấn nói thẳng ra miệng như vậy, hai má cô đỏ bừng.
Cô bực bội lườm hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Không tha thứ thì thôi.”
“...”
Hoắc Tuấn tức gần chết.
Cổ tay dùng lực trực tiếp kéo cô tới trước mặt, sau đó thuận thế ép cô xuống mặt ghế da. Hắn khẽ nghiến răng, khuôn mặt tuấn mỹ đanh lại.
“Sắp nhuộm xanh rờn đầu anh rồi còn dám phát ngôn hùng hồn như vậy?”
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của hai người hàng trước qua kính chiếu hậu.
Tần Khả: “......”
Cô bực mình, hai má đỏ bừng, “Hoắc Tuấn, anh có thể đừng nói linh tinh được không?”
Cô bị hắn đè dưới người, khoảng cách gần trong gang tấc, hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cô khẽ khàng lướt qua, đôi đồng tử đen sẫm càng sậm màu thêm.
Hắn chậc lưỡi một tiếng, cúi đầu cắn xuống cánh môi cô.
“Chẳng lẽ điều anh nói không phải sự thật sao?”
Tần Khả xấu hổ tới cực điểm, mặt đỏ bừng như sắp chích ra máu, cô dứt khoát nhắm mắt lại giả chết, mặc hắn làm gì thì làm.
Hoắc Tuấn thích nhất là dáng vẻ bất lực dung túng này của cô, hắn nhìn cô, đôi con ngươi tối đen sâu thẳm như sắp vắt ra mực.
Hô hấp cũng kéo dài, vừa sâu vừa nặng, từng chút một phả lên cần cổ mảnh khảnh của cô.
Mãi đến khi dây cung lý trí căng đến mức cao nhất, sâu trong đầu hắn rung lên một trận dữ dội. Bàn tay Hoắc Tuấn đặt trên đỉnh đầu cô siết chặt.
Qua giây lát, cổ họng hắn bật ra tiếng thở dài thật thấp.
“... Trở về sẽ tính sổ với em.”
Hoắc Tuấn ngồi thẳng người dậy.
Nhưng lần này hắn làm thế nào cũng không chịu buông tay, suốt một đường cứ thân mật cọ cọ người cô.
*
Về tới nhà cũ Hoắc gia.
Hoắc Tuấn bị ngài Hoắc ‘xách’ lên thư phòng nói chuyện, toàn là chuyện liên quan đến công ty, Tần Khả trước giờ không quan tâm, nói được mấy câu thì lấy cớ chuồn ra ngoài, chỉ hận không thể trốn càng xa càng tốt.
Nhưng vừa ra khỏi thư phòng vài bước, cô đã bị Hoắc Cảnh Ngôn chặn lại.
“Thầy Hoắc?” Tần Khả hơi bất ngờ, “Có chuyện gì sao ạ?”
Hoắc Cảnh Ngôn lắc đầu, “Không, chỉ muốn hỏi tình hình gần đây của em với Trọng Lâu thôi.”
Tần Khả đã hiểu, cô lúng túng tránh ánh mắt.
“Ừm, trên xe Hoắc Tuấn chỉ nói giỡn thôi... thầy Hoắc đừng tin.”
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười, “Tôi hiểu rõ em là người thế nào, tất nhiên sẽ không tin mấy lời vớ vẩn của cậu ta.”
“...”
“Nhưng mà, Hoắc Tuấn cũng không phải người nói chuyện tùy tiện, nhất là với chuyện liên quan đến em...” Giọng điệu Hoắc Cảnh Ngôn nghe có vẻ tùy ý, mắt nhìn thẳng vào Tần Khả, “Cho nên, giữa hai đứa khẳng định đã xảy ra chút chuyện gì đó?”
Tần Khả hơi đau đầu, thực sự không biết phải giải thích với Hoắc Cảnh Ngôn như thế nào.
Nghĩ một lát, cuối cùng cô chỉ mập mờ nói: “Cũng coi như có một chút hiểu lầm... Hoắc Tuấn đang hậm hực với em.”
“Vấn đề không lớn?”
Tần Khả: “Ừm... chắc là không lớn.”
“Vậy thì tốt.”
“?” Tần Khả khó hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Sao lại tốt ạ?”
Hoắc Cảnh Ngôn chỉ cười cười, còn có chút thần bí: “Đến tối em sẽ biết.”
“...?”
Thời gian nhoáng cái đã đến bữa tối.
Hoắc Thịnh Phong điểm danh muốn Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu, còn cả Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An bốn người tới cùng dùng bữa, Tần Khả chợt thấy chột dạ.
Nhất là kết hợp với mấy lời thần bí của Hoắc Cảnh Ngôn, cô loáng thoáng có cảm giác ông cụ Hoắc lúc nào cũng mỉm cười hiền lành hòa ái sắp bày trò gì rồi.
Qủa không ngoài dự đoán.
Bữa ăn bắt đầu được mấy phút, Tần Khả và Ngôn An đang thấp giọng trò chuyện mấy câu, chợt thấy ông nhân lúc hai người im lặng mà chen vào.
“Khả Khả à, con định khi nào thì tính chuyện tổ chức hôn lễ với Trọng Lâu?”
“... Khụ!”
Tần Khả may mắn thoát được một trận ho sặc sụa, cô nhịn xuống sợ hãi mà nuốt một ngụm nước miếng, ổn định lại hô hấp rồi mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ở vị trí gia chủ.
“Hôn, hôn lễ ạ?”
Cô đảo mắt, nhìn sang Hoắc Tuấn đang ngồi đối diện.
Hoắc Thịnh Phong cười híp mắt, “Phải, chú thấy hai đứa cũng đủ tuổi kết hôn rồi, hôn lễ chỉ là hình thức, sớm ngày tổ chức cũng đỡ cho có người lại đến hỏi chú tình hình Trọng Lâu.”
“...”
Tần Khả không dám đấu với ông, cô biết rõ cho dù mình sống hai đời, nhưng đối mặt với người già dặn lão luyện như Hoắc Thịnh Phong, nói được hai ba câu không chừng mình sẽ bị ông dẫn vào tròng.
Cô chỉ có thể chột dạ mà cười, “Chúng con...”
“Không tổ chức hôn lễ.”
Một giọng nói bất ngờ ngắt lời Tần Khả.
Bốn người trên bàn đồng loạt sửng sốt, người kinh ngạc, người bất ngờ, quay sang nhìn Hoắc Tuấn.
Hiển nhiên bọn họ không ngờ người nóng lòng nhất ở đây là Hoắc Tuấn lại nói ra câu này.
Ngôn An không rõ tình hình, dùng vẻ mặt cổ quái mà nháy mắt với Hoắc Cảnh Ngôn. Hoắc Cảnh Ngôn thì khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn sang Tần Khả và Hoắc Tuấn.
Trong bốn người, chỉ có Tần Khả là mơ hồ đoán được gì đó.
Qủa nhiên, giây tiếp theo cô nghe thấy Hoắc Tuấn khẽ cười nhạt, cầm lấy khăn trắng lau miệng, sau đó tiện tay ném sang một bên.
“Kiểu hình thức cũ kỹ như tổ chức hôn lễ gì đó, tư tưởng phải cổ lỗ sỹ đến mức nào mới nhất quyết đòi theo quy tắc cũ?”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Tần Khả, trong mắt mang theo trào phúng cùng ghen tuông nồng nặc.
Tần Khả: “...”
Biết ngay mà.
Có điều lời này nói ra thật sự rất có lực công kích.
Hoắc Thịnh Phong ngồi trên vị trí gia chủ từ đầu đến cuối sắc mặt không mấy biến đổi, lúc này nghe Hoắc Tuấn nói, ông vẫn giữ nụ cười mỉm.
“Vậy con muốn làm thế nào?”
Hoắc Tuấn ngẫm nghĩ.
“Du lịch hôn lễ đi.” Cánh tay đặt trên mặt bàn nhấc lên, chỉ vào Tần Khả, “Chỉ có tôi và cô ấy, hai chúng tôi là đủ rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Hoắc Thịnh Phong rốt cuộc cũng thoáng thay đổi, ông thu lại nụ cười, nhíu mày.
“Dù gì thì cũng cần một buổi lễ chính thức để xác định thân phận của Khả Khả.”
“Thân phận của cô ấy cần người khác xác định sao?” Hoắc Tuấn bật ra nụ cười trào phúng, hắn liếc mắt nhìn ông, giọng nói bình thản nhàn nhạt, “Chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô ấy chỉ có thể là người của tôi.”
“...”
Hoắc Thịnh Phong dường như đã quá quen với thái độ của đứa con mình. Ông nhịn xuống, nói: “Là xác định địa vị của Khả Khả, không phải xác định là người của con.”
“Cái trò này của ông, lừa được cô ấy thì cũng thôi, còn tôi thì miễn đi.” Hoắc Tuấn cười nhạt, “Bây giờ trong giới có mấy ai mà không biết cô ấy là hôn thê tương lai của tôi?”
“...”
Hoắc Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh cũng bật cười gật đầu, vừa nhãn nhặn dùng bữa vừa nhàn nhạt nói: “Đúng là không mấy ai không biết, thiếu gia Trọng Lâu chỉ thiếu mỗi viết một bộ truyện ký về Khả Khả, mang đi phân phát cho người ta nữa thôi.”
Ngôn An phụt cười thành tiếng.
Tần Khả vừa xấu hổ vừa bực, ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng người đối diện cô lại hoàn toàn không coi đó là chuyện gì xấu hổ, “Truyện ký? Nghe có vẻ là một ý tưởng hay.”
Tần Khả: “...”
Hoắc Thịnh Phong im lặng một lát, nói: “Nếu con đã kiên quyết, vậy cứ làm theo ý con đi. Khi nào thì đi?”
Hoắc Tuấn nhìn Tần Khả.
“Kỳ nghỉ hè sắp tới luôn đi.”
Tần Khả: “...”
Tần Khả nuốt xuống một ngụm nước ép hoa quả, “Có phải hơi gấp quá không?”
“Gấp sao?” Hoắc Tuấn nhếch miệng, nụ cười lạnh băng, “À, vì tổ chức qua một lần rồi, nên em không có hứng thú?”
Mọi người: “??”
Tần Khả: “......”
Tần Khả cam chịu: “Nghỉ hè đi, nghỉ hè được đấy.”
*
Trước kỳ nghỉ hè là học kỳ hai đại học năm ba của Tần Khả. Vừa vặn cuối tuần này giáo viên hướng dẫn lớp chính quy của Tần Khả có một buổi hội thảo nghiên cứu chuyên đề, Tần Khả phải đi theo giáo viên tới thành phố tổ chức hội thảo nghiên cứu khoảng nửa tuần.
Kế hoạch đi du lịch ban đầu cũng đành phải tạm gác.
Kế hoạch thay đổi, Hoắc Tuấn dứt khoát đổi điểm đến đầu tiên thành ở ngay thành phố bên cạnh nơi Tần Khả tới, là một hòn đảo nhiệt đới với phong cảnh đẹp nổi tiếng.
Một ngày trước khi hội thảo kết thúc, Hoắc Tuấn đặt vé máy bay tới đó, vào khách sạn trước đợi Tần Khả.
Tần Khả vội vội vàng vàng kết thúc buổi liên hoan với đoàn, sau đó nêu yêu cầu rời nhóm trước với giáo viên hướng dẫn.
“Du lịch?” Bên cạnh bàn ăn, giáo viên hướng dẫn thuận miệng hỏi, “Đi đâu?”
Tần Khả nói tên hòn đảo của thành phố bên cạnh.
Ngồi cùng bàn còn có không ít nghiên cứu sinh của các trường đại học khác thuộc thành phố A, có người nghe thế thì tiếp lời.
“A, em biết, là thành phố kế bên mà, cảnh biển đẹp lắm luôn.”
“Mấy cậu muốn đi chơi không? Tớ hơi muốn đi.”
“Tớ, tớ cũng muốn...”
Giáo viên hướng dẫn của Tần Khả bật cười.
“Vậy mấy đứa hợp thành một nhóm đi đi. Hiện giờ đang là mùa du lịch, khách rất đông, dễ xảy ra chuyện, mấy đứa đi cùng nhau có gì còn giúp đỡ.”
Tần Khả sửng sốt, vội nói: “Không cần đâu thầy Thôi, bên đấy có bạn đang đợi em rồi.”
“Bạn? Tuổi tác ngang nhau thì dễ chơi thôi, còn nếu bạn em không muốn thì đến lúc đó tách ra cũng được.”
“...”
Đã nói đến mức này, Tần Khả thực sự không có cách nào cự tuyệt nữa. Lòng thầm muốn lôi ‘du dịch kết hôn’ làm tấm bia chắn, nhưng lại sợ thầy Thôi và những người khác hỏi dồn, cuối cùng chỉ đành chấp nhận.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Khả và bốn nghiên cứu sinh quyết định đi chơi cùng ngồi máy bay tới hòn đảo kia.
Trong bốn nghiên cứu sinh có hai người là cặp đôi đang yêu, đều là nghiên cứu sinh năm nhất, học ở một trường đại học khác trong thành phố A. Cô gái kia tên Lữ Ý Nồng, mới quen biết Tần Khả mấy ngày, nhưng lại thân thiện đến lạ, bình thường cứ ‘Tiểu Khả’, ‘Tiểu Khả’ gọi không ngừng.
Giống như hiện tại.
“Tiểu Khả này, người bạn đang ở bên đó đợi cậu là nam hay nữ?”
“Là nam.”
“Í? Thế là bạn trai cậu hả!”
“Ừ.”
“Ha ha, tớ đã bảo mà. Cậu xinh thế này chắc chắn đã có bạn trai rồi! Tối qua cậu bạn bàn kế còn nói muốn theo đuổi cậu nữa đó!”
“...”
“Nhưng mà chúng tớ lần đầu tới đây, may mà có bạn trai cậu, nếu không xuống máy bay xong khẳng định sẽ mù mờ cả đám, không biết phải làm sao luôn.”
“...”
Tần Khả khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười.
——
Tối qua cô đã báo lại chuyện hành trình sẽ có thêm mấy người đồng hành cho Hoắc Tuấn, cách điện thoại, cô thật sự không đoán được thái độ của hắn, thế nên vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Dày vò suốt một đường, cuối cùng máy bay cũng đáp đất.
Dẫn bốn người đi khỏi sân bay bằng lối đã hẹn sẵn, từ xa Tần Khả đã trông thấy chiếc xe limousine đen đỗ trong bãi đậu xe, bóng người quen thuộc đứng nghiêng chân dựa người lên cửa xe.
Người con trai mặc chiếc quần chín tấc màu vàng nhạt, làm nổi bật đôi chân dài khỏe khoắn cùng lộ ra mắt cá chân gọn gàng đẹp mắt. Thân trên mặc áo sơ mi trắng rộng rãi bị gió nóng thổi căng, đường cong từ cơ ngực xuống cơ bụng như ẩn như hiện.
Nhìn lên trên là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, dưới mái tóc đen ngắn là nước da trắng bóc, ngũ quan tuấn mỹ không có bao nhiêu cảm xúc, lại mang chút lạnh nhạt không rõ, thực khiến người ta không dời được ánh mắt.
Ít nhất thì hơn hai phần ba nữ giới đứng ngoài sân bay lúc này đều đang cố ý hoặc vô ý liếc nhìn về phía hắn, thậm chí có người còn đứng nhìn chăm chú.
Ngay cả người đã sớm không còn cảm giác với cái đẹp như Tần Khả sau khi ngắm nhìn vài giây cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng này của Hoắc Tuấn đúng là đẹp đến phạm quy.
“Trời ơi, đến thánh địa du lịch quả nhiên gặp được cực phẩm, đẹp trai quá ta ơi?”
Phía sau lưng, Tần Khả nghe Lữ Ý Nồng cảm thán với cô bạn nghiên cứu sinh đi bên cạnh: “Chậc chậc, ở đây có bao nhiêu cô gái muốn ngủ với anh ta một đêm, chắc chắn là quá nửa.”
“...”
Tần Khả suýt sặc chết bởi chính nước miếng của mình, cô quay sang bên cạnh nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi. Bạn trai Lữ Ý Nồng vẫn im lặng như đầu gỗ, nghe xong câu kia cũng không hề có phản ứng gì.
Đúng lúc này, Lữ Ý Nồng như nhớ ra điều gì, cô bước nhanh đuổi theo Tần Khả, “Tiểu Khả, bạn trai cậu đã tới chưa?”
Tần Khả: “... Tới rồi.”
Gần như cùng lúc, người con trai đang dựa nửa người lên xe như cũng cảm nhận được, hắn ngước mắt nhìn qua.
Hai giây sau, vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn tan biến, hắn nhấc đôi chân dài đi tới.
Tới trước mặt Tần Khả, Hoắc Tuấn dừng lại.
Những người khác còn đang ngơ ngác, Hoắc Tuấn đã nhíu mày, nhẹ nhàng đặt lên môi Tần Khả một nụ hôn, đồng thời bất mãn lẩm bẩm:
“Sao giờ mới đến?”
Nghe ra oán niệm nồng nặc trong lời hắn, tâm tình không tốt trong lòng Tần Khả thoáng chốc trở về hư không, cô không khỏi thấy buồn cười.
“Máy bay hơi muộn.”
Hoắc Tuấn cau mày: “Mấy cái máy bay rách nát, không muốn kinh doanh nữa hả?”
Tần Khả nhoẻn miệng cười, “Anh xem có khác gì đứa tr...”
Đụng phải từ nhạy cảm, Tần Khả im bặt. Cô ngước mắt, quả nhiên thấy ánh mắt người nào đó trở nên nguy hiểm không ít.
Tần Khả bất đắc dĩ thầm than thở: Vụ này thoát không nổi rồi.
Hoắc Tuấn cúi người, khẽ thì thầm vào tai cô: “Về khách sạn rồi tính sổ với em.”
Tần Khả: “.”
Xong hắn đứng thẳng dậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bốn người bên cạnh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hóa đá.
“Bọn họ là bạn đồng hành mà em nói?”
“A, phải.”
Lúc này Tần Khả mới nhớ ra, bèn đơn giản giới thiệu họ với Hoắc Tuấn.
Cô hơi ngại ngùng nhìn sang Lữ Ý Nồng, chỉ vào Hoắc Tuấn nói: “Đây là bạn trai mình, anh ấy họ Hoắc.”
Hoắc Tuấn nhíu mày, không hài lòng sửa lại.
“Không phải bạn trai, là hôn phu tương lai.”
Tần Khả bật cười, “Được được, hôn phu tương lai.”
Bốn người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, mở to mắt khiếp sợ.
Vẻ mặt Lữ Ý Nồng cứng đờ nhất đám, không thể tin nổi mà hỏi:
“... Anh ta chính là bạn trai cậu!?”