Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi


Nhan An tắt màn hình điện thoại, sau đó vẫy tay chào hỏi người đàn ông đang bước lên bờ: "Hi--Thiền Ngật!"
Giọng nói của Nhan An rất lớn, mang theo cả sự hưng phấn và khí thế mạnh mẽ ập vào đám đông, khiến mọi người đều vô thức nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Không ít người lập tức nhận ra cô chính là một kẻ ngoại tộc khác đến lấn sân của họ hôm nay.

Có người lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là bừng tỉnh, hóa ra hai người lướt sóng lạ mặt hôm nay quen nhau, chẳng trách chẳng ai có thể bắt chuyện cùng, bọn họ có vẻ khá đẹp đôi đấy chứ.
Thiền Ngật cũng nhìn về hướng giọng nói phát ra và lập tức nhìn thấy Nhan An đang đứng bên ngoài đám đông, có vẻ như vì câu chào hỏi của cô mà những người xung quanh đều rục rịch nhường ra một khoảng không cho cô, nên khuôn mặt vui vẻ hân hoan của Nhan An không bị che khuất mà đều lộ ra trước mắt anh.

Lúc này Thiền Ngật vẫn còn dư lại cảm giác hưng phấn sau khi vận động hết sức, anh hướng về phía Nhan An và nở một nụ cười có đôi phần lười biếng, giống như một người đàn ông vừa cởi bỏ lớp áo ngoài sau khi vận động, và khi những cơn gió biển thổi đến, khoảnh khắc đó dường như đều lưu luyến mà trôi chậm lại.

Nhưng tiếp đó, anh cũng không quá nhiệt tình nói chuyện với Nhan An, mà sau khi mỉm cười tỏ ý chào hỏi cô xong, anh lại nói tạm biệt với người đàn ông vừa quen rồi đi thẳng ra khỏi đám đông.
Nhan An vội vã đuổi theo anh: "Cơ trưởng cũng đến lướt sóng ạ? Anh đến khi nào thế? Sao hồi nãy tôi không thấy anh nhỉ? Anh ngầu thật đấy, tôi cũng muốn đua với anh một ván!"
Vẻ mặt Nhan An vô cùng nhiệt tình, ngọn lửa rực rỡ trong ánh mắt cô còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời trên đầu, cô tiếp tục nhiệt tình mời anh: "Nếu không anh nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta đua một ván đi? Kỹ thuật của tôi cũng khá lắm đấy nhé." Sau đó, cô còn lướt nhìn những người đang lướt sóng trên mặt biển rồi chỉ tay vào một người trong số đó và không hề khiêm tốn mà so sánh với bản thân, "Kỹ thuật của tôi còn tốt hơn của người đàn ông đó đấy!"
Thiền Ngật liếc nhìn người được Nhan An lấy ra làm ví dụ nhưng không thèm bình luận gì thêm.
Nhan An lại tiếp tục thuyết phục: "Nài! Anh đừng tỏ ra nghi ngờ thế chứ, lát nữa chúng ta đua một ván, chứ bây giờ sóng hơi nhỏ, không thể bộc lộ hết kỹ thuật thượng thừa của tôi được."
Cả đoạn đường này Thiền Ngật phải nghe Nhan An nói không ngừng, nhưng có vẻ tâm trạng của anh rất tốt, nên khóe miệng vẫn luôn mang ý cười.

Đến chỗ để đồ, anh cầm lấy bình nước bên cạnh chiếc ghế dựa trên bãi cát lên uống liền mấy ngụm lớn và đổ toàn bộ nước còn lại lên đầu và lên người, sau đó mới cầm lấy khăn tắm và áo phông lên rồi từ tốn từ chối: "Hôm nay chơi đã rồi, lần sau gặp lại thì nói sau nhé."
Làn da bị phơi dưới ánh nắng của Thiền Ngật đã hơi đỏ lên, lúc nãy còn ngâm trong nước biển khá lâu nên còn lưu lại một lớp muối mỏng và bị phản chiếu thành một lớp màng thô ráp dưới ánh mặt trời, mà khi đứng nhìn ở khoảng cách gần, có thể cảm nhận được cảm giác thô ráp hoang dã của người đàn ông này.
Đầu ngón tay của Nhan An xoắn xuýt lại, một vài ký ức nhỏ lập tức hiện ra trong đầu cô.

Lúc đó làn da Thiền Ngật đẫm mồ hôi, xúc cảm nóng bỏng dưới lòng bàn tay cô còn thấm vào tận trong tim.
Nhan An mím môi và nuốt một ngụm nước bọt, toàn bộ linh hồn cô lập tức bị mê hoặc.

Cô vô thức đưa tay lên, đầu ngón tay của cô khẽ dịch lại gần cơ thể anh và hiện ra sự đối lập với màu da của người đàn ông, Nhan An nhìn chằm chằm vào làn da đó, một giây sau cô cổ tay của cô lập tức bị tóm gọn.
Người bị bắt quả tang lập tức ngẩng đầu lên, còn ánh mắt Thiền Ngật lại trầm xuống, anh vẫn im lặng nhưng ánh mắt lại chứa đựng một điều gì đó, giống như một con dao sắc bén, khiến cô vừa ngứa vừa đau khi chạm phải.
Nhan An gập ngón tay lại và giải thích: "Tôi chỉ là nhìn thấy trên người anh có muối thôi."
Thiền Ngật phũ phàng bỏ tay cô ra, sau đó cầm lấy áo phông mặc lên và nhìn cô với một nụ cười nửa miệng, sau đó quay đi và vứt lại một câu: "Cảm ơn cô nhiều ha."
Nhan An lại tiếp tục đi theo, trái tim cô đang đập thình thịch, dù sao cô cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì, chỉ biết rằng lúc cảm giác quá mãnh liệt thì chỉ muốn đánh nhanh thắng gọn thôi.
Nên cô cố gắng đuổi kịp bóng lưng anh và hỏi: "Thiền cơ trưởng có muốn yêu đương hẹn hò không?"
Thiền Ngật nghe vậy cũng chỉ nhếch môi rồi nhướng mày lên và "Ờ?" một tiếng.
Nhan An cảm thấy rất hứng thú với từ "Ờ?" này, cô bước nhanh về phía trước hai bước, sau đó nghiêng người về phía Thiền Ngật và hỏi: "Muốn?"
Thiền Ngật cúi đầu nhìn về phía cô: "Có người thích hợp định giới thiệu cho tôi hả?"
Nhan An: "Có chứ!"

Thiền Ngật: "Cũng được, nhưng tốt nhất là đừng có giống cô."
Nhan An lập tức sững lại, cô lại hỏi: "Tại sao ạ?"
Thiền Ngật: "Quá ồn ào."
Nhan An lần nữa bị bỏ lại, cô hướng về phía bóng lưng của người đàn ông đó mà nhe răng giơ vuốt lên.

Thậm chí lúc hàm trên hàm dưới khép lại còn hung hãn phát ra một tiếng "Cáp".
*
Sau khi trở về từ chuyến huấn luyện tập thể ở Tam Á, Nhan An tiếp tục được nghỉ thêm hai ngày nữa.
Thẩm Điềm lợi dụng thời gian nghỉ này để đi hâm nóng tình cảm với anh bạn trai kỹ thuật viên.
Còn Châu Miễn thời gian này lại đang phải an phận thủ thường.

Bởi vì quãng thời gian trước Châu Miễn bị mẫu thân đại nhân nhà cậu ta bắt đi xem mắt, sau đó dì ấy lại phát hiện ra con trai cưng nhà mình không được nổi bật lắm trong đội ngũ ứng viên xem mắt, nên để bố Châu Miễn mở một cửa hàng tạp hóa để cậu ta học làm kinh doanh.

Cho nên thời gian này Châu Miễn nghiễm nhiên trở thành người bận nhất trong ba người họ, bận đến mức thở không ra hơi.
Lúc này Nhan An nhàm chán nằm ườn trên sô pha, chiếc ti vi trong phòng khách vẫn cô đơn hoạt động như thường lệ, và đúng lúc đang chiếu đi chiếu lại một bộ phim cung đình.
Nhan An chỉ đành chọc Á Mạn (*): Chị em tốt đang làm gì thế? Tớ đang chán quá nè!

Ai ngờ đối phương nhanh chóng trả lời: Đang nghiên cứu đàn ông.
Nhan An: Khéo quá, tớ cũng đang cần nghiên cứu nè.
Mạn: Cậu nghiên cứu đi nghiên cứu lại cũng chỉ có mỗi tên cực phẩm, bao nhiêu lâu rồi, sắp nghiên cứu cho nát luôn rồi.
Nhan An: Tớ biết sao được, người đàn ông này tiến hóa mịa rồi, mấy trò lúc trước không có tác dụng nữa.
Mạn: Thử rồi à?
Nhan An: Còn chưa có cơ hội thử đã bị bóp chết từ trong trứng nước rồi ý.
Mạn: Này, liệu có phải biểu hiện đêm đó của cậu tệ quá không?
Nhan An lập tức phỉ nhổ: Sao có thể, tớ vô cùng tự tin với bản thân đấy.
Hai cô nương chìm đắm trong mấy cái chủ đề vớ vẩn, lại có thể mặt dày đùa giỡn cười cợt hết cả buổi chiều.
Mãi đến lúc hoàng hôn, Nhan An mới duỗi cái eo lười và nói lời tạm biệt: Không nói nữa, tớ đi nhận xe đây, tối nay chạy lên núi chơi!
Mạn: Không thèm nghiên cứu cực phẩm nữa à?
Nhan An: Chơi đã rồi về nghiên cứu tiếp.
Nhan An đến cửa hàng thuê xe nhưng chủ cửa hàng lại không có mặt ở đó, nên cô chỉ đành hỏi cậu thanh niên đứng trước quầy: "Ông chủ đi đâu rồi? Tôi đến để lấy xe, con xe Ducati màu đen toàn thân ấy."
Cậu thanh niên hướng về phía đầu kia của cửa hàng gọi một tiếng, sau đó hất cằm trả lời cô: "Hôm nay ông chủ đang tự mình độ xe, ở chỗ chiếc xe kia, cô đi qua đó đi nhé."
Nhan An quay đầu nhìn về phía đó và lập tức nhướng mày kinh ngạc.
Cô chưa đến gần đã nhìn thấy chiếc Jaguar màu xanh sapphire đó, thân xe phát ra ánh xanh sapphire, với những đường cong vừa hoang dã vừa mạnh mẽ, còn đầu xe - giống như một con báo hung mãnh đang săn đuổi con mồi với cấu hình lập thể, trông vô cùng cuốn hút.
Nhan An lúc này đã đến gần và nhịn không được đưa tay ra sờ lên thân xe rồi vô thức thốt lên: "Tuyệt quá!"
Lúc này ông chủ cửa hàng xe từ dưới gầm xe trượt ra, nghe thấy Nhan An nói vậy liền bật cười đáp lời: "Thế này chưa tính là tuyệt đâu, phải chạy mới có thể thấy được độ tuyệt vời của nó."
Nghe thế ánh mắt của Nhan An lập tức phát sáng, ông chủ cửa hàng cũng vừa lúc đứng lên và gỡ đôi găng tay dính đầy dầu ra, rồi lập tức dập tắt ý nghĩ của Nhan An: "Đừng có tỏ ra thèm thuồng như thế, chiếc này chủ xe người ta không cho thuê đâu."

Nhan An tiếc nuối bĩu môi, ánh mắt cô lướt một vòng quanh thân xe rồi bình phẩm: "Chơi siêu xe của cái hãng này cũng xem như khá khiêm tốn, hơn nữa cái xe này chắc cũng có chút lịch sử nhỉ? Chứ cái logo này bây giờ hình như cũng khá hiếm thấy."
Ông chủ nhìn về phía cô rồi mỉm cười giải thích: "Cô cũng có mắt nhìn đấy.

Số tuổi của cái xe này chắc cũng phải gần bằng tuổi cô đấy." Sau đó, ông ta tự hào vỗ lên nắp capo, "Cái xe này nhìn thì có vẻ cổ điển, nhưng máy móc bên trong toàn hàng xịn, không kém cạnh mấy cái siêu xe đâu."
Nhan An lập tức lộ rõ vẻ hâm mộ: "Oa."
Ông chủ cửa hàng cũng bật cười trước phản ứng của cô: "Đi thôi, xe của cô tôi đã đưa vào rồi."
Nhan An mặc lên bộ đồ bảo hộ màu đen ôm sát, sau đó đội mũ bảo hiểm lên, trông vô cùng ngầu, cô ngồi lên xe rồi gạt chân chống, sau đó nói tạm biệt với ông chủ cửa hàng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên, là tin nhắn nhóm bạn trong hội leo núi đêm nay tag cô: Xuất phát rồi hả? Hay đêm nay đổi sang chỗ này nhé?
Nhan An kéo lên xem, định vị là khu đua xe nằm ở ngoại ô Bắc Thành, ánh mắt Nhan An sáng lên: Có thể vào đó được hả?
Đại Chiêm: Được chứ, đêm nay rất náo nhiệt đấy.
Đại Chiêm chính là anh trai chỉ đội mũ bảo hiểm chứ không mặc đồ bảo hộ lần trước, đối phương là người mê xe phân khối lớn, trong nhà cũng lắm tiền, nên mỗi lần Nhan An xem tin nhắn của nhóm chơi xe, chỉ cần hôm đó có tổ chức sự kiện gì thì luôn là anh ta đứng ra lãnh đạo.

Cũng bởi quen biết nhiều, tin tức vô cùng nhanh nhạy nên lúc này anh ta đã nói là náo nhiệt thì khẳng định là rất náo nhiệt.
Nhan An: Mọi người đều đi cả chứ?
Đại Chiêm: Mọi người chỉ đợi cô em gật đầu thôi.
Nhan An bèn gửi một cái emoji điên cuồng gật đầu và trả lời: Đi đi đi!
Đại Chiêm: Được, xuất phát thôi! Trực tiếp tập trung ở địa điểm trên định vị nhé.
(Na chú thích:(*) Một chức năng trong weixin, giống như nút buzz trong yahoo ngày xưa ý ạ).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận